Yêu lại vợ cũ – Chương 18

Vũ Linh 265

Tác giả: Nguyễn Hiền

Vừa về đến nhà, Hoàng Tùng ngạc nhiên khi thấy mẹ vẫn đang ngồi ở phòng khách. Thường thì vào giờ này mẹ đã đi ngủ, không hiểu có chuyện gì nhưng anh vẫn lễ phép chào mẹ:

– Sao giờ này mẹ vẫn chưa đi nghỉ?

– Con ngồi nói chuyện với mẹ một lát được không?…

Hoàng Tùng lưỡng lự, bởi anh còn nhớ ngày đó cũng một phần vì mẹ không ưa Bảo Hân mà vợ chồng anh ly hôn, nếu bây giờ mẹ mà biết anh thường lui tới với mẹ con cô ấy, rồi chuyện này đến tai Thanh Hằng thì sẽ thế nào đây? Nhưng tình huống này thì có muốn trốn về phòng cũng không thoát. Thôi thì đành tùy cơ ứng biến mà thôi:

– Dạ, có chuyện gì vậy mẹ? Để lúc khác được không?

– Lúc khác là lúc nào? Hay chờ chúng mày ly hôn xong rồi mới báo cho bà già này biết? Nghĩ cũng thương con bé Hân, tưởng chỉ giận hờn vậy thôi chứ, ai ngờ hai đứa ra tòa ly hôn từ hồi nào. Chính vì thế lần này là mẹ phải bám sát, không có thể như lần trước được…

Hoàng Tùng làm bộ ngạc nhiên:

– Nhưng chúng con có chuyện gì đâu? Tại mẹ cứ suy luận ra như thế chứ…

– Suy luận là thế nào? Mẹ vừa lên thăm bà sui nên biết hết rồi…

Nghe mẹ nói như thế làm Hoàng Tùng hốt hoảng, không biết mẹ Hảo đã nói những gì mà mẹ anh lại có vẻ căng thẳng như thế. Anh hỏi mẹ:

– Mẹ Hảo nói thế nào ạ? Có nhắc đến con không? Mà còn có thể nói gì nữa khi cả nhà bà ấy đã lừa dối con…

Bà Dung giật mình, vì thấy thái độ của con trai rất buồn, mà hỏi con dâu cũng nói không có gì, nên bà bắt nọn nói dối đến thăm bà sui, chứ chân bà đau như thế này thì đi làm sao được chứ? Nhưng Hoàng Tùng con bà đang nói gì vậy? Tại sao cả nhà ông bà sui lại nói dối nó? Mà nói dối chuyện gì mà đến nỗi nó phải bỏ về nhà mẹ ở? Bà tiếp tục đóng tròn vai, nói lấp lửng:

– Kể cũng Ϯộι bà ấy…

Hoàng Tùng vì quá bức xúc mà mất cảnh giác, anh cứ thế nói một thôi một hồi mà không thấy được sự ngạc nhiên tột cùng của mẹ:

– Tội gì hả mẹ? Bà ấy cũng chẳng tốt đẹp gì đâu khi cả nhà thông đồng lừa dối con suốt gần ba năm trời, con chỉ hận bản thân mình có mắt như không đi nuôi con thiên hạ, trong khi con trai mình thì phải chịu khổ cực, và mang tiếng là con hoang không có cha…

Nghe đến đây thì bà Dung đã hiểu phần nào câu chuyện. Bà nghẹn ngào:

– Con vừa nói gì? Tại sao lại không nói với mẹ? Tại sao chứ? Con ơi…lỗi tại mẹ, tại mẹ nên vợ chồng mày mới như thế…

Hoàng Tùng cũng ҳúc ᵭộпg, anh đi sang ôm lấy mẹ, giọng nói cũng lạc đi:

– Con thật không ngờ mẹ ạ, đúng là ông trời có mắt…

Bà Dung lại tưởng anh đang nói chuyện về đứa con trai với con dâu Thanh Hằng nên nói tiếp:

– Ngay hồi mới cưới được 7 tháng mà nó đã sanh là mẹ nghi rồi, nhưng cũng tại mẹ khi đồng ý kết sui với ông ta. Nhưng tất cả đã xong rồi, hơn nữa ông bà ấy cũng đối xử tốt với con nên mẹ cũng tặc lưỡi mà im lặng. Âu cũng là số phận, con dù sao cũng hai đời vợ rồi, chẳng nhẽ lại thế nào nữa? Rồi thiên hạ người ta cười cho…

Hoàng Tùng đau khổ:

– Làm sao bây giờ hả mẹ? Con cũng thương thằng Khang lắm…

Bà Dung động viên con trai:

– Có thể bỏ qua được thì bỏ qua con ạ, cho dù không phải con mình nhưng nếu đối xử tốt với nó thì nó cũng tốt với mình. Hơn nữa các con còn trẻ, sẽ còn sinh đẻ nữa…

– Nhưng còn con của con thì sao hả mẹ? Con không muốn chứng kiến người đàn ông khác ħàɲħ ħạ con của mình…

Gạt nhanh dòng nước mắt, bà Dung túm chặt hai tay con trai, hỏi gằn từng tiếng:

– Con vừa nói cái gì? Con có con trai ruột? Không lẽ cái Hân có thai?

Hoàng Tùng gật đầu, anh nói tiếp:

– Sau khi ly hôn xong thì Bảo Hân phát hiện có thai lúc đó đã được hai tháng. Bảy tháng sau cô ấy sinh con trong khi tiền không có mà việc làm cũng không, cuối cùng để có tiền sinh nở, mẹ Ngà quyết định bán nhà lớn, rồi mua một căn nhà nhỏ trong hẻm để mẹ con bà cháu tá túc, nhằm rút ra một số tiền để chi tiêu ăn uống, chờ bé Dũng cứng cáp rồi Bảo Hân xin việc làm…

– Trời ơi…

Bà Dung chỉ thốt lên được hai tiếng rồi ôm mặt gục xuống bàn. Tất cả là lỗi tại bà, bà đã làm khó dễ với con dâu, buông những lời chỉ chích, thậm chí nguyền rủa con dâu vô phước nên không sinh nở được. Việc làm của bà như đổ thêm dầu vào lửa, khiến mâu thuẫn giữa con trai và con dâu thêm phần căng thẳng dẫn đến ly hôn.

Bây giờ bà còn mặt mũi nào mà nhìn cháu nội nữa chứ? Chính bà đã làm khổ con trai của mình, sai lầm kế tiếp sai lầm, bà phải làm sao đây?

– Con sẽ ly hôn…

Làm sao bây giờ khi con trai bà phải ly hôn tới hai lần, rồi thiên hạ cười chê rằng nhà bà vô phúc, ai còn có thể gả con gáι cho con trai bà nữa…Cố gắng tỏ ra bình tĩnh, bà khuyên con:

– Suy nghĩ cho kỹ con ơi…

Hoàng Tùng cương quyết:

– Con quyết định rồi…

Anh kể cho mẹ nghe tất cả mọi chuyện, nghe xong bà Dung nói:

– Mẹ thật không biết ăn nói thế nào với ông bà sui, lại càng không còn mặt mũi nào mà nhìn bà sui Ngà cùng cháu nội nữa. Thật Ϯộι lỗi quá…

Hoàng Tùng an ủi mẹ:

– Mọi chuyện đã qua, giờ có nhắc lại cũng chẳng có ích gì, mọi chuyện cứ để con giải quyết…

Nói xong anh đưa mẹ về phòng nghỉ, khuyên mẹ là thế nhưng chính anh cũng cảm thấy rất khó. Mặc dù cuộc hôn nhân với Thanh Hằng không xuất phát từ tình yêu, nhưng dù sao hai người cũng đã sống với nhau hơn hai năm trời mà chưa một lần xảy ra mâu thuẫn. Chuyện hôn nhân có phải nói bỏ là bỏ ngay được đâu, còn bé Khang nữa, con mang họ Hoàng của anh, nếu một ngày phải xa con thì anh sẽ buồn và nhớ con lắm…

Nhưng nếu như cha đứa bé không xuất hiện thì quả thực anh cũng chưa nghĩ đến chuyện rời bỏ hai mẹ con, mà còn phải tùy thuộc vào thái độ của Thanh Hằng nữa. Hiện nay không những Vũ Luân đã biết bé Hoàng Khang là con trai mình mà anh ta lại còn tấп côпg dồn dập Bảo Hân nữa. Chỉ cần nghe qua một đoạn nói chuyện trong điện thoại là đủ hiểu mối quαп Һệ của họ đang tiến triển thế nào. Làm sao anh có thể chịu đựng được khi anh ta cưới Bảo Hân, và thường xuyên đến thăm con trai Hoàng Khang? Còn anh muốn gặp con trai Hoàng Dũng lại phải có ý kiến của anh ta? Trời ơi chỉ cần nghĩ thôi là anh cũng đã muốn điên lên rồi…

Anh muốn biết ý kiến của Thanh Hằng thế nào? Nhưng từ hôm xảy ra chuyện đến nay cô cũng hoàn toàn im lặng, không một cuộc gọi cũng như một dòng tin nhắn. Ít nhất khi biết rằng anh đã biết hết mọi chuyện thì cô cũng phải có một lời xin lỗi anh chứ? Chính cô là người gây ra lỗi này mà, chẳng nhẽ lại bắt anh phải lên tiếng trước hay sao?

Gọi điện cho vợ liên tục hai ba cuộc mà bà Hảo không hề nghe và trả lời làm ông Tài không còn bình tĩnh nữa. Ông khóa cửa đón taxi đến Ьệпh viện, ông ʇ⚡︎ự nhủ rằng khi ông đến tận nơi rồi xem bà Hảo vợ ông sẽ sử sự như thế nào? Xem bà ấy có theo ông về nhà không hay vẫn ở lỳ trong Ьệпh viện. Thử hỏi có người vợ nào mà bỏ mặc chồng đang Ьệпh mà không ai cơm nước hay chăm sóc hay không? Ông sẽ đuổi thẳng cổ cô người làm, dám bỏ không cơm nước mà vào ở luôn trong Ьệпh viện với bà ấy. Để rồi xem ai sẽ thắng cho biết…

Bà Hảo ngạc nhiên khi thấy ông Tài xuất hiện ngay cửa phòng Ьệпh với gương mặt hầm hầm thì nói nhanh với cô Xuân giúp việc:

– Chắc chắn ông ta đến gây chuyện, cô chạy nhanh ra cổng báo cho bảo vệ Ьệпh viện và điện cho cô Hằng về ngay…

– Dạ…

Nói rồi cô Xuân vội chạy ra ngoài nhưng ông Tài đã chặn ngay ở cửa, gằn từng tiếng:

– Đứng lại, mày đi đâu?

Bà Hảo lúc này cũng đứng phắt dậy, chỉ tay vào cô người làm nói dứt khoát:

– Cô xuống căn tin mua cháo nhanh rồi về, sao còn đứng đó…

– Dạ…

Cô Xuân chỉ Dạ một tiếng rồi nhanh như con sóc vội chạy ra ngoài, không còn cách nào khác ông Tài đành để cho cô ta đi mà không dám ngăn cản. Bởi ông nghĩ chưa đến mức phải căng thẳng quá, ông biết tính bà hiền lành nhẫn nhịn, nhiều khi ông làm quá mà bà cũng chẳng nói gì, chỉ im lặng và im lặng mà thôi…

Thấy ông Tài cứ đứng ngay cửa nhìn vào, bà Hảo lên tiếng trước:

– Ông không ở nhà mà đến đây làm gì?

Ông Tài tỏ ra đáng thương:

– Tôi nhớ bà nên đến đây không được hay sao?

Bà cười mỉa mai:

– Nhớ tôi? Lạ quá hén…

– Sao bà lại nói như thế, vợ chồng dù sao cũng đã ở với nhau mấy chục năm rồi. Tại sao bà lại không về nhà mà cứ ở trong này?

– Ở trong này thì sao? Người ta sợ nhất phòng Ьệпh, nhưng với tôi thì thấy rằng thà ngửi mùi cồn, mùi tђยốς thậm chí cả mùi ૮.ɦ.ế.ƭ chóc, cũng còn hơn phải sống trong ngôi biệt thự sang trọng, nhưng phải chịu đựng cái mùi ô uế từ con người ông phát ra…

Advertisement

Ông Tài không bình tĩnh nữa, tính gia trưởng lại nổi lên. Ông tiến lại gần giơ tay lên nhưng chỉ là đe dọa mà không dám ᵭάпҺ như mọi lần, nhưng không ngờ bà Hảo lại chủ động xông tới húc đầu vào tay ông ta mà gào lên:

– Trời ơi, có ai không? Cứu tôi với…

Tiếng khóc của bà kèm theo tiếng hét của bé Khang làm mọi người ở các phòng bên vội chạy sang. Người ta thấy bà Hảo tóc tai bù xù, khuôn mặt bị trầy xước, đang ngã lăn dưới nền nhà. Ông Tài đứng giữa nhà đang cúi xuống đỡ vợ, nhưng khi tay ông chạm vào người thì bà lại hét lên:

– Ông cút đi, tại sao ông lại ᵭάпҺ tôi chứ?

– Tôi…tôi…

Ông ta cũng cứ ấp úng mà không nói được câu nào. Đúng lúc đó bảo vệ Ьệпh viện cũng đã có , chân của Ba mà ôm bụng lăn lộn gào khóc thì vội xông vào đẩy ông ta ra ngoài, miệng hét lên:

– Ông cút đi, còn đến đây làm gì?

Thấy cô giúp việc đã dùng điện thoại và chụp lại mọi việc trong phòng, rồi nhanh chóng bế bé Khang ra ngoài, bà Hảo lăn lộn kêu đau rồi nói với hai bảo vệ:

– Yêu cầu các anh bắt ông ta ngay, ông ta chính là Ϯộι phạm trong một vụ án hϊếp da^ʍ và ςư-ớ.ק tài sản…

Nhắc đến chuyện ngày xưa thì ông Tài đã hiểu rằng bà Hảo vợ ông đang làm gì. Ông ta không còn giữ vẻ mặt như ban đầu nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt dữ tợn. Vội vớ ngay cây giá đỡ chai ᴅịcҺ truyền bằng sắt ngay đầu giường. Ông ta lùi vào trong rồi tuyên bố:

– Thằng nào dám đến gần là tao vụt ráng chịu…

Chính hành động vừa rồi đã gây bất lợi cho ông khi được xem là chống người thi hành công vụ. Toàn Ьệпh viện được báo động và côпg αп cũng nhanh chóng có mặt. Bị côпg αп giải ra ngoài mà chính ông Tài cũng còn chưa tin những gì vừa xảy ra là sự thật. Ông chỉ cố gắng quay đầu lại đưa ánh mắt thất thần nhìn bà Hảo, như muốn hỏi tại sao bà ấy lại làm thế? Tại sao suốt gần 30 năm mà bà ấy không hề hé răng nói nửa lời, để rồi khi hơn nửa đời người thì từ cái miệng kia mới thốt lên những từ cay đắng như thế…

Bà Hào quay mặt vào trong như không dám nhìn ông ta bị côпg αп giải đi. Hận lắm, cay đắng và đau khổ vì người đàn ông này, nhưng không hiểu sao khi làm được cái điều mà bà nung nấu hai chữ trả thù thì bà lại không vui, không hả giận? Mà thay vào đó lại là một sự đau khổ, day dứt? Phải chăng đó là tình người, dù sao bà cũng đã sống bên cạnh ông ta mấy chục năm trời, và sự hiện diện của con gáι Thanh Hằng vừa níu giữ bà ở lại, nhưng cũng là vết nhơ từ cái đêm kinh hoàng ấy mà mãi đến bây giờ từ trong cổ họng mới có thể thoát ra được những câu từ cay đắng ấy…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất