Tình cuối – Chương 38

Vũ Linh 316

Tác giả: An Yên

Là sao? Cô mới gặp hắn trưa nay lúc cùng Vương Thăng và Lê Minh bị ăn cơ mà? Cô có nhìn nhầm đâu! Khuôn mặt hắn vẫn còn những vết bầm và ánh mắt hắn vẫn nhìn cô hằn học lắm cơ mà? Hay đấy chỉ là chiêu trò của Cao Minh Nhật? Chắc hắn đăng lên như thế này chỉ để khoe cuộc sống sang chảnh mà thôi. Tường Vi lắc đầu để gạt đi những hình ảnh không muốn nhớ đến và tiếp tục làm việc. Dù vậy, trong lòng cô vẫn dấy lên những hoài nghi…

Tan làm, cô thấy tin nhắn của Thảo :
– Vi, tao tin Minh Nhật không phải kẻ tồi tệ như thế, chắc hẳn phải có uẩn khúc gì đây. Hôm nay tao bận nên chưa tìm hiểu được vụ này.
Thấy bóng dáng quen thuộc của Thăng phía ngoài, Vi nhắn tin lại:
– Ừ, tao về đã kẻo anh Thăng chờ!
Thấy Thảo nhắn ” OK ” ,Vi bước ra ngoài. Nãy giờ Vương Thăng thấy cô loay hoay đứng nhắn tin nên vội hỏi:

– Công việc ổn chứ em?
Vi cười:
– Dạ ổn. Chỉ là có việc này hơi lạ…
Thăng nhíu mày :
– Việc gì? Anh thấy em đừng hí hoáy nhắn tin, chắc là có việc gấp à?
Vi lắc đầu:

– Dạ không ạ! Không phải là quá gấp, chỉ là nó hơi lạ thôi. Ban nãy em nhắn tin cho Thảo, anh có cần em đưa tin cho đọc không?
Thăng gõ nhẹ đầu cô trước khi đội mũ bảo hiểm lên:
– Vợ ngốc! Xem làm gì, em nói Thảo nhắn tức là Thảo nhắn. Anh có nghi ngờ gặng hỏi như ai kia đâu!
Vi cười tít mắt:
– Thôi, không nhắc lại chuyện hôm qua nữa nha! Đi về rồi em kể cho nghe!
Thăng cài lại mũ bảo hiểm cẩn thận cho cô, chờ Vi lên xe ôm lấy ngang hông mình rồi mới phóng Ꮙ-út xe vào dòng người tгêภ phố. Vừa đi anh vừa giảm tốc độ, ngửa đầu nói to:

– Tối nay, anh đã hoàn thành bản phác thảo về nhà dưới lòng đất đấy!.
Dường như việc đó khiến anh quá vui nên không đợi về phòng mà nói ngay với Vi. Cô ghé sát mặt anh hét lên:
– Chồng em giỏi nhất!
Vòng tay cô siết chặt hơn, Thăng mỉm cười phóng về phòng trọ.
Vào đến phòng, Vi mới để ý Thăng cầm theo một túi du lịch nhỏ và một hộp giữ nhiệt đựng đồ ăn. Cô nhíu mày:
– Gì vậy anh?
Thăng tủm tỉm cười:
– Anh chuyển nhà!
Vi trố mắt ngạc nhiên:
– Là sao? Sao lại chuyển nhà? Cả anh và Minh à?
Thăng đặt cái túi du lịch ℓêп gιườпg rồi gõ nhẹ đầu cô:
– Ngốc, anh chuyển ít đồ đến nhà vợ, thỉnh thoảng ở lại có đồ thay. Lê Minh thì chuyển làm gì?

Vi trợn tròn mắt:
– Cái gì? Không được, anh không được ở đây đâu. Em ngại lắm!
Thăng nhìn Vi:
– Ngại gì? Thế anh về nhé!
To miệng vậy chứ nghe Thăng nói ra câu đó thì lòng Vi lại trống trải vô cùng. Đúng là đồ ăn hại mà, mê người ta từ hồi cấp ba, giờ được sống trong tình yêu mặn nồng thế này, Thăng bảo về thì chỉ còn được mất ngủ. Thấy bộ mặt bí xị của Vi, Thăng cúi xuống làn môi đang bặm lại của cô, anh khẽ đưa mỗi mình cọ cọ môi khô khiến vì cũng cười theo:

– Làm cái gì đấy ?
Thăng thong dong đáp:
– Anh thơm cái để anh về mà!
Vì cau mày:
– Ờ đúng đấy, về đi! Ngoài kia có mấy cô mắt xanh mỏ đỏ, cái cô Út Linh gì gì đấy chắc đang muốn anh chuyển nhà tới đó, đi đi!
Thăng mỉm cười nhấc bổng cả người Vi lên:
– Thế có muốn anh về không?
Vi ᵭάпҺ vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:

– Biết rồi còn hỏi à?
Một giây sau, Vi cúi đầu xuống sát mặt Thăng thủ thỉ:
– Nhưng mà em không muốn bác Lộc mang tiếng này nọ, bác ấy rất tốt với em, nên…anh cũng đừng phô trương quá, hiểu không?
Thằng đặt Vi xuống rồi hôn chụt cho má cô:
– Anh biết rồi. Anh vẫn ở chung cư mà, nhưng anh đưa mấy bộ đồ tới đây thỉnh thoảng thay thôi, anh biết giữ cho em mà, ai lại để em phải mang tiếng chứ! Anh đến để phục vụ Tường Vi ăn uống và thỉnh thoảng cho ôm ngủ thôi. Từ ngày chuyện kia xảy ra, anh thật sự không yên tâm…
Nghe Thăng nhắc tới chuyện của Minh Nhật, Vi với ” à ” lên một tiếng rồi nói:
– Anh ơi, hôm nay có việc này lạ lắm!

Rồi Vi kể cho Thăng nghe cuộc gọi của Thảo và chuyện trang Facebook của Minh Nhật đã được khôi phục, cũng đưa cả status anh đăng. Thăng trầm mặc ngồi nghe một lượt rồi nói:
– Thực ra, ảnh có thể dùng app chỉnh sửa, status thì viết hươu viết vượn gì chả được.
Vi gật đầu:
– Dạ đúng, em cũng nghĩ thế. Nhưng Thảo không tin, Thảo nói có uẩn khúc gì đó…
Thăng nhíu đôi mày rậm suy nghĩ một lát nhìn đi nhìn lại trang Facebook của Minh Nhật rồi nói:
– Thảo nghi ngờ cũng có lý em ạ. Anh nghĩ Thảo và em hiểu về Minh Nhật hơn anh, nhưng theo anh những gì em nói cũng có ít nhiều cái cần xem lại. Từ đó tới nay, anh nghĩ rằng nếu Cao Minh Nhật theo đuổi em và muốn giở trò với em thì tại sao trong hai năm ở thành phố A, anh ta không làm gì cả? Anh ta vẫn rất tốt với em. Tại sao việc đó lại xảy ra đúng vào thời điểm Facebook của anh Minh Nhật bị ɧ-ą-ƈ-ƙ và anh ta từ Úc về?

Đầu óc Vi vẫn thấy mọi thứ là một mớ bòng bong. Điều Vương Thăng vừa nói không sai. Nếu bài đăng tгêภ Facebook là giả hay thật cũng đều có lý và những gì Thăng nói cũng đúng. Vậy người giở trò với cô là ai? Người cô đã gặp trưa nay là ai?
Thấy cô ngồi ngẩn ngơ, Thăng đưa tay huơ huơ trước mắt cô rồi nói:
– Thủ khoa công nghệ thông tin ơi, anh nói này. Em ăn tí cháo đi tỉnh táo rồi tính.
Vi giật mình ngơ ngác:

– Hả? Nãy anh cho em ăn tối rồi mà? Cháo với cơm gì giờ này nữa?
Thăng đi lại hộp giữ nhiệt, lấy bát và múc cháo từ trong hộp ra:
– Anh sợ em làm việc căng thẳng vì sắp đến Tết Nguyên Đán nên mua thêm cháo cho em. Lại ăn đi, anh vừa nghĩ ra một chuyện, nhưng em cứ ăn đi, để anh tìm hiểu một chút đã!
Vi ngoan ngoãn lại ăn, quả là cô ăn tối từ sáu giờ nên giờ này cũng hơi đói. Thấy Thăng không ngồi xuống, cô tiu nghỉu:
– Em ăn một mình à?
Thăng cười:

– À, ban nãy anh ngồi phác thảo bản vẽ ở chung cư, bàn bạc với Lê Minh và hai đứa có ăn trái cây nên không đói, em ăn đi. Anh tìm mấy thông tin này để xem có câu trả lời không!
Vi ngồi thưởng thức cháo. Trong khi đó, Vương Thăng lấy laptop và thao tác nhanh tгêภ đó. Cô ăn cháo xong, tò mò hỏi anh:
– Anh tìm cái gì thế?
Thăng kéo Vi lại ngồi cạnh và trầm ngâm mấy giây rồi nói:
– Thảo nói đúng đấy em ạ! Người đã giở trò với em không phải là Cao Minh Nhật!
Vi nhìn vào màn hình laptop, tгêภ đó, Vương Thăng đang tìm hiểu về ông Cao Tuấn – Tổng giám đốc công ty W và cũng chính là bố đẻ của Cao Minh Nhật. Tuy nhiên, thông tin cá nhân về gia đình ông không được chia sẻ nhiều như những doanh nhân thành đạt khác, có vẻ người đàn ông này rất kín tiếng. Nhưng có một chi tiết mà Thăng đã nhấp chuột vào, đó là tình trạng hôn nhân của ông Cao Tuấn. Đập vào mắt Vi là thông tin rằng ông có hai đứa con trai song sinh – Cao Minh Nhật và Cao Minh Đạt.

Vi sững người. Cô chưa bao giờ hỏi Minh Nhật về gia đình anh ấy, đơn giản là Vi nghĩ sẽ không chấp nhận tình cảm của Nhật nên cũng tôn trọng và giữ khoảng cách. Cô không hỏi nhiều để anh hiểu quyết định của cô. Thế nên Vi không biết Nhật có em trai song sinh. Đúng ra, Vi không biết bất kì thông tin gì về gia đình Nhật, kể cả việc làm thêm ở đây. Nếu hôm đó anh không xuất hiện, cô cũng không biết là công ty của nhà anh. Vả lại, người em song sinh ấy chưa bao giờ xuất hiện, chẳng hiểu người đó ở đâu lâu nay. Chuyện người giống người là bình thường, Vi và em Tường San có sinh đôi đâu mà cũng bao nhiêu người nhầm lẫn đấy thôi! Từ trong sâu thẳm, Vi vẫn hi vọng người cô gặp là Cao Minh Đạt để cái ấn tượng của cô về anh Nhật lâu nay không sai.
Tiếng Vương Thăng vang lên:
– Anh nghĩ rất có thể người tới tìm em là Đạt. Nhưng nếu vậy thì chắc hẳn anh ta phải tìm hiểu rất kỹ lưỡng về cuộc sống của Cao Minh Nhật, các mối quαп Һệ của Nhật và chắc hẳn anh ta không ưa Nhật, muốn hình ảnh của Minh Nhật xấu đi trong mắt mọi người. Nếu quả thật như thế thì Cao Minh Đạt không phải người đơn giản…
Vi lắp bắp:

– Anh… anh ấy …có anh em song sinh? Em không hề biết!
Thăng gật đầu :
– Thì đấy! Đạt sang Úc từ mười tuổi ở với ông bà nội. Bây giờ em muốn biết chắc chắn chỉ có một cách là hỏi Minh Nhật, xem thực hư thế nào. Tuy nhiên, em hỏi khéo một chút, phòng trường hợp hai người này là một thì chúng ta cũng biết giải quyết, rõ chưa?
Vi lên tiếng:
– Đã gần mười một giờ đêm, vậy nếu như Minh Nhật ở Úc thì anh ấy đang ngủ vì bên đó đã gần hai giờ sáng rồi.
Thăng gật đầu:

– Đúng vậy! Còn nếu anh Nhật là là kẻ đ-.ồ.ḭ̃ ๒.ạ.เ kia, thì anh chắc chắn là hắn đang uống đến bê bết ở một nơi nào đó!
Vi cũng gật gù rồi mở Messenger và bắt đầu nhắn tin:
– Anh Minh Nhật, anh có khỏe không ạ ? Mấy hôm nay em không thấy Facebook của anh!
Cô nghĩ nếu Minh Nhật đang ở Úc thì sáng ngày mai cô mới nhận được tin trả lời, trừ trường hợp anh có việc gì đặc biệt khiến giờ này chưa ngủ.
Vi đang định tắt điện thoại đi ngủ thì Messenger của cô báo tìm đến:
– Tường Vi, em chưa ngủ sao?
Anh khỏe, Facebook anh bị ɧ-ą-ƈ-ƙ mới lấy lại được!
Vi và Thăng cùng nhìn vào tin nhắn đó rồi quay sang nhìn nhau. Thăng cầm lấy điện thoại và lướt những chữ cái tгêภ màn hình:

– Sao anh lại chưa ngủ ạ?
Vi để mặc cho anh nhắn, hi vọng tìm ra sự thật.
Tin nhắn trả lời hiện lên ngay sau đó:
– À, anh có đề tài nghiên cứu, lo làm quên béng mất thời gian, vừa xong rồi. Anh chuẩn bị đi ngủ đây, vì cái đề tài này mà anh không về Việt Nam dịp tết Dương lịch được đấy! À, em và Vương Thăng vẫn khỏe và vẫn ổn chứ?
Đọc đến những dòng này thì Vi gần như chắc chắn người đến tìm cô đêm hôm ấy không phải là Minh Nhật. Cô lại chờ xem Thăng sẽ nói gì:

– Bọn em khỏe cả anh à. À, anh Minh Nhật này, hôm vừa rồi em thấy có một người rất giống anh, giống lắm luôn, cứ nhìn em làm em cứ tưởng là anh về cơ đấy!

Ngay lập tức, màn hình điện thoại của Tường Vi báo cuộc gọi đến từ Facebook Cao Minh Nhật..

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất