Dối Tình – Chương 20

Vũ Linh 345

Bà vừa khóc vừa ngồi ăn vạ dưới nền nhà.Thấy vậy anh vội qùγ xuống đỡ bà lên, bà hất tay anh ra ra vẻ tủi thân nói :

-Anh đi mà lo cho vợ anh, mặc ҳάc tôi.

-Kìa mẹ đang trong Ьệпh viện, mà đừng làm to chuyện ồn ào không hay.

-Ý anh là tôi cố tình sinh sự với vợ anh sao?

-Ý con không phải thế, thôi để con đèo Thanh về mẹ ở lại với Linh đi,chiều tối con lại vào.

-Về nhanh cho khuất mắt tôi.

-Kìa mẹ, con chưa hề có lỗi lầm gì với mẹ, con không hiểu tại sao mẹ luôn có thành kiến với con,mẹ vì chị ta mà ᵭάпҺ con sao mẹ?

Chị không kìm chế được cảm xúc bao nhiêu cố gắng kiên cường phút chốc vỡ òa trong đau đớn, vừa hỏi mẹ anh xong chị quay sang nhìn anh đau đớn nói :

-Còn anh nữa, em ʇ⚡︎ự hỏi em làm vợ anh đã có lỗi lầm với anh bao giờ chưa, tại Sao anh luôn làm khổ em vậy anh?

-Thanh à, em nghe anh nói,thật ra anh không nên dấu em đi đón Linh, anh chỉ sợ nói ra em không hiểu vợ chồng lại cự cãi không hay,còn mẹ nữa con đã nói rồi, con xin mẹ đấy nếu thương con đừng tìm cách chia rẽ vợ chồng con nữa. Con xin lỗi mẹ nhưng từ bây giờ con sẽ bảo vệ hạnh phúc gia đình con, bảo vệ người con yêu thương, mẹ đừng trách gì vợ xon nữa, vấn đề con cái là do con khó có khả năng có con không phải do Thanh, cô ấy không muốn mẹ áy náy nên luôn nhận hết trách nhiệm về mình, anh xin lỗi em tại anh nhu nhược luôn để em chịu thiệt thòi rồi.

Anh nhìn chị chân thành nói Lên tiếng lòng anh bấy lâu nay,cả mẹ anh và chị đều bất ngờ trước những gì anh nói, mẹ anh loạng choạng đứng dậy, bà như không tin vào tai mình, hai tay bà bắt lấy lay mạnh cάпh tay anh,bà khó khăn nói :

-Những gì con vừa nói là sự thật? Mẹ không tin chắc chắn nó đã cho con ăn bùa mê tђยốς lú gì rồi mới khiến con nói ra những lời này.

Nói rồi bà chỉ vào mặt chị giọng bà đay nghiến :

-Cô… Cô giỏi lắm!

Chị bây giờ hoàn toàn thất vọng về người mẹ chồng này, chị nhìn anh với muôn vàn cảm xúc phức tạp,ngày hôm nay anh đã chịu đứng ra bênh vực chị trước mặt mẹ anh lòng chị ấm áp không ít.Cả ba người với những lối suy nghĩ khác nhau,ngay lúc này giọng Linh khó nhọc cất lên :

-Nước… Cho tôi tí nước…

Ba người họ đều quay lại nhìn Linh, mẹ anh lúc này mới vội chạy tới bàn rót cho Linh cốc nước,bà dùng thìa đút nước cho Linh,cô ta khó khăn nuốt được vài ba ngụm,mẹ anh thấy Linh đã tỉnh bà rất vui mừng,giọng bà quan tâm hỏi :

-Linh, con sao rồi, còn đau chỗ nào không con?
Nghe thấy tiếng mẹ anh,lòng Linh phát bực nhưng bên ngoài cô ta tỏ ra cố vui vẻ,cô ta khó khăn trả lời :

-Con… Không Sao… Bác Lên khi nào ạ?anh Thiên.. Anh có sao không bác?

-Coi kìa,lúc này mà con còn lo cho người khác được sao, may quá con tỉnh rồi bác mừng quá Linh ơi!

Rồi bà quay ra nói với anh:

-Anh chị còn đứng ngây ra đó làm gì, mau gọi bác sĩ vào xem con bé như nào, trời phật phù hộ!

Anh nhấn chung gọi cho bác sĩ đến, còn chị lúc này cũng không biết nói gì, chị nhìn anh rồi nói với mẹ anh:

-Mẹ ở lại chăm sóc cho chị ấy, con xin phép con có việc phải về trước.

-Chị đứng lại cho tôi, tôi nói lại một lần nữa, ngày cái Linh ra viện, tôi muốn con bé được anh chị đón về nhà anh chị nghỉ ngơi một thời gian, tôi không muốn sự việc như ngày hôm nay xảy ra thêm một lần nào nữa, chị nghe rõ chứ?

-Con nghĩ mẹ quá đáng rồi đó, con không đồng ý,còn nếu anh Thiên chấp nhận cho chị ta vào nhà con sẵn sàng li hôn giải thoát cho anh ấy,mong mẹ hiểu cho con, con chưa bao giờ cầu xin mẹ điều gì chỉ một lần này thôi con xin mẹ đừng chia rẽ chúng con nữa,con quá mệt mỏi rồi mẹ ạ.Con chào mẹ.

Chị quay đi với bao giọt nước mắt chực chờ rơi xuống, cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào.Anh vội đuổi theo chị, phía sau anh lớn tiếng gọi chị:

-Thanh, đợi anh… Thanh… Nghe anh nói.

-Đừng trẻ con như vậy, anh sẽ không bao giờ ly hôn với em đâu.

Anh vừa đuổi kịp chị, bàn tay to lớn của anh nắm lấy đôi tay nhỏ bé lạnh ngắt của chị,anh đi sát bên chị nhẹ giọng nói :

-Mình về nhà thôi em,mọi chuyện anh sẽ gánh vác tất cả, đừng lo lắng buồn phiền em nhé.

Chị nhìn anh với Đôi mắt ngập nước, chị khẽ gật đầu nép vào anh, thầm quyết tâm nếu anh cần và yêu chị chị sẽ cùng anh vượt qua tất cả.

Anh chị về đến nhà đã quá trưa,chị với một mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu nói với anh:

-Em nghĩ ngơi trước, chuyện của chị Linh em để anh giải quyết,em sẽ không can thiệp đến nữa, hi vọng anh không phụ sự kì vọng của em,chuyện lần này anh nói dối em sẽ bỏ qua nhưng sẽ không còn lần sau đâu.

-Anh biết rồi, em nghỉ ngơi đi để anh đi nấu buổi trưa nào thức ăn chín anh gọi em dậy nhé.

Vừa nói anh vừa hơn lên trán chị,chị vừa vui vừa giận, trong tình huống này anh còn có tâm trạng đùa với chị nữa,thật là….

——
-Vợ yêu dậy nào,đến bữa ăn rồi…

-Để em nằm thêm chút nữa, em mệt lắm.

-Ngoan, dậy đi em, cơm canh nguội mất ngon.

-Vâng anh ra trước đi, em vào rửa mặt xong ra ngay.

-Nhanh em nhé!

Anh ra bàn ăn chờ chị,hôm nay anh nấu toàn món chị thích,chị ngồi vào bàn ăn toàn những món ngon,nào là sườn xào chua ngọt,canh chua cá lóc,kho quẹt chấm rau củ quả….

Nhìn bàn ăn mà chị thèm nhỏ cả dãi

-Ui ngon quá anh à, toàn món em thích.

-Anh đặc biệt nấu cho vợ mà. Đây cái đầu cá em thích này, anh làm cho em chén nước mắm cay nữa đấy, ăn nhiều vào em nhé.

Chị vừa ngửi thấy mùi cá dạ dày chị cuộn trào muốn buồn nôn,bỏ vội miếng cá chưa kịp ăn chị lao nhanh vào phòng vệ sinh nôn lấy nôn để, sáng giờ chị chưa ăn gì bây giờ nôn toàn nước, cảm giác vô cùng khó chịu.

Anh lo lắng đứng ngoài gọi:

-Thanh, em có sao không… Thanh…

-Em… Em không sao…anh ăn trước đi em ra ngay…

“oẹ…. ”

-Thanh à, anh vào nhé…em sao rồi?

-Anh ra ăn đi…em không sao, chắc là đau dạ dày rồi.

Nghe chị nói vậy anh lo lắng hỏi :

-Vậy anh ra mua tђยốς cho em nhé?

-Không… Em vẫn còn tђยốς…anh đi mất công.

-Ừ.. Vậy anh ra bàn chờ trước nhé?!

-Vâng….

Chị đứng trước gương với gương mặt đỏ lừ vì nôn, cổ họng thì đau rát khó chịu,chị nghĩ tới nghĩ lui thấy không đúng,cảm giác nôn nao này giống với lần chị có thai trước, chị mừng thầm trong bụng nghĩ “Chẳng lẽ là…? “.Nếu thật như chị nghĩ sẽ hạnh phúc biết bao, chị không vội nói cho anh biết vì sợ nếu không phải anh lại buồn,nhưng cứ có cảm giác 90% là chị đã mang thai.

Nghĩ đến việc chị có thai niềm hạnh phúc vỡ òa khiến cho cười thật tươi,”Hi vọng một lần nữa con sẽ đến bên mẹ “.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất