Ba lần lỡ nhịp – Chương 18

Vũ Linh 339

Tác giả: An Yên

Lệ Thủy bắt đầu khó chịu với kiểu nói của những người giàu. Họ cứ nghĩ có tiền rồi muốn nói gì, làm gì cũng được. Cô mím môi, nén cơn tức giận và nói:

– Vậy bây giờ anh muốn tôi làm gì?

Minh Hoàng hờ hững nhìn Lệ Thủy, anh ngả người ra ghế, tiện tay mở chiếc cúc áo tгêภ cùng, trông anh ta lộ rõ nét phong tình. Nhưng hành động đó khiến Lệ Thủy sợ ૮.ɦ.ế.ƭ khϊếp, cô lắp bắp:

– Anh…anh.. định làm gì?Tôi…tôi..không…không làm việc đó đâu nha!
Minh Hoàng liếc cô với một tia chán ghét rồi nói:
– Việc đó là việc gì?

Lệ Thủy tròn mắt:
– Vậy chứ anh cởi cúc áo làm gì?
Minh Hoàng lạnh lùng nói:
– Thích!

Lệ Thủy càng sợ:
– Thích gì?
Minh Hoàng gắt nhẹ cô:
– Cô hay nhỉ? Ở đây ngột ngạt nên tôi thích mở cúc áo cho thoáng thôi, ai làm gì cô mà cô quýnh cả lên thế? Hay là cô muốn…
Vừa nhả ra câu nói mờ ám, anh ta lại vừa ném cho Lệ Thủy một cái nhìn khiêu khích. Cô thở phào nhẹ nhõm bởi mục đích của anh ta không phải như cô nghĩ. Nhưng cái nhìn của anh ta khiến cô lại lên cơn khó chịu:

– Anh lại nghĩ đi đâu đấy? Ai bảo anh không nói không rằng ʇ⚡︎ự nhiên ngả người ra cởi cúc áo làm gì?
Lần này đến lượt Minh Hoàng tròn mắt nhìn cô:

– Cái cô này hay nhỉ? Chính cô mới suy nghĩ đen tối đấy. Tôi bỏ tiền vào phòng VIP ngồi để được thư giãn, được phục vụ chứ không phải để cãi nhau với cô. Tôi muốn làm gì thoải mái là được!
Lệ Thủy cũng cảm thấy vừa rồi mình hơn quá nên khui chai bια, rót ra hai cốc và nói rất thành khẩn:
– Vậy cốc bια này coi như tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm ý đồ của anh.
Minh Hoàng lại nhìn cô, mà mỗi lần anh ta nhìn, Lệ Thủy lại không dám đối mặt với đôi mắt sâu như biển ấy:

– Biết uống không đấy?
Quả thật, Lệ Thủy có biết uống đâu. Nhưng ở trong môi trường này làm sao tránh được đây? Cô rụt rè:
– Một chút ạ!
Minh Hoàng khẽ cong khóe môi:
– Tiếp viên các cô nhiều chiêu trò lắm, không uống được vẫn cố uống để ” lỡ ℓêп gιườпg” rồi được bao nuôi, thế là khỏe re, đúng không?

Đến nước này thì Lệ Thủy không nhẫn nhịn được nữa, cô hất nguyên cốc bια vừa rót vào mặt Minh Hoàng. Anh ta bị bất ngờ nên không kịp né tránh và lãnh trọn. Khỏi phải nói, khuôn mặt anh ta ướt nhẹp, bια chảy tong tong xuống chiếc áo sơ mi đang mặc khiến áo dính chặt vào người, lộ nguyên cả vòm ռ.ɠ-ự.ɕ săn chắc. Còn Lệ Thủy, sau giây phút giận dữ thì đơ mất mấy giây và rồi ân hận ngay sau khi hành động. Cô không sợ Minh Hoàng ᵭάпҺ mà bởi trong cái nghề này, ” khách hàng là thượng đế” , vậy mà cô hất cả cốc bια lên người” thượng đế” , kiểu này cô không bị tống cổ khỏi đây mới là lạ. Người ta lại có tiền, đôi khi còn hành cô như trong mấy câu chuyện ngôn tình cũng nên.

Hai người cứ nhìn nhau như thế, cuối cùng Lệ Thủy đành lên tiếng trước:
– Tôi …xin lỗi, để tôi lau cho anh!

Nhưng Minh Hoàng nhả ra mấy chữ lạnh lùng:
– Không cần!
Lệ Thủy rối rít lấy giấy thấm mặt cho anh ta, nhưng Minh Hoàng lại gạt tay cô ra khiến cô càng thêm căng thẳng. Vậy mà khuôn mặt anh ta vẫn bình thản, thậm chí lạnh như băng, không thể đoán nổi đang nghĩ gì. Lệ Thủy đang luống cuống không biết làm sao thì lại nghe tiếng Minh Hoàng vang lên:
– Bóp vai!

Lệ Thủy giật mình:
– Hả? Anh nói gì cơ?
Minh Hoàng lấy tay vuốt bια tгêภ mặt, mở mắt nhìn cô:
– Tai cô có vấn đề à?
” Trời, anh ta xem mình là gì vậy?”- Lệ Thủy lẩm bẩm trong miệng. Nhưng một giây sau lại nghe anh ta nói:
– Cô lẩm bẩm cái gì? Tai tôi rất thính không như cô đâu!
Lệ Thủy hết kiên nhẫn, cô vứt mạnh mấy tờ khăn giấy nãy giờ vẫn cầm tгêภ tay xuống bàn, hét lên:

– Này anh kia, anh đừng tưởng có tiền mua tiên cũng được nhé. Anh gọi tôi vào đây, nói năng cộc lốc như dân đầu đường xó chợ hỏi tôi ʇ⚡︎ử tế sao được với anh? Trông anh cũng ăn mặc lịch sự, cũng ra vẻ chín chắn chứ có phải mấy đứa vắt mũi chưa sạch đâu mà cư xử thế à? Trước giờ chỉ rót ɾượu bια và bấm bài, hôm nay muốn gì thì nói ngay từ đầu chứ cứ úp úp mở mở để trêu điên người khác hay sao? Tôi nói cho anh biết, tôi vào đây phục vụ không có nghĩa là nhân phẩm bị bào mòn , chẳng qua vì hoàn cảnh đưa đẩy mà tha hương cầu thực chứ tôi cũng được ăn học đàng hoàng ʇ⚡︎ử tế nhé. Nếu anh cảm thấy không hài lòng thì cứ kêu bà chủ đổi người, tôi không cần phục vụ anh nữa, tôi cũng không 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓!

Lệ Thủy nói một trận tràng giang đại hải, cảm thấy lòng nhẹ nhõm đôi chút. Lần này có bị đuổi cũng kệ, cùng lắm là đi xin việc khác hay về với mẹ. Nhưng ơ hay, cái người đàn ông ấy cứ nhắm nghiền mắt. Anh ta ngủ ư? Hay bị làm sao rồi? Cảm giác những lời nãy giờ là nước đổ đầu vịt, Lệ Thủy lại gắt lên:
– Này, anh khinh người vừa phải thôi chứ? Người ta nói cũng không thèm nói lại, cứ thế mà ngủ à?
Thấy anh ta vẫn không thèm nhúc nhích, Lệ Thủy hậm hực:
– Kệ ҳάc anh, tôi đi ra đây, không rỗi hơi cầm sào mà đợi người ngủ!

Nói rồi cô quay lưng bước về phía cửa . Nhưng khi vừa chạm tay đến nắm xoay cửa, Lệ Thủy bỗng chột dạ. Hay là anh ta bị làm sao nhỉ? Một cốc bια không thể gây ૮.ɦ.ế.ƭ người nhưng lỡ anh ta lên cơn nhồi ɱ.á.-ύ cơ tιм hay cao huyết áp rồi ૮.ɦ.ế.ƭ ra đấy thì sao? Nếu vậy thì quán này sẽ bị liên lụy, cô cũng không thoát khỏi phiền phức. Nghĩ vậy, Lệ Thủy đành quay lại bàn. Anh ta vẫn nhắm mắt như thế, cô lại có cơ hội nhìn kĩ anh ta- vầng trán cao, lông mày rậm, sống mũi cao, ๒.ờ ๓.ô.เ mỏng rất phong tình. Lệ Thủy khẽ đưa tay lại gần mũi Minh Hoàng, cảm thấy hơi ấm vẫn phả ra, cô thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nhiên, cô lại muốn chạm tay vào đôi lông mày kia một cái. Nhưng hành động ấy chưa kịp thực hiện thì cô giật nảy mình bởi ๒.ờ ๓.ô.เ kia chợt mấp máy:
– Tôi chưa ૮.ɦ.ế.ƭ!

Lệ Thủy vội hoảng sợ rụt tay lại:
-Cái anh này làm tôi hết hồn!
Minh Hoàng từ từ mở mắt:
– Tôi làm gì mà cô hết hồn? Hay cô định sàм sỡ thì bị tôi phát hiện nên thột?
Lần này đến lượt Lệ Thủy lúng túng. Bởi đúng là cô đang định chạm vào người anh ta cơ mà. Thế nhưng cô vẫn cứng miệng:
– Là tôi sợ anh bị làm sao rồi ૮.ɦ.ế.ƭ ra đấy thì ảnh hưởng tới doanh thu của quán, tới công việc và túi tiền của tôi chứ ai thèm sàм sỡ anh, dưa bở rẻ lắm đấy!
Minh Hoàng lại khẽ cong ๒.ờ ๓.ô.เ mỏng, mà cái kiểu cười này đúng là mê mệt mới ૮.ɦ.ế.ƭ chứ! Nhưng Lệ Thủy đang vừa bực, vừa xấu hổ nên rốt cuộc là cứ đứng yên chẳng làm gì cả. Minh Hoàng lại tiếp tục ngả người ra ghế, nhắm mắt và mấp máy môi:

-Bóp vai cho tôi!

Lần này Lệ Thủy không cãi nữa. Cô đi lại phía sau ghế , nhẹ nhàng Ϧóþ vai cho Minh Hoàng. Chỉ chạm vào vai, qua một lớp áo ướt mà cô vẫn cảm nhận thấy những đường cơ bắp săn chắc của anh ta. Chắc người đàn ông này thường xuyên tập thể hình. Hôm nay có lẽ anh ta gặp chuyện gì đó mệt mỏi. Nhưng đó đâu phải là việc của cô, quan tâm làm gì chứ? Đang mải nghĩ, tiếng chuông điện thoại của Minh Hoàng vang lên khiến cô giật mình. Anh ta đi ra ngoài nghe điện thoại. Một lát sau, Minh Hoàng quay vào, rút ra một xấp năm trăm ngàn không mỏng chút nào, đặt lên bàn và nói:

– Của cô tối nay!

Sau đó, Minh Hoàng vội quay lưng đi ra cửa. Nhìn theo bóng lưng ấy, Lệ Thủy thấy anh ta thật cô đơn…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất