Tình cờ yêu – Chương 14

Vũ Linh 120

Tác giả: An Yên

Sáng hôm sau…

Như thường lệ, sau khi cho cu Bốp ăn sáng, Tú Uyên đưa bé sang nhà bác An, còn cô thay đồ tới tiệm hoa. Vừa đến nơi, Uyên đã thấy chị Quỳnh đang ngồi giữa la liệt các chậu hoa lớn nhỏ mới nhập về. Vừa sáng ra mà người chị đã nhễ nhại mồ hôi. Uyên cười:

– Trời ạ, ai nhìn vào lại cứ nghĩ chị là nhân viên chứ không phải bà chủ đấy! Chờ em thay áo đồng phục rồi ra em phụ chị!

Quỳnh cười lớn:

– Vâng! Tôi là nhân viên, cô Uyên mới là bà chủ!

Chị Quỳnh đã may sẵn áo đồng phục của tiệm hoa và hàng ngày Uyên mặc áo đó khi bán hàng. Cô vừa từ căn phòng phía sau đi ra vừa nói:

– Thôi, chịu khó, ít lâu nữa chị lấy chồng đại gia thì lại chả nhớ đến em đâu!

Chị Quỳnh lắc đầu:

– Đừng đùa, chị không mơ cảnh đó đâu, duyên đến lúc nào chị nhận lúc ấy, giờ cứ yêu hoa đã. Còn em, chị quên sao được. Chị mở chuỗi cửa hàng còn nhờ tới em nhiều.

Rồi chị chỉ xấp đơn đặt hàng tгêภ bàn và nói:

– Sáng nay có từng ấy đơn, họ đặt từ trước rồi. Tối qua chị có cắm được một số vì thiếu vài loài hoa sáng nay mới về. Giờ còn ít thôi, em cắm xong trước mười một giờ trưa là được vì những đơn này thực ra chiều họ mới cần. Còn số chị cắm rồi đưa đi sớm hơn. Lát nữa shipper tới lấy để giao. Mùa này nhiều sự kiện nên chị em mình cố gắng nhé! Uyên đúng là thần may mắn của chị, cuối tháng em được tăng lương nha!

Uyên cười vui vẻ:

– OK chị chủ!

Cô nói xong thì bắt tay vào làm việc. Chị Quỳnh giao hoa và địa chỉ cho shipper. Lát sau, Uyên thấy chị có điện thoại của khách hàng rồi vội vã rời đi. Cô cũng quen với việc ngồi trong tiệm một mình với những chậu hoa rồi nên không còn bỡ ngỡ, cứ có việc là vui rồi.

Khoảng chín giờ sáng, Uyên thấy cάпh cửa bật mở. Vừa ngước mắt lên, cô ngạc nhiên – Đây chả phải là cái cô dọa mình tuần trước sao? Nhưng cứ ai vào đây cũng là khách cả, mình xem như đã quên cái vụ ấy rồi. Tú Uyên cúi chào:

– Dạ, chào quý khách mời quý khách xem hoa ạ!

Trà My nhìn Tú Uyên với ánh mắt chán ghét rồi nhếch môi:

– Con cóc ghẻ kia, nay mày nói năng ʇ⚡︎ử tế thế?

Biết cô ta đang đá xéo để gây sự với mình, nhưng Uyên vẫn đưa cặp mắt ngây thơ vô Ϯộι nhìn cô người mẫu:

– Dạ, quý khách bảo sao cơ ạ? Tiệm hoa chúng tôi rất sạch sẽ, làm gì có cóc với nhái nào ở đây? À, thỉnh thoảng không khí có hơi ô nhiễm nhưng không lâu đâu ạ!.

Trà My nhìn xoáy vào Uyên:

– Ý mày là tao làm ô nhiễm không khí hả con ranh kia? Tao nói cho mày biết, tao đặt chân vào đây mua hoa là đang làm phước cho loại nhân viên quèn như mày đấy!

Nói đến thế mà cô gáι đứng trước mặt Trà My vẫn tỏ ra ngơ ngác:

– Dạ thưa quý khách, chị nói gì tôi không hiểu, lúc thì chị bảo tiệm tôi có cóc ghẻ, khi chị lại ʇ⚡︎ự nhận bản thân làm ô nhiễm môi trường là sao ạ? Hay chị có vấn đề gì? Có cần phải đi khám không chị?

Trà My tức điên lên, nghiến răng nghiến lợi định cҺửι cho con bé trước mặt một trận, nhưng rồi nghĩ lại kế hoạch của mình, cô ta hạ giọng:

– Thôi, tao không chấp loại quê mùa như mày. Giờ tao có việc quan trọng cần một giỏ hoa thật đẹp đẽ, sang trọng một chút, phù hợp với những người có đẳng cấp như tao.

Uyên nén tiếng dè bỉu vào trong rồi nói:

– Vâng, quý khách cần một giỏ hoa khoảng bao nhiêu tiền và với mục đích gì – tặng sinh nhật hay đi chơi, đến hội nghị… để tôi liệu ạ!

Trà My vênh mặt:

– Giỏ hoa cỡ năm trăm ngàn, tao mua cho bố mẹ anh Bá Tùng, mày lo được không? Chứ tao không lấy loại rẻ tiền!

Uyên thầm nghĩ – Đúng là loại trưởng giả học làm sang. Năm trăm ngàn mà hoa ngoại nhập thì làm được trò trống gì. Tự ảo tưởng mình giàu sang nhưng mà không thấy đang ʇ⚡︎ự vả đôm đốp vào chính mặt mình. Uyên mỉm cười:

– Vâng, tôi ʇ⚡︎ự chọn hoa và cắm theo ý tôi hay chị có yêu cầu gì không ạ ?

Trà My thở hắt ra:

– Tùy mày, nhưng không đẹp thì tao bắt cắm lại đấy!

Tú Uyên gật đầu vâng dạ rồi ngồi xuống làm công việc của mình. Cô biết cô Trúc Linh thích hoa gì, bởi Bá Tùng có nói với chị Quỳnh. Đang say sưa cắm giỏ hoa đẹp và lịch thiệp, cô giật mình bởi chất giọng chua lè vang lên:

– Không được, không chấp nhận được, tháo ra cắm lại!

Uyên biết cô nàng đỏng đảnh đó đang cố tình cho mình ăn hành, nhưng vẫn ngẩng lên nói:

– Xin lỗi chị, vậy chị muốn cắm kiểu dáng thế nào ạ? Vì em đã cắt hoa để cắm theo ý tưởng của mình nên giờ cắm lại không dễ!

Trà My lại trợn mắt nhìn cô – sao chị ta thích trợn mắt thế nhỉ?:

– Tao đã bảo trước rồi, không đẹp chỉ cắm lại cơ mà? Mày bán hoa mà lại bảo khách hàng đưa ý tưởng à? Nếu tao có ý tưởng thì tao ʇ⚡︎ự mua về cắm cho xong, cần quái gì ngồi đây mà đợi mày?

Rồi chị ta chỉ vào mấy điểm tгêภ giỏ hoa và nói:

– Đây, đây nữa, mấy chỗ này không được, tháo hết ra cắm lại, đừng làm mất mặt tao, không xong đâu!

Tú Uyên lại nhẹ nhàng tháo ra, trong lòng dù khó chịu nhưng vẫn không nói gì hết. Sau đó, cô nhìn Trà My:

– Vậy chị xem những mẫu hoa ở trong cuốn catalogue này, thích cắm theo mẫu nào, tôi sẽ cắm cho chị!

Trà My lật từng trang tгêภ cuốn catalogue mà Uyên đưa rồi dừng lại một mẫu hoa và nói:

– Mẫu này!

Uyên ngạc nhiên:

– Ơ, đây là mẫu ban nãy tôi cắm mà!

Trà My cau mày:

– Tao là khách, tao nói gì mày phải nghe, cấm cãi!

Uyên lại tỉ mẩn ngồi cắm lại, cũng may chị ta chọn đúng mẫu đó. Nếu chọn mẫu khác lại khó thêm, bởi hoa đã cắt đúng mẫu rồi. Cô đang say sưa cắm hoa thì cάпh cửa lại bật mở, Tú Uyên nhìn ra – ồ là cô Trúc Linh. Uyên mỉm cười đứng dậy chào:

– Dạ, cháu chào cô! Hôm nay cô tới mua hoa ạ?

Bà Trúc Linh gật đầu:

– Ừ, chào con, công việc ổn chứ con?

Uyên vừa ” dạ ” một tiếng thì thấy Trà My lên tiếng, có vẻ như cô ta rất ngạc nhiên khi thấy mẹ Bá Tùng tới đây:

– Ôi cô, cháu chào cô ạ! Cháu và cô có duyên ghê, cháu đang định lát tới nhà cô chú chơi đấy ạ!

Bà Trúc Linh nhìn cô người mẫu trước mặt, trong lòng dâng lên cảm xúc khó chịu. Bà nhíu mày nói:

– Cháu là ai nhỉ?

Trà My cầm lấy bàn tay bà Linh:

– Trời, cô quen biết nhiều nên chắc là nhất thời chưa nhớ ra con. Con là người mẫu Trà My, bạn thân của anh Bá Tùng đó cô!

Trong khi Uyên đang buồn ói với giọng điệu của cô ta thì bà Linh nói một câu dửng dưng:

– Bạn thân ư? Thằng Tùng nhà cô có bạn thân là con gáι bao giờ mà mẹ nó lại không biết nhỉ? Cái thằng này, tối về phải hỏi cho ra lẽ mới được!

Trà My vẫn giọng nhỏ nhẹ:

– Hôm sinh nhật anh ấy, cháu có đến đấy ạ!

À, sinh nhật hôm đó Bá Tùng có tới tiệm hoa mua hoa sinh nhật cho một cô gáι tên là Cẩm Trang. Hai người cùng ngày sinh. Vậy nhưng cô này ban nãy lại nói tên mình là Trà My, vậy ra đây không phải là người yêu anh ta sao? Đã thế, cô nương đây không cần kiêng nể nhé! Uyên để ý thấy cô Linh ” à ” lên một tiếng rồi nói:

– Vì hôm đó, gia đình cô chú chỉ mời những người thân thiết, còn người ngoài cô không để ý lắm!

Đấy, nói phải thâm thúy như thế chứ? Nói đến thế rồi mà vẫn mặt dày nở nụ cười thì cũng chịu đấy! Uyên cố nhịn cười rồi nói:

– Mời cô xem hoa ạ. Cháu cắm cho xong giỏ hoa cho chị khách này đã!

Bà Linh gật đầu cười:

Advertisement

– Ừ, con cứ làm việc đi!

Trà My cũng nhẹ nhàng:

– Cháu phục cô ghê, cháu rất thích lối sống của cô, nhà đã đầy hoa mà vẫn giúp đỡ người gặp khó khăn bằng cách tới đây mua hoa cho họ, quả là một việc thiện thiết thực!

Bà Linh tỏ ra ngạc nhiên:

– Cháu nói cái gì vậy? Ai nghèo cơ? Bé Quỳnh chuẩn bị mở cả một chuỗi cửa hàng hoa, nghèo nỗi gì chứ? Còn con bé Uyên đây lại càng giàu, nó giàu T M HỒN và NH N CÁCH. Còn cô tới đây mua hoa vì nhiều loại trong vườn nhà cô không có, muốn thay đổi, thế thôi!

Trà My lại dịu dàng nói:

– Dạ cháu cũng mê hoa y như cô đấy ! Cô cháu mình hợp nhau ghê, cô nhỉ?

Mẹ của Bá Tùng mở một nụ cười đầy ẩn ý:

– Biết thế nào là hợp? Phải, cô thích hoa, nhưng tính cô nhiều khi cũng thất thường lắm. Có nhiều loài hoa trông kiêu sa, nhiều người ngắm nhìn chứ cô lại chả để tâm vào mắt mà lại ưa hoa dại cũng nên. Con người cũng như vậy đó, nhưng hôm nay là nổi hứng thích hoa ngoại nên ghé vào đây!

Tú Uyên chỉ mấy chậu hoa xinh xắn phía ngoài và nói:

– Cô ơi, chỗ kia là hoa ngoại mới nhập về đấy ạ. Nhưng thời tiết Việt Nam mùa này nóng nên chị Quỳnh có dặn cháu nhắc khách là giá hơi cao ạ!

Bà Linh mỉm cười:

– Con yên tâm! Có những thứ giá nào cô cũng mua, nhưng có những loại có đắt cô cũng vứt đi. Tính cô nó lạ thế đấy. Để cô xem nào!

Tú Uyên cắm xong giỏ hoa rồi quay sang Trà My đang nhìn chằm chằm theo chân bà Linh:

– Dạ thưa chị, hoa đã cắm xong, chị vừa ý chưa ạ?

Trà My đon đả:

– Cô ơi, cô xem bé Uyên cắm đẹp không ạ?

Uyên suýt ói trước kiểu ăn nói thảo mai đó, nhưng vẫn cố nín nhịn

Bà Linh không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn những chậu hoa nhập khẩu, miệng nói:

– Bé Uyên làm gì chả khéo.

Dù bực bội nhưng Trà Mi vẫn cười:

– Dạ đúng ạ! Cô bé này khéo ghê!

Uyên thủng thẳng nói:

– Vậy có phải cắm lại nữa không chị? Vì ban nãy…

Trà My ngắt lời cô:

– À, ban nãy là chị trêu em một chút thôi, chứ nhìn tay em là chị biết giỏi rồi mà. Hết bao nhiêu tiền em nhỉ?

Tú Uyên nói:

– Vâng, ban nãy chị bảo cắm giỏ hoa năm trăm ngàn đấy ạ!

Trà My nghiến răng ken két khi bị Uyên bóc mẽ nhưng vẫn tươi cười, rút tiền trả cô rồi quay lại bà Linh:

– Cô đã về chưa ạ?

Bà Linh đáp:

– Cháu hỏi làm gì? Cô thích đi lang thang lắm!

My nói:

– Dạ cháu đang rảnh nên tính tới nhà cô chú để…

Nhưng lời cô ta chưa dứt, mẹ Bá Tùng mỉm cười:

– Đến thì cứ đến, chứ cô không có nhà nhé!

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất