Tình cờ yêu – Chương 24

Vũ Linh 117

Tác giả: An Yên

Cả ς.-ơ τ.ɧ.ể của Dương khựng lại, ánh mắt anh ta mở to ngỡ ngàng, ngạc nhiên. Không chỉ mỗi mình Dương mà tất cả những người có mặt ở đó đều chung một thái độ ấy. Bà Thủy kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Chẳng lẽ con gáι bà lại được Chủ tịch tập đoàn để ý ư? Những người ngồi đó, ai hiểu biết về kinh doanh thì không lạ gì Tập đoàn Trương Thị, còn những ai chưa nghe tới bao giờ cũng bị bốn tiếng ” chủ tịch tập đoàn ” khiến cho kinh ngạc, sửng sốt. Mãi một lúc sau, Dương lấy lại bình tĩnh, anh ta mỉm cười:

– Anh đùa vui ghê! Tôi nói rồi, cái bọn bán hàng đa cấp hào nhoáng lắm. Anh nghĩ anh đi đến đây bằng con siêu xe ngoài kia, nói mấy câu vớ vẩn đó rồi bỗng nhiên hóa thành chủ tịch tập đoàn lớn như Trương Thị ư? Tôi dám chắc chiếc xe ngoài kia kia là do anh thuê, thi thoảng chở Uyên đi về để làm màu thôi!

Tùng nhếch môi:

– Ferrari phiên bản giới hạn mà anh bảo đi thuê à? Đâu ai dám cho thuê xe đó? Còn nữa, đây là căn cước công dân và card visit của tôi, anh xem có đúng mặt tôi không? Vả lại, tôi đã nói với anh rồi, nếu anh biết truy cập ๓.ạ.ภ .ﻮ, cứ vào trang của tập đoàn Trương Thị sẽ thấy tôi ngay!
Dương cầm lấy hai tấm thẻ, hết nhìn Tùng rồi lại nhìn xuống thứ mình đang cầm:
– Anh …là… là chủ tịch Tùng thật sao?
Bá Tùng nhàn nhã trả lời:

– Thực ra, tôi chả có việc gì phải ρhâп trần với anh về nghề nghiệp hay nơi làm việc của mình, bởi tôi có làm như thế cũng chẳng thay đổi được tính cách của anh. Nhưng tôi muốn những người đi cùng với anh hiểu rằng, thứ nhất tình yêu bắt nguồn từ sự đồng điệu giữa hai tâm hồn, chứ không phải từ địa vị danh vọng. Thứ hai, chúng ta có thể ʇ⚡︎ự hào về những người thân của mình nhưng đó phải là niềm ʇ⚡︎ự hào xứng đáng. Làm người, nhất là người đàn ông, nếu muốn người ta biết đến mình, nhớ đến mình thì phải làm được một điều gì đó tốt đẹp để lại cho đời, chứ không phải diễu võ dương oai, khoe mình có bao nhiêu nhà, bao nhiêu xe đâu. Uyên không bao giờ hợp với người như anh vì cô ấy tốt bụng, thánh thiện lắm. Chúng tôi đến với nhau chẳng vì điều gì ngoài tình yêu đích thực dành cho nhau!
Ngừng một lát, anh lại nhìn Dương và nói:

– Hôm nay, tôi về ra mắt gia đình Uyên. Dĩ nhiên là mọi người không biết tôi là ai ngoài cái tên Trương Bá Tùng. Đến mẹ cô ấy lúc đầu còn không biết tôi đi phương tiện gì về đây, nhưng tất cả mọi người vẫn vui vẻ tiếp đón tôi, đó mới là điều đáng quý. Thế nên, tôi nghĩ mình đã yêu đúng người và tôi tin Uyên cũng cảm nhận được điều đó. Anh muốn người ta nhớ đến anh thì trước hết phải bỏ cái lối sống khoe khoang, vị kỉ ấy đi. Mình có thể đứng ở một vị thế cao nhưng không chắc là tгêภ đầu mình còn vô số người khác.
Sau giây phút kinh ngạc tột độ, Dương nói:
– Chủ tịch Trương Thị mà để mắt đến gáι quê sao? Xung quanh anh hẳn là không ít bóng hồng. Nếu anh chỉ định vui đùa, tìm làn gió lạ thì nên tránh xa Uyên ra!

Bá Tùng bật cười:
– Anh nghe không rõ sao? Chúng tôi đến với nhau vì sự đồng điệu của tâm hồn. Thời gian đầu yêu tôi, Uyên cũng không biết tôi là ai, đứng ở vị trí nào, đơn giản bởi vì vị thế đó chẳng thể làm nên giá trị con người và chẳng thể là nơi bắt nguồn của tình yêu.
Dương lại nhìn sang Uyên:
– Hóa ra em và gia đình chê tôi vì anh ta giàu có hơn. Đúng là tham vàng bỏ ngãi mà!

Tú Uyên nãy giờ cũng vô cùng sửng sốt trước màn đối đáp nhẹ nhàng mà thấm thía của Bá Tùng. Uyên không ngờ anh ta nhập vai tốt đến thế! Nghe Tùng nói cứ y như thật, lời thoại sắc bén sâu cay khiến Uyên đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Quả là cô phải mang ơn anh ta lần này rồi. Giờ chợt nghe câu mỉa mai của Dương, cô ngứa cả tai. Uyên nói:
– Anh Dương! Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh, tôi cũng rất trân trọng tình cảm anh dành cho tôi. Nhưng anh có hiểu vấn đề không? Tôi đã có người yêu từ lâu rồi và tôi ʇ⚡︎ự tin vào sự lựa chọn của mình. Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không hối hận. Nhưng anh nói ” tham vàng bỏ ngãi ” là sao? Nếu như chúng ta từng yêu nhau, rồi tôi vì tiền bạc danh vọng mà phản bội anh thì anh nói câu đó còn nghe được. Đằng này chúng ta có quen nhau đâu, anh có bị Ьệпh hoang tưởng không?

Bà Thu mẹ của Dương nãy giờ cùng mọi người theo dõi câu chuyện của ba người trẻ tuổi, giờ mới cất tiếng:
– Xin phép tôi có ý kiến. Thực ra cậu Tùng đây chỉ quen cháu Uyên ở thành phố, cũng chưa hiểu nhiều về gia đình Uyên. Tình yêu tuổi trẻ mà, còn bồng bột lắm. Chúng tôi lúc đầu cũng chỉ biết cháu Uyên từ những lời người ta đồn đại, rằng cháu sang Campuchia làm cái nghề không trong sạch. Điều này thì chỉ mình cháu là biết rõ nhất. Nhưng bà Hảo cũng đã sang kể chuyện rằng cháu là cô gáι tốt, biết lo toan lại có hiếu. Con trai tôi cũng đến tuổi lấy vợ, lại là người đứng đắn, nghĩ mà thương hoàn cảnh nên muốn bao bọc cháu. Nhưng nãy giờ nghe mọi người nói chuyện thì tôi nghĩ những gì người ta nói về cháu cũng có lý đấy!

Bà dì của Uyên nghe hàng xóm mình nói vậy thì đừng bật dậy:
– Bà Thu à, bà nói vậy là sao? Ý của bà là những gì tôi nói là bịa chuyện sao? Uyên là cháu tôi, nhưng không phải vì thế mà tôi bênh vực bất chấp đâu. Tôi thật lòng tâm sự với bà chứ không có ý gán ghép mai mối. Vì gia đình bà cũng cần dâu thảo mà. Giờ đây, tôi mới biết cháu nó có người yêu rồi. Mặt khác, giữa hai bên gia đình bà và gia đình cháu tôi cũng chưa hứa hẹn gì cả. Sao lại cứ phải làm khó nhau như vậy chứ?

Bà Thu có vẻ bối rối trong giây lát rồi quay sang bà Hảo:
– Đáng lý ra, bà cũng cần tìm hiểu cho mọi chuyện trước khi làm một điều gì đó. Giờ lỡ dở ra rồi, gia đình tôi lại mang tiếng. Tưởng sắp có dâu thảo, nào ngờ lại về không!
Tú Uyên nghe khó chịu trong lòng, thẳng thắn nói:

– Thưa bác, thưa mọi người! Bác nói như thế là có ý gì ạ? Cháu như thế nào, bản thân và gia đình cháu đều rõ. Nếu bác cảm thấy những lời nói của cháu không vừa tai thì bác có thể bỏ ngoài tai, không cần nghe nữa. Giờ bác ân hận cũng không muộn mà vì cháu và con trai bác chẳng thể nên duyên. Cháu cũng xin phép trả lại những gì mà gia đình bác đã đem đến. Gia đình cháu nhận tấm lòng là được rồi.
Vừa nói, Uyên vừa tiến tới chiếc kệ tivi và lấy giỏ trái cây vẫn được bọc bao nguyên vẹn và mấy d᷈-/i᷈a trầu cau đã xếp đặt gọn gàng, lại đặt lên bàn rồi nói:
– Cháu mong hai bác thông cảm ạ. Chuyện này thực ra cũng chưa có gì!
Bà Thu cũng mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười kín đáo:

– Không có gì, xem như chúng tôi ʇ⚡︎ự mua việc mất thời gian vậy. Gia đình các người chắc cũng có ý định, nên không nhận lời và cũng không chạm đến quà cáp. Là các người chê chúng tôi nghèo!
Mẹ Uyên ngán ngẩm với lý lẽ đó nên nói:
– Xin lỗi mọi người, thực ra hai cháu nó yêu nhau là việc của giới trẻ, chúng tôi cũng không rõ. Gia đình chúng tôi tuy không giàu có nhưng lại chẳng bao giờ ép buộc con cái chuyện tình cảm. Lần trước gia đình ông bà sang đây nhưng vì không có mặt cháu nên tôi muốn hỏi ý kiến cháu đã. Hôm nay, cháu về và mọi chuyện đã rõ ràng, xem như chúng ta không có duyên làm thông gia nhưng cũng có duyên làm bạn bè. Mọi chuyện cũng nên dừng lại trong êm đẹp thôi ạ!

Mẹ Dương nhếch miệng:
– Khϊếp, nếu nhà các người sợ mang tiếng thì đã không để cho con cái mình làm cái nghề chẳng ʇ⚡︎ử tế!
Bá Tùng nãy giờ nghe mọi người nói, sự khó chịu hiện lên tгêภ lên khuôn mặt. Đôi mày anh cau lại, Tùng mở miệng:
– Có vẻ như con trai các người chẳng có m.a nào lấy, tưởng được đám ngon nên nhào vào, ai ngờ người ta có chồng sắp cưới mất rồi. Giờ cay cú nên tính nằm chuầy đấy hả? Có cha mẹ nào mà biết rõ con mình không thể tiếp tục một mối quαп Һệ lại cứ cố giày xéo vào đó? Tóm lại, nếu vui vẻ thì chào hỏi nhau một câu, còn nếu cảm thấy không vui thì cửa nhà vợ tôi không khóa và chúng tôi cũng không rảnh để tiễn, mời!

Bà Thu vẫn cố cãi chày cãi cối:
– Hừ, chủ tịch một tập đoàn mà khinh người như thế, rồi các người sẽ sáng mắt ra, kiểu gì nó cũng chỉ yêu được dăm bữa nửa tháng nó chán rồi bỏ cho mà xem. Đến lúc đó có cần con trai tôi, chúng tôi cũng đếch thèm!
Uyên nắm chặt tay bàn tay, định lớn tiếng nhưng rồi cô chỉ nhàn nhã nói:

– Vâng, cháu không có phước làm dâu hai bác đâu ạ. Cháu nhường phước đó lại cho người khác vì tính cháu cũng không ưa nổi cάп bộ địa chính ạ!
Bà Thu lườm Uyên một cái rồi nói hai tiếng ” đi về “. Ba người nhà họ cùng đứng dậy về, không quên cầm theo những thứ Uyên vừa trả. Bà Hảo lúc nãy ngồi cùng xe với họ, nhưng giờ mọi sự như thế cũng không nên ngồi cùng nữa, bà định ở lại chơi với bà ngoại của Uyên.
Gia đình nhà Dương đi rồi mẹ của Uyên thở dài:
– Đấy, cứ ngọt nhạt lại tưởng ʇ⚡︎ử tế, giờ may con bé Uyên về nên mới rõ bộ mặt đó ra!

Tú Uyên cũng cười:
– Con đã nói rồi, mình phải tìm hiểu kỹ, nếu không thì mệt lắm! Mà trời ạ, con gáι của bố mẹ đã ế đâu mà bố mẹ cứ lo phát hoảng lên thế!
Bá Tùng nhìn sang Uyên:
– Thế em tìm hiểu anh kỹ chưa? Em có sợ anh giống người ta nói không?
Uyên thật sự khâm phục anh ta sát đất, diễn quá giỏi. Cô cũng phối hợp ăn ý:
– À, anh thì em chỉ cần mách bố mẹ anh là ổn!

Advertisement

Mọi người cùng cười rôm rả, cảm nhận cô gáι bản lĩnh này chắc chắn được lòng bố mẹ chồng tương lai nên mới dám nói vậy!
Bá Tùng nhẹ nhàng nói:
– Thực ra, gia đình nhà nội của con danh giá lắm, vì tập đoàn có từ thời ông nội con. Nhưng vì bố con chọn nghề bác sĩ nên ông để lại cho con, bởi mẹ cũng lập công ty riêng. Tuy nhiên, nhà ngọai của con cũng ở quê như thế này, ông bà vốn nghèo khổ, gia đình cũng nhiều chuyện. Vậy nhưng, bố con vẫn chọn mẹ và đối xử tốt với bà mấy chục năm qua. Thế nên, con nghĩ gia cảnh không thể là nền tảng của hạnh phúc. Mọi người cứ tin tưởng ở tình yêu của con và Uyên ạ!

Ai nấy đều gật đầu hài lòng hết sức với người đàn ông trước mặt. Bà Hảo cười:
– Cũng may có cái vụ mai mối này, nên chúng ta mới sớm biết Tú Uyên có một anh chàng tuyệt vời che chở. Thế là yên tâm rồi! Hôm nay, dì ở lại ngủ với mẹ con một đêm Thủy nhé!

Bà Thủy gật đầu, ánh mắt lấp lánh niềm vui:
– Dạ mẹ con chắc chắn rất vui đấy ạ!
Cậu Thanh cũng đứng dậy:
– Vậy là mọi việc ổn rồi, con cũng xin phép mẹ, xin phép dì, em xin phép anh chị để về bên nhà, mai còn đi làm sớm!

Mọi người cùng tạm biệt cậu Thanh. Xong xuôi, bà Thủy nói:
– À, Bá Tùng, vậy tối nay con ở lại đây chứ?
Tùng gật đầu:
– Dạ vâng, tất nhiên rồi ạ! Con phải trải nghiệm cảm giác ngủ ở một nơi bình yên như thế này!
Bà Thủy ái ngại:
– Nhà bác không rộng, không to lớn như nhà con. Liệu có ổn không?

Bá Tùng cười rất tươi:
– Dạ không sao đâu mẹ vợ ạ, mọi thứ liên quan đến Uyên đều đáng yêu hết!
Uyên nói:
– Con sẽ sang ngủ với hai bà, giường bên đó rộng lắm! Còn anh Bá Tùng sẽ ngủ ở phòng con.
Bá Tùng nhìn cô:
– Nếu em không ngại thì cứ ngủ chung trong phòng em, bé Uyên ngủ tгêภ giường của em, còn anh nằm dưới sàn nhà cũng được. Anh đảm bảo em vẫn nguyên vẹn!

Uyên đỏ bừng mặt, đấm nhẹ vào tay anh:
– Vớ vẩn, anh đùa ít thôi! Người ở quê thật lắm, mọi người lại tưởng thật đấy!
Bá Tùng trưng ra bộ mặt ngơ ngác:
– Ơ, anh nói thật mà!
Uyên lắc đầu:
– Im lặng nha, không đùa nữa!
Tùng cười:

– Ừ, anh biết rồi. Anh đùa đấy!
Mọi người cùng cười vang. Bà Thủy giục Uyên đưa Tùng vào phòng. Uyên chỉ phòng cho anh, cô cũng ôm gối sang phòng bà rồi quay trở lại phòng mình, dọn dẹp ﻮเ-ườ.ภ.ﻮ ςђ.เ.ế.ย một chút rồi nói:
– Anh yên tâm, dù tôi không ở nhà nhưng phòng lúc nào cũng sạch sẽ!
Cô liếc nhanh ra ngoài, thấy mọi người vẫn ở phòng khách nên nói nhỏ:

– Cảm ơn anh rất nhiều, tôi thật sự khâm phục anh đấy, anh diễn y như thật luôn!

Tùng cúi xuống, ghé vào tai cô:

– Nếu như không phải là tôi diễn mà đây là sự thật thì sao?

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất