Khi hai người đàn ông kia đi rồi, mẹ ngồi bệt dưới đất, tóc tai rối bù như tổ quạ. Tôi không chất vấn, không hỏi gì nữa mẹ ʇ⚡︎ự động thú nhận.
– Bạn của bà Dung dẫn mẹ tham gia vào một hội ᵭάпҺ bài lớn, mỗi ván ít nhất cả chục triệu. Ban đầu mẹ thắng rất nhiều tiền, mẹ định giữ đó sau này làm của hồi môn cho con. Nhưng không ngờ càng ᵭάпҺ càng hăng, mẹ… thua sạch hết.
– Vậy nên mẹ nảy sinh ý định bán nhà ông ngoại để lại cho cậu? Mẹ biết đó là nhà thờ tổ tiên ông bà mà, với lại gia đình cậu đang sống yên ổn, mẹ đòi bán thì cậu phải chuyển đi đâu?
– Mẹ.. mẹ túng quẫn quá nên nghĩ bậy. Chắc giờ cậu con giận mẹ lắm.
Thử đặt mình vào trường hợp của cậu xem mẹ có giận hay không, ngay cả tôi cũng thấy mẹ quá đáng lắm rồi. Mẹ nắm tay tôi khẩn thiết.
– Chẳng phải con nói ở bên cạnh Đinh Mạnh Huy ba tháng sẽ được một tỷ sao? Con cứu mẹ lần này đi Bảo Nhi. Mẹ cầu xin con.
– Mẹ đừng làm vậy mà.
– Mẹ van con, cứu mẹ lần cuối này đi. Mẹ sẽ không đứng lên đến khi nào con đồng ý mới thôi.
Mẹ qùγ gối, hai tay bấu víu vào người tôi. Chưa bao giờ tôi thấy bất lực và chán nản như lúc này. Mẹ liên tục đẩy tôi vào tình thế bị động, không cho tôi có sự lựa chọn nào khác. Tôi mím môi đỡ mẹ đứng lên. Bao nhiêu cảm xúc đều đè nén lại, tôi nói.
– Đây là lần cuối cùng, nếu mẹ còn vay tiền ᵭάпҺ bài, con sẽ không quan tâm tới mẹ nữa.
– Mẹ thề với con có ૮.ɦ.ế.ƭ mẹ cũng không dám động tới.
– Mẹ gọi điện xin lỗi cậu đi. Chuyện vay tiền đừng nói cho cậu biết.
– Ừ, mẹ gọi liền.
Một tỷ kia Đinh Mạnh Huy nhất định sẽ cho tôi, tạm thời tôi không lo lắng chuyện tiền nong, chỉ bận tâm mẹ có thật sự hối cải hay không mà thôi. Gọi cho cậu xong, mẹ nói đau đầu nên về phòng nằm, tôi sang nhà cô Dung, hỏi xin số điện thoại người mà rủ rê mẹ tôi đi ᵭάпҺ bài nhưng cô Dung bảo chẳng biết gì hết.
Tôi ở lại chỗ mẹ đến chập tối mới về, mẹ nói lúc mấy tên kia đến đòi tiền mẹ chống trả nên bị ᵭάпҺ, cả người đau ê ẩm. Mẹ lê từng bước tiễn tôi ra cửa, thở dài dặn.
– Ngày mai con tranh thủ chút thời gian đến thăm mẹ nhé. Nhỡ may đám ᵭòι пợ lại đến, mẹ không biết phải làm sao con ơi.
– Mai con ghé. Mẹ khóa cửa cẩn thận rồi nghỉ ngơi đi.
Giờ này Đinh Mạnh Huy chắc cũng về rồi, tôi ra tới đầu đường thì anh ta gọi. Có thể sau sự việc này trong mắt anh ta mẹ con tôi đều là những kẻ hám tiền. Con gáι thì chấp nhận làm nhân tình, còn mẹ thì ς.ờ .๒.ạ.ς nợ nần. Từ nhỏ đến lớn, tôi đã quen với những ánh mắt khinh thường, dò xét của mọi người dành cho mẹ con mình. Không thể oán trách số phận hay đổ lỗi cho bất kì ai, những gì mà mẹ tôi đang làm đều vì bản thân bà ấy.
Ban đầu tôi cho rằng mẹ sống không có mục tiêu là vì Trần Lan Hương đã tác động quá lớn, khiến bà tổn thương nên mới sa ngã. Nhưng giờ thì tôi đã nghĩ khác đi, kể cả khi tôi có giúp mẹ trả thù được rồi, bà ấy vẫn sống như vậy thôi. Tâm trạng tôi đang rối bời, cảm giác bao nhiêu chuyện cứ ùa đến cùng một lúc.
– Cô ơi đến nơi rồi.
– À vâng.
Tôi trả tiền rồi xuống xe, hít một hơi thật sâu, đem mọi phiền пα̃σ giấu đi, tôi điềm tĩnh vào nhà. Đinh Mạnh Huy đang ở trong bếp nghe tiếng mở cửa nên ngó đầu ra nhìn.
– Không phải em nói đau đầu sao, đi đâu nữa vậy?
– Em qua chỗ mẹ.
– Bà ấy lại tìm em có chuyện gì?
Tôi còn chưa nói gì anh ta đã nhìn ra được. Chậm rãi đi tới chỗ Đinh Mạnh Huy, tôi ʇ⚡︎ựa đầu vào vai anh ta. Đây không phải hành động lấy lòng hay làm nũng gì, chỉ là tôi cần một bờ vai để ʇ⚡︎ựa vào lúc này.
– Mạnh Huy.
– Ừ, nói đi.
– Anh có thể cho em số tiền như đã thỏa thuận trong hợp đồng trước hạn được không?
– Mẹ em thiếu tiền ai nữa sao?
– Vâng.
Đinh Mạnh Huy xoay người, dịu dàng vuốt tóc tôi. Anh ta chính là phao cứu sinh duy nhất của tôi lúc này, những cử chỉ ân cần, những cái ѵυốŧ ѵε khi nào lại trở nên dịu dàng đến thế. Cứ như vậy trái tιм tôi sẽ đầu hàng mất thôi.
– Ngày mai tôi sẽ nói thư kí chuyển cho em.
– Cảm ơn anh.
– Được rồi, tắm đi rồi ra ăn cơm.
– Anh nấu hả?
Anh ta cười mỉm dáng vẻ khoe khoang đáp.
– Tôi nấu còn ngon hơn cả em.
Chén cháo hôm trước tôi vẫn còn nhớ như in, không bàn về mùi vị, nhìn miếng ϮhịϮ đang cháy vàng trong chảo kia, tôi cười khổ bữa tối hôm nay có vẻ rất đặc biệt.
Trong lúc lấy đồ đi tắm, tôi sực nhớ đến lọ tђยốς tгáภђ tђคเ đã hết vẫn chưa mua. Đinh Mạnh Huy không dùng biện pháp an toàn nào, với cả hai người chúng tôi mà nói, không nên tồn tại thứ gì ràng buộc thì tốt hơn.
Tôi vứt lọ tђยốς vào sọt rác, ngày mai tiện đường qua chỗ mẹ ghé hiệu tђยốς mua luôn. Một bàn thức ăn đầy đủ các món khiến tôi có phần chσáпg ngợp. Đinh Mạnh Huy đưa chén cho tôi, hài lòng hỏi.
– Thế nào bất ngờ chứ?
– Vâng. Em không nghĩ bao nhiêu đây là do anh nấu hết.
Đôi mày rậm nhíu lại.
– Tôi nấu từ lúc em chưa về, ăn thử đi.
Tôi gắp miếng cá chiên kèm nước sốt, hương vị đậm đà rất vừa miệng. Trình độ nấu nướng của Đinh Mạnh Huy có thể nấu được như vậy sao, đúng là khó tin. Tôi tấm tắc khen ngon, anh ta thích thú liên tục gắp cho tôi. Tối nay tôi no đến căng bụng, Đinh Mạnh Huy đã có công nấu nên tôi giành phần rửa chén. Bếp núc không bừa bộn lắm, tôi rửa rồi lau dọn một lát là xong. Chợt một góc của hộp giấy đựng đồ ăn trong sọt rác thu hút sự chú ý của tôi. Hóa ra mấy món Đinh Mạnh Huy nấu đều mua từ nhà hàng đem về. Thảo nào lại ngon đến vậy chứ, tôi bật cười.
– Đây là tђยốς gì vậy?
Đinh Mạnh Huy cầm hộp tђยốς tгáภђ tђคเ từ phòng đi ra hỏi. Tôi thản nhiên đáp.
– Thuốc tгáภђ tђคเ.
– Từ nay em không cần uống nữa, tôi sẽ chú ý.
– Vâng.
Tuy ngoài miệng đáp vậy nhưng tôi vẫn muốn an toàn tuyệt đối, lần sau uống nhưng không cho anh ta biết là được. Ngày hôm nay tôi có hơi mệt, làm được một phần bài báo cáo rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau trong lúc tôi và Hải Minh đang thực tập thì thư kí của Đinh Mạnh Huy gọi tôi ra ngoài. Một tỷ kia tôi nhận đủ. Tôi bỏ tiền vào túi ҳάch rồi vội tới chỗ mẹ. Biết tôi đem tiền tới nên mẹ mừng rỡ chạy ra mở cửa, không nhịn được gấp gáp hỏi.
– Đủ chứ con?
– Vâng.
– Đâu, đưa mẹ kiểm tra lại nào.
Mẹ giành lấy túi ҳάch của tôi một cách тһô Ьạᴏ, vội vàng khóa chặt cửa rồi mở ra xem. Lần đầu tiên tôi thấy số tiền lớn như thế này, mẹ muốn gỡ từng cọc ra đếm thử, tôi ngăn lại.
– Không thiếu đâu bây giờ mẹ gọi bên cho vay tiền đi.
– Đợi đã, vẫn chưa hết hạn hai ngày, không cần vội.
– Có tiền rồi thì nhanh chóng trả cho bọn họ, mẹ giữ lại cũng không có lợi ích gì, đưa số điện thoại con gọi.
– Thôi để mẹ.
Tôi quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất tгêภ mặt mẹ. Bên cho vay hẹn hai mươi phút nữa sẽ tới, mẹ bảo tôi về công ty trước nhưng tôi không đồng ý. Tôi muốn đích thân giải quyết dứt khoát một lần. Mẹ vẫn còn tiếc, ôm khư khư mấy cọc tiền chép miệng.
– Nhiêu đây đủ hai mẹ con mình chuyển tới chỗ khác sống rồi, mẹ thật hồ đồ, đúng là tham thì thâm mà.
– Phải chi lúc trước mẹ cũng nghĩ được như vậy thì hay biết mấy.
– Bảo Nhi, xin lỗi con. Cả đời mẹ chỉ làm gánh nặng cho con thôi.
Mẹ đang buồn bã thì hσảпg hốϮ như sực nhớ ra điều gì.
– Thôi ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, mẹ quên nói với con hôm nay cậu con lên đây.
– Cậu lên làm gì?
– Ông ấy nói muốn xem thử hai mẹ con mình sống thế nào.
Hôm qua mẹ tôi gọi xin lỗi, tôi cũng giải thích với cậu rằng mẹ chỉ nhất thời nảy sinh ý định đó. Có lẽ có cậu không tâm nên muốn lên tận đây. Điện thoại cậu gọi mãi không được, mẹ tôi hối.
– Hay là con ra bến xe tìm xem. Chẳng may điện thoại cậu con hết pin thì sao, ông ấy lạ đường có biết nơi nào mà tìm.
– Vậy mẹ hẹn lại bên cho vay đi, khi nào có mặt con thì mới trả. Mẹ đừng ʇ⚡︎ự ý quyết định đó.
– Ừ, mẹ biết mà. Con mau đón cậu đi.
Đang buổi trưa nên trời rất oi ả, bến xe lác đác vài chiếc đậu sẵn. Từ chỗ tôi lên đây một ngày chỉ có ba chuyến cố định, tầm này thường thì xe đã tới rồi nhưng hôm nay vẫn chưa thấy đâu. Tôi ngồi ở quán nước kế bên chờ. Hơn mười phút sau xe cũng vào bến, tôi tính tiền rồi đứng sẵn chờ cậu.
Từng người mang theo hành lý bước xuống, tôi loay hoay không thấy cậu đâu. Chẳng phải mẹ nói cậu muốn lên thăm mẹ con tôi sao. Tôi khẩn trương gọi cậu lần nữa, sau vài hồi chuông cuối cùng cậu cũng nghe máy.
– Cậu ơi, cậu nói với mẹ con hôm nay sẽ lên thành phố ạ?
– Ngày mai cậu mới thu xếp được, chắc mẹ con nghe nhầm thành hôm nay rồi.
– Vâng, khi nào cậu lên thì gọi con ra bến xe đón nhé!
– Ừ, cậu biết rồi.
Chạy tới chạy lui giữa trời nắng nóng như thế này tôi hơi mệt. Đã quá giờ trưa Đinh Mạnh Huy hỏi tôi giải quyết xong chuyện của mẹ chưa. Tôi xin nghỉ thêm nửa buổi chiều để giải quyết ổn thỏa rồi mới quay lại công ty anh ta đồng ý.
Thấy tôi về chỉ có một mình, mẹ thắc mắc hỏi.
– Cậu con đâu?
– Ngày mai cậu mới lên.
– Ơ thế hả, mẹ lú lẫn rồi chẳng nhớ gì cả.
Thái độ của mẹ tươi tắn khác lạ, rót ly nước mát cho tôi.
– Con xem, số tiền kia mẹ trả xong rồi.
– Mẹ trả khi nào không phải con đã dặn…
– Con bình tĩnh đã, mẹ từng tuổi này chả nhẽ bị lừa sao. Giấy trắng mực đen rành rành thế này, con đọc đi.
Tuy có chút bực bội nhưng tôi vẫn kiên nhẫn đọc hết không bỏ sót một từ nào. Bên dưới kí tên đàng hoàng, lập thành hai bản chia cho mỗi bên. Giấy này tôi sẽ giữ, cảm giác được nhẹ nhõm phần nào. Mẹ tôi hồ hởi kể liếng thoắng.
– Lúc con đi thì đám người kia tới, mẹ đâu thể không trả. Mẹ biết con cẩn thận nên dặn dò mẹ trước, nhưng thôi, dù sao cũng trả xong rồi. Từ nay mẹ con mình có rau ăn rau, có cháo ăn cháo. Con yên tâm về mẹ nhé!
– Vâng. Ngày mai nếu cậu lên đây mẹ đừng nói con sống chung với Đinh Mạnh Huy. Cũng đừng qua nhà cô Dung nữa.
– Mẹ biết mà. Con cứ nói là thực tập gần chỗ con Tiên nên ở nhờ bên đó. Ngày mai rủ nó đến chơi luôn, để cậu con khỏi sinh nghi.
Mẹ tính toán còn kĩ hơn tôi, tạm thời vấn đề được giải quyết nên tôi về lại công ty. Chưa hết một tuần thực tập đã phát sinh đủ thứ chuyện. Ngày mai chắc tôi phải xin nghỉ tiếp.
Hải Minh chỉ thực tập buổi sáng nên đã về trước, tôi làm nốt mấy việc chị Tuyền giao vừa kịp giờ tan tầm.
– Em vẫn chưa xong hả?
– Xong rồi, em ra cổng ngay đây.
– Tôi đang ở dưới sảnh, em xuống đi.
Tôi cúp điện thoại rồi vui vẻ bấm thang máy. Đinh Mạnh Huy đang đứng chờ tôi, dáng người cao ráo mặc vest trông chững chạc, phong độ cực kì.
– Sếp lớn đang chờ em hả?
Đinh Mạnh Huy bật cười gõ nhẹ trán tôi.
– Biết sếp lớn đang chờ còn không mau xuống.
– Em dùng tốc độ nhanh rồi đó tại thang máy đông người quá thôi.
– Viện đủ lý do, tối nay phạt em nấu cơm.
– Cơm em nấu không tốn nhiều tiền, vừa hay tiết kiệm cho anh.
Tôi ghé sát vào người Đinh Mạnh Huy cười tủm tỉm, biết việc mình mua đồ ăn ở nhà hàng về rồi ʇ⚡︎ự nhận bản thân nấu, Đinh Mạnh Huy lúng túng hắng giọng.
– Về thôi.