Ba lần lỡ nhịp – Chương 16

Vũ Linh 356

Tác giả: An Yên

Ngày hôm sau, Lệ Thủy đến tạm biệt Tuấn Khang để lên đường vào Đà Nẵng:
– Tuấn Khang, em đi làm đây. Khang Viễn cần được phát triển tốt hơn. Gia đình anh không chu cấp tiền nuôi cháu nhưng em luôn cảm ơn họ đã không đưa Khang Viễn rời khỏi em. Vì vậy, em cần làm việc. Anh ở lại đâu nhớ phù hộ cho con trai chúng ta nhé. Em sẽ chăm chỉ kiếm tiền, anh yên tâm nha.
Mỗi lần trò chuyện với Tuấn Khang, Lệ Thủy đều cảm nhận được anh thật gần, ʇ⚡︎ựa hồ như hơi thở của anh vẫn phảng phất bên cô. Giờ đây, dù không được nhìn thấy anh, dù không được nghe anh nói nhưng Lệ Thủy cảm thấy yên tâm hơn khi biết rằng anh vẫn luôn lắng nghe những lời tâm sự của cô.

Mấy ngày sau…
Đà Nẵng chào đón cô bằng một không khí sôi động, nhộn nhịp cùng cái nắng ấm áp của một buổi chiều thu. Quả là thành phố du lịch, Đà Nẵng sầm uất khiến lòng người cũng đỡ quạnh hiu. Ái Chi đưa Lệ Thủy về phòng trọ. Đó là một khu trọ dành cho gia đình nên khá thoáng và rộng, lại khép kín nữa. Nhà trọ có một gian khách, một ngăn bếp và một phòng ngủ, sau cùng là nhà vệ sinh. Đồ đạc của Lệ Thủy không quá nhiều nên thu xếp khá nhanh. Ái Chi gọi điện thoại cho bà chủ xin nghỉ nốt ngày hôm đó để cùng Lệ Thủy đi mua ít đồ dùng cá nhân và thăm thú Đà Nẵng.
Tối hôm ấy, Ái Chi đưa cô đi ăn mì Quảng- một đặc sản nơi đây. Lần đầu tiên được ăn món này, Lệ Thủy háo hức lắm. Cô nghe nói sợi mì này đặc biệt lắm nha, nó được làm bằng bột gạo xay mịn và tráng thành từng lớp bánh mỏng, sau đó lại thái theo chiều ngang để có được những sợi mì mỏng như vậy. Sợi mì thật giòn mà lại dai nữa. Người ta rải các loại rau sống phía dưới lớp mì, bên tгêภ là ϮhịϮ heo, tôm, ϮhịϮ gà, cả ϮhịϮ ếch, ϮhịϮ cá lóc nữa. Nước dùng ngọt và sền sệt, phía tгêภ cùng là lạc rang khô giã dập, hành lá, rau thơm… hấp dẫn vô cùng. Nếu Khang Viễn ở đây, cu cậu sẽ hét toáng lên vì thích thú. Lệ Thủy ăn uống no nê rồi cùng Ái Chi ra ngắm sông Hàn. Bên cạnh cầu Rồng, cầu sông Hàn thì nổi bật ở giữa là cây cầu tình yêu thu hút mọi ánh nhìn. Những chiếc đèn l*иg sáng lung linh trong đêm phản chiếu xuống mặt sông ʇ⚡︎ựa như những trái tιм yêu dịu dàng. Quả là một khung cảnh thần tiên. Tiếng Ái Chi lanh lảnh:
– Lệ Thủy, đẹp không?

Lệ Thủy ngỡ ngàng trước nét đẹp về đêm ở thành phố hoa lệ này, chỉ biết gật đầu. Cô đặt từng bước chân lên chiếc cầu tình yêu ấy, nơi đang có rất nhiều các cặp tình nhân chụp ảnh và trao nhau những nụ hôn say đắm. Từng cặp ổ khóa không chìa hình trái tιм khắc tên các cặp đôi treo vào nhau khiến Lệ Thủy chạnh lòng. Tuấn Khang, giá mà lúc này có anh ở đây! Trong những tháng ngày làm việc tгêภ mảnh đất này, đã bao giờ anh đặt chân lên cây cầu này chưa? Bỗng ánh mắt Lệ Thủy dừng lại ở một cặp ổ khóa ngay sát cạnh cô. Sáu chữ tгêภ hai chiếc ổ khóa giao nhau khiến mắt cô như nhòe đi – ” Doãn Tuấn Khang – Vương Lệ Thủy”. Hóa ra anh đã đến đây, đã khắc tên anh và tên cô lên chiếc cầu tình yêu này, đã khắc mối tình vĩnh cửu của họ lên đây. Anh vứt chìa khóa đi rồi, trái tιм cô cũng đã như bị vứt xuống dòng sông Hàn ngày đêm cuồn cuộn chảy. Lúc này, sáu chữ ấy như khắc đi khắc lại vào trái tιм cô không gì có thể xóa đi được. Ái Chi thấy Lệ Thủy trầm ngâm vội hỏi:
– Lệ Thủy , sao vậy?
Nhưng rồi cô ấy cũng im bặt ngay sau đó khi nhìn thấy tay Lệ Thủy đang ๓.â.-ภ ๓.ê hai chiếc ổ khóa đã ướt đẫm bởi những giọt nước mắt nhỏ xuống. Lệ Thủy vội lau nước mắt, gượng cười:
– Tao không sao đâu. Đây có lẽ là món quà bất ngờ anh ấy dành tặng tao. Có lẽ Tuấn Khang cũng đang ở đây và muốn tao nhìn thấy tình yêu của anh ấy.
Ái Chi gật đầu:
– Ừ, mày đừng buồn, phải vui lên chứ. Tao nghĩ Tuấn Khang sẽ không bao giờ quên mày đâu.
Khi hai người về tới khu trọ cũng đã gần nửa đêm, thành phố không hoàn toàn trầm mặc nhưng vẻ sôi động như giảm đi một chút. Đêm đầu tiên xa nhà, xa con, Lệ Thủy không ngủ…
Sáng hôm sau, Ái Chi đưa cô tới nhà hàng. Đó là một địa điểm Karaoke có quy mô đồ sộ, nằm tгêภ một con phố lớn của Đà Nẵng. Lệ Thủy chσáпg ngợp trước tòa nhà rộng lớn, các phòng hát xa hoa với nhiều phòng VIP có trang thiết bị hiện đại. Lệ Thủy bỗng thấy mình nhỏ bé, một nỗi lo sợ mơ hồ dấy lên, cô kéo tay Ái Chi:
– Này, mày bảo với tao là nhà hàng cơ mà?
Ái Chi tròn mắt nhìn Lệ Thủy:
– Nhà hàng đây còn gì nữa!

Lệ Thủy cúi gằm mặt:
– Nhưng… ý tao là nhà hàng ăn uống…
Nhìn khuôn mặt đỏ au của Lệ Thủy, Ái Chi cười:
– Thì cả ăn, cả hát chứ sao?
Lệ Thủy vân vê gấu áo:

– Nhưng… ở đây…có…có làm…
Trông mặt Lệ Thủy hết đỏ lại sang tái, Ái Chi cười lớn:
– Cái đó tùy ở mày chứ. Giờ công việc của mày là khui bια và bấm bài hát, thế thôi!
Đúng lúc ấy, bà chủ đi ra. Đó là một người phụ nữ trông sang trọng nhưng không mang cái vẻ ” Tú Bà” như Lệ Thủy lo sợ khi bước chân vào đây. Vừa thấy bà ấy, Ái Chi gọi lớn:
– Má, con ở đây!
Rồi cô ấy chỉ vào Lệ Thủy lúc bà ấy vừa tới:
– Đây là Lệ Thủy, bạn của con mà hôm vừa rồi con có kể má nghe đó!
Người phụ nữ ấy nhìn Lệ Thủy vẻ hài lòng, cô cũng cúi chào:
– Dạ cháu chào dì!
Bà ấy gật đầu:

– Ừ, ở đây mọi người gọi dì là má. Còn con muốn gọi sao cũng được. Ta có nghe Ái Chi kể về hoàn cảnh của con nên ta chấp nhận chứ ở đây không thiếu người làm đâu.
Lệ Thủy hiểu chứ. Một nhà hàng sang trọng như thế này sẽ có rất nhiều nhân viên. Nhưng theo cách nói của bà chủ thì ở đây cũng không đến nỗi ҡıṅһ ҡһủṅɢ như cô tưởng. Nếu chỉ đơn thuần như Ái Chi nói thì Lệ Thủy không lo lắng lắm. Với lại, cô biết rằng nếu là một ổ мạι ᴅâм thì họ sẽ không dại gì đặt địa điểm bề thế ở một con đường lớn ngay trung tâm thành phố như vậy, và họ cũng chỉ chuộng những cô gáι còn trong trắng chứ không như cô. Mải suy nghĩ, đến khi Ái Chi huých vào tay, Lệ Thủy mới giật mình. Cô cảm ơn bà chủ rồi cùng Ái Chi vào trong để làm quen với công việc. Ở đây ban ngày rất ít khách nhưng từ chiều tối về đêm thì tấp nập như vũ trường vậy. Người ta ăn uống, hát hò náo động lắm.
Lệ Thủy đang đứng thẫn thờ thì bỗng thấy các bạn nhân viên khác ào ào đi vào giục nhau:
– Nhanh lên chúng mày ơi, có một đoàn khách VIP.
– Ơ thế tối nay lại có nhiều xiền nhỉ?
– Bé bé cái miệng mày lại, bà chủ la cho bây giờ…
Lệ Thủy cứ ngơ ngác nhìn họ trang điểm cho nhau và thay váy áo. Ban ngày trông họ ăn mặc kín đáo lắm nhưng giờ đây ai cũng áo hai dây, quần đùi hay váy ngắn cũn cỡn, để lộ những cặp đùi thon gọn. Họ trang điểm rất đậm nữa. Ngay cả Ái Chi cũng vậy, đến mức cô suýt nhận không ra bạn mình. Khi mấy bạn nhân viên ấy ra ngoài cả, Ái Chi mới tròn mắt nhìn Lệ Thủy:
– Ơ cái con này, sao không đi thay đồ, trang điểm đi. Đứng đó làm gì?
Lệ Thủy run rẩy:
– Tao…tao…không đi được không? Tao có biết mấy việc này đâu?

Ái Chi cười:
– Ai bảo mày làm gì? Mày chỉ việc khui bια cho người ta uống, khách hát bài gì mày bấm bài đó là được.
Lệ Thủy thắc mắc:
– Vậy… tao ăn mặc bình thường, áo sơ mi quần Jeans là được rồi. Với lại, tao cũng không quen trang điểm.
Ái Chi đơ mất mấy giây rồi nói:
– Lệ Thủy ơi là Lệ Thủy, mày ăn mặc như thế, để mặt mộc như thế vào đó tiếp khách , rồi ngày mai mày có muốn biến khỏi Đà Nẵng luôn không? Tao đã bảo sẽ không ai làm gì mày cơ mà!

Lệ Thủy lắc đầu:
– Vậy tao về đây, không làm nữa!
Trong lúc hai người đang giằng co qua lại, bỗng một giọng trầm ấm vang lên:
– Sao hai cô kia còn đứng đấy? Vào luôn thôi!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất