Lời đe dọa của Linh San thật sự tác động đến tôi. Theo lời chị Hòa nói trước kia cô ta và Đinh Mạnh Huy một thời yêu nhau say đắm. Tôi mang theo sự thấp thỏm về nhà. Khi xe chạy gần tới cổng tôi nhìn thấy một bóng người thấp thoáng. Khi tôi mở cửa bước xuống, người kia hết sức kinh ngạc nhìn tôi.
– Sao cháu lại ở đây?
Trần Lan Hương khó tin hỏi tôi. Tгêภ tay bà ấy ҳάch một giỏ hoa quả và mấy hộp thức ăn. Tôi lễ phép trả lời.
– Cháu mới chuyển tới.
– Mở cửa đi, vào nhà rồi nói chuyện.
Tôi đang đợi khi chỉ có hai người, Trần Lan Hương sẽ trút bỏ lớp mặt nạ. Hiện nguyên hình hình là một người phụ nữ chanh chua, xảo quyệt như mẹ tôi hay nói. Thái độ của bà ấy không được vui, tôi vào bếp rót nước đem ra.
– Mời bác uống nước.
– Hai đứa bắt đầu từ khi nào?
– Gần được nửa tháng thưa bác.
– Vậy còn Hải Minh, cháu xem nó là gì? Nửa tháng trước cháu đến nhà bác với tư cách là bạn gáι nó, hiện tại thì quen chú nhỏ nó. Bác không ngờ cháu là loại con gáι như vậy.
Tuy tức giận nhưng giọng bà ấy vẫn êm êm như đang giảng bài. Không quát mắng hay dùng lời lẽ cay nghiệt khích bác tôi. Chã nhẽ làm giảng viên lâu năm nên cách cư xử cũng thay đổi. Tôi bày ra vẻ mặt trơ trơ như tượng chọc tức bà ấy.
– Con nhận ra mình và Hải Minh chỉ nên dừng lại ở mức tình bạn. Còn với Mạnh Huy, con yêu anh ấy thưa bác.
– Yêu? Cháu hiểu về cậu ấy bao nhiêu mà nói yêu. Tuổi cháu còn nhỏ, lại có thành tích học tập xuất sắc, đợi tốt nghiệp rồi không thiếu gì cơ hội. Khi bắt đầu một mối quαп Һệ điều đầu tiên là phải suy nghĩ chín chắn.
– Cháu nghĩ kĩ rồi thưa bác. Nhờ bác nhắn lại với Hải Minh, đừng đến tìm cháu nữa. Cháu không muốn hai chú cháu bọn họ xích mích.
Trần Lan Hương lắc đầu.
– Khi cháu quen Mạnh Huy, đồng nghĩa với việc khiến hai chú cháu nó xích mích rồi. Mong cháu sau này đừng dính dáng gì đến con trai bác.
Bà ấy nói xong ҳάch túi ra về. Tôi không tiễn, ngạc nhiên ngồi thừ tại chỗ. Chỉ có thế thôi ư, tại sao Trần Lan Hương không chì chiết hay xỉ ทɦụ☪ tôi. Tại sao bà ấy có thể bỏ qua cho một đứa ăn nói ngông cuồng như tôi. Trần Lan Hương mà mẹ tôi hay kể biến đi đâu mất rồi?
Đinh Mạnh Huy không biết chị dâu anh ta tới đây, tôi cũng chẳng kể lại. Có lẽ Trần Lan Hương muốn giấu chuyện này không để con trai bà ấy biết. Đinh Mạnh Huy đi làm về liền vào bếp xem tôi nấu món gì, dần dần tôi cảm thấy anh ta không phải người khó chung đụng. Anh ta thích đồ ăn tôi nấu, thích ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi, hai thứ đó đủ duy trì mối quαп Һệ này lâu dài. Tôi gỡ bàn tay to tướng đang ôm eo mình ra phụng phịu.
– Anh tắm đi rồi ra ăn cơm.
– Đứng im. Tôi ôm em một lát.
– Hôm nay tôi đã gặp bạn gáι cũ của anh.
– Ở đâu?
Anh ta buông tôi ra, giọng trầm xuống. Nhắc đến Linh San thái độ anh ta có phần không được vui. Tôi cúi đầu ủy khuất.
– Tôi gặp cô ấy trước cổng công ty. Mạnh Huy, anh chán tôi chưa?
– Hiện tại vẫn chưa.
– Tôi biết bản thân là nhân tình thì không có quyền đòi hỏi nhưng cảm xúc của tôi ngày một thay đổi. Tôi sợ.
– Em sợ điều gì?
Tôi cố gắng khóc thật thương tâm nhưng nước mắt lại không chảy ra được. Tôi đành ôm chầm lấy Đinh Mạnh Huy, vùi mặt vào l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ ấm áp của anh ta. Mùi nước hoa quyến rũ đầy nam tính quấn quýt tгêภ người tôi.
– Em sợ mình sẽ yêu anh.
Cả người Đinh Mạnh Huy cứng đơ, chắc hẳn anh ta đang bất ngờ lắm. Tôi nhếch môi nước mắt cuối cùng cũng xuất hiện. Tôi từ trong ռ.ɠ-ự.ɕ anh ta ngẩng đầu lên, hai tay ôm chặt không buông tư thế này giống như đang làm nũng với người yêu.
– Mạnh Huy, anh có thể dành cho em chút thời gian được không? Chúng ta đi du lịch nhé?
– Công ty vừa nhận một hợp đồng mới, tôi không có thời gian.
– Em biết rồi.
– Tháng sau tôi sẽ đưa em đi.
Anh ta xoa đầu tôi như một thú vui tao nhã sau đó đi tắm. Biểu cảm của anh ta khá hời hợt ʇ⚡︎ựa như xem lời nói vừa rồi của tôi là trò đùa. Bữa cơm tối tôi ăn không vô, món nào cũng thấy nhạt nhẽo. Ngược lại Đinh Mạnh Huy ăn rất ngon miệng.
– Linh San đã nói gì với em?
– Cô ấy cảnh cáo, muốn em rời xa anh.
– Vậy nên em mới lo sợ nên lấy lòng tôi?
Anh ta đặt đôi đũa lên bàn, thoải mái dựa ra ghế quan sát tôi. Những gì tôi đang nghĩ Đinh Mạnh Huy đều nhìn ra được, thẳng thừng vạch trần tôi. Mặc dù trước mặt anh ta tôi toàn nói dối nhưng khi bị vạch trần tôi vẫn tiếp tục giả vờ.
– Em không lấy lòng anh.
– Tôi không phải Hải Minh, nếu em có ý định đùa giỡn tình cảm với tôi, em chơi không nổi đâu.
Tay tôi nắm vạt áo siết chặt thành nắm đấm. Đinh Mạnh Huy cười khẩy đứng lên. Chơi nổi hay không tôi vẫn theo đến cùng. Tôi rửa chén xong về phòng lấy bài vở ra xem. Năm cuối rồi, còn vài tháng nữa là thực tập, chị Hòa bảo tôi đến công ty chị, dù sao công việc cũng đã quen, tuy thực tập nhưng chị vẫn trả lương cho tôi. Kế bên phòng ngủ là phòng làm việc của Đinh Mạnh Huy, hằng ngày tôi đều vào dọn dẹp. Hôm nào cũng thấy một ly cà phê tгêภ bàn, dường như đã thành thói quen, không biết người đàn ông này thiếu công việc có sống nổi không.
Tôi thở dài đem quyển giáo trình gấp lại, vào bếp pha cốc sữa nóng cho anh ta. Thấy tôi vào, anh ta tháo kính nhàn nhã xoay xoay cây bút tгêภ tay. Trừ bỏ dáng vẻ nghiêm túc khi làm việc còn lại anh ta luôn bày ra dáng vẻ ngả ngớn, không đứng đắn.
– Anh đừng uống cà phê nữa.
– Lại đây.
Tôi đặt ly sữa lên bàn rồi bước tới, chỉ một động tác Đinh Mạnh Huy đã để tôi ngồi gọn tгêภ đùi anh ta.
– Không có tôi em khó ngủ lắm sao?
– Em chỉ muốn nhắc anh đừng thức khuya quá.
– Lo lắng cho tôi hả?
– Vâng.
– Em nên thể hiện bằng hành động tôi sẽ tin hơn.
Nụ cười đểu cάпg đậm dần, anh ta tức khắc liền hôn tôi. Thật ra tôi không chán ghét hay bài xích gì khi thân mật với Đinh Mạnh Huy. Cả hai đều tìm được tгêภ người đối phương sự thỏa mãn. Dục vọng chiếm hữu của anh ta rất mãnh liệt, mỗi lần ập đến là tôi không có năng lực phản kháng. Tôi ôm cổ anh ta, đầu lưỡi dây dưa bị cuốn lấy. Từng tiếng ái muội vang lên, tôi bị hôn đến mềm nhũn.
– Vừa rồi em không chú tâm, đang nghĩ tới chuyện gì?
– Em không nghĩ gì cả.
– Nói dối.
Tôi гêภ lên một tiếng, Đinh Mạnh Huy đang nắm lấy một bên ռ.ɠ-ự.ɕ tôi Ϧóþ mạnh. Tôi hôn lên má anh ta thủ thỉ.
– Ngày mai là sinh nhật mẹ em.
– Muốn về nhà mấy ngày?
– Em về hai ngày.
– Vậy phải bù cho tôi trước đã.
Đinh Mạnh Huy gạt hết tài liệu sang một bên rồi đặt tôi ngồi lên bàn. Áo ngủ bằng tơ tằm bị ŧυộŧ đến eo. Thân thể trắng như ngọc bắt đầu tiếp nhận những cái ѵυốŧ ѵε ղóղℊ ҍỏղℊ. Tôi nhiệt tình phối hợp với anh ta, ngón tay ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ cơ ռ.ɠ-ự.ɕ căng cứng.
– Mạnh Huy, em đi hai ngày anh có đưa cô gáι khác về không?
– Còn chưa biết.
Tôi nhéo vào hông anh ta một cái thật mạnh, người đàn ông này không giận mà còn cười thích thú.
– Làm tình nhân của tôi, điều tôi ghét nhất là gì em biết không?
– Là gì?
– Ghen.
– Nhưng em lỡ ghen rồi. Anh nói xem em phải làm sao bây giờ?
Đinh Mạnh Huy cắn môi tôi, cơ hồ có thể ngửi thấy mùi ɱ.á.-ύ nhàn nhạt trong miệng. Anh ta giải phóng ðụ☪ ϑọทջ đang căng kiềm nén đi thẳng vào bên trong tôi, màn dạo đầu chớp nhoáng chưa đủ để tôi kịp thích ứng. Anh ta Һuпg Һᾰпg vận động. Tôi ᵭάпҺ vào bả vai anh ta lắc đầu.
– Chậm thôi…
– Em luôn thích chọc giận tôi, để xem lát nữa cầu xin tôi thế nào. Kêu lên đi tôi muốn nghe.
– Không…
Tôi mím môi cự tuyệt, hai tay bị bẻ ngược ra sau. Anh ta hôn khắp lưng tôi, mặc sức ra vào.
– Đinh Mạnh Huy, anh sẽ phải yêu em.
– Em ʇ⚡︎ự tin quá đấy.
– Anh dám cá cược không?
– Được. Em muốn dùng thứ gì ᵭάпҺ đổi.
– Tất cả tài sản của anh.
Anh ta bật cười nâng người tôi lên, tôi sức sức khẹp chặt bên dưới. Tгêภ trán anh ta rịn tầng mồ hôi mỏng khàn đặc nói.
– Được. Tôi cá với em.
Tôi không biết mình về phòng khi nào, nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ, Đinh Mạnh Huy cũng không thấy đâu. Tôi nói dối hôm nay là sinh nhật mẹ để về nhà một chuyến. Tôi đang tính đón mẹ lên thành phố, nhà trọ đã tìm được rồi. Vệ sinh cá nhân xong tôi lấy vài bộ quần áo bỏ vào balo.
Tôi khá bất ngờ khi giờ này Đinh Mạnh Huy vẫn chưa đi làm mà ngồi ở phòng khách đọc báo.
– Ăn sáng xong tôi đưa em đến nhà ga.
– Em ngồi xe khách cũng được mà.
– Đi tàu tiện hơn.
Chỗ tôi bình thường mỗi ngày sẽ có một chuyến tàu chạy qua. Vé tàu rất đắt nên suốt bốn năm tôi không dám mua. Tгêภ bàn có một phần bánh mì sandwich và sữa tươi, tôi hỏi.
– Anh không ăn hả?
– Tôi ăn rồi.
– Anh dậy khi nào, sao không gọi em?
– Tôi thấy em ngủ say nên không gọi. Đêm qua em mệt như vậy, tôi cũng không nỡ.
Anh ta không chút liêm sỉ uống ly sữa chỉ còn một nửa cười mỉm. Tôi bị nghẹn ho sặc sụa. Đúng là bản tính phong lưu không bao giờ thay đổi. Đinh Mạnh Huy đưa tôi đến ga vừa kịp giờ tàu xuất phát. Đi tàu sẽ nhanh hơn, chỉ tầm một giờ tôi đã về đến nhà. Tôi không gọi điện báo trước với mẹ. Giờ này chắc bà đang ở chỗ làm. Tôi thay quần áo rồi dọn dẹp nhà cửa, chén d᷈-i᷈a mấy ngày chưa rửa chất thành đống. Mẹ tôi không đảm đang lắm, việc nhà bà ít khi động tới, toàn giao cho tôi làm.
Tôi vào phòng mẹ gom quần áo đi giặt, chợt thấy một tấm ảnh nằm lạc lõng trong mớ đồ cũ. Tôi hiếu kì nên nhặt lên xem, trong ảnh là hai cô gáι chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi. Một người là mẹ tôi, khi trẻ bà đẹp thật, người còn lại tôi đoán là Trần Lan Hương. Tôi nheo mắt nhìn thật kĩ nhưng vì tấm ảnh chụp đã lâu nên phai màu. Mẹ tôi giữ rất nhiều ảnh chụp của hai người nhưng đều là lúc trưởng thành. Tôi có chút mơ hồ về Trần Lan Hương, không hiểu sao tôi lại thấy gương mặt bà ấy rất quen thuộc. Tôi giật mình thảng thốt, tôi điên rồi tại sao có thể nghĩ mình có nét giống Trần Lan Hương chứ.
– Con đang làm gì đó?
Không biết mẹ tôi về lúc nào, bà đứng sừng sững ngay cửa, ánh mắt sắc lẹm nhìn tấm ảnh tôi đang cầm.
– Con lấy quần áo đi giặt thì phát hiện tấm ảnh này.
– Đừng động vào đồ của mẹ.
Mẹ tôi bước tới giằng lấy tấm ảnh xé vụn, không đợi tôi lên tiếng, bà hỏi như tra khảo.
– Bảo Nhi, có phải con bị Trần Lan Hương ᵭάпҺ lừa rồi không?
– Con đang làm theo những gì mẹ dặn, nhưng bà ấy…
– Con định nói với mẹ Trần Lan Hương rất hiền lành, nho nhã chứ gì? Con nghi ngờ mẹ ʋu ҟҺốпg nói xấu bà ta đúng không? Nhìn đi, cổ tay mẹ rạch không biết bao nhiêu đường vì bà ta. Ba con bị lừa mẹ đã quá đau đớn rồi, giờ tới lượt con. Để mẹ ૮.ɦ.ế.ƭ đi cho con nhẹ lòng.
– Mẹ, đừng mà. Mẹ bình tĩnh đi, con không nghi ngờ mẹ, con hận Trần Lan Hương, con căm ghét bà ta.
Tôi hốt hoảng giữ chặt người mẹ không cho bà lấy lọ hoa tгêภ tủ ᵭ.ậ..℘ vào đầu. Mẹ tôi thẩn thờ lắc đầu.
– Con lừa mẹ. Con tiếp xúc với bà ta nhiều lần rồi nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Nếu con muốn trả thù cho mẹ thì đã không chần chừ như vậy. Mẹ không còn hi vọng gì về con nữa trừ khi con thề trước mặt mẹ.
– Mẹ muốn con thề ᵭộc sao?
– Phải. Mẹ muốn con thề, nếu con dừng ý định trả thù Trần Lan Hương, cả đời con sẽ không bao giờ hạnh phúc.
Tôi không nghĩ mẹ lại bắt con gáι mình lấy hạnh phúc cả đời ra thề ᵭộc. Tôi bắt đầu thấy sợ, tôi sợ trong lòng bà chỉ nghĩ đến thù hận mà quên mất đứa con gáι này. Mẹ tôi lại nổi giận một lần nữa gào lên khóc lóc. Tôi vừa giữ bà ấy lại vừa nuốt nước mắt đưa tay lên thề.
– Huỳnh Bảo Nhi này xin thề, nếu ngưng ý định trả thù Trần Lan Hương, cả đời sẽ không có được hạnh phúc.
– Cảm ơn con gáι, mẹ cũng không muốn ép con đâu. Xin con hãy hiểu cho mẹ.
– Được rồi, mẹ nằm nghỉ một lát đi, con nấu cơm xong gọi mẹ.
– Ừ.
Tôi dựa vào cửa thở dài bất lực, đến bao giờ hai mẹ con tôi mới có thể sống những ngày tháng yên bình đây. Tôi định nấu cơm nhưng hũ gạo trong bếp đã cạn tới đáy, đành phải đi mua. Tгêภ đường ra chợ tôi nghe tiếng lanh lảnh của bà Phương gọi mình lại hỏi.
– Bà Hồng có muốn làm việc ở chỗ tao nữa không vậy? Bà ta vừa nghe con Mai nói thấy mày đã vội vã chạy về, công việc ở quán còn làm chưa xong, bỏ đó ai làm hả?
– Cô Phương thông cảm, mẹ con không được khỏe nên về nằm nghỉ. Công việc ở chỗ cô mẹ con chỉ làm nốt hôm nay thôi ạ.
– Ô hay, lại quay về nghề cũ à?
– Con muốn đưa mẹ lên thành phố nên tạm xa nơi này một thời gian.
Bà Phương chép miệng nhìn tôi.
– Có con gáι xinh đẹp sướиɠ nhỉ.
Mọi người ở đây đều xem thường mẹ con tôi, hàng xóm cững chả thân thích một ai. Mỗi lần mẹ tôi thua bài lại xay xỉn đôi lần cãi nhau vô cớ với người ta. Có người còn nói rằng mẹ nào con nấy, trước sau gì tôi cũng không nên thân.
Tôi mua gạo sẵn tiện mua thêm thức ăn. Sạp trái cây của cậu đông khách quá nên tôi không ghé. Chợt có tiếng mô tô vang lên bên tai ngày càng gần, tôi nhíu mày ai lại vô ý thức đi mô tô vào trong chợ chứ. Vài người hiếu kì đứng ra ngóng. Tôi cũng né vào một bên. Khi chiếc xe kia dần chạy về phía sạp trái cây của cậu, tôi ngạc nhiên vô cùng. Hải Minh tới đây làm gì chứ. Cậu ta không thấy tôi, gạt chân chống đi xuống.
– Ai đến tìm cậu cháu thế?
Cô chủ quán tạp hóa kế bên hỏi, tôi gượng gạo đáp.
– Là bạn cháu.
Đứng cách đó không xa tôi nghe Hải Minh lên tiếng.
– Chú là cậu của Bảo Nhi đúng không ạ?
– Phải là tôi, cậu đây là…
– Cháu là bạn học của cô ấy. Nhà Bảo Nhi ở đâu vậy chú?
– À… Nó đến rồi kia. Cậu hỏi con bé đi.
Tôi lạnh nhạt nhìn Hải Minh, hôm trước đã dứt khoát với cậu ta rồi, còn tìm đến tận đây làm gì chứ. Hải Minh dáng vẻ bất cần đời nói.
– Cậu về khi nào?
– Mới về lúc sáng. Cậu đến đây làm gì?
– Tôi muốn gặp cậu.
– Hải Minh, chúng ta đã chia tay rồi. Cậu đừng làm phiền tôi.
– Không, chắc chắn cậu có nổi khổ riêng nên muốn chia tay với tôi. Tiên nói đêm đó khi tôi gọi cậu đã rất lo lắng chạy tới. Qua một đêm liền muốn chia tay, cậu đang giấu tôi chuyện gì?
Tôi không dám nói mình cặp với đại gia nên chia tay ở đây bởi cậu tôi đang nhìn hai đứa chằm chằm. Cậu phất tay.
– Thôi con dẫn bạn về nhà ngồi nói chuyện, đứng ở đây không tiện.
– Dạ.