Chỉ cần có em chương 8

Vũ Linh 397

Thời gian trôi thật nhanh, cuộc sống của hai mẹ con được sự giúp đỡ của gia đình chị Hằng cũng đã tạm thời ổn định, trong thời gian chờ khai giảng lớp cao đẳng Sư phạm, ban ngày Mai phụ chị Hằng bán hàng, buổi tối cô theo học thêm lớp Sơ Dược, được làm quen với các loại tђยốς cứu người cô cảm thấy rất vui, chính vì vậy cô cũng tạm quên đi nỗi buồn phải xa Nam, còn Hùng vẫn cần mẫn đi bên cô quan tâm chăm sóc và chờ đợi một ngày nào đó cô mở lòng…

Tối nay cả lớp được nghỉ hai tiết đầu, ngồi buồn nên Mai lên ๓.ạ.ภ .ﻮ giải khuây, bỗng cô giật mình khi đọc dòng tít báo hỉ thật lớn, thông báo về hôn lễ của HOÀNG NAM và KIỀU DUYÊN…con ông…Bà…địa chỉ…
Đúng rồi, đúng là đám cưới của Nam, nếu người trùng tên thì không thể trùng tên cả cha lẫn mẹ và địa chỉ được, Mai hoa mắt vội ngồi xuống, vậy là sao? Anh đã phản bội cô, lời hứa hôm nào chỉ như gió thoảng, cô đau đớn khóc không thành tiếng mà hai dòng nước mắt cứ chảy, cô yêu anh, tin tưởng anh và đã trao cho anh cái quý giá nhất của người con gáι, giờ đây anh đã phản bội cô để đi lấy vợ, đất trời như sụp đổ dưới chân, cô cảm thấy tức ռ.ɠ-ự.ɕ khó thở nên ngã vật xuống sàn nhà, mọi người thấy thế hốt hoảng đỡ cô dậy:

– Mai ơi, sao thế?

– Mai ơi…huhu – Ngân bạn ngồi bàn bên cạnh cứ ôm cô khóc huhu

– Mặt xanh lè rồi nè, đưa bạn ấy xuống trạm y tế của trường đi…- một bạn nói…

Mạnh là người xung phong đầu tiên, anh đã chú ý đến cô ngay từ khi mới nhập học, nhưng thấy Mai cứ buồn, ngồi ủ rũ rất ít khi giao tiếp nên anh chưa có cơ hội làm quen, thỉnh thoảng giờ giải lao chỉ nói dăm ba câu nhưng khi thấy cô chưa sẵn sàng nói chuyện thì anh lại thôi, Mai cứ lả đi tгêภ lưng Mạnh, cô bạn tên Ngân ngồi kế bên mau nước mắt chưa gì đã khóc làm Mạnh sốt ruột:

– Bạn sao thế? Có gì đâu mà khóc?

– Mình lo cho Mai quá…

– Bạn ấy chỉ mệt một chút thôi, chắc là chưa ăn nên tụt huyết áp, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi, Ngân đừng làm Mai lo lắng nhé…- Mạnh trấn an bạn

– Mình biết rồi, Mai ơi bạn đỡ chưa? – Ngân vẫn khóc thút thít…

Đến cửa trạm y tế, Mạnh cõng Mai đặt nằm ℓêп gιườпg giao cho y sỹ khám rồi kéo tay Ngân lui ra ngoài, miệng thì nói động viên Ngân yên tâm nhưng nhìn khuôn mặt tái xanh của Mai thì anh cũng lo lắng lắm, chờ y sỹ nhà trường khám cho Mai, anh cầu mong cho cô được bình an…

Mai đã tỉnh, gương mặt cũng đã có chút sắc hồng, cô ngạc nhiên khi tỉnh dậy thấy mình đang nằm ở trạm xá nhà trường và đang được cô y sỹ khám:

– Ơ, sao em lại ở đây ạ?

– Thế em không biết gì à? Em bị ngất ở lớp nên các bạn cõng em đến đây…- chị Hà y sỹ trả lời cô

– Các bạn đâu rồi ạ?

– Các em ấy đang chờ ở ngoài…

Bỗng chị Hà cau mày có vẻ chăm chú khi bắt mạch cho Mai, chị hỏi nhỏ:

– Mai, em có bị trễ kinh không?

– Dạ, chị nói gì ạ? – mặt tái mét, cô nói lắp bắp

– Chị hỏi em kinh tháng có trễ không? chị nghi em có thai rồi…

– Em có thai? Thôi ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, thường thì em có kinh vào ngày mùng 6 mà nay đã là ngày 15 rồi, như vậy trễ gần 10 ngày…- giờ phải làm sao chị ơi…- cô òa khóc nức nở

– Em bình tĩnh, bây giờ em cầm que thử thai này vào tolet thử xem có đúng không?

– Dạ, em xin chị đừng nói cho ai biết, mẹ em mà biết thì em ૮.ɦ.ế.ƭ mất…- cô van xin chị Hà giữ bí mật với vẻ mặt lo sợ…

– Em yên tâm, chị hiểu…

Nhìn cô bé với dáng vẻ lo sợ đi vào toilet mà Hà cảm thấy chạnh lòng, vợ chồng cô lấy nhau đã hơn 3 năm mà chưa có thai, cô phải sống trong tủi ทɦụ☪ và chịu sự mắng nhiếc của mẹ chồng, thậm chí bà còn dùng những câu từ làm tổn thương cô, bà gọi cô nào là quả cau điếc, rồi thì ví cô với con gà mái còn đẻ trứng, còn cô thì không, chỉ vì thương chồng và có kiến thức về y khoa, cô cắn răng chịu đựng và hy vọng rằng vợ chồng cô đều khỏe mạnh, nhất định con sẽ đến với mình…

– Chị ơi…- tiếng nói run run của cô gáι kéo chị ra khỏi suy nghĩ đau buồn, chị vẫy tay gọi Mai lại gần…

– Đưa đây chị xem…- nhìn que thử hai vạch mà chính chị Hà cũng không bình tĩnh…thấy chị ngập ngừng, Mai lại khóc:

– Em có thai đúng không chị?

– Em có thai rồi Mai ạ, que thử hai vạch rồi…

– Giờ em phải làm sao hả chị? Em ૮.ɦ.ế.ƭ mất…- cô khóc, miệng lắp bắp…

– Em bình tĩnh kẻo các bạn biết rồi to chuyện, chị nói các bạn về lớp học, em nằm nghỉ khi tỉnh rồi về sau…

Hai chị em ngồi tâm sự, Mai kể cho chị Hà nghe về cái đêm hôm đó, chị Hà khuyên Mai phải hết sức bình tĩnh, nếu cần thì chị sẽ giúp đỡ:

– Giờ ý em thế nào? anh chị lấy nhau mấy năm mà mong mãi chẳng được, đằng này…

– Chỉ tiếc là hoàn cảnh của mẹ con em giờ chưa ổn định, nếu chị Hằng biết em có thai sẽ không cưu mang mẹ con em nữa, rồi sắp tới em làm sao có thể theo học được…

– Anh ta chuẩn bị lấy vợ, em có ý định mang con trả cho anh ta không? – Chị Hà hỏi

– Không bao giờ, em sẽ làm và nuôi con mà không cần sự quan tâm của anh ta…- Mai mím môi cương quyết…

– Chị cũng đồng ý với em, chỉ mong em nhớ rằng chị luôn bên cạnh giúp đỡ em, nếu vì quá khó khăn thì em đưa bé chị nuôi giúp, khi nào ổn định và bé cứng cáp thì em đón cháu về…

– Dạ em cảm ơn chị, chắc em rút hồ sơ nhập học sư phạm, vay tiền chị Hằng mở một quầy bán tђยốς nho nhỏ…

– Chị sẽ giúp em, có cô bạn đang định trả ki ốt ngay đầu chợ, chị sẽ thuê lại cái ki ốt đó cho hai mẹ con em vừa ở vừa bán tђยốς…

– Vậy em làm phiền chị quá…

– Đừng suy nghĩ nhiều, em phải chú ý sức khỏe của bản thân mình và cả bé nữa…

– Chị ăn ở phước đức, em tin rằng ông trời sẽ cho chị sớm có con…

– Chị cảm ơn em, chị cũng chỉ mong được vậy thôi…

Hai chị em mới quen mà như thân lắm, họ ôm nhau tràn đầy cảm xúc, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng nhưng cùng chung một cảm nghĩ hướng thiện, người nọ giúp đỡ người kia, và cùng mong gặp được điều lành…

Nghe Mai tâm sự với mong muốn ʇ⚡︎ự lập, lúc đầu chị Hằng cũng hơi lo lắng và không yên tâm, nhưng thấy cô tha thiết quá và có sự trợ giúp của y sỹ Hà thì chị cũng miễn cưỡng gật đầu, Bà Mùi thì ngoài mặt không nói gì nhưng trong bụng thì lo lắng lắm, kéo con gáι lại gần, Bà hỏi:

– Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Dù sao hai mẹ con mình cũng được chị Hằng giúp đỡ nên cũng tạm thời ổn định…

– Mình không nên ỷ lại vào chị Hằng mẹ ạ, mẹ con mình nên chủ động trong cuộc sống, con biết chị Hằng rất tốt, chị ấy càng tốt thì mình càng không nên lợi dụng vào lòng tốt của chị ấy…

– Mẹ chỉ sợ con còn non quá, non về trình độ ngành dược và tiền bạc thì chưa có…hay là chờ thêm một thời gian nữa…- Bà vẫn không yên tâm…

– Trước mắt hai mẹ con cứ chuyển ra cái ki ốt đó, con có thể bán hàng ăn nhanh, café, sinh tố… mang đi chứ không hẳn là mở quầy tђยốς…

– Thế thì mẹ nhất trí ngay, mẹ đang còn hơn 5 triệu, hai mẹ con mình có thể ʇ⚡︎ự lập mà không phải vay mượn của chị Hà nào đó…- Bà Mùi nghe con nói tỏ vẻ phấn khởi

– Tạm thời vậy đi mẹ, chờ chị Hà thuê xong thì hai mẹ con mình chuyển ra…

Thuê được ki ốt ngay đầu chợ, hai mẹ con bắt tay vào chuẩn bị, chị chủ ki ốt thấy hai mẹ con khó khăn cũng thương nên giúp đỡ, Bà Mùi lại một lần nữa trổ tài nấu ăn, Mai lên ๓.ạ.ภ .ﻮ nghiên cứu nấu các món ăn nhanh, cách xay sinh tố, nước ép,…sao cho thật ngon và rẻ, và rồi như ông trời luôn chiếu tia nắng vàng cứu giúp người hiền lương, quán thức ăn nhanh tuy nhỏ nhưng lúc nào cũng nhộn nhịp, bà Mùi còn mang đồ ăn ra tận cổng trường tiểu học cách đó 300m bày bán, học sinh giờ ra chơi kéo đến mua rất đông…

Thời gian thấm thoát cũng 3 tháng kể từ ngày hai mẹ con chuyển ra ngoài này, Mai vẫn chưa nói với mẹ về việc mình có thai, nhưng với con mắt của người mẹ và sự mệt mỏi của con gáι, sau khi dọn dẹp xong và đóng cửa hàng, bà hỏi con:

– Con có thai đúng không? con không giấu mẹ được đâu…

– Mẹ ơi…

Mai òa khóc ôm lấy mẹ nức nở và kể cho mẹ nghe về lần gặp Nam hôm đó, cô xin lỗi mẹ về sự dại dột của mình và mong được mẹ tha thứ, Bà Mùi nghe con thú nhận mà vô cùng lo lắng, đứa con gáι bé bỏng, nguồn sống của bà đã quá dại dột và tin người, mặc dù bà cũng rất thương thằng Nam, nhưng bà không bao giờ quên được người đàn bà ấy, cho dù bà ta có chấp nhận cho hai đứa lấy nhau đi chăng nữa thì Bà cũng không bao giờ đồng ý, nếu bây giờ Bà ta mà biết con gáι bà đang mang cốt ทɦụ☪ của gia đình, thì bà ta cũng chờ cho Mai sinh xong rồi tàn nhẫn bắt đi đứa con mà thôi, thôi thì trời thương ban cho bà đứa cháu ngoại thì bà cũng sẽ giúp đỡ con nuôi nấng cháu bà nên người…

– Ngày mai con đi Ьệпh viện khám xem thế nào, trời ban cho con một đứa con và mẹ có thêm một đứa cháu, tất nhiên cuộc sống sẽ vất vả thêm nhưng sẽ vui cửa vui nhà, con phải giữ sức khỏe, mọi việc buôn bán mẹ sẽ làm…

– Con vẫn khỏe mà mẹ, con thấy bình thường…- Mai cười

– Mẹ nghĩ thế này, hay là hai mẹ con mình thuê một căn nhà nhỏ trong xóm để mai mốt con sinh đẻ ở cho rộng rãi, mẹ có thể trồng rau, nuôi mấy con gà đẻ lấy trứng…

– Còn ki ốt thì sao?

– Mình vẫn bán hàng bình thường, nguồn sống của gia đình mình mà, những tháng con gần sanh thì mẹ bán, mẹ không bán ở cổng trường nữa…

– Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ…- cô ôm lấy mẹ thật hạnh phúc và biết ơn…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất