Qua mùa giông bão – Chương 70

Vũ Linh 181

Tác giả : An Yên

Bà Lê Thi vừa đi khỏi, Gia Linh vẫn chưa hết hậm hực:

– Trần đời chưa thấy ai trơ trẽn như mẹ con bà này!

Khả Hân lắc lắc tay em:

– Thôi em, bố mới mất, để bố yên em ạ. Chị nghĩ bố cũng đã thấy mọi chuyện và bỏ qua tất cả rồi.

Bà Diễm Lan cũng gật đầu:

– Chị con nói đúng đấy. Người ta bảo ᵭάпҺ kẻ chạy đi chứ ai ᵭάпҺ người chạy lại. Từ giờ, mẹ con mình nương ʇ⚡︎ựa vào nhau, phải sống tốt để bố con an lòng, rằng dù bố không bên cạnh để chở che nhưng bố vẫn luôn được chúng ta đặt trong trái tιм và noi gương ông ấy sống tốt. Đừng để nơi ấy, bố con phải lo lắng.

Gia Linh gật đầu:

– Con hiểu rồi ạ, nhưng mẹ và chị đừng hiền quá nữa được không? Khi nào cũng để người ta ЬắϮ пα̣t hết! Thôi, mọi chuyện qua rồi, chỉ mong bố được nhẹ nhõm.

Chị em Khả Hân xin nghỉ ngơi thêm một tuần lễ nữa rồi cũng quay lại với công việc. Những lời động viên, an ủi của mọi người và guồng quay công việc khiến cô bớt suy nghĩ.

Khả Hân mua tạm một chiếc điện thoại cũ để dùng tạm, chờ cuối tháng nhận lương sẽ mua cái tốt hơn một chút. Đây không phải là loại điên thoại cảm ứng và từ ngày bố mất, cô cũng không lên facebook nên cô chỉ thỉnh thoảng liên lạc với Khôi Nguyên qua tin nhắn và các cuộc gọi vội vã. Không thể gọi video cho cô, anh lại gọi qua máy của Gia Linh. Bố mất rồi, lời ông dặn trước lúc ra đi, Khả Hân vẫn nhớ. Nhưng lúc đó, ông không thể biết được tình hình công ty căng thẳng, rối ren ra sao khi Khôi Nguyên cố chấp yêu cô. Lòng Khả Hân như mớ bòng bong nhưng vẫn cố nín nhịn, không dám tỏ bày cùng ai vì sợ mọi người lo lắng cho mình.

Buổi chiều hôm ấy, đang say sưa làm việc, điện thoại cô báo tin nhắn đến:

– Cô Khả Hân, là tôi, mẹ Khôi Nguyên đây. Chúng ta gặp nhau một lát ở chỗ cũ nhé!

Thở dài cất điện thoại vào túi, Khả Hân xin phép trưởng phòng rồi lại mệt mỏi lê đôi chân đến quán cá phê đối diện công ty. Bà Thu Lan luôn điềm tĩnh đợi cô. Ngồi xuống trước mặt nà, Khả Hân nói:

– Cháu chào bác ạ!

Bà Thu Lan nhìn khuôn mặt hốc hác của Khả Hân, bất chợt trong lòng dấy lên một tình cảm xót xa, cô gáι này vừa có chút thân quen lại vừa lạ lẫm. Chính bà cũng không hiểu vì sao mình có cảm giác đó:

– Trước hết, tôi thay mặt gia đình gửi lời chia buồn tới gia đình cô. Mong cô nỗ lực vượt qua!

Khả Hâm cúi đầu, nước mắt đã hoen bờ mi:

– Dạ cháu cảm ơn bác ạ!

Bà Thu Lan tiếp tục cất lời:

– Tôi quá bận nên không có thời gian đến thắp hương cho bố cô được. Tôi cũng biết, thời điểm này nói chuyện này với cô là không thích hợp nhưng mong cô hiểu cho tôi. Tôi là một người mẹ và cũng là một người luôn lo nghĩ cho gia đình chồng. Khôi Nguyên thực sự cùng đường rồi. Tôi biết lúc này nó muốn về bên cô nhưng tôi hi vọng cô vẫn nhớ lời hứa với tôi.

Khả Hân gật đầu:

– Dạ, cháu nhớ ạ. Đã đến lúc cháu trả lời bác!

Bà Thu Lan thở dài:

– Tôi hiểu cô đang đau buồn vì bố đột ngột quα ᵭờι, giờ tôi nói cô rời xa con tôi thì đúng là không hợp thời điểm. Nhưng nếu lần này cô không dứt khoát thì cơ nghiệp họ Hoàng e rằng sẽ không còn. Cô Khả Hân, xem như tôi xin cô, hàng trăm con người có thể sẽ thấ nghiệp. Nếu Khôi Nguyên rời khỏi ghế Tổng giám đốc, công ty sẽ loạn, đại diện Hàn Quốc sẽ phải sang đây tạm thời quản lý hoặc sẽ có nhiều phe cάпh giành giật nhau, cô không hiểu tình hình nghiêm trọng thế nào đâu!

Lòng Khả Hân rối như tơ vò. Cô ngước nhìn ra đường. Dòng xe cộ vẫn đi lại tấp nập mà lòng cô trống rỗng. Sự giằng xé khiến cô thấy nặng trĩu đến khó thở. Khôi Nguyên bảo cô tin anh, phải chờ anh, bố dặn cô không được rời xa anh nhưng cả công ty đang cần anh, hàng trăm con người đang chờ đợi anh. Cô phải làm sao đây? Chẳng phải niềm tin trong cô không đủ lớn mà cô rất sợ cái cảnh những công nhân thất nghiệp chỉ vì sự cố chấp của cô và anh. Khả Hân cũng không hiểu vì sao lời trăng trối cuối cùng của bố lại liên quan đến anh nhưng cô hiểu ông tin anh sẽ là người đem lại hạnh phúc cho cô. Thế nhưng, bố ơi, bố đi rồi, giờ con gáι biết thổ lộ tâm sự cùng ai đây? Ai có thể cho con lời khuyên lúc này? Khả Hân không muốn mẹ phải lo nghĩ thêm nên cả tuần nay cô đã gồng mình tỏ ra mạnh mẽ. Chỉ là khi đêm xuống, sang nằm cùng mẹ cho bà đỡ hiu quạnh, chốc chốc lại thấy bà trở mình và cắn chặt tay để khỏi bật ra tiếng khóc, lòng cô xót xa, nước mắt lặng lẽ chảy ướt đầm gối.

Tiếng bà Thu Lan lại vang lên:

– Vậy giờ ý của cô như thế nào?

Khả Hân giật mình, ánh mắt thất thần nhìn người phụ nữ trước mặt:

– Bác ơi, cháu thật sự rất rối…

Bà Thu Lan gật đầu vẻ thông cảm:

– Tâm trạng của cô, tôi rất hiểu. Nhưng mong cô cũng hiểu cho tôi. Giờ Khôi Nguyên đang ở Hàn Quốc rất căng thẳng, đây là Tập đoàn lớn, không giỡn chơi được đâu. Thời gian này cô xem như xa mặt để cách lòng, cô đừng liên lạc với nó để Khôi Nguyên tập trung vào công việc. Rời xa con trai tôi, biết đâu cô sẽ tìm được người phù hợp với mình. Công ty đứng vững, hàng trăm con người không phải sống cảnh lao đao. Khôi Nguyên cần một người vợ như Thảo My để đỡ đần cả công việc lẫn tài chính. Cô có hiểu không?

Khả Hân cúi gằm mặt im lặng. Bà Thu Lan thở dài một tiếng rồi nói:

– Cô Khả Hân, nếu cô cứ cố chấp như thế này thì tôi phải dùng đến biện pháp mạnh đấy!

Khả Hân ngước mắt lên nhìn bà:

– Bác nói sao ạ?

Mẹ của Khôi Nguyên nhìn thẳng vào cô:

– Cô nên hiểu, với tôi, gia đình là quan trọng nhất, cũng như cô thôi. Từ đời bố chồng tôi đã kết giao với Triệu gia, thâm tình ấy cùng sự giúp đỡ lẫn nhau trong kinh doanh khiến hai gia đình khá khăng khít. Cô không thể phá bỏ mối quαп Һệ ấy dù con tôi có yêu cô chân thành tới mức nào vì nó là người duy nhất kế nghiệp những gì nhà họ Hoàng để lại. Nếu cô cứ cố chấp đeo bám, tôi buộc lòng phải làm việc với gia đình cô đấy!

Khả Hân xót xa. Bố vừa mới mất, nếu bà Thu Lan đến nặng nhẹ với mẹ cô thì Ϯộι lỗi của cô càng lớn. Cuộc hôn nhân trước đây của cô đã khiến cả gia đình mệt mỏi lắm rồi. Cô không thể để mọi người liên lụy vì cô thêm nữa. Giờ đây có lẽ là thời điểm thích hợp nhất để cô thực hiện lời hứa với mẹ anh.

Khả Hân gật đầu:

– Dạ cháu sẽ làm theo ý bác ạ, miễn là bác đừng tìm đến gia đình cháu, vì mẹ cháu…

Bà Thu Lan thở phào một tiếng:

– Tôi hiểu, mất đi người đầu gối tay ấp, đó là một nỗi đau khong kể ҳιếϮ. Cảm ơn cô đã chấp nhận yêu cầu của tôi. Tôi sẽ sắp xếp để cô được đi du học đợt đầu tiên, cô sẽ đi vào đúng thời điểm Khôi Nguyên trở về.

Khả Hân rụt rè:

– Bác ơi…bác có thể cho cháu lo xong lễ cúng bốn mươi chín ngày cho bố đượ không ạ?

Bà Thu Lan gật đầu:

– Tôi sẽ cố gắng thu xếp vì Khôi Nguyên nói chuyến công tác sẽ kéo dài . Có lẽ bên kia có trục trặc. Bố cô cũng mất mười ngày rồi, còn hơn một tháng nữa, tôi nghĩ chắc là kịp lúc. Cô yên tâm đi, tôi là người lớn, những gì tôi làm cũng là vì công ty, vì gia đình chứ thật lòng tôi chả ghét bỏ gì cô cả. Nhưng là một người mẹ, tôi cần một người phù hợp với con trai tôi.

Rồi lại như lần trước, bà đẩy một phong bì dày về phía Khả Hân:

– Lần này là tấm lòng tôi gửi đến bố của cô, mong cô nhận cho!

Khả Hân lắc đầu:

– Dạ, cảm ơn tấm lòng của bác ạ. Bố cháu sẽ không vui khi cháu nhận tiền của bác đâu ạ, cháu chào bác!

Nói rồi, cô cúi đầu chào mẹ anh rồi nhanh chân đi ra khỏi quán cà phê để người phụ nữ ấy không nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài tгêภ má cô.

Lê bước về công ty, Khả Hân cố gắng làm trọn công việc ngày hôm đó. Thế nhưng, tới chiều, chị cô vừa về tới nhà, nấu mâm cơm đặt lên bàn thờ bố thì nghe tiếng chuông cửa. Khả Hân vội đi ra mở cửa:

– Chào chị Thảo My!

Triệu Thảo My gật đầu chào cô:

– Mấy hôm trước tôi bận, nay muốn tới thắp hương cho bác trai!

Khả Hân mời Thảo My vào nhà. Cô ta đặt một chiếc phong bì dày lên bàn thờ và thắp hương. Thế Sơn cúi lạy cảm ơn Thảo My rồi mời cô ra ghế ngồi. Nhưng Thảo My nhìn sang Khả Hân:

– Chúng ta nói chuyện một chút đi!

Vì sợ mọi người nghe được câu chuyện rồi lo lắng nên Khả Hân nói:

– Có chuyện gì sao chị không nói ở công ty ạ?

Thảo My thở dài:

– Vì tôi bận, hay là cô xuống dưới kia đi dạo với tôi một chút được không?

Khả Hân đồng ý rồi cả hai cùng xuống dạo quanh sân chung cư:

– Cô Khả Hân, chắc cô cũng đoán được câu chuyện tôi định nói!

Khả Hân biết chứ, không hiểu tình yêu chị ấy dành cho Khôi Nguyên lớn đến cỡ nào nhưng cái cách chị ấy cố chấp giành giật cho bằng được cho thấy rõ chị ấy không hề đơn giản.

Thấy Khả Hân im lặng, Thảo My lại tiếp tục:

– Chúng ta lật bài nhé! Cô sẽ rời xa Khôi Nguyên mãi mãi như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh ấy. Cô cứ học hỏi rồi sau đó tôi sẽ kiếm việc cho cô ở Hàn Quốc hoặc nước khác. Đổi lại, tôi sẽ chu cấp đầy đủ cho gia đình cô. Cô có thể đem theo con cô hoặc không, miễn là đừng xuất hiện trước mặt anh Khôi Nguyên và cắt đứt mọi liên lạc với anh ấy.

Khả Hân gật đầu:

– Tôi hiểu rồi, nhưng cô không cần chu cấp, tôi sẽ gửi tiền về cho mẹ dưỡng già.

Thảo My nhếch môi :

– Cô đừng hòng lật lọng với tôi. Mẹ anh Khôi Nguyên có thể hiền, chứ tôi không hiền đâu. Chỉ càn cô có một động thái nhỏ, tôi chưa biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!

Lòng Khả Hân tràn ngập lo lắng và sợ hãï. Cô không nghĩ một cô gáι xinh đẹp, học thức như Thảo My lại nói ra được những lời lẽ cay ᵭộc như thế. Nhưng cô ấy nói đúng, vụ suýt dìm ૮.ɦ.ế.ƭ cô ở Nha Trang đã tỏ rõ cô ta không đùa. Vì thế, Khả Hân gật đầu:

– Cô yên tâm đi, tôi biết mình phải làm gì!

Cuôcn trò chuyện dừng lại ở đó. Thảo My vừa đi, Khả Hân đang đứng ở sân thì Hải Minh tới:

– Khả Hân, sao lại đứng đây? Điện thoại mới cho em này! Sao không chịu thay điện thoại để gọi video cho Khôi Nguyên?

Khả Hân xua tay:

– Anh Hải Minh, em không nhận đâu ạ, em cũng sắp đi du học rồi, sau bốn mươi chín ngày của bố thì sẽ đi. Đến lúc đó, em sẽ mua ạ!

Hải Minh ngạc nhiên:

– Em sao vâyh? Có chuyện gì rồi đúng không? Em cầm đi, Khôi Nguyên gọi cho em khỏi thông qua Gia Linh!

Khả Hân cúi đầu, dòng nước mắt đã hoen mi:

– Anh Hải Minh, em và anh ấy…đã đến lúc dừng lại rồi…

Hải Minh há hốc miệng:

– Em có biết mình đang nói gì không Khả Hân? Chuyện gì xảy ra rồi đúng không? Em phải hiểu cho Khôi Nguyên lúc này, nó…

Khả Hân lắc đầu, cười chua xót:

– Anh đừng nghĩ em giận hờn anh ấy, những gì Khôi Nguyên đang làm là vì công ty, vì hàng trăm con người, em sao có thể giận anh ấy? Em không ích kỉ như thế, nhưng suy đi tính lại, em và anh ấy không phù hợp, mọi người cần anh ấy, em không thể…

Hải Minh vẫn kiên trì:

– Khả Hân, nghe anh nói này, em phải tin Khôi Nguyên, anh và nó đang…

Hải Minh bỏ dở câu nói vì chuyện hệ trọng ấy không thể nói ra. Nhưng nhìn thái độ của Khả Hân thì có vẻ cô thực lòng muốn buông xuôi nên anh lại kiên nhẫn nói:

– Khả Hân, Khôi Nguyên rất yêu em. Nếu em nói mọi người cần nó thì nó lại rất cần em. Nó đã làm mọi thứ vì em, nếu em ra đi, nó…

Khả Hân nhìn thẳng vào Hải Minh:

– Anh Hải Minh, tạm thời xem như đây là khoảng thời gian chúng em cần tĩnh tâm để anh Khôi Nguyên giải quyết mọi chuyện ổn thỏa. Hàng trăm công nhân đang đợi anh ấy, em không thể vì hạnh phúc của riêng mình mà bất chấp như vậy. Nếu còn duyên, ắt sẽ gặp lại. Một khi đã hết duyên, dù cố gắng mấy cũng bằng không anh ạ.

Hải Minh thấy tâm trạng của Khả Hân không ổn chút nào nên không thuyết phục cô nữa mà lên nhà chơi một lát rồi ra về.

Tối hôm đó, cơm nước xong xuôi, Khả Hân đã đưa mọi chuyện nói với Gia Linh. Cô em gáι cứ ôm lấy chị mà khóc:

– Sao số chị khổ quá vậy chị ơi…

Khả Hân ngước mắt lên nhìn bầu trời mùa đông Hà Nội, từng đợt gió mùa đông bắc lạnh thấu tιм gan cô:

– Là chị và anh ấy gặp nhau không đúng lúc…

Sở dĩ cô nói với Gia Linh vì cô biết, khi Khôi Nguyên không gọi được cho cô thì sẽ liên lạc với Gia Linh. Quyết định của Khả Hân khiến lòng cô chới với như bị rơi xuống một vực sâu thăm thẳm . Khôi Nguyên, là Chu Khả Hân nợ anh, nợ anh lời ước hẹn, nợ anh những tình cảm ấm nồng, nợ anh cả một tấm chân tình sâu nặng. Những gì anh làm cho em, cho gia đình em, Khả Hân dẫu có ૮.ɦ.ế.ƭ cũng xin không uống bát canh mạnh bà để khỏi quên kí ức xõi trần gian về một người đàn ông ưu việt – một người mà em đã bỏ lỡ trong đời mình. Chu Khả Hân cứ ngỡ gặp được anh đã là chặng cuối của con đường tình yêu, nhưng giờ đây, khi trái tιм này vẫn thổn thức nhớ và yêu anh, em mới hiểu rằng đoạn đường cuối cùng ấy, em chỉ lẻ bóng một mình và không còn anh bêm cạnh nữa…

Advertisement

Hoàng Khôi Nguyên, là em sai, sai khi bước vào cuộc đời anh, sai khi làm đảo lộn cuộc sống của anh và của chính mình. Từ nay, Chu Khả Hân sẽ cố gắng sống thật tốt, phụng dưỡng mẹ già và nuôi cu Bo lớn khôn. Chỉ cần anh hạnh phúc, chỉ cần anh bình yên như khi em chưa xuất hiện, thì dù có phải chịu nỗi đau lớn đến nhường nào, em cũng sẽ chấp nhận hết. Hoàng Khôi Nguyên, xin lỗi anh…

Đó là một tháng trời đằng đẵng Khả Hân như người mất hồn. Dù cố gắng để lòng mình nhẹ nhõm nhưng cô không thoát khỏi cảm xúc trống vắng, nhớ anh đến đιêи ¢υồиɢ và nhiều đêm bật khóc như một cô gáι điên dại.

Trong khi đó, bà Thu Lan cũng tích cực giúp cô hoàn thành thủ tục du học, còn Gia Linh đang dở dang dự án nên sẽ đi chuyến sau. Theo ý bà thì khi Khôi Nguyên trở về bận rộn với việc ổn định công ty, Khả Hân cũng đã đặt chân đến Hàn Quốc. Mọi việc ở công ty xong xuôi cũng là lúc bà tiến hành tổ chức đám cưới cho Khôi Nguyên và Thảo My.

Người mẹ đó đã tính toán rất kĩ mà không hề biết có một kế hoạch khác đang được Hoàng Khôi Nguyên ráo riết thực hiện ở Hàn Quốc. Nghe Hải Minh kể và quyết định của Khả Hân, lòng anh đau như cắt. Anh hiểu Khả Hân không dễ dàng bỏ cuộc. Chắc chắn cô phải chịu một tác động mạnh nào đó, nhưng Khả Hân của anh lại âm thầm chịu đựng một mình. Hoàng Khôi Nguyên đã nỗ lực làm việc không quản ngày đêm để vừa cứu được gia tộc họ Hoàng khỏi âm mưu thôn tính của Triệu gia, lại vừa thiết lập ๓.ạ.ภ .ﻮ lưới kinh doanh của riêng mình. Nỗi nhớ cô, nỗi đau, sự dằn vặt gặm nhấm trái tιм anh hàng đêm nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng để kịp trở về trước ngày cô samg Hàn Quốc.

Thế nhưng, cuối cùng cái ngày đó cũng đến và trong lễ cúng bốn mươi chín ngày của ông Chu Khải Tâm, Hoàng Khôi Nguyên đã không về kịp. Chu Khả Hân đứng lặng hồi lâu trước bàn thờ bố và nói:

– Bố ơi, là con gáι bố không đủ bản lĩnh để thực hiện lời trăn trối của bố. Con không thể ích kỉ giữ tình yêu cho riêng mình được bố ạ. Xin bố tha lỗi cho con và mong bố phù hộ cho anh ấy được hạnh phúc!

Tối hôm đó, khi mọi thủ tục đã chuẩn bị xong xuôi, Chu Khả Hân đưa cu Bo cùng Gia Linh đi chơi một lát rồi sau đó một vẫy taxi đến biệt thự của Hoàng Khôi Nguyên. Những hạt mưa bụi mùa đông rơi lắc rắc tгêภ mái tóc cô. Khả Hân đứng ngoài cổng, nhìn vào căn nhà mà cô từng ngỡ sẽ cùng anh và những đứa con xây dựng tổ ấm. Cô hít hà mùi hương nồng nàn vị tình yêu của những cάпh hồng nhung, môi khẽ mấp máy:

– Khôi Nguyên, em đi đây, anh phải thật hạnh phúc nhé…và…quên em đi…

Sáng hôm sau, cả nhà cùng đưa cô ra sân bay. Một không khí đẫm nước mắt khiến ai cũng không thể cất nên lời. Trước những lời động viên, những câu an ủi của mẹ, anh Thế Sơn và Gia Linh, Khả Hân mỉm cười dù trong ánh mắt lấp lánh những giọt nước. Cô ôm chặt cu Bo, hít hà mùi ς.-ơ τ.ɧ.ể con dù suốt đêm qua cô không ngủ chỉ để ngắm nhìn giấc ngủ của con:

– Cu Bo ngoan, nghe lời người lớn nha con. Mẹ Khả Hân sẽ sớm về với con!

Cu Bo ngơ ngác đưa cặp mắt trong veo nhìn mẹ:

– Mẹ nhớ gọi video cho cu Bo nhé!

Cô vuốt mái tóc con, ra dấu OK rồi nhìn mọi người:

– Được rồi, con sẽ ổn mà. Con đi vào đây, tạm biệt mẹ, anh trai và Gia Linh chăm sóc mẹ và cu Bo giúp em nha!

Nói rồi, cô vội quay đi, che những giọt nước mắt lăn dài tгêภ má.

Tгêภ bầu trời hôm ấy, có hai chiếc máy bay cùng cất cάпh từ hai nơi – một chàng trai vội vã trở về với hi vọng kịp gặp người con gáι anh yêu và sẵn sàng cùng cô thực hiện mọi ước mơ, một cô gáι mang trái tιм đau thương của mình cất bước đến một phương trời mới mẻ và xa lạ. Hai chiếc máy bay lao Ꮙ-út lên trời xanh mang theo hai trái tιм luôn hướng về nhau, yêu nhau đến dại điên nhưng giờ lại trở thành hai đường thẳng song song mất rồi….

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất