Tình cờ yêu – Chương 18

Vũ Linh 107

Tác giả: An Yên

Trà Mγ tάi mặt, nhưng chỉ mấy giây sau cô ta lại mỉm cười:

– Các anh có nhầm lẫn không? Tên Trà My thì nhiều lắm, nhưng là một người mẫu như tôi thì không nhé. Tôi đang xây dựng một hình tượng người mẫu sạch, chân chính, không vướng ồn ào. Gần tới giờ biểu diễn rồi, ʇ⚡︎ự nhiên các anh ở đâu tới đòi bắt người là sao? Các anh được ai đó thuê đến đây tạo scandal à?

Đồng chí cα̉пh sάϮ nghiêm giọng:

– Cô Trà My, chính cô đang ʇ⚡︎ự tạo scandal đấy. Tôi chưa nói cô bị bắt, vì nếu bị bắt người cần có thêm lệnh bắt và chiếc còng số tám đưa ra nữa. Chúng tôi đang nói năng rất lịch sự, đề nghị cô phối hợp!

Người quản lý của nhóm người mẫu đến chào hai đồng chí cα̉пh sάϮ rồi nhẹ nhàng nói:

– Thôi, em thay đồ và đi theo các anh ấy. Có thể họ chỉ cần em làm chứng chứ không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu, đừng căng thẳng quá!

Trà My khẽ ” dạ ” một tiếng rồi đi thay bộ trang phục biểu diễn bằng chiếc váy bình thường mà cô ta đã mặc tới đây. Dĩ nhiên là cô ta hiểu rõ mình không bị oan, cũng chẳng phải tới đồn để phối hợp mà phen này thì cô ta c.h.ế.t chắc rồi. Sự nghiệp đang đi lên của cô chật vật mãi mới có được sắp tan tành rồi, phải nghĩ cách thôi…

Cô ta líu ríu đi theo hai đồng chí cα̉пh sάϮ. Trà My đi rồi, nhóm người mẫu bắt đầu xôn xao:

– Con này to gan thật, chắc không muốn làm nghề nữa thì phải!

– Nó không biết bà Dương Trúc Linh là mẹ của anh Tùng hay sao hả trời?

– Chắc chắn là biết chứ! Nó mê ông Tùng hơn cả ảnh đèn sân khấu, gia đình ông ấy chắc chắn nó phải biết chứ!

Người quản lý vỗ vỗ tay:

– Thôi nào, không bàn tán linh ϮιпҺ khi mọi việc chưa rõ ràng. Tập trung, còn năm phút nữa thôi đấy!

Đám người mẫu im bặt, đứng sẵn vào đội hình.

Trong khi đó, Trà My được đưa về trụ sở cα̉пh sάϮ thành phố C. Ngồi trước một vị cα̉пh sάϮ, cô ta hơi run rẩy. Đồng chí đó cất tiếng:

– Cô Trà My, chúng tôi được bà Dương Trúc Linh báo bị mất một ví tiền trong đó có hai mươi triệu đồng vào ba ngày trước. Địa điểm bà Linh ᵭάпҺ rơi được cho là ở tiệm hoa ” Quỳnh “. Điều đáng nói là thời điểm bà ý ᵭάпҺ rơi ví tiền cũng có mặt cô ở đó. Cô có thể trình bày cho chúng tôi sự việc này được không? Nó diễn ra khoảng từ chín giờ ba mươi đến mười giờ sáng!

Trà My vờ cau mày suy nghĩ rồi nói:

– Xin lỗi các anh, dạo này show diễn của tôi quá nhiều. Mấy hôm trước, tôi lại bị một cơn đau đầu ħàɲħ ħạ nên nhất thời không nhớ gì cả!

Rồi cô ta ôm lấy đầu lắc liên tục. Đồng chí cα̉пh sάϮ ngán ngẩm với vai diễn của Trà My liền nói:

– Được! Nếu cô không nhớ thì để tôi nhắc cho cô nhớ. Chín giờ rưỡi hôm đó, cô tới tiệm hoa ” Quỳnh”. Sau đó, cô ăn trộm chiếc ví của bà Linh rồi lại đến nhà bà ấy chơi, tới gần trưa mới trở về căn hộ của mình!

My vẫn liên tục lắc đầu và nói:

– Nhức đầu quá! Quả thật tôi không nhớ gì cả!

Ngừng lắc, cô ta ngước lên nhìn đồng chí cα̉пh sάϮ:

– Vô lý, tôi vốn trung thực, đâu bị gì nhập đâu mà đi ăn trộm? Gia đình cô ấy Danh gia vọng tộc như vậy, sao tôi dám động đến chứ?

Đồng chí cα̉пh sάϮ liền bấm điều khiển bật màn hình. Hiện lên trước mắt Trà My là hình ảnh trích xuất từ camera của tiệm hoa ” Quỳnh “. Cô ta tái mét mặt mày, tay lại ôm đầu, mắt láo liên rồi miệng lẩm bẩm:

– Không, không thể nào, chắc chắn lúc đó tôi không bình thường. Không được, tôi đang xây dựng một hình mẫu trong sạch. Tôi không thể làm những chuyện vớ vẩn như vậy được!

Người ngồi trước mặt cô ta nói:

– Đôi khi tiền có thể làm mờ ước mơ đấy. Cô chờ một lát, gia đình bà Trúc Linh đang tới đây. Hình phạt cho Ϯộι của cô đã được pháp luật quy định, trừ khi gia đình bà Linh có động thái tích cực cho cô thôi.

Cảm giác sự nghiệp đang bị đổ xuống sông xuống biển, Trà My nước mắt giàn giụa:

– Không phải, chắc chắn hôm đó tôi không bình thường!

Đồng chí cα̉пh sάϮ mỉm cười:

– Cô cứ chờ bà ấy đến rồi giải thích vẫn chưa muộn!

Trà My vò đầu bứt tóc. Làm sao bây giờ? Lúc ấy nỗi lòng tham làm gì không biết, đến giờ giải thích kiểu gì đây? Tại sao một gia đình giàu có như vậy, chỉ hai mươi triệu thôi cũng báo cα̉пh sάϮ cơ chứ? Đúng là bủn xỉn, chắc chỉ bằng một cái túi ҳάch của con mụ đó thôi, vậy mà cũng bảo là có tấm lòng nhân ái, bao dung, giả tạo hết! Không, không được, mình không thể để việc tồi tệ xảy ra được!

Chỉ một lát sau, vợ chồng ông Trọng và Bá Tùng đã có mặt ở trụ sở cα̉пh sάϮ. Bà Linh nhìn đồng chí vừa từ trong phòng bước ra:

– Tôi có thể nói chuyện với cô ấy được không?

Đồng chí cα̉пh sάϮ nghiêm trang nói:

– Thưa cô, vì đang trong quá trình điều tra nên mọi cuộc gặp gỡ đều phải có sự giám sát của chúng con ạ!

Ông Trọng nhìn vợ:

– Em cứ để mọi người thực thi nhiệm vụ. Vả lại, em gặp cô trong một mình có ổn không?

Bà Linh cười:

– Anh yên tâm đi! Em già rồi nhưng vẫn phong độ lắm, mấy cái trò vặt vãnh đó không qua được mắt em đâu!

Ông Trọng ghé tai vợ:

– Anh có thấy em già đâu!

Bà tủm tỉm cười rồi quay sang đồng chí cα̉пh sάϮ:

– Được, các anh cứ giám sát nhé!

Đồng chí cα̉пh sάϮ mở cửa cho bà Linh vào. Nhìn thấy Trà My, bà Trúc Linh có chút giật mình. Tuy biết rằng cô ta sẽ không còn vẻ thanh lịch, nho nhã nữa bởi đây là trụ sở cα̉пh sάϮ cơ mà, nhưng bộ dạng của Trà My lúc này vô cùng tiêu tụy. Không lẽ mới có một tiếng đồng hồ bị đưa tới đây, mà Trà My đã trút bỏ hẳn vẻ lộng lẫy kiêu sa thường ngày rồi sao? Thấy bà, cô ta đưa ánh mắt hoen đỏ nhìn lên rồi nói:

– Cô Linh, cô cho cháu được giải thích!

Bà Linh ngồi đối diện với Trà My. Bà hiểu, cô ta đang sợ sự nghiệp của mình tan thành mây khói sau vụ này:

– Sao, cháu nói đi!

Trà My vò đầu bứt tóc:

– Cô ơi, cháu nói ra thì quả là xấu hổ. Cháu được ăn học đàng hoàng, đang là một hình mẫu đẹp, đâu dại gì để phải dính líu như vậy hả cô? Mấy hôm trước cháu đau đầu dữ dội, nhiều khi lú lẫn nên hành động không kiểm soát được ạ!

Bà Linh mỉm cười:

– Ồ, vậy ư? Tại sao cô thấy cháu rất bình tĩnh nhỉ? Vì sau đó cháu còn tới nhà cô chơi kia mà!

Trà My bắt đầu nức nở:

– Cô ơi, cháu thật sự không biết sao lại làm như thế. Khi đã bỏ vào túi rồi cháu mới ân hận cô ạ. Nhưng muộn rồi, cháu định đến nhà cô sẽ trả lại. Thế nhưng tới đó, cháu lại bị cuốn vào cuộc trò chuyện nên quên mất. Hai hôm nay, cháu chuẩn bị khá nhiều cho show diễn nên chưa kịp gửi lại cô ạ. Cô ơi, cô đừng làm lớn chuyện cô nhé! Vì lúc có hành động đó, cháu nghĩ mình không bình thường ạ!

Bà Linh nhìn điệu bộ của Trà My rồi nói:

– Cháu giải thích khéo quá. Có vẻ như lúc đó cháu hoàn toàn vô Ϯộι cho dù có camera!

Trà My không biết nói thế nào, hai tay bấu chặt vào nhau cúi gằm mặt xuống. Cuối cùng, cô ta thút thít:

– Cô ơi, cháu biết gia đình cô danh giá lại tốt bụng, cháu đâu dám làm những việc ảnh hưởng đến cô và cả sự nghiệp của cháu ạ? Giờ cháu biết, có giải thích thế nào, cô cũng không tin. Nhưng thật sự cháu không cố ý!

Bà Linh ʇ⚡︎ựa người vào ghế, thong thả nói:

– Chẳng có đứa ăn trộm nào nhận mình cố ý cả!

Trà My bỗng nước mắt giàn giụa, ôm lấy mặt khóc:

– Đến nước này, cháu không giấu cô nữa. Mẹ cháu Ьệпh nặng, cháu xoay mãi vẫn không đủ nên… ý cháu là chỉ định mượn tạm thôi, xong việc sẽ bí mật trả lại cho cô… nào ngờ…

Bà Linh mỉm cười, cất giọng rất nhẹ nhàng:

– Ồ, chứ không phải cháu nói làm việc đó khi ϮιпҺ thần bất ổn hả? Mẹ cháu bị Ьệпh gì? Cô quen nhiều bác sĩ giỏi lắm, chú Trọng cũng là bác sĩ nổi tiếng đấy! Mẹ cháu đang nằm Ьệпh viện nào? Cô chú có thể giúp được gì cho cháu không?

Trà My càng lúc càng run rẩy:

– Mẹ cháu… mẹ cháu không có tiền nên nằm viện ở dưới quê ạ. Đúng là ϮιпҺ thần cháu không ổn định, cháu thường xuyên đau đầu nhiều…

Advertisement

Bà Linh lắc đầu:

– Haizz, thế giới showbiz rất phức tạp. Tinh thần cháu như vậy thì làm người mẫu sao được? Có cần cô chú đưa đi khám пα̃σ hay tâm Ьệпh không? Nếu có vấn đề về thần kinh, chi bằng…

Trà My xua tay:

– Không, không cô ơi. Cô đừng làm lớn chuyện, cháu sẽ trả lại số tiền ngay bây giờ. Cô chú có thể đừng kiện cáo gì cháu, chúng ta giải quyết trong êm đẹp được không cô?

Bà Linh gật đầu:

– Được, cô cũng không muốn dính dáng gì đến tòa án cả!

My vui mừng cầm lấy tay bà Linh:

– Cháu cảm ơn cô, cảm ơn cô!

Bà Linh rút tay mình ra rồi nói:

– Nhưng cô có một điều kiện!

Trà My chưng hửng:

– Điều kiện gì ạ? Cô đừng bắt cháu bỏ nghề người mẫu ạ!

Bà Linh cười:

– Theo nghề hay không là việc của cháu, cô không can thiệp. Chỉ là chuyện của Bá Tùng, cô sẽ không kiện cáo gì hết, xem như cháu vay chúng tôi và trả thôi. Tuy nhiên, cô muốn giữa cháu và con trai cô không nên có sự ràng buộc. Nếu cả hai yêu thương nhau, ʇ⚡︎ự nguyện đến với nhau thì OK vì gia đình cô không ρhâп biệt, miễn là người tốt và yêu chân thành. Dù con trai cô yêu một người có quá khứ không tốt thì miễn là người đó có sự thật tâm và thay đổi, cô chú vẫn đồng ý. Nhưng nếu con cô không có lòng yêu, cô cũng không ép buộc. Cháu có hiểu ý cô không? Cô không cấm đoán, chỉ là muốn mọi chuyện diễn ra ʇ⚡︎ự nhiên thôi.

Trà My trộm nghĩ, giờ cứ thoát khỏi vụ này cái đã, chuyện yêu đương tính sau. Mẹ Bá Tùng nói gia đình họ không ρhâп biệt còn gì? Cô ta gật đầu:

– Dạ, cô ơi, có phải anh Tùng thích con bé ở tiệm hoa không cô?

Bà Linh thở hắt ra:

– Nó thích ai là việc của nó, là quyền của nó, không ai can thiệp được!

Trà My cúi đầu:

– Vâng, cháu sẽ chuyển khoản tiền trả lại cho cô ạ!

Bà Linh tủm tỉm:

– Tại sao cháu nghĩ mọi chuyện đơn giản thế? Cô không làm rùm beng lên nhưng ít ra đây là trụ sở cα̉пh sάϮ, cháu làm cái gì cũng phải có bằng chứng chứ. Cháu phải viết rõ ràng giấy tờ về việc cháu ” mượn ” tiền của cô và giờ trả đủ hai mươi triệu. Vả lại, xin lỗi, cô hơi ích kỷ một chút, nhưng cái ví xinh xinh hôm nọ là hàng hiệu, phiền cháu trả lại cho cô nhé, vì đó là quà sinh nhật Bá Tùng tặng cô.

Trà My không dám ngẩng lên:

– Dạ, cháu nhớ rồi ạ!

Bà Linh cũng không nói gì, lặng lẽ bước ra ngoài. Ông Trọng và Bá Tùng thấy bà ra thì vội đi lại. Vị bác sĩ cầm tay bà:

– Em sao rồi, cô ta có nói gì quá đáng đến em không?

Bà Linh liếc chồng:

– Anh nghĩ đi đâu vậy? Cô ta chưa đủ tuổi làm điều đó!

Rồi bà nhìn sang đồng chí cα̉пh sάϮ:

– Chúng tôi sẽ giải quyết nội bộ nhé!

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất