Mặt trời sau giông bão – Chương 50

Vũ Linh 154

Tác giả: An Yên.

Nhi không tin vào những gì mình đang thấy. Những tấm ảnh này có vẻ từ khá lâu rồi, được chụp từ một bài báo nhưng chỉ có mỗi ảnh chứ người gửi không có bài viết. Nhi học công nghệ thông tin nên cô hiểu rõ đây không phải là ảnh ghép. Việc đầu tiên Nhi nghĩ là gọi điện cho Minh Nhật, nhưng rồi cô đã không làm việc đó, vì Nhi nhớ sáng nay Nhật có nói rằng hợp đồng anh sẽ ký rất lớn, rất quan trọng.

Sau khi ký kết xong, có thể anh phải đi công tác luôn, chưa chắc anh ấy đã kịp ăn, rõ ràng những việc mà Nhật đang làm rất cần kíp. Tuệ Nhi ngồi thẫn thờ tгêภ giường một lát rồi quyết định sẽ chờ anh đi công tác về. Cô cũng không gọi lại cho bà Loan mà chỉ nhắn cho bà một tin:

– Dạ con không biết ai gửi những hình ảnh này cho mẹ. Nhưng con sẽ tìm hiểu. Chúng con cũng chưa có gì sâu đậm nên bố mẹ đừng lo xa quá. Tạm biệt mẹ!
Gửi xong tin, Nhi cất điện thoại và đi nấu bữa trưa cho hai mẹ con. Mọi việc cần phải bình tĩnh. Cô đã qua một đời chồng, đã qua đủ những thời khắc lo sợ có, đau đớn, mất mát cũng có cả rồi. Yêu một người hoàn hảo như Minh Nhật không dễ, vậy nên cô cần bình tĩnh trước việc này, không thể để bất kỳ một sự hiểu nhầm nào diễn ra. Nhưng nhìn đi nhìn lại, người đó không thể là ai khác ngoài anh. Nhi chỉ biết nuốt những tò mò, thắc mắc vào lòng để chờ anh về…

Chiều hôm đó, Nhi lại tới nhà hàng làm việc như trước. Mọi người xúm lại hỏi han cô, bảo sao cô không nghỉ ngơi thêm, Nhi cười:
– Thôi, em khỏe rồi, ở nhà em buồn tay buồn chân lắm ạ!

Chị Lan cầm tay cô:
– Trời ạ tay vẫn còn nguyên vết bầm kim truyền thế này mà đã đi làm rồi. Con bé này, chủ tịch tịch Minh Nhật nói chẳng sai, không ai cấm được. Nhưng chị thích cái tính ʇ⚡︎ự lập ấy, dù người yêu chủ tịch hay gì vẫn cứ chân chất thế này. Vậy nên nếu hôm qua cα̉пh sάϮ chưa đưa con ranh đó đi, chắc chị phải cho nó mấy cái tát!
Nhi ngạc nhiên. Mọi người đã biết cô và Minh Nhật yêu nhau sao? Cô ghé tai thì Lan:
– Chị, sao chị lại nói em là người yêu chủ tịch?

Chị Lan thủ thỉ:
– Ai cũng biết hết mà, hôm qua chủ tịch cho họp toàn bộ nhân viên để xử lý con ranh kia sau đó chủ tịch còn nói mọi người cứ hòa đồng với em như cũ để em không ngại. Tuệ Nhi, em không biết chủ tịch Cao Minh Nhật là giám đốc nhà hàng này hả?
Nhi trố mắt:
– Sao ạ? Minh Nhật là giám đốc ở đây á chị? Không phải quản lý Bảo sao chị?
Chị Lan lắc đầu:

– Em quá thật thà, ngây thơ, thảo nào con kia nó lừa cho là phải rồi!
Chị Lan kể vắn tắt nội dung cuộc họp cho Nhi nghe. Những lời chị nói khiến Nhi ngạc nhiên quá đỗi. Cô không hề biết anh là giám đốc nhà hàng. Thảo nào quản lý Bảo lại nghe lời anh đến thế. Vậy mà có người còn bảo do mình tốt bụng nên dễ nhờ vả người ta mới hay chứ! Nghĩ đến anh, cô lại mỉm cười một mình, những bức ảnh mẹ gửi lại hiện lên khiến cô khó hiểu…

Mười giờ tối hôm ấy, Minh Nhật gọi video cho cô khi Nhi vừa về đến phòng:
– Em mệt không? Sao chưa khỏe đã đi làm rồi?
Giọng Nhi tỉnh bơ:
– Em sợ nghỉ làm, giám đốc nhà hàng đuổi em, nên phải đi thôi!

Nhật phì cười:
– Mọi người nói gì với em hả? Ai dám đuổi em chứ?
Nhi liếc anh qua màn hình điện thoại:
– Em có biết đâu. Em nghe nói vị giám đốc ấy đẹp trai nhưng khó tính, lớ xớ là bị đuổi thẳng cơ!
Anh gửi cho cô một nụ hôn rồi nói:
– Con ngủ chưa em? Hôm nay em còn mệt không? Có ăn uống đầy đủ không đấy?

Nhi cười ngặt nghẽo:
– Anh làm bảo mẫu của em luôn đi! Hỏi nhiều thế sao em trả lời kịp!
Cô vẫn tỏ ra vui vẻ, một phần vì không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh, một phần cô muốn tìm hiểu về bài báo đó dù như chưa hề biết phải bắt đầu từ đâu. Để tránh cảm giác tò mò, cô sẽ ʇ⚡︎ự làm cho mình bận rộn.
Giọng Minh Nhật lại vang lên:

– Nhớ hai mẹ con quá!
Cô an ủi anh cố gắng làm việc và không được thức khuya kẻo mệt. Hai ngày chờ đợi là những thời khắc Nhi như ᵭάпҺ cược với bản thân mình vậy. Cô không biết mình sẽ đối diện như thế nào khi nghe anh nói. Một người chồng đã tù Ϯộι, dính dáng với bọn ҳα̃ Һộι ᵭeп, không lẽ số cô cứ phải gắn với những người đàn ông tù Ϯộι sao? Về phía bố mẹ cô, cả hai người cũng không nói năng gì sau khi gửi ảnh cho Nhi nữa. Điều này cũng lạ vì thông thường nếu như một chuyện lớn như vậy, chắc chắn bố mẹ cô còn gọi đi gọi lại, trách móc đủ kiểu cơ. Biết điều lạ nhưng Nhi cũng quen với sự thờ ơ của bố mẹ nên không nói gì nữa.

Hai ngày sau…

Tối hôm ấy, Nhi vừa từ nhà hàng trở về đã thấy chiếc Exciter quen thuộc của Minh Nhật dừng trước cổng. Trong lòng cô cảm thấy lòng vui vẻ lạ thường. Nhưng rồi Nhi kìm nén lại, điều gì sẽ xảy ra nếu như lời mẹ cô nói là thật? Thực ra, cô và Minh Nhật yêu nhau chưa lâu nhưng trái tιм cô đã thổn thức nhiều lắm, nghĩ đến điều đó, lòng cô có chút trống trải…
Bước vào phòng, nhìn thấy anh đang nói chuyện với bác Thảo, Cà Chua đang ngủ ngon lành. Vừa thấy Nhi, bác Thảo ý tứ ra về. Minh Nhật nhìn sang cô mỉm cười, cầm lấy tay Nhi:

– Em đói không?
Nhi lắc đầu cười:
– Dạ không, anh mới về sao không nghỉ ngơi, lại tới đây ngay vậy?
Minh Nhật nhíu mày nhìn cô:

– Tuệ Nhi, em đang giấu anh chuyện gì đúng không? Anh thấy em hôm nay lạ lắm!
Minh Nhật luôn ϮιпҺ tế như vậy. Cô hít một hơi rồi nói:
– Cái này em phải hỏi anh mới đúng chứ?
Nhật ngạc nhiên:
– Là sao? Anh làm gì sai với em ư?

Nhi không đưa điện thoại cho Minh Nhật xem mà mở máy và gửi những bức ảnh đó cho anh:
– Nhật, anh có thể nói cho em nghe xem, đây… có phải là anh không?
Minh Nhật trân trân nhìn từng bức ảnh rồi nói:
– Nhi, sao em có những bức ảnh này?
Tuệ Nhi thấy lòng mình hụt hẫng. Anh nói thế là đúng rồi còn gì? Cô nhìn anh:

– Minh Nhật, vậy… đấy là anh sao? Em không trách anh điều gì cả, em cũng không biết trước đây anh phạm Ϯộι gì mà phải lâm vào cảnh này. Nhưng tại sao anh lại giấu em chuyện đó?
Minh Nhật ngồi xuống chiếc ghế rồi nói:
– Anh không giấu em, anh từng nói với em rằng vì em chưa ʇ⚡︎ự tin trong mối quαп Һệ này, nên có một số việc liên quan đến gia đình anh, anh vẫn chưa nói hết với em còn gì? Nhưng anh muốn hỏi em là những bức ảnh này em lấy đâu ra? Có phải mẹ gửi cho em, đúng không?
Lần này, người ngạc nhiên lại là Nhi:

– Sao… sao anh biết?

Rồi cô nghĩ, dường như Minh Nhật đang đi guốc vào bụng cô vậy. Một người thông minh như thế mà có quá khứ tù Ϯộι thì quả là đáng tiếc. Nhưng xâu chuỗi lại, nhìn nhận cả quá khứ của mình với Hoàng Tuấn, Nhi thấy thường những kẻ phạm Ϯộι ác lại có tư duy sẽ rất dễ nắm bắt tâm lý đối phương. Cô không trách quá khứ của anh bởi vì quá khứ của cô cũng đâu tốt đẹp gì khi có một người chồng như Tuấn và bởi cô yêu Minh Nhật của hiện tại. Nhưng cái cảm giác bị giấu diếm khiến Nhi khó chịu. Minh Nhật thong thả nói:

– Đó không phải là anh, mà là em trai song sinh với anh, tên là Cao Minh Đạt!
Nhi ngồi xuống ghế như sợ mình sẽ ngã. Cô nói:
– Anh có em trai song sinh ư? Thật không?

Minh Nhật không trả lời cô mà mở điện thoại của mình rồi chìa ra trước mặt Nhi tấm ảnh gia đình anh. Trong ảnh có một người đàn ông với gương mặt cương nghị, cô đoán là bố của anh, vì Minh Nhật có đôi nét hao hao người đó. Còn người phụ nữ đứng bên cạnh trông rất phúc hậu, chắc là mẹ của anh. Ngoài ra, tấm ảnh còn có hai người con trai y chang nhau, giống đến mức Nhi không biết ai là Cao Minh Nhật. Cô lắp bắp:
– Sao …sao lại giống đến thế nhỉ?
Minh Nhật cầm lại điện thoại và bấm thao tác tìm kiếm, rồi anh nói:

– Em đọc bài báo này đi, bài viết có từ lâu rồi, kể cả mẹ em cũng không được đọc bài báo, không hiểu rõ thông tin mà chỉ nhận được những tấm ảnh đó thôi.
Nhi đón lấy điện thoại và đọc bài báo về cuộc rượt đuổi tгêภ phố của một toán Һγ siпh khiến một người suýt mất ๓.ạ.ภ .ﻮ, một số người bị bắt, tất cả liên quan đến vụ ᵭάпҺ bạc bên Campuchia. Người bị bắt tên là Cao Minh Đạt đã vay nặng lãi để ᵭάпҺ bài và khi anh này bỏ trốn thì bọn cho vay nặng lãi đã tìm kiếm và rượt đuổi. Một số tên trong đám người kia cũng bị bắt. Tuệ Nhi chằm chằm nhìn vào những kẻ trong đường dây đó, kẻ cầm đầu đám rượt đuổi chính là người đàn ông mặc áo đen được gọi là “anh Sáu” – người đã đến lấy ngôi nhà của gia đình Hoàng Tuấn ở thành phố F. Hóa ra, em trai của Minh Nhật cũng từng bị chúng đến ҳιếϮ nợ.

Nhưng gia đình Minh Nhật không như nhà ông Tráng, họ quyết tâm để pháp luật trừng trị chính con của mình chứ không giao nhà cho bọn Sáu Đen trừ nợ. Cô còn ngạc nhiên hơn nữa khi người bị thương nặng suýt mất ๓.ạ.ภ .ﻮ trong cuộc rượt đuổi đó chính là Cao Minh Nhật, người đàn ông cô đang yêu say đắm. Cô nhìn anh một lượt rồi nói:
– Sao… sao anh lại bị bắn?

Nhật cười:
– Anh đỡ đạn cho Đạt! Không sao, hiện giờ anh vẫn sống và đang yêu em đấy thôi!
Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi tгêภ khuôn mặt Tuệ Nhi. Đúng là mẹ cô đã nhầm và chính cô cũng nhầm. Hóa ra, anh đã xả thân cứu em trai dù người đó đã gây ra bao rắc rối cho gia đình anh. Trong vụ án đó, anh Sáu cũng bị bắt và khi ra tù, chúng lại tiếp tục hành nghề. Chắc chắn phải có một thế lực to lớn nào đó chống lưng nên chúng mới dám tác oai tác quái như thế. Thấy biểu hiện của Nhi, Minh Nhật kéo cô vào lòng:

Advertisement

– Qua hết rồi mà, sao còn khóc? Anh có sao đâu. Nín đi! Mai anh đưa em về nhà giới thiệu với bố mẹ!
Nhi nức nở:
– Để ngày mai em gọi cho mẹ giải thích kẻo mẹ lại hiểu sai anh!
Minh Nhật vuốt tóc cô, giọng anh ấm áp vang lên:
– Không cần đâu, anh giải thích rồi!
Nhi ngạc nhiên:
– Là …là sao ạ?

Minh Nhật nhìn cô cười:
– Thật ra, anh xong việc từ trưa. Anh đi công tác ở thành phố F nên có gọi cho Ꮙ-ú Bảy, Ꮙ-ú nhớ em lắm, hỏi han đủ thứ. Anh có hỏi địa chỉ nhà em và nói về cuộc sống của em hiện nay cho Ꮙ-ú để Ꮙ-ú yên tâm. Lúc đầu, nhìn thấy anh, bố mẹ còn không buồn tiếp cơ. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn làm quen, đến lúc đó mẹ mới cho anh xem những bức ảnh này và anh cũng giải thích với mẹ như cách vừa nói với em đấy! Ngày mai kiểu gì mẹ cũng gọi cho em, vì anh nói mẹ để tối nay anh sẽ nói mọi chuyện với em, nên mẹ chưa gọi đấy, yên tâm chưa?

Nhi cầm lấy bàn tay ấm áp của anh:
– Minh Nhật, thực ra em không trách anh nếu người đó là anh, vì em không quan tâm đến quá khứ của anh, cũng như anh đã không suy nghĩ về quá khứ của em vậy. Em chỉ buồn vì em tưởng anh giấu em, giấu quá khứ, nhưng giờ thì…
Minh Nhật ôm chặt lấy cô:
– Từ giờ, nếu có điều gì em cứ nói với anh, đừng im lặng. Vì đôi khi sự lặng im đó có thể khiến chúng ta xa cách nhau, em hiểu không?

Nhi lặng lẽ gật đâu rồi ʋòпg tay ôm chặt lấy tấm lưng rộng của anh. Cô biết ngày đối diện với bố mẹ anh, với gia đình anh sẽ không lâu nữa nếu hai người quyết định yêu và đến với nhau. Nhưng cô sẽ đối mặt với mọi thứ dù bố mẹ anh có chấp nhận cô hay không, cô sẽ yêu thương gia đình anh như yêu thương anh. Minh Nhật giọng khàn khàn:
– Thảo nào gặp người yêu mà chả vui vẻ gì cả, hóa ra là giận!

Nhi phì cười:
– Em có giận đâu!
Nhật nhìn sâu vào ánh mắt cô:
– Thật không?
Nhi thoáng đỏ mặt:
– Thật!

Rồi bất chợt anh cúi xuống chạm vào môi cô. Nụ hôn của anh lần này có sự sự nồng nàn của nhung nhớ, sự ấm áp xua tan giận hờn, sự cháy bỏng của tình yêu thương. Cái cách anh cuốn lưỡi cô đi theo anh khiến Nhi ngây ngất, chỉ biết đón nhận và đáp trả một cách nồng nhiệt nhất. Đến khi môi lưỡi quấn quýt, cả hai ς.-ơ τ.ɧ.ể cũng như đang nóng lên, Nhi cuống quýt đẩy Minh Nhật ra:

– Anh lại hư rồi đấy!

Nhật miết nhẹ làn môi sưng đỏ của cô:

– Vì người ta nhớ, mà có người lại thờ ơ!

Nhi vùi đầu vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ của anh:

– Chỉ là hiểu nhầm thôi mà, ai dám thờ ơ chứ!

Trong căn phòng trọ ấy lại thắp lên ngọn lửa của tình yêu, của những nụ hôn nhung nhớ và tiếng thủ thỉ trò chuyện của anh và cô…

Trong lúc đó, ở sân bay Thành phố C, một thân ảnh cao lớn mặc chiếc áo choàng đen kéo theo chiếc vali bước ra ngoài. Người đó hít hà không khí thành phố rồi nhếch miệng:

– Minh Nhật, tao về rồi đây!

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất