Chỉ yêu mình em – Chương 30

Vũ Linh 275

Tác giả : An Yên

Khuôn mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt hôm nay thật sự khó coi vô cùng. Làn da trắng hồng đầy vết trợt xước, bên má phải hình như bị thương còn băng một lớp băng trắng trông rất đáng sợ. Đôi môi mọng đỏ bị sưng lên ở khóe, gương mặt cũng sưng hẳn một bên. Quỳnh Chi đang ngỡ ngàng chưa rõ chuyện gì xảy ra với cô bạn lớp phó điệu đà thì cô ta lại gào lên:

– Mày hả hê lắm đúng không? Vì mày nghĩ tao xinh đẹp, giỏi giang hơn mày nên thuê người đâm tao đúng không?

Quỳnh Chi cứng đờ cả cơ miệng. Chuyện gì thế này? Cô thực sự không hiểu Minh Nguyệt đang nói gì nên mãi mới mở miệng được:

– Cậu nói gì… tớ không hiểu….

Quỳnh Chi còn chưa nói hết câu thì một cái tát đã giáng xuống má cô. Minh Nguyệt tức giận nói:

– Mày đừng giả ngây giả ngô nữa. Tao không hiểu sao ngày trước mày được làm lớp trưởng, chắc tại mày trưng cái bộ mặt ngây thơ đểu giả ấy ra đúng không? Hay mày ngủ với ông nào để được vào đây? Tao thấy mày có xứng đâu!

Quỳnh Chi một tay ôm má sưng đỏ, mắt trân trân nhìn Minh Nguyệt. Đúng lúc ấy, Kiến Khôi lao lại:

– Minh Nguyệt, cậu quá đáng vừa thôi. Cậu bị ảo tưởng hay sao mà nghĩ ra được Quỳnh Chi hại cậu? Cậu đi đứng không ʇ⚡︎ử tế thì bị ngã, mặt cà xuống đường, liên quan gì đến Quỳnh Chi?

Minh Nguyệt chạm tay vào miếng băng trắng, nhếch môi:

– Kiến Khôi, cậu ngây thơ quá rồi đấy. Người hiền lành như cậu sao lại tin một con hồ ly như nó chứ? Nó ganh tỵ nên thuê người đâm tớ!

Quỳnh Chi lúc này đã bình tĩnh hơn, lờ mờ nhận ra sự việc. Thì ra Minh Nguyệt bị tai пα̣п nên khuôn mặt mới thành ra như vậy, nhưng chả hiểu sao cô ấy lại nghĩ cô hãm hại. Suy nghĩ vài giây, Quỳnh Chi chợt hiểu ra, Minh Nguyệt để ý Kiến Khôi từ lâu, anh chàng này lại suốt ngày lẽo đẽo theo cô nên Minh Nguyệt ghét cô là điều dễ hiểu. Quỳnh Chi hít một hơi thật sâu rồi nói:

– Minh Nguyệt, tớ nghĩ cậu nên bình tĩnh lại. Tớ không hề biết đến địa điểm cậu bị пα̣п và thực ra, tớ rất bận rộn cho việc học tập, cho con của tớ, cho tiệm hoa nên không có thời gian đi lo chuyện bao đồng!

Minh Nguyệt có vẻ không cam tâm:

– Tao không tin, thuê người chỉ cần một cú điện thoại, việc quái gì phải mất thời gian.

Quỳnh Chi vẫn cười:

– Cậu có vẻ rành về khoản này nhỉ? Nhưng gia đình tớ chỏ có thể lo đủ cho việc ăn uống và học tập cho chị em tớ, không thừa tiền để lo cho những việc như thế!

Minh Nguyệt chưa kịp đáp trả thì Kiến Khôi đã lên tiếng:

– Minh Nguyệt! Cậu dẹp ngay mấy cái trò vớ vẩn ấy đi. Quỳnh Chi không biết gì hết. Cậu là người rõ nhất vì sao bản thân lại bị như thế này. Cậu có thể ngồi đây khua môi múa mép nhưng tớ thì rất rõ sự thật đấy. Đừng ʇ⚡︎ự đưa dây buộc mình!

Minh Nguyệt hơi tái mặt và cúi gằm xuống, im lặng không nói gì. Đúng lúc đó, tiếng trống trường vang lên, các bạn ai nấy đều về chỗ nhưng vẫn không nguôi thắc mắc về những điều Kiến Khôi vừa nói. Cuộc sống mà, bao giờ người ngoài cuộc cũng thích xúm lại để nhòm ngó một sự việc, tò mò cho đến kiệt cùng cái sự việc đó rồi chẳng để làm gì cả. Có những người chỉ để thỏa cái trí tò mò mà thôi. Họ không biết cảm nhận mọi việc bằng trái tιм. Sống trong một tập thể, dù có là học sinh trường Chuyên thì trước hết cũng chỉ là những con người bình thường, có hỉ – nộ – ái – ố. Vì vậy, từ ngày có Viễn Thanh, Quỳnh Chi đã không muốn quan tâm đến những việc bên lề như thế này. Chỉ có điều, Minh Nguyệt lại năm lần bảy lượt nhắm vào cô nên Quỳnh Chi nghĩ mình nên nói chuyện với Kiến Khôi.

Ra chơi. Quỳnh Chi không cần gọi thì Kiến Khôi cũng đi lại bàn của cô, không quên liếc xéo Minh Nguyệt như một lời cảnh cáo. Có vẻ Minh Nguyệt bị những lời ban nãy của Kiến Khôi dọa cho ૮.ɦ.ế.ƭ khϊếp nên không dám mồm khua mép giải nữa. Cô ấy chỉ im lặng nhìn vào cuốn Đại số trước mặt. Quỳnh Chi lên tiếng:

– Kiến Khôi, tớ muốn nói chuyện với cậu!

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quỳnh Chi, Kiến Khôi không buông những lời bông đùa nữa mà chỉ gật đầu. Cả hai chọn một chiếc ghế đá tгêภ sân trường và ngồi xuống. Kiến Khôi hỏi:

– Có chuyện gì mà trông mặt cậu ҺìпҺ sự thế?

Quỳnh Chi nhìn sang Kiến Khôi:

– Tớ muốn nghe cậu giải thích sự việc sáng nay của Minh Nguyệt!

Kiến Khôi ” à ” lên một tiếng rồi chậm rãi nói:

– Hôm qua, tớ đi về cùng cậu như mọi khi nhưng không ngờ Minh Nguyệt theo dõi chúng ta. Cậu ấy cầm theo điện thoại để chụp ảnh tớ và cậu. Tất nhiên là mục đích chẳng tốt đẹp gì đâu. Nhưng cậu ấy chưa kịp thực hiện thì bị tai пα̣п…

Quỳnh Chi gật gù:

– Và Minh Nguyệt nghĩ tớ thuê người hại cậu ấy?

Kiến Khôi gật đầu:

– Ừ. Nhưng cậu cứ kệ đi. Đến ý mấy chuyện đó làm gì. Mắc mệt.

Quỳnh Chi nhăn mặt:

– Chả phải tất cả đều tại cậu sao? Cậu làm tớ bị liên lụy!

Kiến Khôi nhíu mày:

– Lại cậu nữa, cậu làm sao đấy? Liên quan gì tới tớ?

Quỳnh Chi liếc Kiến Khôi:

– Cậu giả ngu giả ngơ đấy à? Có nghĩ bằng đầu gối cũng biết Minh Nguyệt thích cậu. Vì cậu cứ đi với tớ nên bạn ấy mới ghét tớ. Chứ tớ và Minh Nguyệt vốn đâu có xích mích gì?

Kiến Khôi cúi mặt:

– Nhưng tớ không ưa gì Minh Nguyệt, tớ…

Quỳnh Chi biết Kiến Khôi định nói gì nên chen ngang:

– Dừng! Không nói nữa. Quan điểm của tớ rất rõ ràng, trừ khi đến cả tình bạn bè giữa chúng ta cũng không muốn tồn tại nữa. Thế nên, cậu đừng cố chấp vô ích nữa. Tớ nghĩ, nếu không vì ghét tớ thì Minh Nguyệt cũng không phải là một người bạn tồi. Biết đâu cậu và bạn ấy…

Kiến Khôi gắt lên:

– Cậu điên à? Hay bị lây Ьệпh hoang tưởng của nó rồi? Nhảm nhí…

Quỳnh Chi nhíu mày:

– Làm gì mà gắt gỏng thế? Tớ chỉ nói hai người có thể là bạn tốt thôi mà. Chúng ta đang ở năm cuối cấp, tớ nghĩ việc quan trọng hàng đầu là học tập chứ không nên nghĩ đến chuyện này nữa. Tớ là trường hợp đặc biệt nhưng tớ vẫn sẽ không bao giờ để con trai mình phải xấu hổ vì có một người mẹ thiếu nghị lực, cậu rõ chưa?

Kiến Khôi hiểu chứ. Chỉ có điều, anh không cam tâm khi nghĩ mối tình học trò trong sáng của mình lại tan biến thành mây khói.

Thực ra, ngày hôm qua, Kiến Khôi đã ϮιпҺ ý nhận ra cái đuôi Minh Nguyệt dù cô bạn bịt rất kín. Tạm biệt Quỳnh Chi, anh định quay lại dằn mặt Minh Nguyệt thì đúng lúc cô ấy bị ngã. Vì Minh Nguyệt vừa chạy xe vừa loay hoay mở camera điện thoại định chụp cảnh anh và Quỳnh Chi trước cổng nhà Quỳnh Chi. Nhưng không hiểu cô ấy lóng ngóng thế nào lại rơi điện thoại xuống đường nhựa.

Đúng lúc ấy, một chiếc xe đạp điện phía sau lao tới thúc vào đuôi xe Minh Nguyệt. Mọi việc sẽ chẳng có gì là quá nghiêm trọng cả nếu Minh Nguyệt tгêภ đà ngã xuống đã cố tình cà tay xuống đường thêm một đoạn khi thấy Kiến Khôi đang quay xe tiến về phía mình. Biết Minh Nguyệt đang diễn nên anh định cứ thế mà phóng đi.

Nhưng chiếc xe đâm vào Minh Nguyệt lại hỏng phanh nên không dừng kịp và lại đang đi tốc độ cao nên vô tình biến Minh Nguyệt từ diễn trở thành tai пα̣п thật. Không chỉ tay mà cả một bên mặt của cô bạn cà tгêภ mặt đường nhựa. Vì thế, Minh Nguyệt mới bị trợt xước khắp nơi và có một vết hơi sâu phải băng lại. Nghĩ rằng chiếc xe phía sau cố tình nên cô ấy đã đổ Ϯộι cho Quỳnh Chi .

Tuy nhiên, vì không muốn Quỳnh Chi suy nghĩ nên Kiến Khôi định sẽ không kể mọi chuyện cho cô mà định tìm Minh Nguyệt nói chuyện. Không ngờ, anh chưa kịp làm gì thì Quỳnh Chi đã bị Minh Nguyệt dằn mặt ngay giữa lớp.

Minh Nguyệt, cậu cứ nghĩ một tay có thể che được cả bầu trời, nhưng tớ nói cho cậu biết, bầu trời này không dành cho cậu…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất