Qua mùa giông bão – Chương 19

Vũ Linh 235

Tác giả: An Yên

Chu Khả Hân quay lại hướng phát ra giọng nói – là quản đốc Hải Đăng. Anh ta vừa bước xuống khỏi chiếc xe SH, người mặc áo mưa, những hạt mưa còn nghịch ngợm hắt vào khuôn mặt khá điển trai của Hải Đăng. Tay anh ta cầm một chiếc áo mưa khác đưa cho Khả Hân. Cô ngạc nhiên đến mức lắp bắp:

– Quản…đốc….đi đâu vậy ạ?

Hải Đăng mỉm cười:

– Tôi tình cờ đi qua đây, nhìn thấy ai giống em đang đứng trú mưa. Thử lại gần xem, quả nhiên là em.

Khả Hân cười, nước mưa vương tгêภ tóc khiến khuôn mặt cô càng trở nên xinh đẹp và diễm lệ. Hải Đăng có chút ngây người. Khả Hân gật đầu:

– Dạ, lúc chiều tan ca hơi muộn, tôi về nhà sửa soạn đồ đi học luôn, không nghĩ trời sẽ mưa nên quên đem theo áo mưa. Quản đốc lúc nào cũng sẵn áo mưa vậy sao?

Hải Đăng đi lại sát cô, giơ tay khẽ vuốt mấy sợi tóc bị ướt của Khả Hân khiến cô bối rối né đi:

– Ừ, trong cốp xe tôi luôn sẵn áo mưa. Một là phòng khi chiếc còn lại bị rách hay hỏng, hai là dành cho trường hợp gặp những người lỡ mắc mưa dọc đường như em.

Khả Hân cúi mặt:

– Tôi cảm ơn quản đốc, vậy cho tôi mượn và ngày mai sẽ trả ạ!

Hải Đăng cười:

– Khi nào em muốn trả cũng được, mà em giữ luôn cũng không sao, tôi có thiếu áo mưa đâu.

Khả Hân lắc đầu:

– Dạ không, ai lại làm thế ạ. Tôi sẽ trả, quản đốc cho mượn áo là may mắn lắm rồi ạ!

Hải Đăng gật đầu:

– Rồi rồi, sao cũng được hết, để tôi đưa em về!

Khả Hân vội xua tay:

– Dạ không cần đâu ạ, nhà trọ của tôi cũng không xa lắm đâu, tôi đạp một loáng là đến nơi mà!

Hải Đăng nhíu mày một cái rồi nói:

– Giờ này khuya rồi, trời mưa lớn nữa пguγ Һιểм lắm, tôi biết chỗ trọ của em mà.

Khả Hân ngạc nhiên:

– Sao…sao…quản đốc biết ạ?

Hải Đăng cười:

– Em chả đăng kí trong hồ sơ là gì? Thôi, về kẻo bố mẹ em trông. Nếu em ngại, tôi đưa em tới gần chỗ trọ cho yên tâm là được.

Khả Hân đành gật đầu:

– Vâng, cảm ơn quản đốc!

Rồi cô mở chiếc áo mưa ra mặc vào, lên xe đạp về. Hải Đăng đi rà rà bên cạnh, trời mưa lớn nên cả hai cũng không nói năng gì. Tới gần khu trọ, cô vội nói:

– Tới đây được rồi ạ, cảm ơn quản đốc. Ngày mai tôi sẽ trả áo mưa ạ!

Hải Đăng gật đầu cười:

– Em vào đi rồi tôi về!

Khả Hân vào đến phòng trọ, thấy ông Khải Tâm đang sốt ruột đi đi lại lại:

– Khả Hân, con có sao không? Quên áo mưa hả?

Cô cười:

– Dạ, con lật đật nên quên ạ. May mà mượn được của người ta để về ạ. Bố mẹ chưa ngủ sao ạ?

Ông Khải Tâm cười:

– Con gáι ɾượu chưa về, bố ngủ sao được!

Bố Khải Tâm luôn như thế, con cái đi đâu chưa về, không bao giờ ông chịu nghỉ ngơi. Lâu nay gia đình ông không đến nỗi vất vả nữa, không những vì Khả Hân đi làm mà bản thân ông cũng tìm hiểu mảng bất động sản để kiếm thêm thu nhập. Việc mua bán đất lúc này khá thuận lợi vì đất ở Bình Dương không quá đắt đỏ như thành phố Hồ Chí Minh. Ông Khải Tâm đã gom được một số mảnh đất ở những vị trí khá đẹp để dành. Chu Thế Sơn cũng đã đi lại chầm chậm nhờ sự chăm sóc và tập luyện của bà Diễm Lan. Gia Linh cũng đang chuẩn bị lên cấp ba, rất ngoan ngoãn và giỏi giang.

Sáng hôm sau, Khả Hân xếp chiếc áo mưa gọn gàng và để vào một chiếc túi bóng màu đen rồi cầm đến công ty. Vào tới nhà gửi xe lãnh đạo, cô định nhìn xem xe quản đốc ở đâu để treo nhưng lại thấy có đến ba, bốn chiếc xe SH nên chả biết cái nào của Hải Đăng. Tần ngần một lát, Chu Khả Hân quyết định cầm theo túi bóng, lỡ gặp dọc đường thì sẽ trả cho anh ta, nếu không sẽ chờ cơ hội. Vì nghĩ đến những lời của Mỹ Linh, cô không dám tiếp cận quản đốc.

Vừa vào xưởng, cô liền kéo chị bạn bên cạnh ngồi xuống và kể mọi chuyện. Vì chị ấy làm ở đây lâu năm lại hay nhắc nhở cô nên Khả Hân tin tưởng chị ấy nhất. Kể xong, cô nói:

– Giờ em không biết làm sao để trả áo mưa cho quản đốc cả!

Chị ấy gật đầu:

– Em nghĩ cũng phải, con mụ ấy mà biết thì em coi như ҳάc định thôi việc hoặc bị đì đấy!

Khả Hân ngẩn ra một lúc rồi nói:

– Chị ơi, hay là chị có biết biển số xe của quản đốc không, chị treo dùm em với, em không muốn dây dưa đâu ạ!

Chị ấy suy nghĩ một lát rồi nói:

– À, chị nhớ ra rồi, có lần chi lỡ va vào phía sau xe của anh ta nên chị nhớ biển số xe có đuôi 168. Để lát giờ ăn trưa rảnh người, chị treo cho. Mà em cẩn thận đấy, quản đốc nổi tiếng trăng hoa. Lâu nay dính con mụ Mỹ Linh nên ít lăng nhăng. Nếu quản đốc dã để ý em thì nên cẩn thận.

Khả Hân cười dịu dàng:

– Chị yên tâm, em chưa yêu đâu ạ! Vả lại, em cũng không yêu người lăng nhăng. Mà chị Mỹ Linh bảo cuối năm hai người đó làm đám cưới nên chị không phải lo đâu!

Chị bạn bĩu môi:

– Ôi dào, kiểu yêu đương ҳάc ϮhịϮ ấy còn lâu nó mới cưới em ạ. Mụ Mỹ Linh nói vậy để dọa em thôi, để em khỏi để ý quản đốc chứ cưới xin gì!

Khả Hân cười:

– Kệ họ chị ạ! Ta làm tốt việc của mình là được chị nhỉ?

Chị ấy gật đầu:

– Ừ, chị có gia đình con cái rồi nên không lo chuyện đó, chỉ nhắc em cẩn thận thôi!

Khả Hân cảm ơn chị đồng nghiệp rồi bắt tay vào công việc. Giờ nghỉ trưa, đợi mọi người đi xuống nhà ăn, hai chị em vội đến nhà xe cάп bộ, chị bạn ấy vào treo chiếc túi màu đen đựng áo mưa lên chiếc xe SH có đuôi biển số 168 rồi mới cùng Khả Hân đi xuống nhà ăn. Cả ngày hôm đó, quản đốc và phó quản đều không xuống xưởng, chỉ có chị tổ trưởng quản lý, Khả Hân cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tan tầm, Hải Đăng vào nhà xe. Anh ta nhíu mày khi nhìn thấy chiếc túi bóng màu đen treo ở xe mình. Mở ra, nhìn chiếc áo mưa xếp gọn gàng trong đó, Hải Đăng khẽ mỉm cười rồi phóng xe về phòng trọ.

Vừa bước vào phòng, đang định tắm rửa thì anh ta nghe tiếng gõ cửa. Cánh cửa vừa mở, Mỹ Linh ào vào ôm chầm lấy anh ta:

– Nhớ anh quá!

Hải Đăng vội đẩy cô ta ra:

– Em điên à! Làm gì đấy? Họ thấy bây giờ!

Mỹ Linh mỉm cười:

– Ai có mắt cứ để họ nhìn. Có phải lần đầu em đến đây đâu. Ai chả biết chúng ta yêu nhau. Một ngày ốm không đi làm mà nhớ anh gần ૮.ɦ.ế.ƭ!

Hải Đăng kéo Mỹ Linh vào phòng rồi cẩn thận đóng cửa lại:

– Em có biết đám công nhân quanh đây hay soi mói không? Em cứ ào ào như thế coi khéo ngày mai chuyện em được làm phó quản đốc lên trang nhất của báo ๓.ạ.ภ .ﻮ đấy!

Mỹ Linh õng ẹo:

– Nhưng người ta nhớ anh mà! Mọi lần người ta ốm sốt còn tới thăm, hôm nay không hỏi một câu sao?

Hải Đăng nhíu mày một cái:

– Em chưa vào đến nơi đã ào ào lên, anh nói được không? Hôm nay công việc nhiều, anh mệt ૮.ɦ.ế.ƭ đi được. Mà em ốm không ở phòng nghỉ ngơi, chạy đến đây làm gì?

Mỹ Linh xoa xoa vòm ռ.ɠ-ự.ɕ của Hải Đăng:

– Người ta nhớ chồng tương lai mà!

Hải Đăng nghiêm giọng:

– Em chú ý cách xưng hô nha, cứ mở miệng là vợ vợ chồng chồng, người ta nghe thấy không hay đâu!

Mỹ Linh gắt nhẹ:

– Anh hay thật đấy, đằng nào chúng ta cũng là của nhau, gọi trước hay sau chả được!

Hải Đăng nhăn mặt:

– Nhưng anh còn phấn ᵭấu sự nghiệp, chưa muốn kết hôn nên không thích gọi như thế!

Mỹ Linh ôm lấy người Hải Đăng, hai tay xoa xoa vùng lưng rộng rồi lại łầɲ ɱò xuống hông, quay ra trước kéo khóa quần rồi nắm chặt lấy vật đàn ông của anh ta mà xoa nắn. Hải Đăng nhíu mày:

– Chả phải em bảo mệt sao. Nghỉ đi, để khi khác!

Mỹ Linh nũng nịu:

– Ứ, em không chịu, em hết mệt rồi!

Cô ta vừa nói vừa càm vật đàn ông kia mà xoda nắdn mạnh hơn. Bị ミƙ.íss.ℭ.ɦ ζ.ɦ,,.í.ℭ,m.ɦ, Hải Đăng vội ô,mm cô ta ℓ,mêп gι,mườпg rồi la,mo v,ào cấ,mu x,é, m,mút má,mt, ra vàm,o trong cô ta. Mỹ Linh sung sưm,ớиɠ гê,mภ r,mỉ dưới thân Hải Đăng không ngớt. Cả hai vật lộn tгêภ giưm,ờng, quần áo quăng vung vãi khắp nơi, chỉ còn lại hai ς.-ơ m,τ.ɧ.ể t-m,г-ầ-ภ tгยm,,-ồภﻮ , hổn hển thở, гê,.ภ rỉ k.êu cùng ti.,ếng va c.,hạm da Ϯ.,hịϮ vang lên khắp gian trọ.

Xong xuôi, Hải Đăng гú,.t г.,.ค к.ђ,..ỏ.เ người Mỹ Linh , cốc nhẹ lên trán cô ta:

– Em ngày càng hư!

Mỹ Linh cười:

– Anh làm hư em còn gì! Tối nay em ngủ lại đây nhé. Chỉ có amh khiến em hết mệt thôi!

Hải Đăng cười:

– Tối nay mấy đứa bạn rủ anh đi nhậu. Em về phòng đi, anh xong sớm sẽ qua. Nếu muộn thì sáng mai anh chở em đi ăn.

Mỹ Linh vui vẻ dậy mặc đồ, không quên uống tђยốς tгáภђ tђคเ. Cô ta ngồi chơi một lát rồi ra về.

Tối hôm đó, như thường lệ , Chu Khả Hân lại tới lớp học kế toán. Từ ngày cô đi học, không ít chàng trai theo đuổi đến mê mệt nhưng chưa ai đặt chân được vào trái tιм cô. Vừa tan lớp, Khả Hân đang đạp xe tгêภ đường về , bỗng một đám thanh niên lao ra chặn đường cô:

– Cô em, đi với bọn anh nào!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất