Ai hay chữ ngờ 2

Vũ Linh 553

Tôi đáp chuyến bay đến chỗ chồng tôi đang công tác cũng đã hơn 5h chiều,trời đang vào đông nên mới hơn 5h đã chập chờn tối,thời tiết cũng rét lạnh hơn,tôi kéo cao cổ áo che đi cái lạnh ngày đông,vội bắt chiếc taxi nhanh đến chỗ khách sạn chồng tôi đặt phòng.

Đến quầy lễ tân tôi nở một nụ cười xã giao hỏi:

-Em cho chị hỏi phòng của ông Võ Thành Đạt,giám đốc công ty TĐ là phòng số mấy vậy em?

Cô bé phục vụ nhìn tôi một lượt cười khó xử bảo:

-Xin lỗi chị theo quy định em không được tiết lộ thông tin khách hàng ạ,chị thông cảm giúp em nhé!

Tôi hiểu và cũng đã có chuẩn bị nên lấy trong túi ra giấy đăng kí kết hôn cùng chứng minh thư đưa cho cô bé lễ tân nói:

-Không sao chị hiểu mà,chị là vợ của anh Đạt,đây em cứ kiểm tra em nhé. Giấy chứng nhận kết hôn của chị. Mà em tên gì để chị tiện xưng hô.

-Dạ em tên Duyên. Vậy chị chờ em chút nhé.

-Em cứ từ từ không cần vội nhé.Mà chị bảo này em đừng nói gì với anh Đạt nhé chị ra đây không có báo trước vì muốn tạo bất ngờ cho anh ấy.

-Vâng em hiểu ạ.

Sau khi đã check thông tin của tôi thì cô bé Duyên bảo với tôi

-Anh Đạt thuê phòng ở tầng 4,số phòng404 chị nhé.Chìa khoá dự phòng đây chị.

Tôi cầm lấy chìa khoá phòng và cám ơn Duyên,cô bé còn định nói gì với tôi nhưng tôi đã nhanh chóng rời đi,vì thật sự tôi rất mong chờ nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt khi anh Đạt thấy tôi.

Tôi từng làm việc ở khách sạn,mô hình khách sạn cũng khá là giống nhau nên không quá khó để tôi tìm ra căn phòng mà chồng tôi thuê.

Phải công nhận chồng tôi thuê căn phỏng có địa hình thật lý tưởng,hướng ban công hướng ra biển có thể thưởng thức cảnh đêm tuyệt đẹp bên ngoài.

Tôi đoán giờ này anh đã về nên mang một tâm trạng háo hức đến gặp anh,vợ chồng tôi lâu rồi chưa đi du lịch cùng nhau,xem như dịp này chúng tôi cùng nhau du lịch.Vì có chìa khoá dự phòng nên tôi trực tiếp mở cửa đi vào trong với nụ cười tươi rói tгêภ môi.

Cảnh tượng trước mắt khiến nụ cười tôi trở nên cứng nhắc,tôi cứ nghĩ là tôi đi nhầm phòng người khác nhưng nhầm làm sao được khi chính tay tôi vừa mở cửa căn phòng này. Chỉ đến khi giọng nói quen thuộc vang lên tôi mới hoàn hồn trở lại. Vậy mà tôi lại chứng kiến cảnh chồng tôi ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ,có nằm mơ tôi cũng không ngờ tới,à không tôi đã từng hình dung ra ngay từ lần đầu khi cô ta về nước nhưng tôi lại cố phớt lờ đi cho rằng tôi đã nghĩ xấu cho người đó.

Bây giờ tôi mới nhớ đến cái nhìn lúng túng và có chút thương hại của cô bé lễ tân kia,thật là trào phúng mà,đáng lẽ ra tôi phải làm ầm lên cho hả dạ nhưng không hiểu sao tôi lại bình tĩnh đến lạ,tôi nhẹ nhàng lấy điện thoại ra hướng về phía đôi cẩu nam nữ kia chụp một tấm hình.

Họ mải mê ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ mà không hề biết tôi đã vào phòng từ lúc nào,khi thấy ánh đèn flash lóe lên họ mới nhìn về phía tôi,cả hai người họ đều không nghĩ rằng tôi sẽ bắt tại trận cảnh ﻮเ-ườ.ภ.ﻮ ςђ.เ.ế.ย của họ,chồng tôi vội vàng lấy khăn quấn ngang hông còn Hạnh lấy mền che chắn lại những ςɧỗ ηɧạγ ςảɱ,chồng tôi và anh kinh hãi nhìn tôi lúng túng nói:

-Hà…em đến từ lúc nào,chuyện không như em nghĩ đâu em nghe anh giải thích…

Máu điên của tôi nổi lên,giải thích cái con mẹ nhà anh,tình cảnh trước mặt rõ mồn một thế mà chồng tôi còn già mồm muốn giải thích,nếu tôi không tận mắt chứng kiến tôi sẽ không bao giờ tin đây là sự thật, một người mà tôi hết lòng yêu thương,người bạn thân mà tôi tin tưởng lại trai tгêภ gáι dưới sau lưng ʋụпg Ϯɾộм lừa dối tôi. Lúc này tôi còn bình tĩnh bao nhiêu thì sau câu nói của chồng tôi càng làm tôi điên tiết bấy nhiêu,tôi lao ℓêп gιườпg túm lấy tóc của Hạnh hét lên:

-Con khốn,tao xem mày là bạn thân thế mà mày lại cho tao một vố đau như thế đấy hả,mày có còn là người hay không?

Chồng tôi ngay bên cạnh vội giúp Hạnh ngăn tôi lại,điều này khiến tôi càng điên tiết hơn,tôi quay sang tát vào mặt anh ta liên tiếp mấy bạt tai,tôi lúc này thật sự không còn lí trí nữa rồi,thử hỏi ai ở trong hoàn cảnh của tôi mà giữ được bình tĩnh,chồng tôi bị ᵭάпҺ đau nên cáu,anh ta giữ chặt tay tôi lại,lớn giọng bảo:

-Em thôi ngay đi,sao em lại cư xử như phường chợ búa thế hả?

Mặt tôi nóng phừng vì tức giận,ánh mắt đỏ âu hằn lên những tơ ɱ.á.-ύ nhỏ,tôi căm phẫn nhìn chồng tôi rít từng tiếng qua kẽ răng:

-Anh bảo tôi phải cư xử thế nào khi tận mắt chứng kiến cảnh chồng tôi và bạn thân tôi đang quấn lấy nhau tгêภ giường thế này,hay anh muốn tôi khi chứng kiến cảnh này lặng lẽ đóng cửa lại âm thầm bỏ đi như chưa nhìn thấy gì,ý anh là tôi nên làm như thế phải không?

Chồng tôi biết sai nên hạ giọng bảo:

-Không…ý anh là…

-Anh tồi lắm,đúng là người xưa nói cấm sao,một cái lạ bằng tạ cái quen,từ lúc nào anh đã bắt đầu ăn vụng bên ngoài thế hả anh Đạt?hay anh với cô ta tình cũ không rủ cũng tới???

Trước những câu chất vấn của tôi Đạt nghẹn họng không nói được gì,Hạnh cũng đã mặc quần áo gào ʇ⚡︎ử tế,cô ta đứng ngay mép giường cúi mặt chẳng dám nhìn tôi,một lúc sau cô ta đi đến bên cạnh chồng tôi,nhìn tôi nói:

-Tao xin lỗi mày,tao biết tao sai tao có lỗi với mày nhưng tao yêu anh Đạt mày biết mà tình yêu không có lỗi…

Chưa đợi Hạnh nói hết câu tôi liếc mắt trừng cô ta bảo:

-Mày câm ngay,tao không ngờ mày là loại trơ trẽn như thế,tao hỏi chồng mày ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ với người phụ nữ khác mày có đau không? còn tao đây anh ta lại ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ với mày mày nghĩ xem nỗi đau của tao gấp bao nhiêu lần nỗi đau mà mày cảm nhận hả Hạnh???

-Tao xin lỗi mày.

Tôi cười cay đắng cũng chẳng còn sức lực để trách móc bọn họ,trách tôi ngu ngốc tin tưởng sai người để nỗi đau thấu tận tâm can…

Tôi ngồi như kẻ mất hồn,có ai ᵭάпҺ ghen như tôi không cơ chứ,sau khi trách móc bọn họ vài câu lại chỉ biết ngồi ngây ngốc một chỗ,trong đầu tôi trống rỗng chẳng nghĩ được gì!!! Thấy tôi như vậy chồng tôi bắt đầu lo lắng,anh ta lay tay tôi gọi tên tôi mãi mà không thấy tôi lên tiếng.

Tôi bắt đầu bình tĩnh hơn nhưng ánh mắt vẫn vô định nhìn xa xăm,tôi hỏi một cách máy móc:

-Hai người…là từ khi nào???

Chồng tôi không giấu giếm anh ta kể ra hoàn cảnh gặp lại Hạnh rồi phút sa ngã anh đã ngả vào lòng Hạnh thế nào?Rồi anh ta nắm tay xin lỗi tôi ríu rít…Mỗi câu mỗi chữ như ngàn mũi kim đâm sâu vào trái tιм tôi.

-Khốn пα̣п thật mà,chẳng lẽ anh lại thiếu thốn tới mức đó sao Đạt?

Đạt lắc đầu,anh ta nắm chặt tay tôi,dùng ánh mắt chân thành nói:

-Anh xin lỗi,em cho anh một cơ hội nữa em nhé!!!

Tôi không muốn ở lại nơi bẩn thỉu như này thêm giây phút nào nữa,tôi dùng hết sức lực gắng gượng đứng lên rời khỏi giường tôi dựa hẳn người vào tường gần như không còn đủ sức để bước ra khỏi phòng,tôi quay lại nói với chồng tôi:

-Anh và cô ta khiến tôi thật sự kinh tởm,loại hành vi thấp hèn như thế mà hai người cũng làm ra được tôi thật sự khinh.

Rồi tôi nhìn Hạnh một lượt nhếch môi bảo:

-Thứ hạnh phúc mong manh mà mày mong có được lại ςư-ớ.ק đi từ hạnh phúc của người khác,tao chống mắt lên xem mày có phước để hưởng hay không,hai người nên nhớ gieo nhân nào ắt gặt quả đấy.

Nói xong tôi dứt khoát đi ra khỏi phòng,sau khi rời khỏi khách sạn tôi hoàn toàn sụp đổ,bao nhiêu mạnh mẽ vừa có phút chốc giống như bọt xà phòng tan vào trong nước,tôi chạy một mạch ra tới biển sau đó ngồi bệt xuống ôm mặt khóc như mưa,đau đớn,khổ sở,tuyệt vọng…đan xen lẫn nhau vô cùng khó chịu…tιм tôi đau thắt lại,nó ᵭ.ậ..℘ nhanh liên hồi không cách nào kiểm soát được…

Tối đó một mình tôi vào bar uống hết cả một chai ɾượu vang cực mạnh,tôi muốn mượn cơn say để xoa dịu đi nỗi đau trong lòng tôi mà không hề biết rằng пguγ Һιểм đang rình rập,lần đầu đi bar lại đi một mình tôi bị một đám người xấu chú ý. Chúng đợi tôi uống say khướt rồi lân la đến giở trò,một tên đến chỗ tôi dùng giọng điệu cợt nhã bảo:

-Cô em xinh đẹp có thể mời em một ly được không,coi nào xinh thế này sao lại một mình đi bar uống ɾượu vậy em,nào đi với bọn anh đảm bảo em sẽ được sung sướиɠ đến tận mây xanh…

Tôi đã nằm gục tгêภ bàn,tuy say nhưng tôi vẫn nghe được hắn ta nói,tay tôi cầm ly ɾượu đong đưa,miệng lẩm nhẩm bảo:

-Cút…lũ đàn ông toàn là khốn пα̣п như nhau,mau cút hết cho tôi…

Tên đó dễ gì bỏ qua con mồi đang say khướt như tôi,hắn ta sấn tới cạnh tôi bàn tay hắn bắt đầu không an phận mà łầɲ ɱò tới eo của tôi,một cảm giác sởn cả gai óc khắp người khiến tôi cảm giác buồn nôn…Tôi trước giờ vô cùng chán ghét bị người khác đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ vào người nên phản kháng trong vô thức,tôi cố gắng ngồi dậy tránh khỏi bàn tay ghê tởm kia,tức giận nói:

-Buông tôi ra…cút đi bà đây đang bực đừng để bà cáu…cút trước khi bà điên.

Tên kia cười khả ố liền bảo:

-Em yêu anh không cút thì em làm gì được anh,xem cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu thế kia mà lại phun ra những câu không hay ho thế hả cô em?

Vừa nói hắn ta đặt tay lên môi tôi ѵυốŧ ѵε,thậm chí tôi còn nghe được tiếng nuốt nước bọt đầy thèm thuồng của hắn…Xui cho hắn ta đã chọc nhầm người,tôi trước đây cũng từng đai đen karate,tôi nắm chặt tay hắn xoay về phía sau,tôi có thể nghe thấy tiếng khớp xương kêu lên răng rắc ,hắn không ngờ tôi lại có võ,hắn ta đau điếng liền cҺửι thề:

-Con điên buông ông ra,mày muốn ૮.ɦ.ế.ƭ phải không?

Tôi nhếch mép cười khinh:

-Ngược lại tao nghĩ người muốn ૮.ɦ.ế.ƭ là mày,mày chọc nhầm người rồi thằng nhãi ranh…

Nghe tôi nói thế tên kia tiên tiết hét về phía trước:

-Bọn mày còn đứng ngây ra đó,lên hết tóm con mụ điên này lại cho tao,tối nay tao phải chơi con này đến ૮.ɦ.ế.ƭ mới thôi,chơi chán tao sẽ thưởng cho bọn mày xử nó tiếp,con khốn dám bẻ tay ông…

Bình thường tôi có thể chấp hết bọn chúng nhưng lúc này tôi đứng còn không vững thì sao ᵭάпҺ lại 5,6 tên đàn ông cao to lực lưỡng,mặc dù có võ nhưng tôi đã say lắm rồi ᵭάпҺ đấm gì tầm này nữa,cố gắng chống chọi cũng hạ được 2,3 tên trong số đó,phen này tôi ૮.ɦ.ế.ƭ chắc rồi…

Bọn chúng đồng loạt xông lên,tôi loạng choạng lôi tên vừa nãy đứng lên,dùng sức siết chặt tay hắn thầm nghĩ dù có ૮.ɦ.ế.ƭ cũng phải lôi tên trời ᵭάпҺ này theo…Đúng lúc này thì một giọng nói vang lên:

-Để tôi xem ai dám làm gì chị ấy???

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất