Ba lần lỡ nhịp – Chương 40

Vũ Linh 378

Tác giả: An Yên

Ái Chi nghe vậy liền hốt hoảng:

– Mày nói cái gì? Lệ Thủy, mày đang ở đâu?

Cô đọc địa chỉ khách sạn cho Ái Chi rồi ngồi thất thần. Tin nhắn đến, Lệ Thủy mở ra – là Minh Hoàng:

– Em yêu dậy chưa? Không được bỏ bữa sáng đấy nhé! Anh sẽ thu xếp về sớm với em. Ăn chay hai tháng rồi, đói quá!

Vì gửi tin nhắn rất khó khăn nên anh thường nhắn dài hơn thường lệ. Thế nhưng, nếu những lần trước cô sẽ vui vẻ trả lời ngay thì giờ đây, những dòng chữ nhòe đi trước mắt cô. Cô đã phản bội anh rồi, cô nhơ nhớp mất rồi, phải làm sao đây? Những dòng tin nhắn kia như vô vàn nhát dao đâm vào trái tιм của cô, đâm đi đâm lại đến mức cô ૮.ɦ.ế.ƭ không được, sống cũng không xong. Cô gục mặt khóc nức nở.

Khoảng mười lăm phút sau, Ái Chi có mặt. Cô bạn lao vào túm lấy vai Lệ Thủy:

– Nó đâu? Thằng chó ấy đâu rồi?

Nhìn những dấu vết tгêภ ռ.ɠ-ự.ɕ Lệ Thủy, Ái Chi xót xa đến đau đớn. Nhìn khuôn mặt đờ đẫn, ánh mắt thất thần của bạn, tay Lệ Thủy đang nắm chặt chiếc điện thoại có dòng tin nhắn của Minh Hoàng , Ái Chi ʇ⚡︎ự trách mình:

– Sao tao ngu thế không biết! Hôm qua ở đó quá ồn ào, tao nghe giọng nói kia không rõ, chỉ biết bố trở nặng nên hσảпg hốϮ. Về nhà thấy chẳng có chuyện gì đã nghi rồi mà không kịp nữa…

Nói rồi Ái Chi bấm điện thoại gọi Minh Tuấn. Đầu dây bên kia mãi một lúc sau mới nghe máy:

– Ái Chi, sáng ra cậu gọi tớ có việc gì không?

Ái Chi gào lên trong điện thoại:

– Thằng súc sinh, mày có còn là con người nữa không hả? Sao mày lại làm việc tồi tệ đó với Lệ Thủy?

Minh Tuấn im lặng một lúc rồi mới cất tiếng:

– Lệ Thủy chưa chồng, tớ chưa vợ, sao không ngủ được với nhau?

Ái Chi lại hét lên:

– Sao mày ngu thế hả? Người chứ có phải động vật đâu mà cứ khác giống là ngủ được với nhau? Mày có hiểu hai chữ” tình yêu” không, Lệ Thủy nó chưa bao giờ yêu cái loại súc sinh như mày!

Minh Tuấn cười trong điện thoại:

– Đó không phải là việc của cậu, Ái Chi ạ! Hay là cậu ghen? Tốt nhất là cậu nên biết thân biết phận đi!

Ái Chi tức không chịu được lại gào lên:

– Mày bị thần kinh không? Tao thèm đếm xỉa tới loại như mày à? Tao sẽ kiện mày Ϯộι ς./ư/.ỡ..ภ.ﻮ ๒.ứ./ς!

Minh Tuấn cười một cách man rợ:

– Kiện đi! Có bằng chứng không? Tất cả chỉ chứng minh một điều là Lệ Thủy ʇ⚡︎ự leo ℓêп gιườпg chứ không hề bị ҟҺốпg chế. Tôi còn đoạn băng ghi hình sắc nét lắm, cô ấy không hề phản kháng, xem không tôi gửi cho!

Ái Chi điếng người. Nó đã dựng lên một vở kịch không có chỗ sơ hở. Đầu tiên là kế điệu hổ ly sơn, dụ Ái Chi ra khỏi nhà hàng, rồi chuốc cho Lệ Thủy mê man và thực hiện hành vi thú tính mà cô không thể phản kháng. Phận gáι như hai người làm được gì đây, chưa kể gia đình hắn ta lại có thế lực. Cô nghiến răng:

– Mày sẽ phải chịu quả báo!

Minh Tuấn nhếch môi:

– Tôi đang chờ đây!

Cúp máy rồi mà Ái Chi vẫn hậm hực. Cô ấy ôm lấy Lệ Thủy đang ngồi như một kẻ vô hồn:

– Tao xin lỗi mày. Tại tao không tốt, không bảo vệ được mày

Lệ Thủy lắc đầu, mấp máy môi:

– Không, tại tao không giữ được mình. Tao sai rồi, tao có lỗi với Minh Hoàng.

Ái Chi hiểu. Lệ Thủy vốn là một cô gáι luôn rõ ràng trong tình cảm. Đã rất khó khăn để cô gạt bỏ mọi mặc cảm mà đến với Minh Hoàng. Giờ thế này, chắc hẳn cô đang rất đau đớn khi phản bội Minh Hoàng. Ái Chi chỉ biết vỗ về cô:

– Hãy cho đây là một tai пα̣п đi, tao không nói, mày không nói thì Minh Hoàng sẽ không biết đâu. Quên đi Lệ Thủy , mày sẽ làm được mà. Giờ tao đưa mày đi ăn. Mà khoan, để tao lấy phấn che đi mấy vết này đã.

Trong khi Ái Chi cố che đi những dấu vết hoan lạc kia, Lệ Thủy mới ngẫm nghĩ những điều cô ấy vừa nói. Quên ư? Cô còn làm được gì khác sao? Nhưng cô không quên được. Cô đau lắm. Cảm giác bị chà đạp khiến cô thấy ghê tởm chính mình. Cô muốn ૮.ɦ.ế.ƭ đi cho xong. Nhưng hình ảnh Minh Hoàng hiện lên trong đầu lại khiến cô không thể ૮.ɦ.ế.ƭ được. Anh sẽ thế nào nếu trở về không thấy cô? Và gia đình cô, phải rồi, cô còn một gia đình, bố mẹ cô, con trai cô. Cô không thể ૮.ɦ.ế.ƭ được! Lệ Thủy mấp máy môi:

– Tao sẽ nói chuyện với hắn để chấm dứt mọi chuyện.

Ái Chi gật đầu:

– Ừ. Rồi chúng ta sẽ vào Đà Nẵng. Mọi chuyện sẽ rơi vào quên lãng.

Lệ Thủy bấm máy gọi. Minh Tuấn ngay lập tức bắt máy:

– Lệ Thủy, nhớ anh rồi sao? Anh nói rằng em sẽ tìm anh mà!

Lệ Thủy cố nén cơn tức giận:

– Tôi gọi để nói với cậu một viêc. Tôi cảm ơn cậu đã dành tình cảm cho tôi suốt những tháng năm qua . Việc tối qua coi như tôi đã trả cho những chờ đợi của cậu. Từ giờ phút này, tôi và cậu như chưa hề quen biết. Hãy coi chuyện tồi tệ cậu đã làm với tôi là sự chấm dứt tình bạn giữa chúng ta. Nếu cậu còn tìm đến tôi, tôi sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ ngay trước mắt cậu!
Minh Tuấn ngạc nhiên:
– Em nghĩ kĩ chưa? Em không cho anh cơ hội thật sao? Anh hứa sẽ không bao giờ lừa gạt em!

Lệ Thủy lắc đầu:
– Tôi không nói hai lời. Nếu như ngoài tôi, Ái Chi và cậu, có người biết chuyện tối qua, tôi sẽ gạt bỏ tất cả sĩ diện để sống ૮.ɦ.ế.ƭ với cậu. Nếu cậu còn là con người, còn muốn tôi nể tình bạn cũ, xin cậu hãy dừng lại.

Và cô tắt máy. Cô mệt rồi, thực sự quá mệt mỏi rồi, cô cần nghỉ ngơi…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất