Ai hay chữ ngờ 14

Vũ Linh 152

Dương An lại đưa tôi ra mép sông lần trước,anh ta đứng trước mặt tôi bóng dáng cô đơn đến lạ thường,thử hỏi một người đàn ông thành đạt vẻ ngoài điềm đạm ưu tú lại có những lúc chật vật như thế,tôi nhẹ nhàng đến bên cạnh anh ta im lặng không nói.

Ánh mắt Dương An vẫn hướng về phía xa xăm anh ta hỏi tôi:

-Em lạnh không?

Tôi lắc đầu vì không muốn ở lâu cùng một chỗ với anh ta tôi nói:

-Có chuyện gì anh nói đi.

Dương An xoay người hai tay anh ta cầm chặt cάпh tay tôi nói:

-Em hay là chúng ta bỏ trốn đi,anh không cần gì hết chỉ cần có em thôi!

-Anh bị làm sao thế,việc gì chúng ta phải bỏ trốn?

Bất ngờ anh ta ôm chầm lấy tôi giọng nói mang nhiều cảm xúc:

-Anh không biết phải làm thế nào nhưng anh không thể sống thiếu em.

Tôi gạt tay Dương An ra,nhìn thẳng vào mắt anh ta tôi kiên định nói:

-Giữa chúng ta không có thứ gọi là tình yêu,có thể lúc đầu tôi gặp lại anh đó là rung động nhưng tôi chợt phát hiện ra sau những lần tiếp xúc khác tôi không có cảm giác gì với anh.Anh sắp kết hôn tôi mong anh hãy chừng mực đừng sống lỗi với người vợ sắp cưới của mình.

Dừng một lúc tôi lại tiếp tục:

-Mong rằng đây là lần cuối cùng tôi gặp anh trong hoàn cảnh như thế này,anh hãy xếp những kỉ niệm giữa chúng ta vào quá khứ đi,hãy sống vì hiện tại,Ny Ngọc mới là người đầu ấp tay gối với anh.

Dương An trầm ngâm một lúc thật lâu,sau đó trầm giọng tha thiết nói:

-Tôi có thể ôm em lần cuối được không?

Tôi vẫn nhìn anh ta không hài lòng với yêu cầu này,Dương An như nhìn ra được tôi đang nghĩ gì nên vội vàng nói:

-Chỉ là cái ôm tạm biệt thôi,được chứ?

Ánh mắt tha thiết của anh ta khiến tôi không nỡ từ chối,tôi chủ động bước lên ôm lấy anh ta,tay tôi vỗ nhẹ lên lưng Dương An nói:

-Mong anh hạnh phúc.

-Cảm…ơn em!

Dương An cũng ôm siết chặt lấy tôi như thể chúng tôi không còn có hai từ sau này nữa.

Tôi trở về nhà cũng đã gần 10h đêm,lúc tôi đang tra chìa khóa vào cửa thì bất ngờ đằng sau tôi giọng nói của Dennis cất lên:

-Chị đi đâu về thế?

Mặc dù không làm gì có lỗi nhưng tôi vẫn thấy chột dạ,tuy vậy tôi vẫn chọn cách nói thật

-Tôi đi gặp Dương An.

-Anh ta có chuyện gì sao cứ đến tìm chị,mà tôi nhớ không lầm tuần tới anh ta kết hôn với tiểu thư tập toàn đá quý mà.

Tôi gật đầu,mở cửa xong tôi ρhâп vân không biết có nên mời cậu ta vào nhà uống cốc nước không,vì cũng đã trễ hơn nữa chúng ta suýt có lần vượt quá giới hạn nên tôi có chút bối rối,thấy tôi cứ ngập ngừng cậu ta hỏi tôi:

-Chị không định mời tôi vào nhà sao?

-À..ừ cậu vào đi.

Cậu ta chỉ chờ tôi nói câu đó rồi cứ thế ngang nhiên đi vào nhà tôi,cậu ta ngồi ghế sopha,tay phải ngoắc tôi lại rồi kéo tôi ngồi xuống bên cạnh,cậu ta đặt chiếc cằm ϮιпҺ xảo lên vai tôi,hơi thở đều đều lại nói:

-Tôi đói,cả ngày đi tiếp khách chả ăn uống gì cả.

Ngồi cạnh cậu ta tôi lúc này mới nghe phảng phất mùi ɾượu,tôi cau mày bảo:

-Không ăn uống gì lại cứ uống vào,tôi nói cho cậu biết có ngày cậu cũng bị đau dạ dày cho xem.

Cậu ta ngước mắt nhìn tôi mỉm cười hỏi:

-Chị lo cho tôi đấy à.

-Hừ tôi không dư hơi nhá,đúng là giới trẻ chưa trải sự đời,cứ không lo cho sức khỏe sau này đổ đống Ьệпh ra rồi hối không kịp.Cậu ngồi chờ tôi một lúc tôi đi pha bát mì húp tạm giờ nhà chả còn gì ngoài mì gói đâu.

Cậu ta ngồi bật dậy ánh mắt nhìn tôi có chút gian xảo,cậu ta chồm người tới trước mặt tôi cà chớn nói:

-Hay là tôi ăn chị nhỉ,lần trước còn giang dở chưa xong…

Nghe cậu ta nói thế tôi vừa tức giận vừa xấu hổ mặt tôi đỏ lên như gấc liếc xéo cậu ta rồi nói:

-Cậu không nghiêm túc tôi đá ra khỏi cửa bây giờ.

-Câu nói của chị chỉ hù dọa trẻ con thôi…tôi đã trưởng thành rồi.

Vừa dứt lời cậu ta cúi đầu xuống hôn tôi,nụ hôn bất ngờ mang đầy dư vị chả hiểu sao tôi lại không có phản kháng,môi tôi tìm lấy môi cậu ta cứ thế chúng tôi dây dưa với nụ hôn nồng cháy.

Tôi có thể nghe rõ mồn một tiếng thở dốc của cả hai,lúc này ðụ☪ ϑọทջ đã lên cao,bàn tay Dennis łầɲ ɱò vào trong áo tôi tìm lấy nơi đẫy đà nhất mà xoa nắn.

Cảm giác rạo rực ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ lấy tôi,lâu lắm rồi tôi không có k-ɧ.o.-á-ı .©.ả.ʍ. này,tôi không từ chối cậu ta hai tay tôi ôm lấy đầu cậu ta nhẹ nhàng ấn uống nơi đẫy đà nhất,Dennis không một động tác thừa thành thục tháo từng cúc áo tôi xuống,cậu ta nhanh chóng vùi đầu vào nơi mềm mại ấy,cậu ta nhẹ nhàng đá một đường lưỡi lên đầu ռ.ɠ-ự.ɕ tôi,cảm giác như có một luồng điện chạy ngang khiến tôi sướиɠ tê người không kìm được mà гêภ lên từng tiếng.

Sau một lúc ή.ɠ.ậ.ɱ ɭ.ấ.γ ngậm cả hai bên khiến chúng đỏ lên vì những dấu hôn của cậu ta,ánh mắt cậu ta nhìn tôi đầy ham muốn,cậu ta ghé sát tai tôi thì thầm:

-Tôi…muốn chị…

Nhận được cái gật đầu từ tôi rất nhanh cậu ta đã lột sạch những gì còn vướng lại tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể chúng tôi. Tôi lúc này cũng đã rơi vào những khát khao nguyên thủy nhất,tôi nghe theo bản năng của tôi,mắt tôi nhắm nghiền lại hưởng thụ những ƙɦσáı ɭạɕ mà chúng tôi mang lại cho nhau. Trong phòng lúc này ngoài âm thanh rì rì của máy lạnh chỉ còn lại tiếng thở dốc tiếng va ᵭ.ậ..℘ giữa hai ς.-ơ τ.ɧ.ể тяầи тяụι đang quấn lấy nhau, âm thanh này đủ khiến cho người khác phải đỏ mặt tía tai khi vô tình nghe thấy.

Tôi chẳng nhớ rõ đêm qua cậu ta đã hành tôi như thế nào,chỉ biết lúc tỉnh dậy tôi đã nằm tгêภ giường ngủ,cả ς.-ơ τ.ɧ.ể nặng ì ạch như bà bầu sắp sinh,vừa nhức vừa mỏi lại đau ê ẩm không cách nào ngồi dậy được,cố lê cái ς.-ơ τ.ɧ.ể nặng như chì ngồi dậy tôi với lấy chiếc điện thoại tгêภ bàn,nhìn vào màn hình cũng đã quá trưa,tôi thầm nghĩ thôi toang mới đi làm hôm qua hôm nay lại vắng mặt thể nào cũng bị sếp mắng cho một trận,vừa định gọi cho sếp xin nghỉ thì Dennis mở cửa phòng đi vào:

-Chị dậy rồi à,tôi đã làm xong cơm trưa chị ᵭάпҺ răng rửa mặt đi rồi ra ăn.

Nhớ lại một đêm triền miên vừa qua tôi bất giác đỏ mặt,thật sự không giấu được vẻ ngượng ngùng trước mặt cậu ta. Tôi ấp úng bảo:

-A…ừ…cậu ra ngoài trước đi,tôi gọi điện thoại chút.

-Chị tính xin nghỉ việc hôm nay đúng không?

-Sao…cậu biết?

-Lúc sáng chị Hiền có gọi cho chị,tôi nghĩ chắc không thấy chị đi làm nên chị ấy gọi tôi thấy chị ngủ ngon quá không nỡ ᵭάпҺ thức chị dậy nên đã nhờ chị ấy xin nghỉ hộ chị rồi.

-Ừ tôi biết rồi cậu ra ngoài đi.

-Chị nhanh một chút nhé,tôi dọn sẵn cả rồi.

Sau khi cậu ta đóng cửa lại tôi mới lấy lại bình tĩnh một chút,tôi cũng không thể ngờ rằng đêm qua tôi lại ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t như thế,giờ đối mặt với cậu ta tôi ngại ngùng vô cùng.Xem lại điện thoại có vài tin nhắn zalo của cái Hiền,đọc xong tin nhắn của con bé ấy tôi chỉ muốn độn thổ cho xong chả còn mặt mũi để gặp con bé,Hiền biết chuyện đêm qua tôi ở cùng Dennis thể nào mai đi làm nó cũng tra hổ tôi đủ điều cho mà xem.

Đi xuống phòng ăn,Dennis đã bày sẵn ra mâm cơm trước mặt tôi trông những món ăn cũng rất bắt mắt,tôi nhìn cậu ta như không tin cậu ta lại có thể nấu được mâm ngon lành như thế này,tôi nghi ngờ hỏi:

-Đều do cậu nấu cả sao?

Cậu ta gật đầu cười đáp:

-Trong nhà chỉ có tôi với chị,tôi không nấu chả nhẽ chị mộng du rồi đi vào bếp nấu cơm sao?

Tôi bị cậu ta nói không chừa chút mặt mũi,tôi trừng mắt đưa nắm đấm trước mặt cậu ta bảo:

-Cậu muốn ૮.ɦ.ế.ƭ?

-Tôi sợ quá cơ,thôi chọc chị một chút,chị ngồi xuống ăn cơm đi,chắc đói lắm roof,trưa hôm qua tôi để ý thấy chị thích ăn cá bống sáng tôi chạy ra siêu thị mua về nấu,đây chị nếm thử xem mùi vị thế nào?

Advertisement

-Ngon lắm,không ngờ cậu lại nấu ngon thế.

-Chuyện,tôi mà gì tôi nấu cũng được,chị thích món nào chủ nhật này tôi ghé nấu chị ăn.

-Chủ nhật này tôi bận đi đám cưới rồi.

-À tôi quên,đi cùng nhau không?

-Tôi thấy không tiện cho lắm.

-Chị muốn anh ta từ bỏ ý định hẳn với chị thì chị nên đi cùng tôi.

Cậu ta nói cũng đúng,tôi biết Dương An từ lúc bé nếu anh ta muốn gì anh ta sẽ dùng mọi cách để có được,tôi cũng không biết tôi có gì mà khiến anh ta cố chấp không chịu buông tay,có những thứ đã bỏ lỡ thì không có cách nào quay trở lại được như lúc đầu.Có miễn cưỡng thì chỉ là sự chắp vá tạm thời không thể bền lâu.

-Chị suy nghĩ gì thế,ăn đi.

-Ừ,cậu cũng ăn đi,cám ơn cậu.

-Vì điều gì?

-Vì…tất cả.

Dennis nhìn tôi chân thành nói:

-Tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh chị dù thế nào cũng sẽ không bao giờ buông tay.

Nhìn vào ánh mắt kiên định của cậu ta tôi biết cậu ta không nói đùa,nhưng cậu ta vẫn còn trẻ tương lai còn dài hơn nữa không có gì là mãi mãi,cũng chẳng có gì là dài lâu,nhân duyên gần hai mươi năm giữa tôi và chồng cũ cũng rạn nứt vì người thứ ba xuất hiện. Tình yêu tôi dành cả thanh xuân đến cuối cùng cũng tan thành bóng nước xà phòng thì nói gì đến thứ gọi là tình yêu tuổi trẻ bồng bột dại khờ của cậu ta.

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất