Yêu thầm – Chương 12

Vũ Linh 161

Sinh nhật Dũng, Thục Hiền mải đi dạy nên quên mất. Mãi đến chiều tối khi nhìn vào quyển lịch tгêภ bàn làm việc cô mới nhớ ra. Từ sáng đến giờ cô không nhắn tin hay gọi điện gì cho Dũng cả. Có lẽ do thói quen, cô quen được Dũng chủ động rồi nên ʇ⚡︎ự cho phép mình không cần để ý đến anh.

 

Thục Hiền chồng bài kiểm tra đang chấm dở dang lại, mặc quần áo, trang điểm sơ sơ rồi ҳάch xe đi ra một quán quần áo thời trang nam. Thục Hiền chọn một chiếc cà vạt màu lam rồi kêu cô nhân viên bán hàng gói lại vào một chiếc hộp nhỏ xinh. Cô nắn nót viết một dòng chữ chúc mừng sinh nhật Dũng vào một chiếc thiệp nhỏ đặt vào hộp và gói lại.

 

Thục Hiền cũng không gọi điện hay báo tin cho Dũng biết. Cô muốn cho anh một bất ngờ.

 

Trời tối, Thục Hiền đi rẽ qua một ngõ nhỏ thì tới cổng nhà Dũng. Dưới bóng điện mờ mờ từ đằng xa, Thục Hiền nhìn thấy có hai người đang đứng đối diện nhau ôm hôn nhau đắm đuối. Có điều gì đó khiến cô bất an. Cô đi lại gần một chút thì thấy bóng dáng người đàn ông quen lắm. Hai người họ say đắm trong nụ hôn quấn quýt nên không hề để ý đến có người đang đi lại gần mình.

 

Thục Hiền đứng lại, nhìn cho rõ một lúc nữa. Cô không thể tin được vào mắt mình. Đó chính là Dũng, người yêu cô đang ôm hôn một cô gáι khác say đắm không biết trời đất là gì.

 

Thục Hiền không khóc, chỉ chỉ thấy có gì đó chua xót trong lòng. Cô quay đi thật nhanh, chiếc hộp quà bị rơi xuống lúc nào không hay.

 

Trời nổi gió đổ mưa dọc đường. Thục Hiền không mang theo áo mưa. Cô dừng lại ở ven đường dưới tán cây để trú. Cô dựng xe rồi chạy xuống đứng dưới gốc cây. Cô nhớ lại hình ảnh lúc nãy, người yêu cô đang hôn say đắm một cô gáι khác không phải là cô trong đúng ngày sinh nhật của anh ta. Thục Hiền nhắm mắt, trong lòng lúc này mới thấm tháp nỗi đau. Cô ngước mặt lên trời để từng hạt mưa rớt vào mặt mình. Cô đón lấy nó để xoa dịu bớt nỗi đau đang dày xé trong lòng mình.

Những hạt mưa bắt đầu nặng hạt. Tán cây không che nổi. Nước rơi xuống mặt Thục Hiền rát rúa. Nhưng cô vẫn để mặt mình trơ lì như vậy.

 

Bỗng cô thấy những giọt mưa không còn rơi phả vào mặt mình nữa. Nhưng tiếng mưa rơi thì bên tai thì vẫn còn rả rích. Có một cái gì đó là lạ, âm ấm đang toả vào người cô. Thục Hiền từ từ mở mắt. Một người đàn ông cao lớn đang cầm chiếc ô che cho cô.

 

“Chú Lực!” Thục Hiền oà khóc ôm chầm lấy người đàn ông đang lặng lẽ đứng yên cầm ô che cho cô.

 

“Chú ơi!” Thục Hiền vùi mặt mình vào ռ.ɠ-ự.ɕ chú Lực khóc lấy khóc để.

 

Chú Lực vẫn đứng im lắng nghe cô khóc. Vòng tay ôm khẽ qua vai cô đang rung lên.

 

“Được rồi! Không sao! Có chú ở đây rồi. Cháu muốn khóc thì cứ khóc thật nhiều vào. Không sao cả. Không cần phải gắng gượng chịu đựng một mình.”

 

Lực nói rất khẽ. Giọng nói trầm ấm như xoa dịu những đi những lạnh giá trong tâm hồn cô bấy lâu. Những mất mát tổn thương lúc nãy thật ra chẳng đáng gì so với những giằng xé day dứt mà cô đã âm thầm chịu đựng suốt bảy năm qua.

Thục Hiền ôm chặt lấy chú Lực khóc oà như ngày còn bé mỗi khi bị bố mẹ ᵭάпҺ oan ức hay là bị ЬắϮ пα̣t. Cô chẳng còn phải gồng mình để tỏ ra mạnh mẽ hay che đậy một thứ gì đó không dám thổ lộ ra ngoài. Cô thích được như thế này. Trong tận sâu trái tιм mình cô luôn muốn quay về thời ấu thơ, được ôm chú một cách ʇ⚡︎ự nhiên, thoải mái nhất. Thế mà bảy năm rồi, cô chẳng còn được cái cảm giác này. Ngay cả trong giấc mơ cô cũng mơ về nó.

 

Một hồi sau, Thục Hiền mới từ từ đứng thẳng lên buông chú Lực ra. Gương mặt đỏ bừng có chút ngượng ngùng. Hình như đã bình tĩnh hơn nên cô nhận ra mình và chú Lực bây giờ không còn như ngày xưa nữa.

 

“Chú… Sao chú biết cháu ở đây?” Thục Hiền ngập ngừng.

 

Lực không nói, anh chỉ cười hiền nhìn cô trìu mến, ánh mắt bao dung và điềm tĩnh.

 

“Có phải… chú đi theo cháu?”

 

Thục Hiền mạnh dạn hỏi.

 

“Chú luôn dõi theo cháu.”

 

Thục Hiền bị bất ngờ trước câu trả lời của chú Lực, nói đúng hơn là cô bị Lực làm cho cảm động, cúi mặt xuống khóc nghẹn.

 

“Thục Hiền! Đừng khóc nữa!” Lực kéo Thục Hiền vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình lần nữa.

 

“Thấy em như thế này, anh đau lòng lắm biết không!” Lực đổi cách xưng hô không hề gượng gạo. Cứ như thể đó chính là tiếng trái tιм anh từ bao lâu nay đã khao khát thốt ra vậy.

“Bảy năm rồi, anh chưa từng rời xa em. Anh luôn dõi theo em tгêภ từng con đường em qua, từng nơi em đến. Anh vô cùng hạnh phúc khi thấy em cười, càng đau đớn bội phần khi thấy em khóc. Thục Hiền, bao năm qua, anh biết em không hạnh phúc. Em đã phải gồng mình để chịu đựng một mình những thứ không phải do em gây ra. Tất cả là lỗi tại anh. Nếu ngày đó anh không sơ hở để Mai biết được tình cảm của anh dành cho em thì mối quαп Һệ của chúng ta đã không tồi tệ đến mức này. Và em cũng sẽ không đau khổ như bây giờ. Có lẽ em sẽ có một cuộc sống khác, em sẽ vẫn giữ mãi được nét hồn nhiên và nụ cười tгêภ môi. Thục Hiền, xin lỗi em! Xin lỗi em vì tất cả!”

 

“Không! Không phải lỗi tại chú. Tất cả không phải là lỗi ở một mình chú. Mà là tại cháu nữa. Cháu đã không thể quên được chú. Bao nhiêu năm qua hình bóng của chú luôn ở trong trái tιм cháu, chưa bao giờ nguôi ngoai. Ngay cả trong giấc mơ cháu cũng chưa bao giờ quên chú. Chú Lực! Cháu… Cháu…!”

 

Thục Hiền nghẹn ngào không nói nên lời. Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi Lực đã hạnh phúc lắm rồi. Hoá ra anh đã đoán đúng. Thục Hiền có tình cảm với mình. Thục Hiền vẫn chưa quên anh. Chỉ cần vậy thôi, coi như cuộc đời của anh đã mãn nguyện.

 

Một cơn gió mạnh thổi tạt qua làm chiếc cô Lực đang cầm cũng bay theo mất.

 

“Thục Hiền!” Lực hốt hoảng lấy thân mình che cho Thục Hiền khỏi ướt. Nhưng mưa to quá, cả thân hình vạm vỡ của Lực cũng chẳng đủ để che chắn cho cô.

 

Lực vươn mình cởi chiếc áo sơ mi che lên đầu Thục Hiền rồi kéo cô vào xe ô tô.

 

“Em ngồi đây đợi anh!” Lực dặn dò Thục Hiền rồi mở cửa xe chạy vội ra ngoài giữa trời mưa tầm tã.

“Chú Lực! Chú đi đâu?” Thục Hiền gọi với theo.

 

“Anh đi gửi xe cho em.”

 

“Trời đang mưa thế này.”

 

“Không sao!” Lực nói qua cửa kính xe ô tô, miệng cười tươi như xé tan cái rét mướt của cơn mưa đang tuôn xối xả.

 

Lực dắt xe của Thục Hiền vào một quán nước ven đường. Anh nói với người phụ nữ rằng nhà anh ở gần đây, anh nhờ gửi lại xe mai sẽ đến lấy. Vừa nói anh vừa đưa cho người phụ nữ 200 nghìn.

Người phụ nữ ngần ngại nhìn Lực, thấy anh cũng có vẻ là người ʇ⚡︎ử tế, áo quần thì ướt chột lột nên cũng thương tình nhận tờ tiền rồi gật đầu đồng ý. Lực cảm ơn chị rồi đi ra xe ô tô.

 

“Về nhà thôi, thay quần áo cái đã chứ để quần áo em ướt sũng thế này thì ốm mất.”

 

Lực hối hả lái xe thật nhanh về nhà anh. Đêm hôm thế này mà có một người đàn ông chở Thục Hiền trong bộ dạng thế kia về nhà trọ, chắc chắn người ta sẽ xì xào Thục Hiền. Nghĩ vậy nên Lực chẳng hỏi ý kiến cô mà chở thẳng luôn về nhà mình.

 

Thục Hiền mặc kệ Lực, cô cũng không ý kiến gì để anh chở mình về nhà anh.

 

Về đến nhà, Lực mở cửa xe đỡ Thục Hiền ra rối hối cô đi thay quần áo kẻo ướt. Nhưng thực chất, Thục Hiền chỉ bị ướt sơ sơ thôi còn anh mới là người ướt chột lột từ đầu đến chân vì lội ra đường lúc trời mưa to nhất để gửi xe máy cho cô.

 

Lực vào nhà tắm bật sẵn nước nóng, chuẩn bị máy sấy tóc rồi kêu Thục Hiền đi tắm.

 

Thục Hiền nghe lời Lực như một cô bé ngoan ngày nào, lấy khăn tắm của Lực đưa cho rồi vào nhà tắm thay quần áo, tắm rửa.

 

Được một lúc, áng chừng Thục Hiền đã tắm xong, Lực đứng ngoài nhà tắm nói vọng vào:

 

“Anh để quần áo của anh trong phòng ngủ của anh để em mặc tạm . Em tắm xong thì vào phòng thay đồ. Anh đi ra ngoài một lát.”

Advertisement

 

Lực chỉ thay quần áo khô chưa kịp tắm táp gì mà lái xe đến một cửa hàng quần áo gần đó. May mà họ vẫn chưa đóng cửa.

 

Lực vào trong kêu nhân viên chọn cho anh mấy bộ quần áo mà phụ nữ hay mặc ở nhà. Anh không biết Thục Hiền thích loại nào nên cô nhân viên nói bộ nào anh cũng lấy bộ đấy. Lực tất tả mua cả chục bộ quần áo mang về cho Thục Hiền.

 

Thục Hiền đã tắm xong, cô mặc tạm chiếc áo sơ mi của Lực rồi ngồi chờ anh trong phòng.

 

Lực về, thấy cửa đóng, anh lịch sự gõ cửa coi có Thục Hiền trong đó không.

 

“Cháu ở đây!”

 

“Anh bỏ đồ ngoài phòng khách. Em ra chọn thích bộ nào thì mặc. Anh không biết anh thích loại nào. Anh lên phòng tắm.”

 

“Vâng!” Thục Hiền e thẹn trả lời.

 

Chờ cho tiếng bước chân Lực đi qua, Thục Hiền mới khẽ mở cửa phòng đi ra. Cô nhìn một lô một lốc quần áo Lực mang về cho cô mà cũng buồn cười.

 

“Đúng là đàn ông bao năm qua không có bóng dáng người phụ nữ nào có khác.” Cô cười thầm rồi chọn đại một bộ quần áo mang vào phòng ngủ thay.

 

Thục Hiền xếp gọn gàng lại đồ đạc trong phòng Lực.

 

Những quyển sách vẫn còn đọc dở tгêภ bàn. Lực có thói quen hay đọc sách mỗi khi rảnh rỗi. Thục Hiền cầm cuốn sách lật giở vài trang xem thử. Toàn là sách kinh tế cô không am hiểu gì mấy. Cô gấp trở lại thì bất ngờ thấy một dòng chữ màu đỏ viết ngay trang đầu tiên: “Hiền ơi, anh nhớ em nhiều lắm!” Dưới dòng chữ còn ghi cả ngày tháng năm cách đây đã chục năm rồi. Có nghĩa là nó được viết từ thời cô đang còn học cấp ba.

 

Mặt Thục Hiền nóng bừng lên. Cô vội gấp quyển sách lại như vừa đọc được một bí mật.

 

Cô nhìn lên quyển lịch để bàn. Những dòng chữ nguệch ngoạc cũng được ghi chi chít tгêภ đó.

 

Một số ngày được khoang đỏ là ngày sinh nhật Thục Hiền, ngày Thục Hiền quen Dũng, ngày Thục Hiền và Dũng đi chơi… Tất cả những ngày được khoanh đỏ đều được ghi chú đầy đủ cùng với những dòng tâm trạng nhớ nhung da diết, sự đau khổ, dằn vặt khi chứng kiến người mình yêu thương đi bên cạnh người đàn ông khác.

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất