Ba lần lỡ nhịp – Chương 19

Vũ Linh 399

Tác giả: An Yên

Từ tối hôm đó, Lệ Thủy không thấy Minh Hoàng tới quán nữa. Công việc của cô vẫn vậy, dù lương thấp hơn các bạn, tiền boa cũng ít hơn nhưng quyết không để một người đàn ông nào đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ thái quá đến ς.-ơ τ.ɧ.ể mình. Cũng không hiểu Minh Hoàng nói gì với bà chủ mà bà ấy luôn trả lời khách” Lệ Thủy được bao rồi”. Mấy bạn nhân viên khác vẫn khinh Lệ Thủy” chảnh” bởi cô vào sau họ mà đã nhanh chóng được đại gia bao nuôi. Lệ Thủy cũng quen với cảnh đó rồi, chả phải hồi học cấp ba cô cũng bị tẩy chay chỉ vì xinh đẹp và học giỏi lại có một anh chàng người yêu điển trai đó sao?

Ở tгêภ đời này, làm sao mà sống cho vừa lòng thiên hạ được bởi miệng lưỡi thế gian không ai ngăn nổi. Nhưng những nỗi đau đầu đời đã dạy cho Lệ Thủy rằng họ nói chán rồi sẽ thôi, cô để ý cũng chẳng được gì mà chỉ mệt thân. Cô lặn lội vào Đà Nẵng này cũng chỉ để đỡ gánh nặng cho bố mẹ và lo cho Khang Viễn. Cô chỉ cần làm tốt việc mình, không để ý việc đời. Ngày nào gọi điện về nhà , nhìn thấy khuôn mặt bụ bẫm, đôi mắt trong veo, đôi môi chúm chím của con trai, cô lại thấy mọi mệt mỏi của mình chẳng có ý nghĩa gì so với nụ cười trong trẻo kia.

Một tháng liền không thấy Minh Hoàng đến, bỗng nhiên Lệ Thủy có cảm giác mong ngóng. Cô để ý đến người đàn ông khác ư? Không thể, cô chỉ có Tuấn Khang, một mình Tuấn Khang mà thôi. Với lại cái anh chàng Minh Hoàng ấy lạnh như băng, ăn nói cộc lốc, cái gì cũng đưa tiền ra dọa, không đời nào Lệ Thủy để ý đến loại người như anh ta được. Hôm ấy, đang ngơ ngẩn ngồi nghĩ, Ái Chi liền huých tay cô:

– Này, mày tương tư anh nào mà ngồi ngẩn ra thế? Yêu rồi phải không?

Bỗng nhiên Lệ Thủy thấy mặt mình nóng ran như bị bắn đúng tιм đen. Ái Chi cù vào eo cô và cười:

– Khai đi, ai?

Biết không giấu được Ái Chi, Lệ Thủy thật thà kể về những suy nghĩ của mình. Không ngờ, nghe xong, Ái Chi cười ha hả:

– Ai hôm đầu tiên gọi Minh Hoàng là chú ấy nhỉ? Bây giờ lâu lâu người ta không đến, nhớ rồi phải không?

Lệ Thủy đỏ ửng mặt:

– Thôi đi, nhớ đâu mà nhớ, với lại ai biết người ta thế nào đâu!

Ái Chi cười phá lên:

– Thôi đi cô nương, tôi chả đi guốc trong bụng cô ấy à. Mà tao nghĩ anh ấy cũng để ý mày đấy, vì anh ta nhận bao mày để những gã đàn ông khác khỏi tơ tưởng mày.

Lệ Thủy véo lại eo bạn:

– Tao có phải gáι đâu mà bao. Tao nghĩ anh ta thấy tao thật thà, Ϯộι nghiệp lại ít son phấn không giống mấy đứa kia nên nói vậy cho lành thôi. Chứ tao có 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓 đâu mà bao. Với lại bao thì phải khác chứ, chiều chuộng này, đi ăn này, đi shopping này. Đằng này tao và anh ấy gặp nhau đôi khi cả buổi chả nói câu nào, mà có nói cũng một chút là cãi nhau, ưa sao nổi nhau chứ?

Ái Chi lại cười ngất trước vẻ ngây thơ của Lệ Thủy:

– Lệ Thủy ơi là Lệ Thủy , mày có biết Minh Hoàng là ai không hả?

Lệ Thủy ngơ ngác nhìn bạn rồi lắc đầu:

– Không, tao có biết gì đâu, mà biết để làm gì?

Ái Chi nghiêm mặt lại và nói:

– Anh ta là chủ tịch của cả một tập đoàn gỗ và nội thất lớn nhất vùng Nam Trung Bộ. Về gia cảnh thì tao không rõ vợ con gì chưa nhưng tгêภ thương trường, chỉ cần nhắc đến ” Hoàng gỗ” là đủ khiến người ta khϊếp sợ rồi. Tiền anh ta tám đời tiêu không hết nhưng dân kinh doanh không bao giờ bỏ tiền ra chỉ để mày ngồi rót bια bấm bài mày hiểu không? Chắc chắn anh ấy đã cho bà chủ một số tiền không nhỏ nên mày mới được yên thân như thế trong khi mày mới vào đây được hai tháng. Tao nói thật, người làm kinh doanh làm gì cũng nghĩ đến lợi nhuận bản thân. Anh ta phải thương hoa tiếc ngọc thế nào mới làm vậy. Tao đoán anh ta để ý mày, chỉ là chưa bộc lộ ra thôi. Còn lí do thì tao không rõ. Nhưng mày phải xem đó là may mắn.

Lúc này, Lệ Thủy chỉ biết mắt tròn mắt dẹt nhìn Ái Chi:

– Anh ta giàu vậy sao? Mà sao mày biết nhiều thế? Hay là mày cũng thích anh ta?

Ái Chi lắc đầu:

– Không phải, là do anh ta quá nổi tiếng. Con gáι ʇ⚡︎ử tế xếp hàng dài, từ thiếu nữ trong trắng đến con nhà trâm anh thế phiệt, đâu đến lượt những người như tao. Tao có còn gì nữa đâu…

Lệ Thủy nắm lấy tay bạn:

– Vậy sao mày không chọn nghề khác?

Ái Chi đã rưng rưng nước mắt:

– Mày biết đấy, nhà tao vốn đâu phải khó khăn, từ khi mẹ tao vỡ nợ, bố tao cũng vì thế mà bị tai biến mạch ɱ.á.-ύ пα̃σ, gia đình rơi vào cảnh bần hàn, còn giữ được cái nhà là may rồi. Giờ còn hai đứa em đi học, tao từ tiểu thư khuê các giờ thành ra thế này. Không làm nghề này thì lấy gì cho em tao học hành, lấy gì cho bố tao điều trị. Tao không trông mong có được một tình yêu đích thực nữa, tao chỉ mong giúp được bố mẹ tao có cuộc sống an nhàn, không lo nghĩ thôi.

Lúc này Lệ Thủy mới để ý nước mắt mình rơi từ bao giờ. Đúng là mỗi nhà mỗi cảnh, đến cô cũng không nghĩ có lúc mình sa chân vào đây. Cũng như Ái Chi vậy, từng được bao chàng trai để ý bởi hay nói hay cười, vậy mà bây giờ phải giấu nỗi buồn, nỗi cô đơn đằng sau lớp son phấn , mỗi đêm lại tươi cười phục vụ từ những kẻ nhiều tuổi hơn cha mình đến những thằng nhãi ranh trạc tuổi em út mình. Hai đứa cứ ngồi ôm nhau khóc. Một lúc sau, Ái Chi nói:

– Người như anh Minh Hoàng nếu để ý đến mày thì đó là phước của mày. Đằng nào mày cũng chỉ một lần cùng Tuấn Khang, mày không bị vấy bẩn như tao…

Lệ Thủy cúi gằm mặt:

– Nhưng… nếu thế…có phải tao đã có lỗi với anh Tuấn Khang không?

Ái Chi nâng cằm Lệ Thủy nhìn đối diện mình:

– Lệ Thủy, mày nhìn tao này! Tuấn Khang là chàng trai tốt, nhưng anh ấy không còn nữa, anh ấy đã ra đi gần bốn năm trời nay rồi, mày cần chấp nhận sự thật đó. Mày mới hơn hai mươi tuổi, mày phải có một chỗ dựa trong tương lại. Giờ hãy nghĩ cho hiện tại và tương lai của hai mẹ con. Bố mẹ cũng không sống với mày mãi được, mày đừng bị ám ảnh bởi quá khứ mãi thế. Tao tin rằng ở một nơi xa, anh Tuấn Khang cũng mong muốn mẹ con mày được hạnh phúc. Cho nên nếu Minh Hoàng thực sự thương mày và yêu thương Khang Viễn thì mày cũng nên mở lòng.

Lệ Thủy thở dài. Nhưng rồi cô bỗng mỉm cười:

– Coi chừng tao với mày lại ăn cả một đống dưa bở đấy! Người ta còn chưa thèm nhìn đến mặt tao mà mày lo bàn định tương lai.

Ái Chi vỗ vai bạn:

– Ờ, thế mà có đứa cứ nhắc đến người ta là đỏ mặt nhờ? Vô lý thế nhờ? Thôi, cứ đến đâu hay đó đi nhưng ý tao là nếu có người tốt thương mày thì mày cũng không nên đóng chặt trái tιм, hiểu chưa?

Lệ Thủy gật đầu. Nói chuyện với Ái Chi, cô thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Công việc của cô, bố mẹ không hề biết bởi cô sợ họ lo lắng. Cô từng nghe nhiều người vì tiền mà bán cả bạn của mình vào ổ chứa. Nhưng cho đến tận giờ phút này, cô hiểu Ái Chi chỉ muốn cô ra ngoài để khuây khỏa đầu óc và kiếm tiền lo cho bản thân, cho con trai. Cô ấy tuyệt đối chưa bao giờ ép cô 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓 và luôn tôn trọng quyết định của cô. Đó âu cũng cũng là một may mắn cho Lệ Thủy.

Tối hôm ấy, cô và Ái Chi đến quán như thường lệ. Nhưng vừa bước vào đã thấy một đám nhân viên tụm năm tụm bảy chỉ trỏ. Tuy nhiên, Lệ Thủy quá quen rồi, cả hai lờ đi và bước vào phòng thay đồ. Nhưng có vẻ” cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng” , vừa đi qua họ, Lệ Thủy đã nghe tiếng bàn tán rõ to như cố tình để cô nghe thấy:

– Chà, chân ướt chân ráo vừa đến mà được ngay đại gia bao nuôi, sướиɠ tụi mày nhỉ?

– Ừ, tụi mình ước mà chả được. Chả hiểu nó dùng chiêu trò gì mà câu được anh Minh Hoàng vừa đẹp trai vừa lắm tiền.

– Chiêu gì ngoài cởi đồ, nằm ngửa và sướt mướt…

Rồi tụi nó cười phá lên. Lệ Thủy hai tay nắm chặt thành nắm đấm, quay lại nói:

– Tụi bay vừa nói ai đấy?

Mấy cô kia tỏ vẻ vô can, lắc đầu, xua tay:

– Biết đâu đấy, nói người đời thôi!

Một đứa khác chêm vào:

– Liên quan tới mày sao? Hay mày giật thột?

Lệ Thủy giận dữ lao vào tát bốp vào mặt kẻ vừa nói và hét lên:

– Tao nói cho mày biết, tao được bao nuôi hay không cũng chả ảnh hưởng gì đến nồi cơmnhà mày. Vì thế, tốt nhất muốn yên ổn thì im cái miệng lại đi!

Chính Lệ Thủy cũng không nghĩ có lúc mình lại mạnh mẽ, cả gan ᵭάпҺ người khác như vậy. Nhưng có lẽ, cô nhịn lâu quá rồi, giờ những lời kia rõ ràng là nhắm vào cô, nó như giọt nước làm tràn ly khiến cô không chịu nổi. Ái Chi vội kéo tay cô:

– Này, kệ đi. Mày ᵭάпҺ làm gì cho bẩn tay. Coi như chó sủa bên tai chả phải hơn sao?

Cô gáι vừa bị ᵭάпҺ lao lại túm tóc Ái Chi:

– Mày bảo ai là chó hả con kia? Ai là chó?

Ái Chi cũng không vừa, một tay giữ tay đứa kia, tay còn lại tát thẳng vào má ả kia khiến trong phút chốc khuôn mặt ả trông thật thảm hại. Vậy là, trong thoáng chốc, trước phòng thay đồ thành một cảnh ᵭάпҺ hội đồng náo loạn. May giờ này còn sớm, chưa có khách, nếu không thì cả lũ hết đường làm ăn. Lệ Thủy và Ái Chi sắp chống không lại bọn họ thì bỗng một giọng nói vang lên:

– Các cô đang làm trò gì vậy hả?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất