Tác giả: Nguyễn Hiền
Suốt ba ngày chờ đợi, cuối cùng ngày đó cũng đến. Ông Vũ Hoàng ngay từ sáng đã có mặt tại Trung tâm xét nghiệm ADN. Khi nhận tờ giấy kết quả mà ông không đủ can đảm để mở ra xem, sau khi trấn tĩnh ông mới lấy từ trong túi ra và bắt đầu đọc. Tay ông run run và hai mắt đã nhòe lệ từ khi nào, khi kết quả xét nghiệm huyết thống cha con giữa bé Khang và Vũ Luân chính ҳάc tới 99,999%. Tự nhiên không hiểu sao ông lại gọi điện cho Vũ Luân. Khi tiếng Alo của con trai thốt lên ông mới như sực tỉnh cơn mê:
– Alo…
Nghe tiếng của con trai mà ông bỗng trở nên lúng túng:
– Ờ…ờ con ơi…
Thấy Ba như vậy thì Vũ Luân tưởng đã xảy ra chuyện gì với Ba mình. Anh vội tắt máy rồi cứ thế chạy về nhà, nhưng thấy ổ khóa to đùng nơi cổng thì anh biết rằng Ba không có nhà, tưởng có chuyện gì xảy ra nên anh vội gọi điện:
– Alo, Ba đang ở đâu?
– Ba ở đường…
– Ba đến đó làm gì chứ? Ba ở yên đó không đi đâu nữa, con đến ngay…
Chỉ 20 phút sau anh đã có mặt, nhìn thấy Ba đang ngồi ở vệ đường mà anh bỗng lo lắng, chỉ sợ Ba bắt đầu bị Ьệпh lẫn tuổi già, rồi một mình cứ đi lang thang, nhiều khi không nhớ đường về thì quá пguγ Һιểм. Nghe tiếng xe đậu ngay sau lưng thì ông Hoàng giật mình quay lại, vừa nhìn thấy con trai là ông lại chảy nước mắt. Vũ Luân tưởng cha bị làm sao nên có phần lo lắng, nhưng anh cũng đủ bình tĩnh để hiểu rằng không được làm Ba sợ, trước mắt cứ chở Ba về nhà rồi tính sau…
Ông Hoàng cũng im lặng đi theo con trai về nhà, hai tay vẫn giữ chặt cái túi bên trong có tờ kết quả xét nghiệm. Ông suy nghĩ làm thế nào để nói với con để nó chấp nhận sự thật, hay lại tiếp tục im lặng rồi từ từ tìm cách. Giây phút ҳúc ᵭộпg qua đi, ông thấy mình giờ đây bình tĩnh lạ thường. Hoàn cảnh bây giờ cũng không dễ dàng gì khi Thanh Hằng đã có chồng, bé Khang đã mang họ Hoàng, còn giữa ông và ông Tài thì là gì đây? Ông bỗng cảm thấy khó nếu như thông báo kết quả cho mọi người biết. Còn con trai ông, Vũ Luân sẽ làm gì khi biết mình có một thằng con trai? Hay cũng chỉ biết đau khổ, hối tiếc mà không làm gì được. Rồi Hoàng Tùng chồng của Thanh Hằng sẽ như thế nào khi biết mình đã bị lừa dối? Thật là một ʋòпg luẩn quẩn và khó giải quyết. Thôi thì hãy để các con được bình yên vui sống mà không bị xáo trộn có lẽ hay hơn…
Bỗng điện thoại của ông đổ chuông, không cần xem thì ông cũng biết đó là điện thoại của bà Hảo nên ông cứ im lặng mà không nghe. Thấy điện thoại của cha cứ kêu hoài mà Ba thì vẫn ngồi im thì Vũ Luân lên tiếng:
– Ba nghe điện thoại đi kìa, mà ai gọi chứ?
– Ờ…ờ chắc ai gọi nhầm số…
Ông vừa lục túi lấy điện thoại thì hồi chuông cũng vừa dứt, ông không nói gì mà tiếp tục bỏ điện thoại vào túi. Nhưng tất cả hành động của cha đã không lọt khỏi mắt của Vũ Luân. Nhất định Ba đang có chuyện gì đó giấu anh, bởi không ai có thể hiểu Ba bằng anh. Xe về đến nhà thì ông Hoàng vội đi nhanh vào nhà rồi vào phòng như đang gấp một việc gì đó. Thắc mắc và khó hiểu, anh cần biết Ba anh đang gặp phải chuyện gì? Lẳng lặng đi về phòng, khi qua phòng Ba thì anh dừng lại và áp tai vào cửa để nghe, trong phòng Ba anh đang nói chuyện với một ai đó nhưng vì tiếng nói rất nhỏ nên anh không nghe được. Như vậy càng làm anh tò mò, rõ ràng cuộc gọi vừa rồi không phải nhầm số mà là một ai đó đã gọi lại nhưng Ba không muốn cho anh biết. Vũ Luân biết tính Ba, nếu một khi Ba không nói thì cho dù anh có hỏi cỡ nào cũng vô ích mà thôi…
Về phòng định nghỉ ngơi một chút rồi anh phải đến công ty để giải quyết công việc, nhưng tình hình của Ba thế này khiến anh không yên tâm. Chờ khoảng một tiếng sau thì anh lại quay trở lại phòng của Ba và tiếp tục lắng tai nghe, nhưng bên trong hoàn toàn im ắng thì anh nghĩ Ba đã ngủ. Nhẹ nhàng mở cửa bước vào, anh thấy Ba đang nằm quay mặt vào trong và hơi thở đã đều. Cầm điện thoại của Ba mở ra xem thì cuộc gọi nhỡ và cuộc gọi đi vừa rồi là một người tên là Hảo. Vũ Luân thắc mắc, người tên Hảo là ai chứ? Là đàn ông hay đàn bà và tại sao Ba lại có vẻ bí mật như thế? Chợt anh nhìn thấy túi ҳάch của Ba để cuối giường, anh nhẹ nhàng mở ra xem. Ngoài mấy vật dụng cá nhân, còn có một phong thơ bìa màu nâu giống như hồ sơ được cuộn tròn và để trong túi. Sợ Ba tỉnh giấc và bắt gặp việc làm không đẹp của con trai, anh lẳng lặng lấy phong thơ rồi nhẹ nhàng về phòng mình.
Vô cùng sửng sốt và không tin ở mắt mình khi anh đọc kết quả tгêภ tờ giấy xét nghiệm, rõ ràng kết quả xét nghiệm ADN cha con của chính anh và bé Hoàng Khang. Chuyện này là thế nào? Tại sao anh không biết gì hết? Anh là cha ruột của đứa trẻ tên là Hoàng Khang? Nếu anh có con thì chỉ là con với Thanh Hằng, vì sau cú sốc đó thì anh không yêu ai nữa. Nhưng tại sao cô ấy có thai với anh mà lại phản bội anh để lấy người khác? tại sao lại không nói cho anh biết chứ? Nếu đúng như anh dự đoán thì người tên là Hảo chính là mẹ của Thanh Hằng mà không phải một người nào khác.
Lấy điện thoại chụp tờ kết quả, xong anh lẳng lặng mang vào phòng để vào túi của Ba, xem như không có chuyện gì xảy ra. Trở về phòng mà Vũ Luân không hiểu mình đang nghĩ gì, việc anh có một đứa con quả là quá đột ngột, những giọt nước mắt ân hận cứ thế rơi ướt đầm khuôn mặt. Con trai anh đã gần hai tuổi mà anh không hề hay biết thì quả thật không thể tha thứ được. Vậy mà anh còn trách cô đã bắt cá hai tay, yêu cùng lúc hai người đàn ông và đã phụ tình anh. Nhất định anh phải gặp Thanh Hằng để hỏi cho rõ tại sao lại giấu không nói cho anh biết chứ?
Chợt anh giật mình khi nhớ rằng Thanh Hằng đã có chồng, và chồng cô không phải ai khác mà chính là Hoàng Tùng, chồng cũ của Bảo Hân, và anh quyết định nhanh chóng về người anh cần gặp đầu tiên chính là Hoàng Tùng:
– Alo…tôi Hoàng Tùng nghe…
– Tôi là Vũ Luân, xin lỗi anh về lần hẹn trước…
Không hiểu sao anh có cảm giác giọng nói của Hoàng Tùng rất buồn, anh ta không trách móc hay nhắc lại sự khiếm nhã của anh lần trước mà chỉ hỏi bâng quơ:
– Anh gọi cho tôi có gì không?
– Tôi muốn gặp anh có được không?
– Tôi không có nhiều thời gian như anh nghĩ…
Câu từ chối bất ngờ làm Vũ Luân có chút hụt hẫng, nhưng lỗi là ở anh nên không trách anh ta được. Anh trả lời:
– Xin lỗi anh một lần nữa. Cảm ơn anh đã chăm sóc bé Hoàng Khang…
Hoàng Tùng vẫn im lặng không nói gì rồi cúp máy làm Vũ Luân càng thêm thắc mắc. Tại sao Hoàng Tùng lại im lặng ngay cả khi anh nhắc đến bé Hoàng Khang? Phải chăng anh ấy đã biết bé Khang không phải con ruột của mình? Bây giờ anh chỉ còn cách duy nhất, đó là quyết định gọi cho bà Hảo, mẹ của Thanh Hằng:
– Alo…
Hình như đã có chuẩn bị trước tâm lý rằng sẽ có cuộc gọi này, nên khi anh vừa bấm chuông thì tiếng bà Hảo đã cất lên ở đầu dây bên kia. Một thoáng ngỡ ngàng, anh lễ phép:
– Cháu chào Bác ạ…
– Lâu rồi không gặp, cháu thế nào rồi?
Vũ Luân không trả lời vào câu hỏi mà anh hỏi lại:
– Cháu muốn gặp Bác có được không ạ?
Bà Hảo cười:
– Bình tĩnh nào chàng trai, Bác đang ở Ьệпh viện nhưng Thanh Hằng sắp đi làm về rồi sẽ không tiện. Con đến quán cafe X bên hông Ьệпh viện và chờ Bác ở đó. Hẹn gặp cháu…
Đây không phải là lần đầu tiên anh gặp bà Hảo, mà không hiểu sao tâm trạng của Vũ Luân lại hồi hộp đến thế. Anh nhanh chóng đến địa điểm đã hẹn và ngồi chờ, khoảng 30 phút sau thì anh thấy bà Hảo đi vào liền đi nhanh ra đón. Hai người vào một phòng VIP đã đặt sẵn, ngồi trong phòng khá kín đáo mà không sợ người quen bắt gặp. Biết chàng trai không ʇ⚡︎ự nhiên nên bà Hảo chủ động lên tiếng trước:
– Quá bất ngờ phải không?
Vũ Luân ҳúc ᵭộпg, cũng đã mấy năm rồi kể từ ngày chia tay Thanh Hằng thì anh không gặp lại bà nữa. Mặc dù chỉ là bạn trai của con gáι, nhưng bà Hảo rất quý mến anh và ngược lại, anh cũng xem Bà như người mẹ của mình. Anh ấp úng:
– Con xin lỗi…
– Không biết thì không có lỗi. Việc bây giờ cần phải làm những gì là do con quyết định…
Rồi bà bắt đầu kể cho anh nghe về tất cả, vì cũng đã được Ba Hoàng kể sơ qua nên anh cũng hiểu câu chuyện giữa Ba Hoàng và ông Tài cùng yêu một người, đó là Bà Hảo. Nhưng đó dù sao cũng là quá khứ, sở dĩ bà nhắc lại bởi đó chính là nguồn cơn dẫn đến Vũ Luân và Thanh Hằng phải xa nhau. Giọng bà Hảo vẫn nói đều đều nhưng đẫm nước mắt, thỉnh thoảng phải dừng lại để đè nén cảm xúc. Đối diện bà là chàng trai trẻ Vũ Luân cũng không cầm được nước mắt. Anh không ngờ Ba anh và bà Hảo lại có mối tình sâu đậm như vậy. Một hồi sau, anh lên tiếng:
– Con sai rồi, con đã hiểu nhầm Thanh Hằng, con xin lỗi…
– Thanh Hằng khi biết mình có thai thì muốn báo tin vui cho con nhưng hoàn toàn mất liên lạc. Lúc đó con bé khủng hoảng ϮιпҺ thần, nhiều khi bác chỉ sợ nó làm chuyện dại dột. Rồi cậu Tùng đến nhà chơi với ông Tài, sau đó ông ấy gán ghép thế nào mà hai đứa tổ chức lễ cưới. Con phải hiểu rằng đám cưới chỉ để hợp thức hóa cái thai trong bụng mà thôi. Lúc đầu ông Tài bắt con bé ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ nhưng nó nhất định không chịu, và quyết định giữ đứa con đến cùng…
Từng lời của bà Hảo như những mũi kim đâm nát trái tιм anh, Vũ Luân qùγ xuống trước mặt bà nức nở:
– Con xin lỗi, giờ con phải làm sao?
Nét mặt căng thẳng, bà Hảo kể tiếp:
– Cũng Ϯộι nghiệp con rể Hoàng Tùng, nó thương con trai Hoàng Khang và cưng chiều hết mực, nhưng khi biết sự thật không phải con mình làm nó đau khổ, đã 5 ngày rồi chưa quay lại thăm con…
Hèn gì mà khi nói chuyện anh lại có cảm giác trong giọng nói của Hoàng Tùng có gì đó rất buồn. Vũ Luân hiểu cảm giác của anh ấy đã bị tổn thương khi bị chính người vợ lừa dối, phải làm sao không đau khổ khi đứa con trai mà anh ấy hết mực cưng chiều lại không phải là con ruột của mình. Anh nói với bà Hảo:
– Con sẽ xin lỗi và cảm ơn anh ấy đã chăm sóc vợ con con trong thời gian qua. Điều con lo nhất bây giờ lại là Thanh Hằng và ông Tài…
– Ông Tài để cho mẹ xử lý. Con cần phải làm gì để Thanh Hằng chấp nhận thì đó là việc của con. Con bé bây giờ đã cứng rắn và mạnh mẽ lên rất nhiều, con phải lựa lời làm sao đó là do con…
Vũ Luân chợt nhớ đến Bảo Hân. Chỉ có nhờ cô ấy mới có thể thuyết phục được Hoàng Tùng, anh biết Hoàng Tùng vẫn còn yêu vợ cũ rất nhiều, chính vì thế mà anh ấy đã từng ghen tức khi biết anh theo đuổi Bảo Hân đó sao? Nghĩ thì dễ nhưng thực hiện mới khó. Rồi anh lại nghĩ đến Ba, nếu anh và Thanh Hằng quay lại, thì liệu Ba có chấp nhận tha thứ cho ông Tài hay không? Rồi với tính bảo thủ gia trưởng của ông ấy, liệu rồi cuộc sống sau này có được bình yên biển lặng hay không? Anh nghẹn ngào nhìn bà Hảo, người phụ nữ đẹp với nét buồn nơi khóe mắt, đã cam chịu sống bên người chồng không yêu cũng vì con gáι, để rồi đã hơn nữa đời người cũng vì con mà quyết định lên tiếng. Bà nói để bà lo, nhưng lo thế nào thì chính anh cũng chưa biết. Anh chỉ biết rằng sau mấy năm không gặp thì ánh mắt kia có phần cương quyết hơn, và tuy có một chút cay đắng nhưng đã thể hiện sự quyết liệt muốn làm một cái gì đó.