Mặt trời sau giông bão – Chương 52

Vũ Linh 247

Minh Nhật quay trở vào, thấy mọi người đã đứng dậy, chuẩn bị rời bàn ăn và mấy dì giúp việc đang dọn dẹp. Thấy Nhi lăng xăng dọn bát d᷈-/i᷈a, mẹ anh ngăn lại:

– Cháu cứ để đấy, ra ngoài uống nước đi!

Nhi cười nhẹ:

– Bác gáι, những việc này cứ để cháu làm cùng mọi người ạ. Cháu đến đây đã được ăn ngon rồi, giờ chẳng dọn dẹp gì, cháu thấy…

Thu Cúc nghe Nhi nói liền cười:

– Em đúng xuất thân là dân lao động nên không được phục vụ, chỉ quen hầu hạ người khác, không làm cứ ngứa ngáy khó chịu nhỉ? Những người này họ được trả tiền để nấu nướng, dọn dẹp, em nhúng tay vào làm gì?

Minh Nhật bước lại, ʇ⚡︎ự nhiên đưa tay luồn vào tóc Nhi:

– Em ăn no chưa?

Nhi nhoẻn cười:

– Dạ rồi ạ!

Nhật thấy tay cô vẫn dọn bát đũa thì nói:

– Em cứ đưa lại bồn rửa, có các cô các dì rửa dọn, mình ra phòng khách uống nước, chịu không?

Nhi gật đầu, khẽ ” dạ ” rồi đưa chồng bát lại bồn rửa và nói với mấy người giúp việc:

– Nhờ các dì rửa giúp cháu nhé!

Dì Hạnh giúp việc cười:

– Cô cứ ra ngoài ngồi chơi, có mấy cái bát, cái d᷈-/i᷈a thôi mà!

Mẹ chị Cúc thấy vậy liền lên tiếng:

– Đó là việc họ phải làm, chả phải nhờ vả gì cả. Nếu Minh Nhật thật lòng yêu cháu và cháu muốn bước chân vào nhà này thì còn phải học nhiều đấy!

Bà Huệ nhàn nhã nói:

– Tôi thấy cháu Nhi ngoan đấy, xuất thân chẳng quan trọng bằng lối hành xử khi trưởng thành. Những gì cháu nó nói là phép lịch sự tối thiểu thể hiện sự tôn trọng đối với người giúp việc. Không biết bên nhà bạn thế nào chứ bên này, người giúp việc cũng như người nhà vậy. Hôm nay có khách nên các cô ấy ngại chứ bình thường, họ vẫn ăn cùng chúng tôi!

Mẹ chị Cúc thở nhẹ một tiếng rồi cười:

– Bạn quả là người nhân hậu!

Rồi bà nhìn sang con gáι:

– Cúc, con nên học tập lối sống đó!

Chị Cúc ” dạ ” một tiếng nhẹ nhàng rồi cười dịu dàng. Nhi cứ có cảm giác chị ấy như đang cố tình im lặng, mọi chuyện phó thác cho mẹ nói ra. Nhật kéo cô trở lại phòng khách, ông Cao Tuấn đang xem thời sự. Lâu nay, Nhi chẳng có được cảm giác quây quần cùng gia đình xem những chương trình tivi như thế này. Mọi người vừa yên vị thì ông Cao Tuấn có điện thoại gọi tới. Vì ông đã về hưu, mọi chuyện đều giao lại cho Minh Nhật. Anh vẫn luôn báo cáo tình hình Tập đoàn, có điều gì cần sẽ thẳng thắn hỏi. Vì thế, ông Cao Tuấn không có những cuộc điện thoại của đối tác như xưa. Thấy số gọi đến không được lưu tên, ông nghĩ không có chuyện gì quan trọng, nhưng theo phép lịch sự, ông bước ra ngoài nghe:

– A lô, ai đấy?

Phía bên kia, một giọng nói vang lên:

– Ông Cao Tuấn phải không ạ?

Ông Tuấn gật đầu ҳάc nhận:

– Đúng, tôi đang nói chuyện với ai đây?

Giọng đàn ông đầu bên kia tiếp tục:

– Ông không cần biết tôi là ai, nhưng tôi là người rất kính trọng ông. Dù ông không còn là chủ tịch của Cao Thị, nhưng tôi có một thông tin quan trọng và muốn nói với ông.

Ông Cao Tuấn nhíu đôi mày rậm:

– Anh muốn nói điều gì với tôi?

Người đàn ông ấy lên tiếng:

– Tôi biết, dù Tập đoàn bây giờ được con trai ông lãnh đạo nhưng ông vẫn là người có tiếng nói. Vụ ᵭấu thầu sắp tới cần một số tiền không nhỏ và nó có ảnh hưởng lớn đến Cao Thị. Nếu tập đoàn thắng trong vụ ᵭấu thầu thì sẽ phát triển chẳng ai địch nổi, không khác gì hổ mọc thêm cάпh. Nhưng Cao Minh Nhật con trai ông và trợ lý Tôn Văn đang phản bội ông, bán đứng tập đoàn để câu lợi riêng. Trợ lý Tôn Văn đã đưa bản kế hoạch kinh doanh cho Lưu Khánh Sơn, đối thủ nặng ký nhất của Cao Thị trong lần ᵭấu thầu này. Hắn vừa từ Úc trở về, công ty đã được lập ở thành phố C từ khá lâu với một số vốn lớn. Hắn sẵn sàng mua lại bản kế hoạch kinh doanh, dồn toàn bộ tiền vào vụ ᵭấu thầu này để chiến thắng Cao Thị.

Ông Cao Tuấn lắng nghe thật rõ những lời đó rồi nói:

– Tại sao anh lại nói với tôi?

Người kia trả lời:

– Như tôi nói ban đầu, tôi rất kính trọng ông. Tôi không muốn ông vì một đứa con trai mà mất tất cả công lao gây dựng lâu nay.

Thực ra thương trường cũng như chiến trường, ai bước vào đó cũng ʇ⚡︎ựa như đi ᵭάпҺ trận vậy. Thế nên, với một người lãnh đạo lâu năm như ông Cao Tuấn, luôn có cái đầu lạnh và trái tιм nóng. Ông chưa đến mức bị xui xút này nọ. Nếu ai nói gì cũng nghe thì Cao Thị đâu được như bây giờ! Người kia thấy ông im lặng thì nói tiếp:

– Tùy ông suy nghĩ và quyết định, không phải bao giờ người nhà mình cũng vun vén cho gia đình. Có những kẻ mưu mô để trục lợi riêng, không muốn nấp sau cái bóng quá lớn của bố mình.

Ông Cao Tuấn hừ lạnh một tiếng rồi mỉm cười:

– Cảm ơn anh đã gọi cho tôi, anh nói xong chưa?

Người bên kia vẫn kiên nhẫn:

– Những gì cần nói, tôi đã nói rồi. Quyết định thuộc về ông, tôi hi vọng một người vừa có tài vừa có đức như ông sẽ đưa ra quyết định sáng suốt. Việc Cao Minh Nhật từng đỡ đạn hai lần cho em trai, rồi ngấm ngầm đẩy Cao Minh Đạt vào tù chẳng qua là cái cớ để Cao Thị thuộc về một mình anh ta. Giờ anh ta sắp đạt được mục đích đó rồi, nhưng để một mình nắm quyền, không còn liên quan đến ông – người đã để lại cả cơ ngơi cho anh ta thì Cao Minh Nhật đã cấu kết với Tôn Văn phản bội ông, chấp nhận để Cao Thị thua cuộc, lụn bại, còn anh ta sẽ bắt tay với Lưu Khánh Sơn lập ra một tập đoàn mới tгêภ chính cơ sở của Cao Thị, chỉ là cái tên Cao Thị mãi mãi không còn tồn tại nữa.

Nghe đến Lưu Khánh Sơn, bàn tay còn lại của ông Cao Tuấn nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên từng đám. Nhưng đến cuối cùng, ông nói:

– Anh nói xong chưa?

Người kia cười;

– Ông có muốn cùng tôi bàn một kế hoạch để giúp Cao Thị đứng vững không?

Ông Tuấn nhếch mép:

– Tại sao tôi phải tin anh? Tôi hỏi anh nói xong chưa để tôi còn tắt máy!

Ông nói xong thì tắt máy luôn. Bố của Minh Nhật ngồi xuống bộ bàn ghế đá đặt ở sân. Điều ông lo lắng không phải là sợ con trai nông nổi rồi phản mình, đổ cơ nghiệp nhà họ Cao xuống sông xuống biển. Mà điều ông Cao Tuấn suy nghĩ chính là việc Minh Nhật sẽ phải đối đầu với Lưu Khánh Sơn – con trai của Lưu An. Người đó với ông vốn là bạn bè thân thiết, cùng làm ăn, cùng trải quá cả một quãng đời vất vả, lênh đênh làm đủ nghề để kiếm sống. Họ cũng ăn chung, ở chung như anh em ruột ϮhịϮ, cùng chắt góp gây dựng nên một trong những Công ty về Công nghệ đầu tiên ở thành phố C. Thế rồi, cả hai trái tιм cũng cùng yêu chung một người phụ nữ. Nhưng cuối cùng, người con gáι ấy đã chọn Cao Tuấn- người đó chính là bà Minh Huệ, vợ của ông bây giờ. Cưới Minh Huệ, ông Tuấn đã xây dựng được một hạnh phúc gia đình, nhưng tình bạn với Lưu An thì không còn nữa.

Dù ông Cao Tuấn có làm gì, nói gì thì ông An vẫn một mực xem Cao Tuấn là kẻ thù. Trong khi Cao Tuấn bận rộn lo cho đám cưới, Lưu An đã mua chuộc các cổ đông trong công ty và tìm cách lật đổ Cao Tuấn. Đám cưới đẹp như cổ tích của ông Cao Tuấn và bà Minh Huệ vừa xong xuôi, cũng là lúc ông được tin người bạn từng đồng cam cộng khổ với mình yêu cầu họp Hội đồng quản trị và tuyên bố Lưu An là người nắm giữ nhiều Cổ phần nhất, đồng nghĩa với việc ông Cao Tuấn không còn giữ chức Chủ tịch Hội đồng quản trị nữa. Được sự đồng thuận của số đông cổ đông trong công ty nên Cao Tuấn ngậm đắng nuốt cay chấp nhận nhường ghế lãnh đạo lại cho bạn, dù trước đó ông được lòng Cổ đông và được gia đình giúp đỡ thêm nên ngồi vào chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị.

Nung nấu sẽ thành lập công ty riêng của mình, lại chịu cảnh bị Lưu An chèn ép lúc ở công ty cũ, ông Cao Tuấn đã rời công ty đó và làm lại từ đầu. Từ việc mở quán nhậu đến việc tìm hiểu các loại ɾượu ngoại và nội, rồi mở cửa hàng bán ɾượu đầu tiên cho tới việc thành lập Công ty kinh doanh ɾượu và sau này phát triển Thành tập đoàn Cao Thị với rất nhiều các mảng kinh doanh. Đó là những nỗ lực không biết mệt mỏi của vợ chồng ông. Cao Tuấn luôn tôn trọng Minh Huệ – người vợ hiền lành của mình. Một người không bon chen, không ganh đua nhưng luôn là chỗ dựa cho ông mỗi khi mệt mỏi, là niềm an ủi, động viên ông mỗi khi ông căng thẳng. Ngoài bà, ông không đặt niềm tin ở bất kỳ ai và giờ có thêm Minh Nhật.

Hai đứa con trai giống nhau về ngoại hình nhưng khác biệt về tính cách. Ông hiểu Minh Nhật thông minh, bản lĩnh. Nhưng Lưu Khánh Sơn chẳng khác gì người cha Lưu An, liệu con trai ông có đủ để đối đầu với một kẻ mưu mô thủ đoạn như thế không? Minh Nhật đi học ở Úc thì Lưu An cũng cho Khánh Sơn chọn con đường đó. Ông Cao Tuấn vẫn dõi theo con và biết không ít lần Khánh Sơn tìm cách phá con trai mình tгêภ đất Úc. Cũng may Minh Nhật là người điềm đạm, bình tĩnh trước mọi việc nên không để lại hậu quả. Đỉnh điểm là lần Sơn tìm cách ăn cắp đề tài tốt nghiệp của Nhật thì con trai của Cao Tuấn đã cẩn thận gửi cho giáo sư hướng dẫn bản viết tay trước khi Khánh Sơn ra tay. Nhật còn lưu đề tài đó ở nhiều nơi để đối chất với Sơn, chứng minh đó là đồ án của mình. Nhưng những việc trong phạm vi trường học khác hoàn toàn với cuộc sống xô bồ này, với thương trường khốc liệt này. Thế nên, ông lo điều đó.

Ông Cao Tuấn bước vào phòng khách rồi nói:

– Nhật, lên phòng ba một chút!

Minh Nhật biết khi ba gọi mình lên phòng riêng có nghĩa là điều ông sắp nói ra rất quan trọng và thường là về công việc của tập đoàn. Nhưng anh bắt gặp ánh mắt lo lắng của Nhi. Có lẽ cô đang lo ông Cao Tuấn không hài lòng về mình, nhưng những người giàu họ thường có cách xử sự riêng, kín đáo. Cô lo bố anh làm khó anh nên mới gặp riêng. Nhật đặt bàn tay lên tay cô:

– Em ngồi chơi với mẹ nhé, anh lên bàn chút việc Tập đoàn với ba!

Nhi cũng chỉ biết gật đầu. Bà Minh Huệ nhìn cô:

– Tập đoàn dạo này bận rộn nên cháu cũng thông cảm cho Nhật!

Nhi nhìn bà mỉm cười:

– Dạ cháu biết anh Nhật bận rộn lắm nhưng cháu cũng chỉ động viên anh ấy thôi chứ không giúp được gì nhiều!

Mẹ chị Cúc cười cười:

– Nghe nói cháu đang là sinh viên năm thứ nhất. Nếu vậy, kiến thức của cháu không giúp được Minh Nhật và Tập đoàn lớn như thế!

Bà Huệ nhìn sang Nhi. Giọng bà rất nhẹ và ấm:

– Tuệ Nhi, là phụ nữ, không phải cứ bon chen chốn thương trường mới là giúp người đàn ông của mình. Theo ta, lời động viên lúc chồng mệt mỏi, ʋòпg tay ôm lấy chồng mình khi chồng căng thẳng chính là sự giúp đỡ lớn lao rồi. Ta thấy cháu cũng giống ta đấy!

Lời nói của mẹ anh khiến Nhi thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, cô vui vẻ và thoải mái trò chuyện với bà hơn. Từ đầu buổi đến giờ, dù bà không nói thẳng ra là ưng Nhi hay không, nhưng cách bà đáp trả mẹ con chị Thu Cúc đủ cho Nhi cảm thấy ấm lòng.

Advertisement

Minh Nhật theo ông Cao Tuấn lên phòng làm việc của ông. Bố anh kể lại cho Nhật nghe về cuộc điện thoại. Anh nhìn số điện thoại ông đưa rồi nói:

– Thưa ba, không cần kiểm tra con cũng biết đây chỉ là sim rác. Khánh Sơn đã về từ tối qua và bắt đầu hành động. Cảm ơn ba đã luôn tin tưởng ở con, ba yên tâm, con đủ sức đối đầu với hắn!

Ông Cao Tuấn điềm tĩnh nói:

– Khi ba giao tập đoàn cho con, nghĩa là ba trao cả niềm tin cho con, cuộc sống của cả ngàn công nhân nằm trong tay con. Ba biết một người như con không bao giờ làm việc hời hợt, nhưng hàng chục năm trước Lưu An đã mưu mô một thì giờ đây với công nghệ hiện đại và mối thù do chính ông ta tạo ra ngày càng thâm sâu, ba nghĩ Lưu Khánh Sơn còn пguγ Һιểм gấp mười lần. Ba muốn con đủ tỉnh táo để bảo vệ tập đoàn và cả những người thân cận bên cạnh, đừng để bị phản bội như ba trước đây…

Minh Nhật gật đầu:

– Ba yên tâm, con đã chuẩn bị cho cuộc đối đầu này từ khi gặp Khánh Sơn tгêภ đất Úc. Không phải con khoét thêm mâu thuẫn, mà bởi một kẻ không biết quay đầu thì mình chỉ còn cách đối mặt!

Trong khi hai bố con Minh Nhật đang bàn tính về kế hoạch sắp tới, Nhi cùng mọi người vui vẻ trò chuyện trong phòng khách thì ở khu trọ của cô, bác Thảo bế Cà Chua sang phòng trọ của bé Gil bên cạnh. Đã hơn tám giờ tối, thấy Cà Chua chép chép miệng, bác Thảo nói:

– Đói rồi, đói rồi. Mình về uống sữa đã nhé!

Hai bà cháu tạm biệt Gil để về uống sữa bột. Bà Thảo pha sữa cho Cà Chua rồi cho cô bé uống. Cà Chua vừa uống ngon lành xong cốc sữa thì bỗng xuất hiện một người đàn ông ăn mặc khá lịch sự, đang đứng ngay ở cửa phòng:

– Chào bác ạ!

Bà Thảo nhíu mày nhìn người trước mặt. Bà không quen người này, bà cũng nhớ rõ là cổng khu trọ đã khóa khi mẹ của Gil đi làm ca đêm lúc bảy giờ cơ mà? Bà dò hỏi:

– Chào chú, chú tìm ai?.

Người đàn ông mỉm cười:

– Cháu là trợ lý của anh Nhật, anh ấy bảo cháu về đón bé đến khu vui chơi, anh Nhật và chị Nhi đang chờ bé ở đó ạ! .

Bác Thảo thấy kỳ lạ. Nếu có chuyện này thì Nhi phải gọi cho bà hoặc Nhật sẽ đưa Cà Chua đi từ đầu, đâu phải nhờ người như vậy? Bà băn khoăn:

– Tôi chỉ là người trông cháu, mọi việc phải có Nhi hoặc cậu Nhật nói, tôi không thể đưa cho con bé cho người lạ, nó cũng sẽ không chịu đâu. Hay chú để tôi gọi cho Nhi, có tiếng mẹ nói thì bé may ra mới chịu đi hoặc là đi cùng với cả tôi nữa!

Người đàn ông lắc đầu:

– Dạ chị Nhi dặn rằng đưa mỗi bé đi thôi, bảo là cần không gian riêng bác ạ. Bác đừng lo, cháu không gạt bác đâu!

Bà Thảo có cảm giác bất an. Tính Minh Nhật hay Nhi đều cẩn thận, không thể để con bé cho người lạ được, vì cậu ấy biết Cà Chua không bao giờ để người lạ bế, chính Minh Nhật lần đầu tiên bế còn không được nữa là… Bà một mực lắc đầu:

– Chú ơi, tôi không dám đâu, để tôi gọi cho Nhi đã!

Bà vừa nói vừa móc điện thoại, nhưng bà chưa kịp gọi thì giọng người đàn ông đổi khác, một tiếng rít khe khẽ vang lên, ánh mắt người đó nhìn Cà Chua rất lạ:

– Tôi đã bảo không cần, bà dám không nghe lời sao?

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

1 ( 1 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất