Người Không Thể Với Tới – Chương 6

Vũ Linh 250

Tác giả: Hạ Long

Thực chất việc đơn giản này để vợ lo thay chồng cũng được nhưng vì giờ này Phương Oanh không còn cho Thành Nam cảm giác tin tưởng nữa nên anh đã thẳng thừng từ chối.

– Việc này em không cần lo đâu! Cứ để trợ lý Từ sắp xếp được rồi!

– Anh nói vậy sao được. Vẫn là để em giúp sẽ tiện hơn!

– Việc nhỏ này nên để cấp dưới làm. Còn em hãy làm tốt những gì đã hứa đi!

Thành Nam nói xong liền buông đũa đứng dậy, còn lại hai người phụ nữ, Phương Oanh không mất công diễn nữa mà lật mặt với Linh.

– Mày đừng có mơ tưởng trèo cao không lại ngã đau đấy!

– Chị đừng lo nhiều chuyện! Em chỉ cần công việc để đảm bảo cuộc sống gia đình, ngoài ra em không để ý những thứ khác!

– Tốt nhất là mày nói được làm được, nếu không tao sẽ không tha cho mày!

Phương Oanh buông lời đe dọa xong liền rời khỏi phòng ăn thì vô tình chạm mặt cô Luận ở cửa ra vào. Đoán chừng đã bị cô Luận nghe thấy chuyện vừa nói nên ngay lập tức bóng gió ý tứ.

– Nhà này ai là chủ nhân thì mọi người cũng biết rồi đấy! Việc gì nên hay không nên nhớ cân nhắc thật kỹ kẻo lại vạ miệng!

Cô Luận biết thừa lời lẽ kia là đang nhắc nhở mình nhưng cô cũng không có ý kiêng dè, vẫn bình thản đi ngang qua Phương Oanh tiến vào trong nói chuyện với Linh.

– Cháu ăn xong thì qua phòng bà ngay đi! Bà đang chờ đấy!

– Cô đợi cháu dọn dẹp một chút là xong ạ!

– Chỗ này để người khác làm!

– Dạ. Cháu đi liền ạ!

Bị cô Luận phớt lờ lời cảnh cáo khiến Phương Oanh tức điên người nhưng muốn ᵭấu lại cũng không có khả năng nên cô ta ʇ⚡︎ự động viên bản thân, cố gắng kìm nén cơn giận dữ. Đứng một góc suy ngẫm xem bước tiếp theo nên làm như nào cho tốt thì vừa hay thấy Thành Nam từ tгêภ tầng đi xuống. Cứ tưởng anh đi tìm mình nhưng không phải, bởi Nam xuống hết cầu thang là rẽ luôn vào phòng của bà Loan. Một màn này càng khiến Oanh điên tiết hơn…

“Con кнốикιếρ, bà già ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt. Các người muốn lôi kéo Thành Nam, khiến anh ta ghét tôi thì tôi sẽ làm cho các người thân bại danh liệt.”

Bên ngoài Phương Oanh hậm hực bao nhiêu thì bên trong phòng bà Loan hài lòng bấy nhiêu. Giọng của bà sang sảng khen ngợi Linh.

– Con bé này khéo thật đấy! Chân của bà thế mà dễ chịu lắm luôn!

– Cháu có biết qua cả châm cứu, mai cháu sẽ làm cho bà nhé! Chân phải của bà yếu hơn thì cháu sẽ làm trước ạ!

– Cháu biết làm cả việc này sao?

– Dạ! Mẹ cháu trước đây là bác sĩ đông y nên có truyền dạy cho cháu! Bà là một bác sĩ rất giỏi, chỉ tiếc là số phận ngắn ngủi nên đã bỏ bố con cháu đi sớm ạ!

Bà Loan nghe Linh kể chuyện về mẹ của mình thì thương lắm, không còn mẹ ở bên là thiệt thòi rất lớn, cũng giống như Thành Nam, bố mẹ mất sớm nên tình cảm thiếu hụt là không tránh khỏi. Vậy nên suốt những năm qua bà luôn tìm mọi cách bù đắp cho cháu trai bằng tất cả tình thương của mình.

– Cháu là một cô bé rất tốt lại giỏi nữa. Cứ phát huy ϮιпҺ thần như này thì mẹ cháu ở dưới đó sẽ rất vui và ʇ⚡︎ự hào đấy!

– Vâng. Cháu sẽ không khiến mẹ cháu phải thất vọng đâu ạ!

– Ừ. Tốt lắm!

Đúng là một cô gáι kiên cường, bà Loan vừa thương lại vừa vui vì có một người bạn nhỏ dễ thương như này bên cạnh, cάпh tay từ từ đưa lên xoa đầu cô rồi lại nhìn qua cháu trai đang ngồi đối diện.

– Thành Nam! Em nó vất vả rồi, nếu giúp được gì con cứ giúp nhiệt tình nhé!

– Vâng. Bà cứ yên tâm ạ!

– À… Con bé nó học ngành giống con thì con xem có bồi dưỡng cho em nó thêm được không?

– Dạ. Con sẽ sắp xếp trợ lý Từ giúp Linh việc này!

– Bà biết trợ lý Từ là người làm được việc nhưng chuyện này bà muốn ʇ⚡︎ự con bồi dưỡng em Linh!

– Vâng. Bà muốn như nào con sẽ giúp như vậy ạ!

Bà Loan nghe Thành Nam đồng ý thì gật gù, vẫn là đứa cháu ngoan ngoãn, hiểu chuyện của bà, ấy vậy mà đáng tiếc ngày đó lại thích một người chẳng ra gì. Đúng là duyên nợ trái ngang…

– Bà! Bà lại nghĩ gì mà thở dài thế ạ?

– Không có. Là bà chưa buồn ngủ nên tính rủ hai đứa cùng cô Luận chơi bài cho vui. Mấy cô cháu thấy sao? Có chiều bà già này chút không?

– Dạ! Cháu thì sao cũng được, cháu cũng chưa buồn ngủ, chỉ là sợ anh Nam không thích trò này!

– Được! Tôi cũng đang cần thư giãn! Em đi lấy bộ tú qua đây đi!

Cũng chỉ là nói cho vui, ai ngờ Thành Nam lại đồng ý tham gia cùng khiến cô Luận và bà Loan cứ nhìn nhau cười. Hai bà già muốn chia phe nên ngay lập tức ra điều kiện.

– Bà với cô Luận một phe, con với Linh một phe thì nên ngồi chéo nhau đi! Đội nào thua thì bị bôi nhọ lồi lên mặt.

– Nhà mình lấy đâu ra nhọ lồi hả bà?

– Bà có cách! Cô Luận! Cô đi kiếm đi!

– Vâng. Bà đợi con một chút!

Chẳng biết cô Luận kiếm đâu ra cái chảo đen thùi lùi. Nhìn cái chảo Linh lại nhớ lại tuổi thơ dữ dội của mình. Cái thời chăn trâu, cắt cỏ, mặc quần rách đít cùng lũ bạn ra sông tắm, cùng chúng nó ᵭάпҺ đáo, ᵭάпҺ bi, chơi cưỡi ngựa rồi có cả trò ᵭάпҺ bài bôi nhọ lên mặt… Sao mà vui đáo để…Vậy mà đã qua đi mười mấy năm rồi…

– Bà ᵭάпҺ sáp K, ai đỡ được không?

Khánh Linh vừa hay có sáp Át, xong để bà Loan vui cô lắc đầu chịu thua. Bỏ bài sang ván mới lại tiếp tục nhường cô Luận. Hết mấy ván mà Linh cứ bỏ bài suốt khiến Nam không để ý không được. Sau cùng anh mới phát hiện ra một điều rằng bài của cô không hề thua mà vì chỉ muốn hai người lớn vui mà hết ván này tới ván khác cô đều nhường nhịn. Hóa ra có những người chỉ cần người khác được vui thì bản thân cũng vui, đó là tình cảm thật chứ không hề giả tạo. Sự nhường nhịn đó xuất phát từ tấm lòng chứ không phải do hoàn cảnh hay miễn cưỡng.

Phương Oanh ở tгêภ phòng đợi mãi mà không thấy Thành Nam lên ngủ liền không muốn chờ nữa mà đi thẳng xuống phòng bà Loan gõ cửa. Nhưng khi bước vào thì cô ta há hốc miệng bởi cảnh tượng trước mặt. Bốn người ngồi tгêภ giường cùng chơi bài đã là một chuyện lạ nhưng điều lạ nhất là từ trước tới giờ Thành Nam là người rất sạch sẽ, càng không bao giờ có kiểu chơi mấy trò con nít này, vậy mà giờ anh là người bị bôi nhọ lên mặt nhiều nhất và cả Linh nữa. Phương Oanh vẫn á khẩu không nói lên lời thì bà Loan hắng giọng lên tiếng:

– Bà mệt rồi! Mấy cô cháu giải tán đi!

– Dạ. Bà với cô ngủ ngon. Con về phòng đây ạ!

Thành Nam nói rồi đi nhanh ra ngoài thì Phương Oanh cũng lật đật chạy theo sau. Cô ta càng nghĩ càng tức. Cứ nghĩ anh vào đó là thăm hỏi bà Loan, ai dè là tụ tập với con кнốикιếρ kia chơi vui vẻ thế. Mà cũng tại cái bà già ch-ết tiệt, lúc nào cũng làm nũng trước mặt cháu trai để lấy lòng thương hại, rồi cả cái mụ Luận kia nữa…

Phương Oanh dậm chân bình bịch oán trách, xong vì tức quá hóa điên, lại quên mất đi bản thân vẫn đang trong quá trình hối lỗi, cô ta lên tới phòng liền kéo tay Nam giật mạnh rồi chất vấn anh:

– Anh bỏ em tгêภ này không thèm hỏi han để xuống dưới đó chơi mấy trò trẻ con. Anh xem, anh có quá đáng với em không?

– Thế nào gọi là quá đáng?

– Bà anh chỉ suốt ngày giả vờ ốm đau, làm nũng, bắt con cháu phải theo kiểu vô lý của mình. Em thật sự quá thất vọng!

– Em vừa nói gì? Em nói lại xem nào!

Phương Oanh chưa nhận ra sự việc đi quá của bản thân, vẫn thao thao thao bất tuyệt bởi cơn tức chiếm ngự hết lý trí mà ăn nói quá đà tiếp.

– Anh vốn dĩ ưa sạch sẽ mà vừa nãy anh làm cái trò gì thế? Đã vậy anh còn cùng một đội với con khố rách áo ôm đó chơi một cách vui vẻ nữa. Có phải anh đã ăn phải bùa mê tђยốς lú gì của nó không? Có phải anh đã ăn nằm với nó rồi không? Trả lời em đi! Nói đi!

– Cút…Cút ra khỏi phòng của tôi!

– …!!!

Thành Nam mặt đỏ bừng chỉ tay ra phía cửa đuổi Oanh thì lúc này cô ta mới nhận ra mình vừa nói mấy lời quá đáng. Nhưng đã muộn rồi, Nam không còn muốn đôi co với loại người vô giáo dục như cô ta nữa.

– Ra khỏi phòng tôi ngay lập tức!

– Anh…Em xin lỗi! Là em giận quá mất khôn…Anh…Anh tha lỗi cho em đi…

Nhưng càng nghe mấy lời này khiến Nam càng thêm chán ghét, anh không nhân nhượng, một phát kéo cô ta đẩy ra ngoài rồi đóng sập cửa lại.

Thực sự là hết nói nổi, Thành Nam thở dài, ʇ⚡︎ựa lưng vào bức tường lạnh để giúp bản thân giảm bớt cơn nóng giận hơn. Bản thân là con nhà giàu, danh giá, được đào tạo, học tập môi trường nước ngoài nhưng cái hay chẳng học được mà chỉ toàn là ᵭộc đoán, giả tạo, xấc xược, cộc lốc… Hóa ra những năm qua anh đã hoàn toàn bị lừa gạt bởi vẻ ngoài như hoa, như ngọc kia. Cái mác con nhà văn hóa đã khiến anh mờ mắt, tưởng Oanh là người hiểu chuyện, ngoan hiền nhưng không phải, một chút cũng không mà tất cả chỉ là một màn kịch được dựng kỹ lưỡng.

Lần này Thành Nam ghét bỏ cô ta thực sự, đồ đạc cũng không cho phép cô ta để ở phòng của anh nữa mà cho người giúp việc dọn hết sang phòng bên cạnh. Phương Oanh sốt ruột, cô ta liền lấy bố mẹ mình ra uy hϊếp để anh thay đổi ý định nhưng càng muốn uy hϊếp anh thì anh càng làm điều ngược lại, đã vậy Nam còn tuyên bố hai vợ chồng chính thức ly thân từ đây.

Bị Thành Nam bỏ lơ khiến Oanh ôm cục tức to tướng, đã vậy lại nghe chuyện anh chính thức cho trợ lý Từ sắp xếp giúp đỡ Khánh Linh vào thực tập ở công ty chính thì càng điên hơn. Sự ċăm hận với Linh càng tăng thêm đỉnh điểm…

***

Theo sự sắp xếp của Thành Nam thì hôm nay là ngày Khánh Linh tới công ty thực tập. Vì cùng đến một chỗ đi làm nên Thành Nam tốt bụng nói cho cô đi nhờ.

– Linh! Lên xe đi! Tiện đường tôi chở đi!

– Dạ. Thôi. Anh để em ʇ⚡︎ự túc chứ mắc công mọi người nói ra nói vào rồi cả chị Oanh nữa. Phiền phức lắm anh ạ!

– Vậy. Tôi đi trước. Lát em đến thì lên thẳng gặp trợ lý Từ, cậu ta sẽ sắp xếp công việc cho em.

– Vâng ạ!

Khánh Linh sau đó ʇ⚡︎ự đi xe máy tới công ty. Cô theo hướng dẫn của lễ tân lên tầng gặp trợ lý Từ thì đã thấy anh ấy đứng chờ sẵn.

– Chào Linh!

– Dạ. Anh là trợ lý Từ phải không ạ?

– Ừ. Anh là trợ lý thân cận của sếp Nam cũng là bạn thân nhất của anh ấy nên có vấn đề gì em cứ mạnh dạn trao đổi với anh nhé!

– Dạ. Vậy sau này nhờ anh Từ giúp đỡ em ạ!

– Được rồi! Theo anh xuống đây!

Khánh Linh theo trợ lý Từ đi xuống tầng dưới. Cô được dẫn vào một phòng có khá đông nhân viên. Nhưng phần lớn là nữ nhiều hơn nam.

Môi trường tập thể Khánh Linh cũng đã và vấp nhiều rồi nên không còn lạ lẫm mấy ánh mắt đang soi mói kia, chỉ là cô lo lắng nếu có chuyện không may xảy ra như lời Oanh nói liệu có ảnh hưởng đến người giúp đỡ cô là Thành Nam hay không?

Khánh Linh đang mải suy nghĩ mà trợ lý Từ đã giới thiệu cô xong với mọi người từ lúc nào. Phải đến khi anh ta đẩy tay hai cái thì cô mới giật mình phản ứng.

– Dạ… Em chào các anh, các chị. Em là Khánh Linh! Ngày đầu đến đây thực tập, có điều gì không biết, em mong các anh chị giúp đỡ em ạ!

– Chào Linh! Chúng ta đều giống nhau mà. Cũng từ chập chững rồi mới thành quen. Nào! Nào! Lại đây đi! Anh Từ! Anh cứ yên tâm giao em Linh cho chúng em. Ai chứ, người của anh Từ thì chúng em nhất định quan tâm chu đáo!

Khánh Linh chào hỏi xong thì Thanh Nga bước lên, chủ động kéo tay Linh về phía mình nói lời quan tâm, rồi cũng cô ta chủ động nhận trách nhiệm, khẳng định với trợ lý Từ khiến anh ta chỉ có thể gật đầu rời đi.

– Được rồi! Vậy thì nhờ mấy cô cậu bảo ban em Linh nhé! Tôi đi trước đây!

– Vâng…Vâng…

Trợ lý Từ vừa đi khỏi thì Thanh Nga lập tức bỏ tay khỏi người của Linh. Cô ta cũng quay ngoắt 180 độ đối với cô.

– Cô đi xuống góc bàn trong cùng kia ngồi đi! Lát có người giao việc cho cô!

– Vâng.

Thanh Nga nói lát nữa sẽ có người giao việc nhưng cái lát nữa của cô ta mất nửa buổi cũng không thấy động tĩnh gì. Nhìn những nhân viên khác tất bật làm việc, chỉ có Linh là ngồi im thì không được. Sau cùng cô lên tiếng hỏi thì Nga thản nhiên quay sang sai vặt.

– Cô đi pha giúp tôi cốc cafe đi!

– Vâng.

Cố gắng nhịn xuống Khánh Linh đi pha giúp cô ta cốc cafe nhưng lúc mang vào cô ta lại không khách khí từ chối.

– Quên mất! Tôi chỉ thích uống cafe đen ít đường. Cô đi pha lại giúp tôi nhé!

Ngày đầu đi làm Khánh Linh không muốn ʇ⚡︎ự chuốc phiền nên vẫn nhẫn nhịn. Có điều không sai cô đi pha cafe nữa thì lại là làm mấy việc như phô tô rồi lau bàn ghế. Cả ngày chỉ lau chùi, dọn dẹp không thì lại mang vác chồng lớn, chồng bé mấy thứ linh ϮιпҺ. Thực sự không thể nhịn được nữa. Cô định lên phòng tìm trợ lý Từ giúp đỡ mình thì vừa hay gặp Thành Nam ở thang máy.

– Em đi đâu đây?

– À…

Vừa nãy khí thế còn ngùn ngụt nhưng không hiểu sao khi đối mặt Thành Nam liền khiến Linh mau chóng bình tâm lại. Mới ngày đầu đi làm bị sai hạch một chút mà không chịu được thì làm sao xứng với sự giúp đỡ nhiệt tình của bà và Thành Nam chứ.

– Dạ. Em lên tìm anh Từ hỏi về công việc thôi ạ!

– Ừ. Cậu ấy ở văn phòng đó! Em vào gặp đi!

– Vâng. Em chào anh!

Đợi Nam vào hẳn thang máy thì Khánh Linh mới quay trở xuống phòng làm việc. Coi như mấy ngày đầu thử sức chịu đựng của mình đi. Có thế nào cũng phải cố gắng vượt qua, tìm cách khắc phục tình trạng ᵭấu đá, ЬắϮ пα̣t, ganh ghét kiểu này mới được. Cố lên Khánh Linh ơi!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất