Yêu thầm – Chương 18

Vũ Linh 99

Ông bà ngoại về rồi, bà Hường nhìn cái mặt nghễu ra của chồng cứ ôm miệng cười không ngớt. Ông Hoàng nhăn trán nghĩ suy một lúc. Lúc nãy đã hứa với bố vợ phải gọi cho Lực rồi mà không gọi thì mai ăn nói làm sao. Mà bây giờ gọi thì không được. Chẳng nhẽ lại hạ mình gọi cho nó. Nó mới là người phải đang năn nỉ, cầu xin mình mà. Ông Hoàng suy đi tính lại chả thèm để ý đến vợ mình đang bụm miệng cười vì cái bộ dạng của ông.

 

“Sao? Ông không dám gọi thì để tôi gọi cho anh ấy cho!”

 

“Ai bảo là tôi không dám? Chỉ là…”

 

“Chỉ là cái sĩ diện của ông quá lớn đúng không?” Bà Hường vừa nói vừa cười: “Thôi, bỏ cái sĩ diện hảo của mình đi ông ơi! Tự dưng muốn vui vẻ thì không muốn lại cứ muốn rước bực vào mình. Ông xem, mọi người đều vui vẻ bình thường chỉ có mình ông là vậy.”

 

“Thôi, bà đừng có nói nữa được không!” Ông Hoàng xấu hổ tảng lờ đi.

 

Bà Hường thấy chồng cáu rồi nên không trêu chồng nữa.

 

“Vậy thôi tôi đi ngủ trước đây. Ông có gọi thì gọi sớm đi để người ta biết đường mà sắp xếp công việc. Đừng có để nước đến chân mới nhảy. Bọn họ cũng bận bịu lắm chứ chẳng thảnh thơi gì đâu.”

 

Ông Hoàng nhìn vợ cau mày:

 

“Biết rồi!”

 

Bà Hường liếc chồng cười mỉm rồi đi về phòng để không gian riêng tư lại cho ông Hoàng muốn nói gì với bạn thì nói.

 

Ông Hoàng cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống ba bốn lần rồi mới quyết định bấm số máy của Lực. Mãi gần hết chuông Lực mới cầm máy.

 

“A lô! Mày gọi tao giờ này có chuyện gì à?”

 

“Tất nhiên là có chuyện tao mới gọi mày. Mà mày làm gì đến giờ mới bắt máy tao?”

 

“Tao mới từ công ty về. Nhiều việc quá. Đang tắm dở thì nghe tiếng chuông điện thoại nên tao chạy vội vào đây.”

Nghe Lực nói bận cả ngày, 11 giờ mới về đến nhà, ông Hoàng có chút áy náy. Cả ngày nay Lực rong ruổi ở dưới quê, lại bị mình đuổi cổ ra khỏi nhà. Tối mới về công ty làm việc. Xem ra, Lực thực sự rất bận.

 

“Mai xuống nhà tao được không?”

 

Ông Hoàng buộc miệng nói rất nhanh để đỡ phần ngượng.

 

“Hả? Tao chưa nghe rõ?”

 

“Thì xuống nhà tao. Cả con bé Hiền nữa.”

 

“Thật không?” Lực mừng rỡ nhưng cũng chợt nghi ngờ: “Nhưng có chuyện gì cơ?”

 

“Về rồi biết. Có sắp xếp công việc được không thì báo tao. Vậy nha!”

 

Ông Hoàng vội vàng gác máy để tránh những câu hỏi từ Lực. Dù gì thì từ sáng ông đang còn rất hùng hồn tuyên bố sẽ không đời nào chấp nhận mối quαп Һệ điên rồ này. Vậy mà tối nay nói là chấp nhận thì kì quá. Nói như vậy chẳng khác nào xem lời nói của mình không có trọng lượng gì cả.

Lực nghe bạn nói xong thì khấp khởi mừng thầm muốn hỏi thêm nhưng Lực đã kịp tắt máy rồi. Gọi lại bây giờ chắc Hoàng lại nổi ҟҺùпg lên. Chả kịp mặc áo gì chỉ khoác hờ chiếc khăn tắm, Lực nhắn tin ngay cho Thục Hiền.

 

“Em ngủ chưa?”

 

Lực không muốn gọi cho người yêu vì sợ ᵭάпҺ thức giấc ngủ của cô. Cả ngày hôm nay cô đã lang thang cùng ngoài đường chắc cũng đã mệt nhoài rồi.

 

“Em chưa. Anh còn làm việc à?”

 

“Không! Anh mới tắm xong. Bố em… vừa gọi điện cho anh.”

 

“Hả? Bố em lại mắng anh nữa sao?”

 

“Không phải. Ông ấy nói mai chúng mình thu xếp công việc rồi về sớm có việc.”

 

“Thật sao?” Thục Hiền mừng rỡ. Cô nhớ ra từ tối mẹ có gọi điện cho mình nói là ông bà ngoại đến chơi. Chắc là ông bà ngoại đã thuyết phục được bố cô rồi chăng.

 

Thấy người yêu lâu trả lời, Lực sốt ruột nhắn lại:

 

“Em đâu rồi? Anh gọi được không?”

Tin nhắn vừa gửi thì Thục Hiền đã gọi đến rồi.

 

“Anh! Em quên không nói với anh. Tối mẹ có bảo ông bà ngoại đến chơi. Chắc là vì chuyện của tụi mình. Em có cảm giác bố đã chấp nhận chúng ta.”

 

“Anh cũng có cảm giác đó. Bố em có vẻ không còn gay gắt nữa.”

“Vậy thì tốt quá rồi. Mai em xin nghỉ dạy về quên sớm.”

 

“Ừm. Nhưng em cũng phải ngủ sớm đi.”

 

“Thì anh đến giờ vẫn chưa ngủ còn gì.”

 

“Nhưng anh là đàn ông thức vài đêm cũng có xi nhê gì. Con gáι mà thức khuya quá không tốt.”

 

“Đàn ông hay phụ nữ cũng thế cả. Anh cũng phải ngủ sớm đi em mới ngủ được . Anh đừng xem thường, chúng ta có thần giao cách cảm cả đấy. Anh mà không ngủ được thì ở đây em ngủ cũng chẳng xong đâu.”

 

“Được rồi, anh nghe em. Vậy mình cùng ngủ nha! Chúc em ngủ ngon!”

 

Tгêภ người Lực vẫn khoác hờ chiếc khăn tắm từ nãy giờ. Hứa với người yêu sẽ ngủ sớm nên anh cũng đi vào phòng ngủ luôn. Mọi việc khác tạm gác qua một bên.

 

***

5 giờ sáng Lực đã thức dậy. Anh hồi hộp như thể lần đầu tiên ra mắt bố mẹ vợ dù nhà Thục Hiền với anh chả xa lạ gì. Anh chọn bộ quần áo chỉnh tề nhất đứng soi gương trong nhà tắm rất lâu. Anh muốn mình trẻ nhất có thể để xứng đôi với Thục Hiền. Bộ râu quai nón vừa nhú lên đã bị cạo sạch. Từ ngày yêu Thục Hiền, anh không còn thói quen để râu nữa. Nhưng cái viền màu xanh đen ăn sâu trong da ϮhịϮ dưới cằm vẫn cứ lồ lộ ra như cố tình Ϯố cάσ tuổi tác của anh.

 

Lực ngắm đi ngắm lại mình trong gương. Anh chọn màu áo sơ mi trắng để mình trông trẻ trung hơn. Trước đây anh cũng chẳng để tâm lắm đến ngoại hình nhiều. Nhưng dạo này anh cứ hay soi gương nhiều hơn. Có vẻ anh cũng sợ người ta nói này nói kia về tuổi tác hai người, điều mà trước đây anh luôn bỏ mặc. Tình yêu đúng là có một sức mạnh kì diệu, nó khiến con người ta thay đổi từ một con người này sang con người khác chỉ trong tích tắc.

Lực đến nhà Thục Hiền đón cô. Hoá ra cô cũng đã dậy từ sớm chuẩn bị xong xuôi rồi. Cô không gọi cho Lực để anh được ngủ thêm chút nữa. Cô biết anh làm việc khuya nên muốn anh có thêm thời gian nghỉ ngơi. Mỗi người họ đều nghĩ cho đối phương một cách âm thầm và lặng lẽ như vậy.

 

Bà Hường ra chợ từ rất sớm để mua nguyên liệu về chuẩn bị nấu ăn cho cả nhà. Hôm nay là một ngày vui lớn đối với cả đại gia đình, lại có cả bố mẹ mình nữa.

 

Ông Hoàng thì đi đi lại lại trong nhà xem ra nóng ruột lắm. Hôm nay ông cũng nghỉ làm ở Uỷ ban xã.

 

Ông bà ngoại vẫn chưa sang. Bà Hường đã gọi điện từ sáng cho con gáι kêu cô tạt qua đón ông bà ngoại luôn.

 

Bà Hường đi chợ về thì vẫn chưa có ai đến cả. Thấy chồng cứ đứng ngồi không yên, bà vẫn không nhịn được cười mà nói:

 

“Ông sao thế? Hồi hộp quá hả? Tôi trông ông còn căng thẳng hơn cái ngày ông mang trầu cau sang hỏi cưới tôi ấy.”

 

“Hình như một ngày bà không chọc tức tôi được một lần là bà không yên phải không?”

 

“Ơ, ai mà thèm chọc ông chứ! Tại cái điệu bộ của ông khiến người ta không thể không có ý kiến…”

 

Bà Hường vừa nói vừa cười ha ha.

 

“Bà… bà…”

 

Ông Hoàng xấu hổ quá không nói được với vợ nữa, mới la được vài tiếng thì có tiếng còi ô tô ngoài đầu cổng. Bà Hường ngừng tay nhặt rau đứng dậy:

 

“Họ đến rồi.” Bà bỏ dở mớ rau chạy ra mở rộng hai cάпh cổng sang hai bên.

Ông Hoàng dù muốn ra đón con gáι nhưng vẫn ʇ⚡︎ự ái không ra mà vào bàn ngồi uống nước làm như không để tâm gì lắm đến bốn người bọn họ. Mãi cho đến lúc bố mẹ vợ vào đến cửa, ông Hoàng mới đứng dậy mời ông bà vào nhà ngồi nói chuyện.

 

Ông bà ngoại kêu cả Lực và Thục Hiền vào ngồi xuống bàn cho ông nói chuyện.

 

Liếc thấy thái độ luống cuống của con rể, ông ngoại mở lời trước:

 

“Hôm nay ông gọi các con về đây là có ý nói về chuyện của hai đứa. Chắc là các con cũng biết rồi. Chuyện tình cảm của Lực và Thục Hiền, hôm qua ông đã nói chuyện với bố con. Chúng ta đều thống nhất chấp nhận hai đứa. Từ nay, chúng ta cho phép hai chính thức đi lại với nhau.”

 

 

Nói xong ông quay sang hỏi ý kiến con rể:

 

“Anh còn ý kiến gì không? Nếu có gì thì cứ nói để hai đứa được rõ.”

 

“Dạ. Lời con muốn nói thì bố cũng đã nói hết rồi. Con cũng không có ý kiến gì nữa ạ.”

 

Ông Hoàng nói, mặt vẫn còn ngường ngượng.

 

“Như vậy mọi người đều đã rõ cả rồi nhé. Từ nay, Lực chính thức là thành viên trong gia đình này. Còn chuyện cưới xin thì cứ từ từ tính tiếp. Để hai đứa ʇ⚡︎ự chọn ngày tháng sao cho phù hợp và thuận lợi cho điều kiện của mình. Hai đứa có thể ʇ⚡︎ự do về nhà bất cứ lúc nào.”

 

Lực nghe ông ngoại nói xong thì mừng khôn ҳιếϮ. Anh rơm rớm nước mắt nhìn người yêu. Đúng lúc Thục Hiền cũng vừa nhìn sang phía anh. Cả hai chẳng ai bảo ai mà cùng nắm tay nhau rồi đứng dậy lui ra cúi đầu cảm tạ:

Advertisement

 

“Chúng con vô cùng biết ơn ông bà và bố mẹ đã chấp nhận mối lương duyên này của chúng con. Thật sự con không biết nói gì ngoài hai tiếng cảm ơn. Cảm ơn ông bà! Cảm ơn bố mẹ.”

 

Lực vừa nói vừa cúi đầu cảm tạ.

 

Thục Hiền cúi đầu bật khóc ngay lúc đó. Lực thì vẫn còn giữ được điềm tĩnh ôm lấy vai người yêu run run.

 

“Được rồi! Thời nào rồi mà hai đứa vẫn còn giữ lễ nghĩa như thời phong kiến vậy chứ!”

 

Ông ngoại vẫy vẫy tay ra hiệu cho hai người họ đứng dậy.

 

Thục Hiền vẫn nghẹn ngào ҳúc ᵭộпg quá mà khóc thút thít. Bà Hường cũng bị con gáι làm cho chảy nước mắt rồi, bà ôm lấy con vỗ về. Bà ngoại nhìn thấy con cháu mình như vậy cũng bùi ngùi ҳúc ᵭộпg cười hiền:

 

“Mấy cái đứa này làm sao vậy cà!”

 

“Bà ơi!” Thục Hiền sà vào lòng bà ngoại khóc.

 

“Ơ! Cái con bé này đến là lạ. Sắp được lấy chồng nên sung sướиɠ quá khóc phải không?” Ông ngoại nhìn cháu gáι chọc làm Thục Hiền vừa khóc vừa bật cười.

 

“Ông!”

 

“Được rồi! Cháu gáι của ông! Chỉ cần nhìn cháu hạnh phúc như thế này là người làm cha mẹ chúng ta mãn nguyện lắm rồi.”

 

Ông ngoại hiền từ dỗ dành.

 

Ông Hoàng nhìn thấy cảnh này cũng ҳúc ᵭộпg lắm, muốn ôm vỗ về con gáι một cái nhưng cố kiềm nén trong lòng. Ông vỗ vai thằng bạn thân kề bên mình nói:

 

“Con gáι tao, từ nay giao cho mày! Mày mà làm gì khiến nó buồn thì đừng có mà trách tao đấy!”

 

“Trời ơi! Tao làm gì dám!”

 

Lực kêu lên thì mới biết mình lỡ miệng. Hồi nãy, ông ngoại đã lên tiếng đồng ý mối quαп Һệ của hai người. Có nghĩa là từ nay địa vị của Lực và Hoàng đã khác.

 

“Mày nên xưng hô lại với tao đi là vừa rồi đấy!” Ông Hoàng cười lớn đắc ý.

 

“Được được! Tao… à quên…” Lực ngượng ngùng, mặt đỏ gay nhìn Thục Hiền cũng đang nhìn anh cười khúc khích.

 

“Bố vợ!” Lực buộc miệng nói thật nhanh cho đỡ ngượng. Tất cả mọi người đều cười oà. Chỉ có Lực là mặt đỏ tía tai vì ngượng.

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất