Người mang ánh dương – Chương 15

Vũ Linh 116

Tác giả : Hạ Long

Bảo lại có những hành động và suy nghĩ riêng của mình và không thể chờ đợi vào sự hỗ trợ của bạn bè được. Sự nghiệp này là của ba con nhà anh nên ʇ⚡︎ự anh sẽ đi bằng chính đôi chân và sự thông minh của mình thì mới bền vững.

Bảo nằm đó chưa ngủ được nên lấy máy gọi cho anh trai mình, sau hai hồi chuông thì Thịnh nghe máy:

– Muộn rồi còn gọi anh?
– Chuyện công ty thôi ạ! Chỗ anh tính tới đâu rồi!
– Bên ông ta kín kẽ lắm, làm tới đâu gọn tới đó.
– Không có chuyện gì là giấu kín được, đã làm là sẽ có hậu quả, anh thuê bọn lanh lợi hơn chút đi!
– Ừ. Mà bên em sao rồi?
– Em đoán 10% chỗ cổ phần của ba cổ đông kia bên ông ta đã sớm mua rồi, anh em mình cần phải cẩn trọng, ba già rồi em không muốn ba lo nghĩ!
– Họ sát nút mình thế sẽ bất lợi lắm, mà vốn liếng vừa rồi đã bỏ hết vào dự án mới.
– Anh cứ bình tĩnh lo việc đi, còn lại để em.
– Ừ. Cẩn thận đó!
– Em biết rồi!

Baỏ lại một đêm mất ngủ và suy tính, sáng sớm hôm sau anh định qua đón Nhiên thì gặp ngay Quỳnh đã đợi anh ở dưới cổng chung cư, Bảo không có ý định bắt chuyện nên lướt qua thì Quỳnh nói:

– Anh đến công ty cho em đi cùng với?
– Anh bận rồi! Mà từ nhà sang đây sao không đi tới công ty luôn đi!
– Em muốn đi cùng anh, tối qua lúc anh đi, mẹ anh đã gọi địên cho ba mẹ em thống nhất chuyện của chúng ta rồi!
– Anh chưa nghe chuyện nên coi như chưa biết, em ʇ⚡︎ự đi đi!
– Trưa nay anh sẽ biết, 10h tại phòng của ba em, mọi người sẽ bàn chuyện này.

Bảo trong lòng đã nổi sóng dữ nhưng anh cố nhịn lại vì trong tay anh chưa có quân át chủ bài nên anh không thể manh động được:

– Giờ em tới công ty trước đi, lát anh tới sau!
– Mẹ muốn anh chở em tới!

Nhìn đồng hồ, Bảo nhắn một tin gửi đi rồi quay ra nói với Quỳnh:

– Được rồi! Lên xe đi!

Bảo vào trong xe, khóa cửa ghế phụ không cho Quỳnh ngồi chố đó cuả Nhiên, có vẻ Quỳnh không hài lòng nhưng cô ta vẫn vẻ mặt hoà hoãn theo anh tới công ty. Bảo giữ đúng lời hứa đem thả Quỳnh trước cổng rồi quay xe đi luôn trong sự ngỡ ngàng của Quỳnh…

Nhìn theo xe Bảo đi khuất, ánh mắt Quỳnh căm giận tới cực điểm, nghĩ tới Nhiên, cô ta nghiến răng nói:

– Maỳ đừng trách tao, tao đã cảnh cáo mày rôì, anh Bảo chỉ là của tao thôi!

Lúc này Bảo lái xe tới nhà đón Nhiên thì thấy cô đã đợi anh ở cổng, xuống mở cửa xe cho Nhiên, anh hôn nhẹ lên trán cô nói:

– Sáng nay anh có chút chuyện nên anh không đi ăn cùng em được!
– Em không giận đâu, mình đi thôi ạ!
– Ừ, tối nay anh đón em nhé?
– Vâng ạ!

Lúc tới chỗ dạy, vừa dỗ xe tôi chủ động nhoài người sang hôn anh rồi nói:

– Anh nhớ ăn sáng nhé! Tối nay em chờ anh!
– Nhiên…
– Vâng…

Bảo định nói thêm nhưng nghĩ ngần lại thôi, anh liền chuyển chủ đề:

– Hôn thêm bên này cho cân đi!
– Được chưa?
– Cho em này…Chụt…
– Anh này…thôi em đi vào đây!
– Ừ.

Tôi vào dạy còn anh về công ty, buổi sang nhanh chóng qua đi, lúc tôi với chị Tâm về thì thấy có số lạ gọi cho tôi, tôi sợ là của phụ huynh nào đó gọi thì nghe máy:

– Dạ, tôi Nhiên nghe ạ!
– Tao muốn gặp mày bây giờ!

Hóa ra là chị ta:

– Tôi và chị chả có gì để nói:
– Có nhiều là khác và tao muốn mày cút xa anh Bảo ra, tao đợi ở quán café gần TT của mày, tao biết chỗ mày đang dạy đấy!

Tôi không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối vì mấy người làm càn này nên nói chị Tâm về trước, còn tôi ʇ⚡︎ự đi ra gặp chị ta. Vào tới nơi đã thấy chị ta ngồi đó từ bao giờ, tôi đi lại ngồi xuống rồi nói trước:

– Chị có chuyện gì tìm tôi?
– Tao đến để thông báo cho mày biết, tao và anh Bảo hai tháng nữa sẽ đính hôn, mày khôn hồn thì tránh xa ra.
– Chị lại nói nhảm mấy điều này làm gì?
– Mày có biết sáng nay anh Bảo đưa tao đi làm rồi mới về đón mày không? Và trưa nay hai gia đình bọn tao đã thống nhất ngày tháng rồi và anh Bảo cũng đã đồng ý, tất cả mọi người đều biết mà chỉ có mày là không biết và ngu si cố chấp nên tao đến để chính thức thông báo và cảnh tỉnh cho mày nhớ.
– Chị nói hết chưa để tôi về!
– Tao nói trước rồi đó! Mày mà còn bám anh ấy thì đừng trách tao nghe chưa?

Tôi không muốn nói nữa nên đứng dậy đi về, buổi chiều đi dạy tiếp nhưng thực sự tôi có chút buồn. Nếu không có gì thì làm sao chị ta dám khoe mẽ như thế và thời gian định ngày cũng đã có rồi.

Tan dạy tôi ngồi đơị anh ở cổng TT nhưng mãi sau anh mới tới, đến nơi anh vội vã nói:

– Em đợi anh lâu chưa?
– Cũng mới thôi ạ! Lần sau anh bận chỉ cần goị báo cho em là được!
– Không sao anh thu xếp được mà! Mình về thôi!

Tôi nghe anh nói hai chữ thu xếp lại nghĩ ngay đến buổi trưa nay chị ta nói, có phải là anh đang có gì với cả chị ta không mà phải thu xếp. Tôi không muốn phải suy nghĩ đau đầu nên hỏi anh luôn và cũng là muốn giữa chúng tôi nên thành thật, để tôi tránh mình là kẻ thứ ba gâγ ɾốι:

– Anh này! Anh có chuyện gì giấu em không?
– Chuyện gì hả em?
– Anh và chị Quỳnh!

Tôi không ʋòпg vo nữa mà hỏi thẳng luôn thì anh đỗ xe lại và cầm tay tôi nói:

– Anh đã từng nói với em, chỉ cần em tin anh thôi được không? Nếu nghe thấy gì hoặc nhìn thấy gì cũng đều không phải.
– Hôm nay chị ấy đến tìm em, em không biết mình nên làm sao nữa, thật sự mông lung và hoang mang lắm!
– Nhiên! Nếu yêu và chọn cô ấy đã không có chúng ta ngày hôm nay!
– Vâng.

Tôi lại cất nỗi lo lắng vào trong lòng, anh vẫn như ngày đầu tỏ tình với tôi, ít nói và không giải thích nhiều, và tôi chỉ cần tin tưởng anh. Anh nói đúng, nếu đã vì công ty và chọn chị ta thì chúng tôi không có ngày hôm nay!

Tôi chọn tin anh để anh có thời gian tập trung vào lo công việc và tôi cũng hạn chế gặp gỡ anh để anh đỡ bị chị ta soi mói và làm khó. Tôi biết thời gian này rất khó khăn với anh nên tôi chọn phương án an toàn nhất mà anh cũng không cần phair áy náy với tôi. Chẳng phải chúng tôi sợ mà chúng tôi đang bảo vệ tình yêu của mình trước những cơn baõ lớn kia!

Tôi hiểu và thông cảm cho những người làm kinh doanh như anh, sự nghiệp là quan trọng và nó quan trọng là bởi còn hàng trăm công ăn việc làm của bao nhân viên. Nếu chỉ một sai lầm không những sự nghiệp tiêu tan mà đơì sống của bao nhân viên cũng lao đao theo đó. Tình yêu nhưng còn cả tình thân và tình đồng loại, con người không thể ích kỉ chỉ nghĩ tới mỗi bản thân mình được và anh sẽ không làm tôi thất vọng đâu, tôi tin vào anh bởi anh sâu lắng và trọn vẹn như thế…

**************

Ngày giỗ bố mẹ tôi vào ngày mai nên hôm nay hai chị em tranh thủ xin phép cả nhà về thắp hương cho bố mẹ. Mẹ Khuê và anh Nhật với Thảo đi cùng chúng tôi luôn, mẹ bảo cũng muốn nói vài lời với bố mẹ tôi cho chính thức và nói chuyện với bác tôi.

Lúc về làm giỗ xong thì mẹ Khuê có đưa cho bác tôi một số tiền bảo bác tôi chọn ngày giờ đẹp rồi xây lại mộ cho bố mẹ tôi, và có biếu bác thêm một ít tiền cảm ơn. Lúc chị em tôi chuẩn bị về thì bác tôi có noí:

– Bác mừng cho hai đứa, bố mẹ các con ở dưới đó chắc là yên tâm lắm!
– Vâng. Khi nào bác chọn được ngày thì báo cho chúng con nhé?
– Ừ!

Chị em tôi chào bác rồi lên Hà Nội ngay buổi chiều khi xong việc. Lúc chúng tôi lên tới nơi thì thấy Bảo đã đợi ở nhà tôi, mặt anh buồn buồn nói:

– Sao không để anh đưa hai chị em về?
– Anh còn công việc em sợ anh vất vả. Với có mẹ, anh Nhật và cả Thảo về cùng nữa.
– Nhưng anh muốn đi cùng em, việc quan trọng thế anh cũng không được biết?
– Vâng, em biết sai rồi, đừng giận em nữa mà!
– Em nghĩ anh có nên giận không?
– Tại em sợ mẹ anh và Quỳnh biết sẽ không hay, mọi chuyện nên thế này sẽ tốt hơn. Chúng ta còn ᵭấu tranh dài dài mà!
– Em không tin anh?
– Em tin anh! Là em không muốn anh bị ρhâп tâm, hãy để sức lực để chiến ᵭấu và bảo vệ em!
– Nhiên…

Tôi không muốn anh lại thấy áy náy nên cười xoà:

– Được rồi! Em hư, em chịu phạt nhé?

Tôi chủ động, hôn vào má anh rồi thì thầm nói lời xin lỗi ngọt ngào. Anh cười và véo nhẹ má tôi bảo:

– Chỉ được thế là nhanh!
– Nhưng anh vẫn thương em đúng không?
– Ừ, thương nhiều, rất nhiều!

Tình yêu của chúng tôi cứ thế trôi qua bình nặng cho đến một hôm tôi lại nhận được điên thoại của Quỳnh tiếp:

– Trưa nay cô rảnh không, gặp tôi chút?

Không biết chị ta gặp có chuyện gì nhưng tôi vẫn đồng ý:

– Được! Hẹn gặp cô ở quán cũ.
– Được!

Tôi ở gần nên đến trước, một lúc sau chị ta cũng đến:

– Có chuyện gì chị nói luôn đi, tôi cũng không có nhiều thời gian.
– Cô giáo có vẻ bận nhỉ?
– Chị nói thẳng vào vấn đề đi!
– Lần trước tao đã bảo mày tránh xa anh Bảo ra mà mày nghe không hiểu phải không? Có ăn học khi không lại định làm con giáp thứ 13 à?
– Anh ấy không yêu chị, cũng không là gì của chị thì sao tôi có thể là người thứ ba?
– Mày ngây thơ thế, người ta nói gì cũng tin à? Ngày tháng đính hôn đã định và cuối năm nay là kết hôn, như thế mày vẫn chưa sáng mắt hả con nghèo hèn kia?
– Vậy chị về mà giữ chồng sắp cưới của chị đi, đồ ảo tưởng!
– Mày…

Tôi lên lớp mà tâm trạng không vui vẻ lắm nhưng vẫn phải tập trung giảng bài cho đến lúc tan học, ra cổng trường đã thấy Bảo đến đón rồi, thấy mặt tôi có vẻ không vui thì anh vội hỏi :

– Cô giáo nay sao thế ? Ai ЬắϮ пα̣t em à?

Không muốn làm anh lo lắng tôi trả lời :

– Em chỉ hơi mệt thôi, anh chở em về nhà nhé!
– Ừ! Thế anh đưa em về nghỉ. Em có chuyện gì phải nói với anh đừng giấu! Hôm nay em mệt em nghỉ sớm đi mai anh qua đón em đi làm nhé!
– Vâng! Em biết rồi!

Bảo hôn tạm biệt Nhiên và đi về chung cư thì mẹ anh lại gọi qua nhà. Vừa tới nơi thì mẹ anh đã ᵭ.ậ..℘ bàn ghế ầm ầm nói:

– Mẹ nói con không nghe phải không ?
– Mẹ! Mẹ không thể ép con như thế, con yêu Nhiên con không yêu Quỳnh, mẹ ép anh Thịnh còn chưa đủ à? Anh ấy có cuộc hôn nhân không tình yêu rồi dẫn đến đổ vỡ như thế mà mẹ vẫn chưa hài lòng sao? Con đã nói là chuyện công ty để anh em con lo liệu. Mẹ nói thương con mà mẹ mang hạnh phúc cuả con mình ra trao đổi, vậy mẹ thương chúng con ở đâu?

Bố anh thấy mẹ con to tiếng liền ngăn :

– Bà đừng ép nó nữa, nó cũng ba mươi tuổi rồi, bà hãy để nó quyết định hạnh phúc của nó đi!
– Ông lúc đầu cũng đồng ý với tôi, vậy giờ mà ông lại nói thế, cái nhà này chỉ có tôi là mang tiếng xấu xa thôi, tôi vì sự nghiệp nhà ông, vì bố con ông mà lại cãi tôi đến cùng, con Quỳnh nó có gì không tốt mà chê nó chứ, cố chấp lấy con bé nghèo đó làm gì.

Bảo cũng nói để cho mẹ hiểu hơn:

Advertisement

– Mẹ, nghèo thì có Ϯộι gì chứ? Con lo được cho cô ấy chỉ cần chúng cháu yêu thương nhau là được. Tình yêu không ρhâп biệt tuổi tác, sang hèn, mẹ đừng nói những lời khó nghe như vậy.
– Nhà nó có cái gì để anh chọn, bố mẹ mất sớm, công việc không giúp được cho sự nghiệp của anh mà yêu đương cái gì? Mắt anh bị sao đấy? Thế tôi hỏi anh giờ anh không một xu, anh ngheò kiếp ҳάc xem nó có theo anh không? Hay nó cũng chỉ yêu tiền của anh thôi!
– Cô ấy không phải người như thế!
– Anh… anh cút ra khỏi cái nhà này ngay, và đừng có gọi tôi là mẹ nữa!

Mặc dù giận mẹ nhưng Bảo rất có hiếu sợ mẹ sức khỏe không tốt nên Bảo nghĩ tránh mặt lúc này là tốt nhất. Bảo buồn bã, bên tình bên hiếu thật khó để lựa chọn. Anh phi xe đến quán bar muốn uống vaì ly cho tâm trạng bớt căng thẳng thì Quỳnh từ đâu lại xuất hiện ngồi xuống bên cạnh, Bảo thấy thế xích ra và nói :

– Em đến đây chơi thì ra chơi đi đừng phiền anh!
– Anh! Em có gì không tốt mà anh chọn nó chứ?
– Anh chỉ coi em là em, là bạn thôi, trong tình yêu không nên gượng ép!
– Hôm đó hai nhà đã thống nhất rồi tại sao anh lại không đồng ý?
– Không là không!
– Anh không đồng ý em cũng không quan tâm nữa, em không muốn làm bạn, em muốn là người anh yêu, là vợ anh anh! Anh đừng thế này được không?

Vừa nói Quỳnh vừa ôm lấy Bảo thì anh hất tay cô ta ra:

– Nếu em không nói chuyện đàng hoàng thì tránh ra. Đừng để anh không còn tôn trọng em.
– Bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn không chấp nhận em?
– Em ở lại đi, anh về trước!
– Anh Bảo…Bảo…Được lắm! Anh vì nó mà không cần tôi thì đừng có trách tôi, tôi không có được thứ tôi muốn thì nó cũng đừng mong có!

*************

Hôm sau tại phòng làm việc của Bảo, Thịnh nói chuyện với em trai:

– Lần này căng thẳng đấy!
– Anh đừng lo sắp có kết quả rồi!
– Ừ, thế thì tốt! Trước đây chuyện của anh mẹ cũng không đồng ý nhất quyết ép anh đến cùng để rồi cuộc hôn nhân dẫn đến đổ vỡ. Anh đã rất giận nhưng đó vẫn là mẹ của chúng ta, bà thương con nhưng do bà vẫn còn tư tưởng cổ hủ nên cố chấp. Anh đã giấu gia đình, anh quyết tâm yêu và ở với người mình yêu đến cùng.
– Vậy…
– Anh và Nguyệt ở với nhau được 4 năm rồi và có một bé gáι tên là Thỏ đáng yêu lắm! Dù sống hạnh phúc nhưng anh vẫn thấy mình tệ vì không cho mẹ con cô ấy danh phận, không được gia đình nhà chồng biết đến. Giờ thấy em như thế này anh thật sự thấy lo cho em. Mẹ vì quá thương yêu em nên mẹ sẽ càng làm khó em thôi.
– Anh đừng lo em sẽ giải quyết được, thâý anh hạnh phúc là em vui rồi, mà anh cũng thật là… giấu cả nhà thôi chứ giấu cả em nữa.
– Cô ấy không muốn ai biết hết vì cô ấy nói chỉ cần anh vui vẻ là được và cô ấy ʇ⚡︎ự nguyện, nhưng Thỏ cũng lớn rồi, con bé cần được đi học như bao bạn bè khác và anh muốn cô âý danh chính ngôn thuận bước vào nhà mình!
– Bố với Vy không sao, anh cứ đưa chị với cháu về biết đâu có cháu mẹ sẽ thay đổi thì sao.
– Ừ, anh cũng mong vậy! Anh đã trải qua, anh hiểu cảm giác của phụ nữ lắm, họ nói là không sao nhưng trong tâm họ thì đau khổ, chẳng ai lấy chồng mà không muốn có danh phận cả, nên chuyện của em anh thấy phải tính chu toàn hơn.
– Vâng, em biết rồi! Nhân tiện việc này anh cũng đưa chị và cháu về đi, mẹ nhận hay không nhận thì vẫn còn có bố, em và Vy nữa. Bố cũng mong có cháu lắm, nếu biết bố sẽ rất vui.
– Ừ! Anh nợ cô ấy quá lâu rồi nên lần này anh sẽ không để cô ấy thiệt thòi nữa.
– Vâng.

Bảo nghĩ thương cho anh trai quá! Vậy là bốn năm qua anh giấu cả nhà mà để chị dâu và cháu gáι của anh thiệt thòi. Nghĩ đến Nhiên anh càng phải quyết tâm hơn, anh sẽ không bao giờ để cô rơi vào trường hợp này đâu, hạnh phúc của mình là mình phải nắm bắt và bảo vệ…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất