Ai hay chữ ngờ 15

Vũ Linh 132

-Mẹ nói mẹ tuyệt đối không cho phép con yêu người đàn bà đó,con điên thật rồi!

-Mẹ bảo con điên sao mẹ không nhìn lại bản thân mẹ đi,chính mẹ là nguyên nhân gây ra những việc này,nếu không có mẹ sai lầm không thể nối tiếp sai lầm như hôm nay.

Hạnh tức run người,hai tay cô ta báu chặt vào nhau nhìn đứa con trai trước mặt cô ta thầm nghĩ thằng bé trưởng thành rồi,nó đã không còn là đứa trẻ biết nghe lời như trước nữa:

-Có phải con muốn mẹ tức ૮.ɦ.ế.ƭ đúng không?

-Mẹ con lớn rồi,mẹ đừng quản con nữa,từ nay về sau mong mẹ sống tốt,con còn có việc con đi trước đây.

Nói rồi Dennis đứng dậy rời đi bỏ lại Hạnh ngồi đó ngẩn người nhìn theo cậu ta với muôn vàn cảm xúc,cô ta lẩm bẩm một mình:

“Nghiệp mà,quả báo thật mà”

Lúc này Đạt trở về nhà nhìn thấy Hạnh cứ ngồi ngây ngốc một chỗ anh ta vội đến hỏi han:

-Em làm sao vậy?

Hạnh không nhịn được ôm chầm lấy chồng khóc nức nở:

-Anh ơi,tại em gây ra nghiệp mà giờ con em phải gánh,em đáng bị như thế phải không anh?

Đạt vỗ lấy lưng Hạnh an ủi:

-Em bình tĩnh có chuyện gì nói anh nghe.

Hạnh kể lại toàn bộ sự việc trong tiếng nấc nghẹn ngào,nghe xong Đạt sa sầm mặt mũi,bàn tay anh ta không ʇ⚡︎ự chủ nắm chặt lại ánh mắt lạnh tanh nhìn về hướng vô định nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi Hạnh:

-Thôi mọi chuyện cứ từ từ,em đừng suy nghĩ nhiều,vào phòng với con đi,anh về lấy chút đồ rồi đi,chiều anh có cuộc họp quan trọng với đối tác nếu về muộn anh sẽ gọi để em khỏi chờ cơm.

Hạnh rưng rưng nước mắt đáp:

-Vâng anh làm việc ít thôi giữ sức khỏe,anh vào với con một lúc rồi đi ạ.

-Được rồi tối anh về chơi với con,đi làm cả ngày mồ hôi anh sợ hôn con lại bẩn,con còn nhỏ da mỏng dễ bị dị ứng,thôi anh đi nha,lát em đóng cổng hộ anh.

-Vâng.

Đợi Đạt đi rồi Hạnh lau đi những giọt nước mắt vừa rồi cô ta nghiến răng căm phẫn nói:

-Hà,tao không cho phép này ςư-ớ.ק đi thứ gì từ tay tao cả đợi đấy tao không để mày yên đâu.

—-
-Chị sao thế?

-Chả biết nữa cứ nhảy mũi với mệt khó thở nữa.

-Có thấy khó chịu đâu trong người không để chiều về em chở đi khám.

-Không sao đâu chắc dạo này chị hay thức khuya làm cho xong mấy báo cáo,cũng sắp cuối năm rồi công việc đầy ra đấy chẳng đâu vào đâu cả.

-Mà chị với Dennis thế nào rồi?Dạo này ít thấy cậu ta.

-Cậu ta về Úc rồi,tuần sau mới về lại.

-Thế à,hèn gì mấy hôm nay tâm trạng chị tôi cứ như tгêภ mây,hóa ra là nhớ ai đó đến ngẩn ngơ.

Tôi ᵭάпҺ vào vai con bé Hiền bảo:

-Con hâm,mày làm như chị mày còn xuân sắc như mày chắc,ở đấy mà mơ với mộng.

-Thôi thôi tâm trạng của những người đang tương tư em biết thừa chị khỏi chối.

-Khỉ gió cái con dở người,không nói chuyện với mày nữa,chị viết cho xong báo cáo đây.

Nói thế rồi mà con Hiền vẫn không tha cho tôi con bé trêu tôi:

-Đấy nói trúng tιм đen tìm cớ liền,kiểu này phải gọi ai đó về gấp kẻo chị tôi tương tư lại ốm liệt giường ra lúc ấy lại khổ cho tấm thân gầy gò này của tôi.

Tôi nghe chỉ biết cười trừ,cái body như quả bowling ấy mà nó dám bảo là ốm o gầy mò,tôi đến chịu với con bé Hiền,không tiếp tục đôi co nữa khéo người chịu thiệt lại chính là tôi. Mấy chuyện linh ϮιпҺ tгêภ trời dưới biển như này có lần nào mà tôi nói lại được với con bé Hiền cái miệng con bé ấy thì khỏi phải bàn cứ bổ bả cả ngày thôi.

Một lúc sau,đến giờ tôi nghỉ trưa Dennis gọi cho tôi,cậu ấy bảo cuối tuần sẽ bay về Việt Nam và có món quà bất ngờ tặng tôi,cậu ta cứ tỏ ra thần bí như thế khiến tôi có chút tò mò,nói chuyện hỏi thăm nhau vài câu cậu ta vội vàng tắt máy để vào họp,chỉ nhìn nhau giây phút ngắn ngủi nhưng tôi lại thấy vô cùng vui vẻ,tôi biết tôi đã mở lòng với cậu ta dù biết trước đoạn tình cảm này sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Cũng giống như con thiêu thân vẫn biết trước mắt là biển lửa nhưng vẫn cố lao đầu vào đến cuối cùng nhận lấy thương tích đầy mình.

“Gặp nhau nói chuyện một lúc đi”

Thật bất ngờ khi nhận được tin nhắn từ người này,cũng lâu rồi tôi không gặp cô ta,tôi lại muốn xem hôm nay cô ta muốn giở trò gì,thật là cây muốn lặng nhưng gió chẳng chịu ngừng. Tôi soạn tin nhắn trả lời :

“Ở đâu”?

“Quán cà phê đối diện công ty cô”

“Mấy giờ”?

“Nào cô tan làm thì nhắn tin cho tôi”

“Được”!

Tôi nghĩ khả năng lớn nhất cô ta muốn gặp tôi để nói chuyện giữa tôi và Dennis,lúc đầu tôi thừa nhận vì muốn trả thù cô ta nên mới cặp kè với con trai cô ta cho cô ta biết những đau khổ mà tôi phải chịu đựng nhưng hiện tại tâm trạng tôi rất rối,tôi cảm nhận rằng ʇ⚡︎ự chính tay tôi lại đi mua dây buộc mình,tôi phải làm thế nào để thoát khỏi những suy nghĩ ngổn ngang trong tâm trí tôi đây?
—–
Từ xa Hạnh đi tới,cô ta tuy vừa sinh con nhưng lấy lại vóc dáng rất nhanh,vẫn body ղóղℊ ҍỏղℊ và gợi cảm thừa sức đốn gục trái tιм bao gã đàn ông. Hạnh ngồi xuống đối diện tôi,cô ta nhìn tôi ánh mắt không còn dè dặt như trước mà thay vào đó là sự tức giận mang chút thù hận,tôi cười nhạt nói:

-Cô không cần nhìn tôi như thế,giữa tôi với cô có quá nhiều hiềm khích không thể gỡ bỏ. Trước kia là cô có lỗi với tôi,tôi không trách cô vì những điều không đáng còn hiện tại cô muốn như thế nào đây,quản cả chuyện tình cảm của tôi cơ à?

-Cô nói phải tôi không có quyền xen vào chuyện tình cảm của cô nhưng…người mà cô đang qua lại là con trai tôi,cô muốn tôi ngồi im để cô lợi dụng thằng bé trả thù tôi sao?

Tôi nheo mắt nhìn Hạnh đáp:

-Cô nghĩ tôi là loại người giống như cô sao?

Cô ta quả quyết trả lời:

-Trước kia thì không nhưng hiện tại tôi chắc chắn cô không có mục đích tốt đẹp khi tiếp cận thằng bé.Hà à coi như tôi cầu xin cô nể tình chúng ta từng là bạn bè suốt gần 20năm cô buông tha cho con trai tôi đi có được không?

Hạnh nắm chặt tay tôi,ánh mắt lộ vẻ cầu xin,đúng là không có gì thiêng liêng hơn tình mẫu ʇ⚡︎ử,vừa nãy cô ta còn nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng nhìn xem hiện giờ cô ta yếu đuối đến đáng thương,tôi nhanh chóng rút tay về không nhanh không chậm đáp:

-Phải đúng là tôi lợi dụng cậu ta để trả thù cô….

Dừng lại một lúc tôi lại tiếp tục:

-Nhưng đó là suy nghĩ trước kia,hiện tại tôi thật lòng thích cậu ta.

Vừa dứt lời thì tôi nhận một cái tát như trời giáng:

-Vô sỉ,những lời như thế mà cô có thể nói ra được,thằng bé nó chỉ đáng tuổi con cô.

Tôi lấy tay xoa vào chỗ bị ᵭάпҺ nhếch mép khinh bỉ nói:

-Cái tát này xem như tôi nhận thay Dennis vì cậu ta không đáng có một người mẹ tồi như vô.

-Mày…mày…

Cô ta định lao tới ᵭάпҺ tôi nhưng lần này tôi nắm chặt cổ tay của cô ta Һuпg Һᾰпg nói:

-Gương mặt tôi không phải muốn ᵭάпҺ là ᵭάпҺ,loại như cô tôi không chấp,sau này tốt nhất đừng xen vào việc của tôi nếu không đừng trách tôi không khách sáo. Tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết những việc cô làm sau lưng anh Đạt,cô nghĩ rằng cô có thể giấu anh ta được bao lâu?

-Mày..mày đang nói linh ϮιпҺ gì thế?

-Có nói linh ϮιпҺ hay không ʇ⚡︎ự cô hiểu rõ,cây kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra thôi,cô có biết vì sao tôi với anh ta cưới nhau bao lâu rồi mà tôi không thể mang thai không?

Lúc này Hạnh lộ rõ sự bôi rối cô ta ấp úng bảo:

-Đó…đó là việc của mày sao tao biết được cơ chứ?

-Hừ,già mồm tôi không cần nói thì cô là người hiểu rõ nhất,anh Đạt vô sinh…đứa bé ấy là con ai cô ʇ⚡︎ự biết rõ.

Nói rồi tôi hất tay cô ta chỉnh lại mái tóc rồi thẳng lưng đi ra khỏi quán.Hạnh mặt màγ tάi mét không chút sức lực ngồi gục xuống ghế,anh mắt Hạnh nhìn theo bóng lưng Hà cô ta thâm ᵭộc nói :

“Mày đừng trách tao,tất cả là do mày biết quá nhiều,tao đã mất đi con trai không thể nào mất thêm anh Đạt,mày…?”

Hôm nay ngày chủ nhật tôi dậy hơi muộn chả hiểu sao dạo này tôi cứ thèm ngủ. Cứ rảnh ra là tôi lại ngủ lăn lốc,có khi đi làm lại cứ ngủ gà ngủ gật,tôi lững thững đi xuống bếp đã thấy Dennis ngồi tгêภ ghế,cậu ta nhìn tôi đôi mắt không chút cảm xúc,cậu ta bảo với tôi hai hôm nữa mới về nhưng không ngờ lại sớm hơn dự định,không nhịn được tôi lao đến ôm lấy cậu ta vui vẻ nói:

-Cậu…về rồi sao không gọi cho tôi?

-Chị thật sự nhớ tôi sao?

Tôi sững người buông cậu ta ra nhìn cậu ta gương mặt không chút vui vẻ ngược lại phảng phất nét thất vọng xen lẫn tức giận,tôi khó hiểu hỏi:

-Cậu sao thế?Sao lại hỏi tôi như vậy?

-Chị nhớ tôi thì chứng minh đi.

Advertisement

Nói xong cậu ta cúi đầu hôn tôi,nụ hôn mạnh bạo mang tính chiếm hữu không còn dịu dàng ôn nhu như hôm trước,thậm chí cậu ta còn cắn mạnh vào môi tôi đến rướm ɱ.á.-ύ,tôi chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì với cậu ta nhưng tôi không chấp nhận việc cậu ta đang cường bạo tôi,tôi dùng sức đẩy cậu ta ra nhưng ʋòпg tay cậu ta mạnh mẽ như gọng kìm siết chặt lấy tôi không buông,bàn tay тһô Ьạᴏ giật phăng chiếc váy ngủ hai dây của tôi xuống đất,cứ như thế cậu ta đẩy ngã tôi xuống ghế sopha,không khúc dạo đầu không có những cử chỉ âu yếm ѵυốŧ ѵε mà mạnh mẽ đi vào trong tôi.

Tôi cảm thấy bị ҳúc ρhα̣m nghiêm trọng,tôi không thể tin được người đang phát tiết một cách тһô Ьạᴏ tгêภ người tôi lại là người luôn miệng nói yêu thương tôi,bảo vệ tôi sẽ không bao giờ làm tôi tổn thương dù là việc nhỏ nhặt nhất.

Xong việc cậu ta mặc quần áo đứng dậy đi thẳng ra cửa,cảm giác ทɦụ☪ nhã khiến tôi không kìm được nước mắt,tôi bật dậy hét lên:

-Tại sao cậu đối xử với tôi như thế?

Dennis khựng lại một lúc thật lâu cậu ta khàn giọng đáp:

-Xin lỗi sau này tôi sẽ không bao giờ phiền đến chị nữa.Đây sẽ là lần cuối cùng tôi gặp chị,chúc chị luôn vui vẻ hạnh phúc.

Tôi mấp máy môi hỏi:

-Có phải…đây là món quà bất ngờ mà cậu nói đó sao?

Cậu ta không nói gì dứt khoát rời đi khiến tôi hụt hẫng vô cùng,cảm giác cô đơn đến đau lòng,điều gì khiến thái độ cậu ta lại quay ngoắt 180 độ như thế,tại sao lúc cậu ta rời đi trái tιм tôi lại hụt hẫng vô cùng, cảm thấy tιм mình nhói lên từng cơn,có phải tôi đã yêu cậu ta rồi hay không

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất