Tình cờ yêu – Chương 12

Vũ Linh 103

Tác giả: An Yên

Tú Uyên nghĩ rằng cái giọng chua lè đó chẳng phải gọi mình đâu, vì cô làm gì có bạn bè nào ăn nói xấc xược thế kia. Nhưng lúc này trong ngõ có ai ngoài cô và cái người đó đâu nhỉ? Ban nãy Uyên bước vào ngõ thì vắng tanh ý, giờ này mọi người đi làm chưa về mà! Thế nên, Uyên mặc kệ, vẫn nhanh chân đi về phía dãy trọ. Tuy nhiên, mới thêm được một bước, cái giọng chanh chua kia lại vang lên:

– Ê, mày điếc à? Con nhỏ cầm túi ҳάch xanh kia! Đứng lại!

Ây da, có đứa nào mà túi ҳάch cũng giống màu với mình thế nhỉ? Chắc phía sau có người khác đeo túi xanh, trùng hợp thôi mà. Kệ đời đi, mình còn bao việc phải làm. Cổng dãy trọ đã hiện ra trước mắt Uyên, thì vẫn chất giọng ấy dội đến tai Uyên một thứ âm thanh ghê hơn cả nước cốt chanh:

– Ai cho mày đi với anh Tùng hả?

Uầy, thông tin này có vẻ liên quan đến Tú Uyên đây, không lẽ trùng hợp tới cả tên người đàn ông đi cùng? Uyên thử dừng chân, nhìn lại. Phía sau cô chỉ có duy nhất một người, có thể chính là chủ nhân của chất giọng trời phú ấy. Uyên tò mò hỏi:

– Cô gọi tôi à?

Cô gáι đó cao như người mẫu ý, ăn mặc sành điệu, tгêภ tay cầm một giỏ hoa. Chà chà, hoa này cô mới cắm lúc chiều mà. Vậy là, cô ta vừa từ tiệm của chị Quỳnh đi ra sao? Cô ấy tiến mấy bước đến trước mặt Uyên. Chà, chân bước cứ y như đang catwalk luôn, không khéo là người mẫu thật chứ chẳng đùa:

– Không gọi cô thì gọi m.a à? Có ai ngoài cô và tôi ở đây đâu?

Uyên nhún vai:

– Xin lỗi nhé, vì tôi không quen cô. Những người tôi biết cũng chả có ai giọng nói như cô cả, nên tôi cứ tưởng có ai khác. Cô gọi tôi làm gì thế?

Cô ta trợn mắt lên. Khϊếp! Cái mặt trông cũng ổn đấy, nhưng khi mắt trợn ngược lên thì y như phù thủy:

– Tôi hỏi cô, ai cho cô ngồi lên xe của anh Bá Tùng?

À, thì ra cô ta ghen. Hay đây chính là Cẩm Trang – người yêu của anh ta nhỉ? Nhưng theo cách nói của anh ấy thì người yêu anh ta không hay ghen cơ mà? Uyên khoanh tay trước mặt, nhìn lên hình ảnh cao cao và nói:

– Cô là ai?

Cô ta nhếch môi:

– Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy! Từng đó đã đủ tư cách nói chuyện với cô chưa?

Uyên thủng thẳng đáp:

– Chưa!

Cô gáι xinh đẹp ấy vừa trợn mắt vừa chỉ tay vào mặt Uyên:

– Cô… cái loại nhãi ranh dám quyến rũ chồng người khác, đã không thấy xấu hổ lại còn lên mặt à?

Uyên chỉ cao đến cằm cô ta thôi, nhưng Tú Uyên này dù không cao nhưng vẫn khiến người khác phải chống mắt lên mà nhìn nhé. Cô vênh mặt lên:

– Cô nói đủ chưa? Đủ rồi hay chưa đủ thì cũng vểnh tai lên mà nghe này. Thứ nhất, tôi không biết rõ cô là ai nên không có trách nhiệm phải trả lời những câu hỏi của cô. Thứ hai, cô lấy cái gì để chứng minh là vợ của anh Bá Tùng? Anh ta đã có vợ đâu? Thứ ba, tôi là người có học, tôi ʇ⚡︎ự cho bản thân mình cái quyền không trò chuyện với những kẻ thiếu văn hóa!

Nghe Uyên nói một tràng, cô gáι kia hơi sững lại. Hóa ra con nhỏ này cũng ghê gớm phết nhỉ? Cô ta quát:

– Mày có biết tao là ai không?

Uyên mỉm cười:

– Thế cô có biết tôi là ai không?

Thấy cô gáι trước mặt bắt đầu hoang mang, Uyên lè lưỡi:

– Lêu lêu, cô là ai thì kệ x.á.c nhà chị. Cái loại người không biết người ta là ai cũng kêu lại như đúng rồi. Đừng thấy tôi xinh đẹp mà bày đặt giở trò nhé. Thôi, cô đứng đây ăn năn một mình đi, tôi bận lắm, không có thời gian đôi co với cô đâu!

Nói xong, Uyên quay ngoắt người, vừa đi vừa huýt sáo, hại cô gáι kia tức đến tím mặt bầm gan, dẫm chân thình thịch, rồi nghiến răng nghiến lợi gào lên:

– Con khốn! Tao sẽ không để yên đâu! Đừng dại mà đụng đến Bá Tùng của tao!

Xì, Tú Uyên này thèm vào đấy. Đừng tưởng hắn ta đẹp trai, giàu có mà cô nương đây xiêu lòng nhé. Với cái mặt nhơn nhơn, kiểu tính cách bỡn cợt, vẻ mặt lạnh lùng khó ưa đó thì cô đấy ứ thèm. Tội gì mà dây vào, mắc mệt! Làm mình mất bao nhiêu là thời gian, không kịp nấu mì để ăn rồi.

Vào đến phòng, Tú Uyên vội tắm rửa rồi thay đồ đi dạy. Cô chạy ra đầu ngõ mua tạm một chiếc bánh bao nóng ăn lót dạ, rồi ra điểm chờ xe buýt. Dù vẫn bực bội chuyện hồi nãy, nhưng với tính cách vô tư, câu chuyện đó cũng tan dần trong trí óc của Uyên.

Một tuần sau…

Hợp đồng lớn đã ký kết. Thời gian một tuần vừa rồi, Bá Tùng tất bật với việc tiến hành thi công. Anh bận rộn đến mất ăn mất ngủ. Sau khi mọi việc đã vào guồng, anh mới thảnh thơi đôi chút. Ngồi tгêภ tầng mười bảy của tòa nhà Trương Thị, ngắm thành phố C, anh lại chợt nghĩ đến cô gáι đanh đá ở tiệm hoa. Làn môi mỏng bất chợt vẽ ra một nụ cười. Cách đối đáp của Uyên chẳng kiêng nể gì ai. Nếu cô ta không biết gia cảnh của anh đã đành, đằng này Uyên biết rất rõ nhưng vẫn tỏ ra bất cần. Cô ấy khác với những cô gáι vây quanh Bá Tùng sau khi biết về khối gia tài cách xù mà anh đang nắm giữ.

Lại lang thang tгêภ phố và chẳng hiểu m.a xui q.u.ỷ khiến thế nào, Tùng lại ghé vào tiệm hoa quen thuộc. Vừa xuống xe, anh thấy Quỳnh chuẩn bị lên xe để đi đâu đó. Nhìn thấy Tùng, cô chủ tiệm hoa tươi cười:

– Hôm nay rồng lại đến nhà tôm đấy à? Có bé Uyên trong tiệm ấy, em đi công việc một chút ạ!

Bá Tùng gật đầu chào Quỳnh rồi nói:

– Cô chủ dạo này phát tài nên bận rộn quá!

Quỳnh nhanh nhảu:

– Ơ, em nói không phải là mê tín đâu nhé. Nhưng từ khi con bé Uyên đến làm ở đây, tiệm em đông khách hẳn anh ạ. Con bé cứ như thần may mắn của em ý, mọi chuyện suôn sẻ lắm!

Tùng cười:

– Ừ! Vậy là vui rồi!

Quỳnh tạm biệt Bá Tùng rồi lái xe đi. Lâu nay cô chủ tiệm hoa đang xem xét mặt bằng mở chuỗi cửa hàng hoa. Cô còn định học và làm thêm ᴅịcҺ vụ tổ chức sự kiện, mọi thứ đang được Quỳnh chuẩn bị cùng sự động viên của Uyên.

Tùng bước vào tiệm hoa, vẫn là dáng Uyên cặm cụi bên những bông hoa:

– Cô chăm chỉ nhỉ?

Uyên ngẩng lên, nhìn thấy Tùng, cô lại chợt nhớ ra cô gáι tuần trước ăn nói hỗn láo với mình, trong lòng vừa bực bội vừa không muốn nói ra. Bỗng dưng cô bị dây dưa với bản mặt đáng ghét kia, nhưng anh ta vẫn cứ là khách, là Thượng Đế nên Uyên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

– Dạ xin chào quý khách ạ!

Chẳng hiểu sao đã nhiều lần thấy cô gọi mình là ” quý khách”, nhưng lần này Tùng lại thấy có chút hẫng hụt nào đó len lỏi trong lòng mình. Cả hai bỗng rơi vào trạng thái im lặng. Uyên nghĩ dẫu sao mình cũng là người của tiệm nên cô nhỏ nhẹ:

– Quý khách xem hoa đi ạ!

Thấy Uyên vẫn dùng những lời lẽ lạnh nhạt với mình như khi mới gặp. Bá Tùng hơi ngạc nhiên. Bởi trước đây, khi anh vào mua hoa, Quỳnh với nét mặt cởi mở, luôn hỏi thăm anh về cuộc sống này nọ. Cách cư xử này anh không quen, hay cô ta hôm nay khó ở? Bá Tùng chỉ giỏ hoa ngay sát chỗ Uyên ngồi:

– Tôi lấy giỏ này !

Uyên cầm giỏ hoa lên và đứng dậy trao cho Tùng rồi nói:

– Giỏ hoa này trị giá năm trăm ngàn đồng ạ! Quý khách vẫn chuyển khoản chứ ạ?

Tùng gật đầu, rồi cũng như lần trước, anh chuyển khoản cho Quỳnh và chìa màn hình cho Uyên chụp lại. Cô cúi chào:

– Cảm ơn quý khách đã ủng hộ tiệm chúng tôi ạ! Tạm biệt quý khách!

Advertisement

Bá Tùng cầm giỏ hoa, nhưng vẫn ngần ngại chưa đi về. Thấy anh còn bối rối, ngập ngừng, Uyên nói:

– Dạ quý khách còn cần gì nữa không ạ?

Bá Tùng nhìn sang Uyên:

– Hôm nay cô bị làm sao đấy?

Uyên nhún vai:

– Sao là sao thưa quý khách?

Tùng nhăn mặt:

– Cô đừng có gọi tôi là quý khách được không? Nghe khó chịu lắm!

Uyên bày ra khuôn mặt khó hiểu:

– Vậy tôi gọi bằng gì ạ? Hay là gọi Thượng Đế nhé!

Bá Tùng thở hắt ra:

– Thì người ta gọi tôi là Bá Tùng, cô gọi thế là được rồi, có phải lần đầu tôi đến đây đâu!

Tú Uyên lắc đầu:

– Dạ không được ạ! Dẫu sao anh vẫn là quý khách, tôi là người bán không thể gọi như người khác được. Mặt khác, thực sự tôi không muốn anh khó xử với người yêu của anh nên…

Tùng ngạc nhiên:

– Người yêu nào? Cô nói linh ϮιпҺ cái gì thế?

Uyên cười, trong đầu hiện lên hình ảnh cô gáι cao như người mẫu kia mà thấy bức xúc:

– Thôi, anh đừng giả vờ nữa. Cái lần anh đưa tôi về, tôi đã thấy lo lo rồi
..và linh tính của tôi không sai chút nào. Người yêu anh đã dọa dẫm tôi đấy!

Bá Tùng sửng sốt:

– Hả? Cô nói thật đấy à? Cô ta tên là gì?

Uyên thở dài:

– Tôi nói thật, tôi tuy nghèo nhưng không đu bám ai hết. Với lại, tôi ăn nói không đến nỗi vô văn hóa, vậy mà cái cô gáι đó nhìn cũng xinh nhưng ăn nói thua một đứa con nít, phép lịch sự tối thiểu cũng không có. Loại ấy, tôi nhớ tên làm gì cho mệt óc!

Bá Tùng cau mày suy nghĩ – ai thế nhỉ? Anh nhìn Uyên:

– Cô có thể tả qua người đó được không? Tôi thực sự không nghĩ ra!

Uyên cười nhẹ:

– Anh yêu nhiều người quá à? Cô ta xinh, cao như người mẫu ý, chỉ là ăn nói không ưa nổi thôi. Cô ta vào đây mua hoa rồi mới đi theo tôi vào ngõ đe dọa, có lẽ cô ta thấy tôi bước ra từ xe của anh.

Xinh mà nói năng thiếu văn hóa như Tú Uyên nói, chẳng lẽ là Trà My? Cô ta dám làm thế sao?

Bá Tùng nắm chặt tay rồi nhìn Uyên:

– Tôi sẽ điều tra vụ này! Cô yên tâm, tôi không để cô thiệt thòi đâu. Tôi đi đây!

Nói rồi, bóng dáng cao lớn ấy cầm theo giỏ hoa bước ra xe, lao Ꮙ-út vào dòng người tấp nập phía trước…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất