Qua mùa giông bão – Chương 52

Vũ Linh 143

Tác giả : Yên An

Anh chàng ranh mãnh ấy vừa ra khỏi cửa, Khả Hân vội hỏi Khôi Nguyên:

– Chúng ta ở lại thật sao?

Khôi Nguyên hôn chụt lên trán cô:

– Tất nhiên!

Khả Hân nguýt dài:

– Tôi lấy tiền đâu trả anh đây?

Khôi Nguyên bật cười, ghé sát tai cô:

– Trả bằng cả cuộc đời được không?

Khả Hân đỏ bừng mặt, vội đẩy Khôi Nguyên ra:

– Nói linh ϮιпҺ!

Khôi Nguyên ôm lấy Khả Hân nói khẽ:

– Tôi không nói linh ϮιпҺ. Tôi yêu em nghiêm túc và chỉ muốn sống trong một gia đình cùng em và các con. Em hứa với tôi được không, hãy gả cho tôi đi, cùng tôi bên nhau già đi, cùng thức dậy tгêภ một chiếc giường, cùng đón bình minh và hoàng hôn được không?

Mặt Khả Hân đỏ như trái cà chua chín:

– Anh bảo đợi tôi cơ mà?

Khôi Nguyên cười:

– Tôi vẫn đợi em mà!

Khả Hân nguýt dài:

– Hứ, đợi mà như ép duyên thế hả?

Khôi Nguyên bật cười thành tiếng:

– Ép đâu, là tôi mong muốn mà, được không cô bé?

Khả Hân dẩu môi:

– Lại cô bé!

Khôi Nguyên day day mũi cô:

– Tôi thích gọi em như thế đấy! Chúng ta chuẩn bị đi nhé!

Khả Hân ngơ ngác:

– Đi đâu ạ?

Khôi Nguyên cười:

– Đi trốn!

Mặt Khả Hân vẫn nghệt ra. Khôi Nguyên đứng dậy, đi lại tủ đồ cá nhân trong phòng, lấy ra một bộ váy màu hồng phấn – sắc màu Khả Hân yêu thích nhất. Cô trố mắt ngạc nhiên:

– Ồ, váy của ai mà đẹp vậy ạ?

Khôi Nguyên cười, giơ chiếc nhãn mác còn nguyên chưa xé tгêภ váy:

– Của em! Không lẽ em định mặc đồ Ьệпh nhân ra ngoài sao? Với lại, em xuất viện rồi, phải trả đồ cho người ta chứ?

Khả Hân bối rối:

– Ơ, nhưng tôi đâu có mua đồ? Sao nó lại ở trong cái tủ kia?

Khôi Nguyên chìa chiếc váy cho cô:

– Tôi mua! Nhưng tôi không biết em mặc size gì nên mua đại vậy thôi, chẳng biết vừa hay không nữa, em thử đi!

Khả Hân đưa tay đón lấy chiếc váy và kinh ngạc khi nhìn thấy hãng sản xuất của nó – Louis Vuitton. Những chiếc váy của hãng này người như cô chẳng bao giờ dám nhìn giá.

Khả Hân đặt chiếc váy lại giường:

– Tổng giám đốc, chiếc váy này…

Khôi Nguyên lại cắt ngang:

– Tên tôi là Khôi Nguyên!

Khả Hân lúng túng:

– Khôi Nguyên, chiếc váy này đắt tiền lắm, tôi mặc không hợp đâu! Anh có thể lấy giúp tôi đồ ở khách sạn không?

Khôi Nguyên nhún vai:

– Không!

Khả Hân ngạc nhiên:

– Tại sao ạ?

Khôi Nguyên mỉm cười:

– Tôi trả phòng khách sạn rồi. Trong tủ còn một vài chiếc khác tôi mua cho em, em lại chọn xem!

Khả Hân đi lại mở tủ. Cô hoa mắt với một loạt váy vóc còn nguyên tem mác của Chanel, Dior, Prada… Tất cả đều rất đẹp, đều là niềm ao ước của các cô gáι, dĩ nhiên trong đó có chị em cô. Thế nhưng, mọi thứ đến quá nhanh khiến một người như Khả Hân cảm thấy lo sợ. Chiếc điện thoại sáng nay cô đã không dám nhận, giờ lại thêm một loạt váy vóc đủ màu sắc thế này… Nhưng giờ không mặc thì cô biết làm sao đây???

Khả Hân đang bặm môi suy nghĩ thì một ʋòпg tay ôm lấy cô từ phía sau:

– Khả Hân, không vừa mắt em sao? Mắt thẩm mĩ của tôi kém đến thế ư?

Khả Hân lắc đầu:

– Dạ không phải ạ, mà vì tôi sợ…

Khôi Nguyên xoay người cô lại đối diện với mình. Anh nâng khuôn mặt khả ái của cô, muốn cô nhìn thẳng vào mình:

– Khả Hân, tôi biết nói lời yêu em là đường đột nhưng tình cảm của tôi rất chân thành, không phải ngày một ngày hai mà từ rất lâu rồi, em hiểu không? Tôi biết em đã thất bại trong hôn nhân nên giờ em lo sợ, không dám chấp nhận tình cảm của tôi. Em còn lo sợ cả khoảng cách giữa tôi và em nữa. Nhưng em tin tôi đi, được không Khả Hân? Chỉ cần em yêu tôi, chỉ cần em tin tôi, những việc còn lại cứ để tôi lo được không?

Khả Hân không biết gọi cảm xúc của mình lúc này là gì nữa. Từ ngỡ ngàng, ngạc nhiên đến chỗ dường như dần bị thuyết phục. Cô cứ ngây ngốc nhìn anh như thế, mãi một lúc sau mới lắp bắp:

– Anh nói…từ lâu…rồi…là sao ạ?

Khôi Nguyên nhìn cô:

– Rồi một ngày nào đó, tôi sẽ kể cho em nghe. Em chỉ cần biết tôi yêu em là chân thành, thế thôi. Em đừng lo sợ khi ở bên tôi, được không Khả Hân?

Khả Hân không biết trả lời sao cả, cô cụp đôi mi cong Ꮙ-út xuống, cúi cái đầu nhỏ bé nhìn xuống đôi chân mình. Thực sự, sau những gì đã diễn ra với Hải Đăng, Khả Hân như con chim sợ cành cong, cô thấy ghê sợ đàn ông. Nhưng không hiểu sao, với Khôi Nguyên, cô có cảm giác được chở che. Không phải vì anh ta đẹp trai hay giàu có mà nói đúng ra, ở Hoàng Khôi Nguyên toát lên một sự ấm áp lạ thường từ bên trong, trái tιм ấy được che đậy hoàn hảo bởi vẻ ngoài lạnh lùng. Phải chăng những người phụ nữ quanh anh ấy nhìn ra điều đó còn cô thì không nên cứ gọi anh là ” tảng băng di động”? Khả Hân ʇ⚡︎ự cười mình,cũng đúng thôi, cô mới gặp anh mấy lần mà lần nào cũng cãi cọ, phải chăng đó là nhân duyên? Ở Hoàng Khôi Nguyên có gì đó bí ẩn mà lại thân quen, ấm áp mà lại quyến rũ. Không lẽ cô đã yêu???

Khả Hân cứ đứng nhìn xuống sàn nhà mãi như vậy, đến khi Khôi Nguyên thì thầm vào tai cô:

– Khả Hân, em có định thay đồ không hay để tôi thay cho em? Em tìm gì dưới đó vậy?

Khả Hân vội giật mình ngẩng lên rối rít:

– Em…em..thay…

Khôi Nguyên cười tươi, hôn chụt vào môi cô:

– Đấy, xưng em như thế có phải dễ thương không?

Cô ᵭάпҺ nhẹ vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:

– Anh đứng yên đấy!

Khôi Nguyên gật đầu:

– Tuân lệnh cô bé dễ thương!

Khả Hân phì cười rồi cầm bộ váy đầu tiên Khôi Nguyên đưa cho cô vào phòng vệ sinh để thay. Lạ lùng ghê, anh ta bảo mua đại mà lại vừa như in. Khả Hân ngại ngùng đi ra, Khôi Nguyên ngơ ngẩn mất mấy giây nhìn cô rồi mỉm cười:

– Em thích không?

Khả Hân gật đầu:

– Khôi Nguyên, anh mua những bộ váy này lúc nào vậy? Từ lúc vào viện, Hải Minh bảo anh ở đây suốt mà?

Khôi Nguyên mỉm cười:

– Bí mật!

Khả Hân chu môi:

– Anh bảo yêu tôi mà cái gì cũng giữ bí mật, lỡ anh lừa bán tôi sang Trung Quốc thì sao?

Khôi Nguyên ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của Khả Hân:

– Đấy, lại ” tôi ” rồi. Chắc tôi phải học cái anh Trịnh Minh Hoàng hướng dẫn em cách ᵭάпҺ vần chữ “em ” thôi. Ừ, tôi lừa em đấy. Giờ em có đi không, hay tôi bế em đi?

Khả Hân nguýt dài:

– Hứ, nhưng anh phải nói đi đâu cơ. Nếu không, Chu Khả Hân này quyết ăn vạ ở đây, không đi đâu hết!

Hoàng Khôi Nguyên bất chợt kéo Khả Hân lại và hôn cô. Cái anh chàng đẹp trai này luôn hôn bất chợt, cứ khiến đầu óc cô mụ mị hết cả. Một tay Khôi Nguyên đỡ gáy cô, tay còn lại ʋòпg qua eo Khả Hân, kéo sát cô vào người mình. Chiếc lưỡi phong tình lại thăm dò và càn quét, cuốn theo chiếc lưỡi của Khả Hân chu du khắp nơi trong khoang miệng. Hoàng Khôi Nguyên mút mát mọi mật ngọt trong khuôn miệng xinh xắn của Khả Hân như rút cạn mọi sự từ chối, ᵭάпҺ gục lí trí của cô, cho đến khi dường như cô không thể thở nổi, anh mới lưu luyến rời môi cô, khàn giọng:

– Đùa cô gáι của anh chút thôi, anh đưa em đi thăm thú Nha Trang. Em đến đây nhưng đã kịp đi chơi đâu. Mình đi thôi nào!

Advertisement

Vừa ra khỏi cổng Ьệпh viện, Khả Hân há hốc miệng khi thấy Hoàng Khôi Nguyên mở cửa chiếc La Ferrari để cô ngồi vào. Đây được xem là một trong những chiếc siêu xe thể thao đắt đỏ tгêภ thế giới có giá tới hành triệu đô mà cô chỉ mới ngắm qua tạp chí. Khả Hân ngẩn mặt ra:

– Ơ, xe của ai đây ạ?

Khôi Nguyên bật cười:

– Không lẽ anh ăn trộm xe để đưa Khả Hân của anh đi chơi sao?

Khả Hân lườm Khôi Nguyên rồi ngồi vào. Sau khi ngồi sang ghế lái, Khôi Nguyên bỗng vươn mình sang ghế của Khả Hân khiến cô hét lên:

– Anh làm cái gì đấy hả?

Khôi Nguyên tủm tỉm:

– Thắt dây an toàn, không đen tối như em nghĩ đâu…

Khả Hân ngượng chín mặt. Đã ai nghĩ gì đâu mà…

Nơi đầu tiên Khôi Nguyên đưa cô tới là Nhà thờ chính tòa Ki tô Vua, còn gọi là Nhà thờ Núi Nha Trang. Người ta gọi như vậy vì công trình này được xây tгêภ mỏm của ngọn núi Bông cao mười hai mét. Đây là nhà thờ sở hữu lối kiến trúc Gothic vô cùng đặc biệt. Điểm nổi bật nhất chính là khu vực trần với các vòm cuốn hình múi uốn cong có độ cong thoải, cùng hướng lên bầu trời và tụ lại tại một điểm. Trần nhà được trang trí đơn giản, dùng chính những khối đá lập thể nhỏ tạo nên họa tiết lặp lại vừa hài hòa, giản dị lại vừa không mất đi tính trang nghiêm chốn phụng thờ. Nơi đây, cách sắp xếp và lắp các loại kính nhiều màu, nhiều hình ảnh ngay hướng Đông và Tây để ánh nắng chiếu vào đã kiến tạo nên một không gian nhà thờ đậm chất nghệ thuật.

Dù không theo Thiên Chúa Giáo nhưng vào chốn linh thiêng này, lòng Khả Hân và Khôi Nguyên đều tôn kính hướng về Chúa. Sau khi nói lời nguyện cầu, Khôi Nguyên hỏi cô:

– Em mong ước điều gì vậy?

Khả Hân cười:

– Em mong mọi người trong gia đình đều bình an ạ!

Khôi Nguyên phụng mặt:

– Không mong gì cho anh sao? Còn anh, chỉ mong được mỗi ngày thức dậy cùng em mà thôi…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất