Chỉ cần có em chương 14

Vũ Linh 446

Thấy con gáι hớt hải chạy ra chợ, mặt tái mét không còn giọt ɱ.á.-ύ, bà Mùi vội vàng khuyên con bình tĩnh rồi có chuyện gì thì từ từ nói, Mai nhìn mẹ mà hai hàng nước mắt cứ chảy, miệng lắp bắp:

– Bà ấy…

– Bà ấy làm sao? Con bình tĩnh rồi nói, đừng ҳúc ᵭộпg quá, nếu con không đồng ý cho bà ấy ở đây thì mẹ sẽ nói bà ấy chuyển đi…

– Bà ấy đi rồi…

– Sáng nay lúc mẹ dậy sớm ra dọn hàng, thấy bà ấy vẫn nằm ngủ kia mà…- Bà Mùi ngạc nhiên

– Lúc con ngủ dậy thì không thấy bà ấy nữa…

– Thôi con ạ, nơi này không phải chỗ cho bà ấy ở lại…

– Nhưng bà ấy để lại nhiều tiền lắm mẹ ạ…

– Cái gì? Tiền ở đâu? Mà sao bà ấy lại không mang đi? Giờ cũng không biết đi đâu nữa…

– Giờ làm sao hả mẹ?

– Thôi trước mắt cứ giữ số tiền đó, khi nào bà ấy quay lại thì mình trả lại, nếu như bà ấy không quay lại thì có một dịp nào đó, mẹ sẽ mang trả lại cho ông Khải, nhất định mẹ con mình không đụng đến số tiền đó…

– Dạ mẹ…

Trở về căn nhà mà đã có những lần bà nói dối chồng là đi lấy hàng để có cớ hú hí với người tình, thấy cửa nhà khóa trái cả trong lẫn ngoài, bà Hải lấy chìa khóa ra mở thì ổ khóa đã được thay bằng hai ổ khóa khác, quá ngạc nhiên vì không hiểu lý do vì sao mà gọi điện thì ông ấy không nghe máy, đến nhà thì khóa cửa, không còn cách nào khác, bà đành ngồi trước cổng để chờ, lúc này Bà Lý nhà kế bên đi qua thấy bà Hải ngồi trước cửa liền hỏi:

– Ủa, sao bà ngồi ở đây?

– Nhà tôi thì tôi muốn ngồi đâu là quyền của tôi, cảm ơn bà đã vô duyên…- Vẫn thói ngang ngạnh, bà trả lời…

– Bà thật là, nhà nào của Bà? Ông Châu thuê của vợ chồng cô Phương xóm dưới, giờ cô Phương lấy lại không cho thuê nữa vì ông ta nợ hai tháng tiền nhà không trả, bà mang tiền mà trả cho người ta, thật hết biết luôn rồi…

– Bà vừa nói cái gì? Nhà này chính tôi đưa tiền cho ông ấy mua mà…- Bà Hải nói nhưng khuôn mặt đã lộ vẻ hσảпg hốϮ…

– Bà không tin lời tôi nói thì bà đến gặp chủ nhà đi, bị thằng chả lừa rồi bà ơi…- nói rồi bà Lý ngúng nguẩy bỏ đi…

Quá bất ngờ, bà không tin ông Châu lại nỡ đối xử với bà như vậy, nhất định đã có chuyện gì xảy ra, nhất định bà phải gặp ông hỏi cho ra nhẽ, theo hướng bà Lý chỉ, bà Hải đi đến nhà cô Phương, thấy người đàn bà trung tuổi cứ đi đi lại lại trước nhà, cô Phương ngạc nhiên:

– Bác tìm ai mà cứ đi trước nhà cháu?

– Tôi…tôi muốn hỏi cô một chút…- bà Hải ngập ngừng

– Mời Bác vào nhà…

Những lời nói của cô Phương như những nhát dao cứa vào tιм gan bà, bà Hải chσáпg váng không tin được chính người đàn ông đã một thời gian dài bà yêu say đắm lại nhẫn tâm dồn bà vào đến đường cùng, bà lâm vào hoàn cảnh như ngày hôm nay cũng là do tin ông ấy, giờ đây bà phải làm sao? Bà không thể quay về, thứ nhất ông bà Hoàng Vũ sẽ không bao giờ tha cho bà, hơn nữa bà còn mặt mũi nào mà nhìn mặt ông Khải và con trai nữa, số tiền nợ kia bây giờ lấy gì để trả? Ông Khải có tha thứ khi biết bà ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ hay không? bà ôm lấy đầu ngồi ૮.ɦ.ế.ƭ lặng, mặt tái đi, miệng ú ớ:

– Tôi…૮.ɦ.ế.ƭ mất cô ơi…- chỉ nói được mấy câu ngắt quãng thì bà ngã ra đất ngất xỉu…

– Bác ơi…bác có làm sao không?

Không thấy bà Hải trả lời, cô Phương vội kêu người hàng xóm đưa bà vào Ьệпh viện cấp cứu. Tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong Ьệпh viện, nghĩ đến chuyện ông Vũ đang cho người truy tìm, bà Hải hσảпg hốϮ tìm cách trốn khỏi nơi này, bà nhắm mắt giả vờ ngủ rồi lợi dụng cô γ tά đi ra, bà vội lẻn ra ngoài rồi trốn ra cổng…

Bà cứ bước đi trong vô định mà cũng chẳng biết đi đâu, ở đây là vùng biển, người dân sống bằng nghề chài lưới, cuối cùng bà đã ra đến biển, bà vẫn cứ đi, đi mãi ra xa mà đầu óc hoàn toàn trống rỗng, con sóng vô tình hay cố ý cứ vờn dưới chân bà, bà vẫn cứ đi, đi mãi…

Nam ngạc nhiên khi thấy hai côпg αп xã đến nhà, không biết có chuyện gì và anh hσảпg hốϮ khi nghe thông tin có người đàn bà ૮.ɦ.ế.ƭ đuối dưới biển, trong người bà ta có chứng minh nhân dân, theo như người dân kể lại thì người đàn bà này bị một người đàn ông tên Châu lừa tình lẫn tiền, vì sức khỏe của Ba đang còn yếu, khi nghe tin thì sẽ không hay nên anh chỉ kịp dặn dì Sáu chăm sóc cho Ba rồi vội vã đi theo hai chiến sỹ côпg αп…

Nhìn mẹ nằm đó mà anh ૮.ɦ.ế.ƭ lặng, Nam run rẩy tiến lại gần, anh không thể tin được điều gì đang xảy ra, mẹ ơi dậy đi đừng ngủ nữa, cho dù có chuyện gì thì mẹ cũng không được ૮.ɦ.ế.ƭ, tại sao lại chọn cách này, mình bán hết đất đai nhà cửa để trả cho người ta cũng được mà, anh đứng ૮.ɦ.ế.ƭ trân, hai mắt nhòe đi không nhìn thấy gì nữa,…

– Mẹ ơi…

Tiếng gào thét gọi mẹ của Nam như xé không gian im ắng đến пα̃σ nùng, tại sao? Tại sao lại có cảnh này? Họ nói là mẹ ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử bởi bị một người đàn ông tên Châu lừa gạt, như vậy là dự đoán của Ba nghi mẹ có người đàn ông bên ngoài là sự thật, nhưng nguyên nhân vì sao mẹ lại chọn cách ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử, dùng cái ૮.ɦ.ế.ƭ để giải thoát thì anh hoàn toàn không ngờ đến,…

– Thôi anh bớt đau buồn, trước khi ra đi bác cũng ghé nhà tôi…- chị Phương an ủi con trai người xấu số…

– Mẹ tôi gặp chị nói chuyện gì?

– Mẹ anh đau buồn vì bị người tình cũ tên Châu lừa tiền lừa tình…nhưng tôi không ngờ bác ấy lại chọn giải pháp này…

– Chị báo côпg αп chưa?

– Tôi đã trình báo côпg αп rồi, trước đây bác gáι và người đàn ông tên Châu có thuê nhà của tôi để cùng sinh sống với nhau…nhưng ông ta nói bác gáι gửi tiền để mua nhà, căn nhà này là mua chứ không phải thuê…

– Hèn chi, hắn đã lừa mẹ tôi số tiền lớn, bao nhiêu tiền buôn bán và còn vay mượn bên ngoài nữa…tôi sẽ không tha cho hắn…

Sau đám tang của mẹ, Nam trở nên trầm tính, anh không đành lòng để Ba ở nhà một mình nên quyết định làm đơn xin hoãn nghĩa vụ quân sự, ông Khải cả ngày lầm lũi như một cái bóng, tuy không nói ra nhưng mỗi khi đêm về là ông lại khóc, ông nhớ bà, ông hận bà bao nhiêu thì ông lại hận bản thân mình yếu đuối bấy nhiêu, cũng vì bản thân ông nhu nhược nên vợ ông mới vất vả, thiệt thòi rồi mới phạm sai lầm, để rồi ngày hôm nay phải chọn một cái ૮.ɦ.ế.ƭ tức tưởi, ông gọi con trai lại gần nói chuyện:

– Ba muốn mẹ con được thanh thản, con thay Ba giải quyết số tiền mà mẹ con đã vay của ông bà Hoàng Vũ…

– Mình đâu có tiền, chỉ còn cách bán đất, bán nhà thôi…

– Sao cũng được, con hỏi xem ý ông bà ấy như thế nào…

Cũng thương cảm với cha con ông Khải, hai bên gia đình thống nhất sang nhượng với nhau hai lô đất để trừ nợ, dù sao bà Hải là người gây ra chuyện này giờ cũng không còn, bà Vũ thì dễ thông cảm, nhưng Nam để ý suốt buổi ông Vũ không hề hé răng nói một lời nào, sau khi bàn bạc xong xuôi thì ông ta mới lên tiếng:

– Mọi việc xem như đã xong, người cũng ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, tiền thì cũng lấy lại được rồi, giờ cho tôi hỏi ông Khải: Thằng Nam có phải con ruột ông không?

– Cái gì? Ông lại muốn gây chuyện phải không? – Bà Vũ mặt tái dại, vội vàng lôi ông chồng về nhưng sức bà làm sao có thể giữ nổi ông, vùng tay ra khỏi tay vợ mình, ông tiếp tục quay sang ông Khải hỏi một lần nữa:

– Sao ông không trả lời?

– Tôi…thằng Nam là con tôi…

Ông Khải nói lắp bắp, mặt tái nhợt,…thấy vậy Nam vội đỡ ba ngồi xuống ghế sopha, quay sang ông Vũ vẫn đang gầm gừ như một con hổ bị thương, anh nói:

– Con không hiểu vì sao mà Ba lại nói về vấn đề này, con chỉ xin Ba đừng nói nữa vì Ba con đang rất yếu…

– Thôi về…- Ông Vũ chỉ nói cộc lốc được hai tiếng rồi chẳng chào hỏi ai, cứ thế bước ra cửa, còn bà Vũ cũng vội líu ríu chạy theo…

– Ba vào phòng nghỉ đi Ba, chuyện gì để sau nói…

Ba ngủ rồi, hơi thở đã đều, Nam lặng lẽ khép cửa phòng rồi đi ra ngoài, anh lại gần bàn thờ thắp ba nén nhang cho mẹ, ánh mắt mẹ như đang chế diễu nhìn mình, anh nói:

– Chuyện ông Vũ nói là sao hả mẹ? tại sao ông ấy lại hỏi Ba gay gắt như thế? Mẹ trả lời con đi, con có phải là con của ba mẹ không?

Không gian vẫn im lặng như tờ, cái quạt trần cứ quay xua đi những làn khói mỏng manh như muốn trêu đùa anh, Nam mệt mỏi ngồi xuống sàn nhà, rồi đây cuộc sống của hai cha con sẽ ra sao khi không còn mẹ? anh chỉ biết bây giờ anh phải có trách nhiệm chăm sóc cho cha mà thôi…

Rồi anh lại nhớ đến Mai, không biết em đã lấy chồng rồi cuộc sống có hạnh phúc không? anh chỉ cầu mong em được bình an là anh cũng mãn nguyện lắm rồi…

Hôm nay Mai không được khỏe nên ở nhà mà không ra phụ mẹ bán hàng, ngồi buồn cô mở ๓.ạ.ภ .ﻮ Facebook ra xem, bất chợt một dòng CÁO PHÓ với cái nick Mai Nam hiện lên ngay trước mắt, vào trang nick người này thì cô bỗng nhận ra đó chính là trang Facebook của Nam, run rẩy đọc tin bà Hải quα ᵭờι mà tιм Mai như muốn ngừng ᵭậρ, bởi chỉ tuần trước thôi bà ấy còn đang ở trong nhà cô, rồi ʇ⚡︎ự nhiên lại bỏ đi để mà Ϯử ʋσпg như thế này, bỗng nhiên cô thấy mình có lỗi, giá như cô không đề nghị bà ấy ra đi, giá như bà Hải vẫn ở cùng với cô thì có khi bà ấy không cùng quẫn để rồi tìm lấy cái ૮.ɦ.ế.ƭ, cô vội chạy ra ngoài chợ nơi mẹ bán hàng, hai chân run rẩy, mặt tái mét:

– Mẹ ơi, Bà Hải ૮.ɦ.ế.ƭ rồi…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất