Tình cờ yêu – Chương 21

Vũ Linh 30

Tác giả: An Yên

Ngồi thất thần suy nghĩ, Uyên cũng chả tìm ra lí do gì. Có lẽ chỉ là vì bố mẹ cô lo lắng quá thôi. Uyên giật mình bởi tiếng cu Bốp:

– Mẹ Uyên, mẹ làm sao thế ạ?

Uyên nhìn xuống ánh mắt tròn xoe của thằng bé:

– À, không có gì đâu con ạ. Ngày mai con ngủ với bà An một hôm nhé, mẹ về quê có chút việc, rồi ngày kia mẹ lên với con!

Ánh mắt của Bốp có chút hσảпg hốϮ. Lần trước, Uyên đưa cu cậu về quê, Bốp vui lắm. Nay có việc gì mà mẹ lại gửi Bốp cho bà nhỉ? Nỗi lo sợ mơ hồ hiện lên trong tâm hồn thơ trẻ. Liệu mẹ có bỏ Bốp đi nhưng mẹ Hương không? Cu Bốp ôm lấy Uyên:
– Mẹ… mẹ cho Bốp đi cùng được không?
Uyên thảng thốt. Cô quên mất rằng lâu nay dù gọi cô là mẹ, nhưng cu Bốp vẫn mang trong lòng một nỗi lo âu thấp thỏm, Bốp sợ Uyên sẽ rời đi như mẹ ruột của bé. Cô đã khiến cậu bé hiểu nhầm rồi. Uyên ôm lấy Bốp vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu:

– Ngốc ạ, mẹ không bao giờ xa cu Bốp, mẹ đã hứa rồi mà! Dù sau này Bốp có chuyển nơi ở, mẹ vẫn tới thăm con mà. Nhưng ngày mai mẹ về giải quyết việc nhà, không mang Bốp theo được, chiều mai mẹ mới về. Mẹ hứa sáng ngày kia sẽ có mặt ở đây nhé!
Cu Bốp đưa ánh mắt ngân ngấn nước nhìn Uyên:
– Có thật không ạ mẹ?
Uyên đưa ngón tay ra ngoéo tay Bốp:

– Chắc chắn rồi. Mọi thứ đồ đạc mẹ vẫn để lại, mẹ chỉ đi người không thôi, Bốp yên tâm chưa?
Thằng bé gật đầu. Uyên nói:
– Hôm nay mẹ cho con nghỉ một buổi vì muộn rồi. Ngày kia mẹ lên đây ta học tiếp nhé! Còn ngày mai, cu Bốp ở nhà ôn bài cho mẹ, khi nào mẹ lên mẹ sẽ kiểm tra nhé!
Cu Bốp có vẻ an tâm hơn, nhoẻn cười:
– Dạ mẹ!
Uyên giục Bốp ᵭάпҺ răng rồi đi ngủ. Cậu bé nằm ngủ ngon lành trong ʋòпg tay cô, bình yên đến lạ lùng.

Sáng hôm sau…

Như thường lệ, Tú Uyên tới tiệm hoa làm việc. Cô cũng xin phép nghỉ dạy tối hôm đó và xin chị Quỳnh nghỉ sớm hơn để về quê. Khoảng chín giờ sáng, Uyên đang lúi húi cắm hoa thì cάпh cửa bật mở. Cô ngước lên – là Bá Tùng. Sao anh ta lại đến nay giờ này nhỉ? Nhưng hôm nay, thực sự cô không muốn nói năng gì, cả lòng nặng trĩu. Nghĩ đến việc phải giải quyết chiều nay mà пα̃σ nề cả ruột gan, đã phải nghỉ làm lại còn rách việc nữa. Cô nhã nhặn nói câu quen thuộc:

– Dạ kính chào quý khách, mời quý khách xem hoa ạ!
Bá Tùng nghe câu đó, định trêu đùa một chút, nhưng anh chợt nhận ra thần sắc của Uyên hôm nay hình như không ổn. Tùng cũng không hiểu vì sao anh lại để ý tâm trạng của cô gáι đanh đá đó nữa, nhưng lòng anh bỗng không còn hứng trêu đùa cô. Anh nói:
– À, tôi muốn mua một lẵng hoa gửi tới công ty đối tác nhân dịp khai trương chi nhánh mới. Cô cứ chọn lẵng thật đẹp là được!
Đáng ra, những việc như thế này Bá Tùng chỉ cần nhắc thư ký làm là được, nhưng anh lại đích thân đến tiệm hoa, trong đầu nghĩ ra ngoài cho thoải mái đầu óc, nhưng trong lòng lại chống lại suy nghĩ của anh.

Tú Uyên nghe xong thì gật đầu:
– Vâng ạ! Quý khách cần ghi những gì treo lên lẵng hoa và địa chỉ ở đâu ạ? Còn nữa, mấy giờ thì cần giao cho công ty kia, phiền quý khách đi rõ ra giấy này ạ!
Bá Tùng nhận mảnh giấy từ tay Uyên và ghi những thông tin cần cung cấp lên đó. Lúc đưa tờ giấy lại cho cô, điện thoại Uyên bỗng reo lên. Cô đưa máy ra. Liếc nhìn màn hình, Tùng thấy hiện lên hai chữ “mẹ yêu “, anh để ý ánh mắt của Uyên chùng xuống. Cô cầm mảnh giấy lưỡng lự như nửa muốn nghe nhưng lại ngại vì khách đang đứng đó. Bá Tùng mở lời:
– Cô cứ nghe điện thoại đi, tôi rảnh mà!

Tú Uyên gật đầu. Vì Bá Tùng là khách quen, chứ nếu khách lạ thì cô không dám nghe điện thoại khi đang làm việc:
– Vâng, tôi xin phép một chút ạ!
Cô nói rồi đi ra căn phòng phía sau. Bá Tùng nhìn theo bóng dáng ấy, bỗng nhiên cảm thấy bóng lưng kia như đang gánh gồng một cái gì to lớn. Trong vô thức, anh chậm rãi bước theo sau cô và đứng bên kia bức tường, nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của Uyên với mẹ:
– Dạ, con nghe đây mẹ ơi!
Giọng bà Thủy vang lên:
– Uyên, chiều nay con có về được không? Bà dì nói nếu con về thì tối họ sang xem mắt.

Tú Uyên nói ngay:
– Dạ con có về ạ! Chiều nay, khoảng ba giờ con sẽ xin nghỉ sớm và ra bắt xe về. Mẹ cứ nói với bà dì là con không đồng ý lấy người ta đâu ạ! Con phải cưới người con yêu, con không thể chôn vùi cuộc đời mình trong một cuộc hôn nhân không tình yêu được!
Giọng bà Thủy có chút ái ngại:

– Ừ, mẹ biết rồi! Ý con thế nào thì cứ nói với họ, vì mẹ thấy cậu đó cũng tốt, hiền lành, công việc ổn định nên…
Uyên lắc đầu:
– Mẹ ơi, tốt bụng có quyết định được hạnh phúc đâu ạ? Con tưởng bố mẹ nợ nần gì người ta thì con sẽ tích cóp, vay mượn để trả cho họ, chứ chỉ vì bố mẹ thấy anh đó ưa mắt mà bảo con lấy thì không được ạ!
Bà Thủy gật đầu:

– Ừ, con cứ về đi rồi tính!

Tắt máy, Tú Uyên khẽ thở dài. Cái tư tưởng cổ hủ đó sao vẫn tồn tại đến bây giờ, trong thời đại này cơ chứ? Cô chắc chắn sẽ từ chối, nhưng cô biết, ở thôn quê, kiểu chối từ đó rồi cũng thành lời ra tiếng vào, rồi cô sẽ mang tiếng là chảnh chọe này nọ. Cô lên thành phố làm việc thì chẳng sao, nhưng bố mẹ cô ở lại sẽ rầy rà với bà con lối xóm. Nhưng Uyên không thể để hạnh phúc cả đời mình rơi vào một cuộc hôn nhân nhạt nhẽo như vậy được.
Đứng bên này bức tường, Bá Tùng nghe không sót một từ. Chẳng hiểu sao anh lại thấy nóng ruột, bố mẹ muốn Uyên về cưới chồng- là một cuộc hôn nhân sắp đặt sao? Vớ vẩn quá!

Còn chưa kịp nhấc chân đi, Tùng đã thấy Uyên bước ra. Nhìn thấy anh, cô ngạc nhiên còn anh lại bối rối. Tùng cất lời phá tan không khí đó:
– Tôi…tôi lại xem mấy mẫu hoa này, tình cờ nghe, tôi… không cố ý nghe trộm cô đâu!
Tú Uyên cũng chẳng có tâm trạng nào mà cҺửι nhau với anh ta nữa. Cô nói:
– Không sao, cũng chẳng có gì quan trọng cả!
Tùng nhăn mặt:
– Sao không? Bố mẹ bắt cô lấy chồng mà không quan trọng à? Thời đại nào rồi mà còn giữ quan niệm ” cha mẹ đặt đâu con ngồi đó ” hả?

Uyên ngạc nhiên:
– Ơ, bố mẹ tôi bắt tôi lấy chồng chứ có phải bắt anh lấy tôi đâu mà anh xồn xồn lên thế hả?
Tùng gân cổ lên cãi:
– Cô không biết từ chối à? Hay tại anh ta giàu quá?
Tú Uyên liếc Tùng bằng một ánh mắt sắc lạnh:

– Đó không phải việc của anh. Đã nghe trộm thì đừng mở miệng ra bàn tính nữa! Anh biết cái quái gì mà nói?
Tùng thấy tâm trạng Uyên không tốt nên cũng nén mình lại, thủng thẳng nói:
– À, có gì đâu, có liên quan gì đến tôi đâu. Chẳng qua tôi thấy công việc của cô đang ổn, lại chưa đạt được thành ʇ⚡︎ựu gì đáng giá, ʇ⚡︎ự nhiên lấy chồng, chả lẽ học hành rồi giờ về quê lấy chồng sinh con sao?
Tú Uyên thản nhiên nói:
– Tôi đã bảo không phải việc của anh, rõ chưa? Cuộc sống của tôi, tôi sẽ ʇ⚡︎ự quyết định. Giờ tôi sẽ chọn hoa cho anh!
Tùng nhỏ nhẹ:

– Xin lỗi, tôi nói hơi quá lời. Căn bản là tôi bất ngờ trước kiểu hôn nhân đó, nên… Mà giờ cô tính sao?
Tú Uyên ngỡ ngàng trước thái độ đó của Bá Tùng. Hôm nay anh ta ăn nhầm cái gì mà lại tỏ ra nhẹ nhàng, quan tâm tới mọi người, nhất là một người hay cãi nhau với anh ta như cô nhỉ? Hay định giở trò gì? Cô nói:
– Anh thế này… tôi không quen. Anh định giở trò gì với tôi phải không?

Advertisement

Bá Tùng lắc đầu:
– À không, bởi tôi quen biết cô, thấy việc bất bình thì hỏi thôi!
Uyên nghĩ mình hôm nay cũng chả có tâm trạng đâu mà đối đáp với anh ta, nên thở dài một tiếng rồi nói:
– Sao là sao? Chiều nay tôi định về trả lễ cho họ!
Bá Tùng chưng hửng:

– Nghĩa là gia đình cô nhận lễ của họ rồi ư?
Uyên lắc đầu:
– Không phải, mẹ tôi bảo là họ đến chơi, đem theo trái cây và trầu cau. Nhưng họ cũng nói rõ trầu cau chỉ để trò chuyện chứ vẫn chờ ý kiến của tôi, thế nên tôi sẽ về trả lại những thứ đó!
Bá Tùng gật gù:
– Ừ, cô làm thế là đúng đấy. Ai đời thời đại này còn mai với chả mối!

Tú Uyên cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:
– Nhưng… tôi biết, bố mẹ tôi sẽ ngại. Ở quê mà, hai mươi tư tuổi như tôi, người ta có con bồng con bế, tôi lại từ Campuchia về, họ nói ra nói vào nên bố mẹ mới định làm liều gả tôi đi. Anh đó nghe nói làm việc tгêภ Ủy ban xã, nên bố mẹ tôi cũng nghĩ sẽ cho tôi một cuộc sống ổn định. Chỉ là tôi không muốn lấy người mình không yêu, tôi còn chưa biết mặt mũi anh ta thế nào nữa!
Giọng Bá Tùng sốt sắng:
– Biết để làm gì? Cô cứ trả lại lễ, nói không lấy anh ta là xong! Ai nói gì kệ x.á.c họ. Họ đâu sống thay cô được. Miệng thiên hạ nói mãi rồi cũng im chứ làm gì được nhau!

Nghe những lời nói ấy, Uyên thấy như mình tìm được đồng minh. Chưa bao giờ cô và Bá Tùng lại chung quan điểm về một vấn đề gì đó từ khi hai người biết nhau. Có lẽ trông cô khó coi lắm nên anh ta cũng không muốn gây sự. Ít ra vậy cũng đỡ nhức đầu. Bá Tùng lại lên tiếng:
– Mà tôi nghĩ, nếu cô sợ ngại với hàng xóm thì cô cứ dẫn một anh về, nói là người yêu cô. Thế thì ai dám giục giã cô nữa. Bố mẹ cô cũng yên tâm vì cô có nơi có chốn rồi!
Tú Uyên lắc đầu nguầy nguậy:

– Anh nói thì hay lắm, nhưng ở thành phố C rộng lớn này, tôi chỉ làm việc. Bạn bè đại học của tôi họ cũng đi làm khắp nơi cả rồi, tôi đã có người yêu đâu mà dẫn về?

Ánh mắt Bá Tùng lóe lên mấy tia thú vị. Anh nói rất khẽ vì pha trong đó ʇ⚡︎ự bối rối, ngượng ngùng:

– Chiều nay tôi rảnh!

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất