Đinh Mạnh Huy đi đâu đến trưa cũng không thấy về, đưa Linh San đến Ьệпh viện xong anh ta không quyến luyến đến ở lại bên đấy luôn chứ. Tôi ăn trưa rồi ngủ một giấc đến xế chiều. Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi kéo tôi ra khỏi cơn mộng mị.
– Hải Minh đến nhà chơi con mau qua đây đi.
– Vâng. Hai mươi phút nữa con qua.
Tôi nằm thêm chút nữa để tỉnh táo dần sau đó rửa mặt rồi tới chỗ mẹ. Hải Minh với mẹ tôi thân thiết đến nỗi nhìn vào hai người trông giống mẹ con hơn là tôi. Cậu ta vẫn chưa biết chuyện tôi sống chung với Đinh Mạnh Huy nên mẹ nói dối rằng tôi đi chơi với Tiên.
– Bảo Nhi về rồi kìa.
Mẹ tôi cười đon đả nói. Tôi không biết Hải Minh ʇ⚡︎ự đến hay mẹ gọi, tôi ngồi xuống cạnh cậu ta xã giao hỏi.
– Cậu đến lâu chưa?
– Cũng mới thôi.
– Hải Minh muốn rủ con đi xem phim. Buổi chiều con cũng không bận gì, hai đứa đi đi.
Mẹ nhìn tôi nháy mắt. Hải Minh mỉm cười nói.
– Tôi mua vé luôn rồi, suất chiếu ba giờ.
– Vậy đi thôi.
– Được.
Lâu rồi tôi cũng chưa xem phim, coi như cuối tuần thư giãn vậy. Tâm trạng đang tốt nên Hải Minh đùa tôi.
– Cậu không sợ xem phim kinh dị chứ?
– Câu đó nên dành cho cậu thì hơn. Mẹ tôi gọi cho cậu đúng không?
– Tôi ʇ⚡︎ự đến.
Chiếc mô tô chạy băng băng tгêภ đường, bỗng dưng từ con hẻm phía trước có một chiếc xe máy lao ra. Tôi hσảпg hốϮ bám chặt vào hông Hải Minh. Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ, chiếc xe lảo đảo rồi ngã xuống. Một bên chân của tôi bị chà sát vào mặt đường đau điếng. Tôi cắn răng, chắc không phải gãy chân rồi chứ.
– Cậu có sao không?
– Chân tôi hơi đau.
Hải Minh lồm cồm ngồi dậy, dựng xe đứng lên. Lúc này người đàn ông lái chiếc xe máy tông vào chúng tôi ngồi xổm xuống, ánh mắt hung ác nhìn tôi rít lên.
– Mày cứng đầu quá nhỉ? Hôm nay chỉ đùa với mày tí thôi, khôn hồn thì rời khỏi cậu ta ngay lập tức.
– Mấy người là ai?
– Đừng nhiều lời. Mày ʇ⚡︎ự nghĩ xem đã đắc Ϯộι với ai. Nhớ đó.
Dứt lời anh ta lái xe phóng đi mất, Hải Minh khẩn trương đỡ tôi ngồi vào trong lề, một bên chân bị trầy đang chảy ɱ.á.-ύ. Vì tôi mặc váy nên vết thương lộ ra thấy rõ, Hải Minh sốt sắng nói.
– Chúng ta đến Ьệпh viện.
– Ừ.
– Cậu đứng lên được không?
– Được, cậu lấy xe đi.
Tôi cố chịu cơn đau nhức nắm tay Hải Minh loạng choạng đứng thẳng. Mấy lời vừa rồi của người đàn ông kia tôi nghe rất rõ, Trần Lan Hương đã ra tay rồi sao. Chân tôi nhấc lên nhấc xuống rất đau nên Hải Minh quyết định để chiếc mô tô lại một quán nước gần đấy rồi gọi taxi đưa tôi đến Ьệпh viện.
– Vừa rồi người đàn ông kia nói gì với cậu vậy?
– Anh ta đe doạ tôi.
– Tại sao lại đe doạ cậu, vậy họ cố ý tông vào chúng ta hả?
Tôi gật đầu, bây giờ tôi mới hoàn toàn tin rằng Trần Lan Hương là một người phụ nữ thâm ᵭộc. Kể từ giờ tôi phải cẩn thận hơn, không biết bà ấy lại giở trò lúc nào. Hải Minh theo hỏi tôi bị ai đe dọa nhưng tôi không nói. Đến Ьệпh viện tôi được γ tά rửa vết thương rồi băng bó. Tay Hải Minh cũng bị trầy nhẹ, kế hoạch xem phim coi như hủy. Cũng may hai đứa không bị thương gì nghiêm trọng. Hải Minh dìu tôi ra xe trùng hợp thế nào lại gặp Linh San. Hình như cô ta xuất viện, bên cạnh có mẹ và em gáι. Minh Viên ngạc nhiên hỏi tôi.
– Chị Nhi, chân chị sao thế?
– Chị bị té.
– Cậu là cháu của Mạnh Huy đúng không?
– Phải.
Linh San nheo mắt hỏi Hải Minh, cô ta đang ấp ủ mưu mô gì đấy nhìn tôi mỉm cười.
– Chào cậu, tôi là bạn gáι của anh Huy.
Linh San giới thiệu rất thuận miệng, mẹ cô ta hình như không được vui nhíu mày.
– Về thôi, ba con đang chờ ngoài cổng.
– Tôi đi trước nhé, hai người đẹp đôi lắm.
Hải Minh gãi đầu cười thích thú. Tôi không thấy Đinh Mạnh Huy đi cùng Linh San, đang nghĩ hay là anh ta ở công ty. Đúng lúc này Đinh Mạnh Huy gọi đến, có Hải Minh nên tôi để mặc điện thoại chuyển thành cuộc gọi nhỡ.
– Chân cậu như thế ngày mai xin nghỉ đi, tôi sẽ điểm danh giúp cậu.
– Ngày mai có tiết cô Trương, tôi không muốn nghỉ.
– Vậy tôi qua chở cậu.
– Tôi đi taxi được rồi. Tay cậu lái xe được không?
– Tôi gọi chú nhỏ tới lấy xe về.
Tôi đang tìm một lý do thích hợp để giải thích cái chân bị thương của mình với Đinh Mạnh Huy. Suy tính một hồi tôi quyết định nói thật, dù sao Linh San đã nhìn thấy tôi đi chung với Hải Minh, cô ta dễ gì cho qua, không tìm cách bới móc mới lạ.
– Hai đứa không phải đi xem phim sao, chân con bị gì thế?
Mẹ tôi từ trong nhà đi ra, thấy Hải Minh dìu tôi từ tгêภ xe xuống lo lắng hỏi. Hải Minh thay tôi giải thích.
– Tгêภ đường chúng cháu va phải một chiếc xe máy.
– Thế cháu có bị thương ở đâu không?
– Cháu bị trầy xước sơ thôi.
– May quá.
Hải Minh ngồi một lát rồi về, cũng đã hơn bốn giờ chiều, tôi cũng phải về thôi. Mẹ nhìn chân tôi chằm chằm lạnh nhạt hỏi.
– Có phải Trần Lan Hương sai người tông vào xe hai đứa không?
– Vâng.
– Con đã nhìn rõ chưa, đó mới là con người thật của bà ta. Vẻ bề ngoài hiền lành, dịu dàng kia chỉ là gạt người thôi. Cũng may là con chỉ bị thương ở chân. Con phải nhanh chóng hành động đi.
– Con biết rồi. Bây giờ con phải về, mẹ ăn tối rồi ngủ sớm, đừng qua nhà cô Dung nữa.
Mẹ tôi xua tay.
– Thôi con về đi.
Tôi lặng lẽ ra cửa, chân tôi bị thương mẹ chỉ hỏi một câu duy nhất. Nhiều lúc tôi dặn lòng không được nghĩ ngợi gì, thái độ của mẹ từ đó đến giờ vẫn như vậy. Nhưng không tránh khỏi buồn bã, chẳng hạn như bây giờ. Tôi đi bộ ra đường lớn, chân váy bị rách một mảng, ɱ.á.-ύ đã khô tạo thành từng vệt sẫm màu đọng lại. Trông tôi thảm hại vô cùng.
Ting Ting.
Phía sau lưng tôi tiếng còi xe bất ngờ vang lên, tôi chậm rãi đi vào trong lề. Giọng Đinh Mạnh Huy thiếu kiên nhẫn.
– Em đứng lại đó.
– Mạnh Huy?
– Sao tôi gọi không nghe máy?
– Em cài im lặng nên không biết anh gọi.
Anh ta nhíu mày nhìn xuống chân tôi.
– Sao lại thành ra thế này?
– Em bị té xe.
– Chiều nay em đi chung với Hải Minh đúng không?
– Vâng
– Đáng đời.
Anh ta nhếch môi buông một câu hờ hững rồi quay lại xe. Tôi cũng theo về cùng, đỡ phải tốn tiền taxi. Đinh Mạnh Huy đang giận, cằm bạnh ra trông thật khó ưa. Tôi thắc mắc hỏi.
– Cả ngày hôm nay anh đi đâu thế?
– Tôi đi đâu cần phải báo cáo với em hả?
– Em chỉ quan tâm nên hỏi thôi, sao anh lại quát em?
– Tôi chưa đuổi em xuống xe là nhân nhượng lắm rồi.
Tôi không thèm nói chuyện với anh ta nữa. Suốt đoạn đường về nhà, không ai mất một tiếng nói nào. Chân tôi bị đau nên đi hơi chậm, Đinh Mạnh Huy rõ ràng có chìa khóa nhà nhưng không chịu mở, cáu gắt nhìn ra sau.
– Em đi như rùa thế, mở cửa nhanh lên.
Tôi tức đến phát khóc, thái độ của anh ta cứ như tôi là con ở vậy. Tôi bước nhanh tới, mặc kệ cơn đau căng cứng người mở cửa. Đinh Mạnh Huy lạnh nhạt thay dép rồi đi một mạch về phòng chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi. Tình trạng đó kéo dài đến tối, hai chúng tôi giống như đang chiến tranh lạnh với nhau. Cuối cùng tôi là người mở lời trước, khi thấy anh ta định ra ngoài, tôi hỏi.
– Anh không ăn tối sao?
– Không. Em ăn đi.
– Vậy tối nay anh có về không?
– Chưa biết.
Màn đối thoại chấm dứt bằng cái sập cửa của Đinh Mạnh Huy. Vốn dĩ tôi cũng không nấu cơm cho anh ta. Vết thương tгêภ chân tôi không được động tới nước, ngồi trong bồn tắm, tôi lấy cái ghế kê chân trái lên. Tôi đoán không lầm, cái tên đáng ghét kia hiện tại đang ở một quán bar nào đó uống ɾượu ôm ấp gáι đẹp rồi. Chuyến du lịch anh ta từng nói có nguy cơ bị hủy rất cao. Cứ đà này anh ta sẽ nhanh chóng tìm kiếm niềm vui mới thôi. Tôi đã ở bên cạnh Đinh Mạnh Huy một tháng rồi, tuy có tiến triển nhưng chưa dám chắc chắn điều gì.
Tôi đang thoải mái ngâm mình trong nước ấm, mùi ϮιпҺ dầu khoan khoái dễ chịu làm tôi lim dim. Bất chợt cửa phòng tắm mở bật ra, tôi còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy Đinh Mạnh Huy đứng sừng sững như trời trồng.
– Đừng tắm lâu quá.
– Vâng.
Anh ta đem cửa đóng lại, tôi lấy khăn lau khô người rồi mặc quần áo đi ra. Tгêภ giường có một bịch gì đấy, tôi mở xem thử bên trong có băng gạc và tђยốς. Thì ra anh ta đi mua tђยốς cho tôi, trái tιм chợt mềm nhũn. Người đàn ông này cũng có lúc ấm áp đấy chứ.
Đinh Mạnh Huy đang nấu mì trong bếp, vừa rồi tôi nấu ít nên ăn hết, nào biết anh ta sẽ về sớm.
– Để em nấu cho.
– Không cần, em ra kia ngồi đi.
– Anh đừng giận em nữa, em biết mình sai rồi.
– Đây là lần thứ mấy em cãi lời tôi?
Anh ta quay lưng về phía tôi, có câu quá tam ba bận, tôi còn phải cãi lời anh ta dài dài. Tôi thích ôm Đinh Mạnh Huy từ phía sau, bóng lưng anh ta thẳng tắp vững chãi, ôm vào rất chắc tay. Tôi thở dài áp mặt vào chiếc áo sơ mi mềm mại.
– Tại sao anh không thích em gặp Hải Minh? Có phải anh sợ em sẽ yêu cậu ta không?
– Tôi chỉ không muốn cháu mình bị lợi dụng, em đừng ảo tưởng.
– Vậy em lợi dụng anh thì được hả?
– Em nghĩ tôi dễ bị dụ lắm sao?
Xem anh ta nói chuyện ʇ⚡︎ự tin chưa kìa, đừng để sa vào bẫy tình của tôi, nếu không ʇ⚡︎ự vả miệng mình. Tô mì của Đinh Mạnh Huy trông rất nhạt nhẽo, chẳng giống như mọi khi tôi nấu, anh ta nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ.
– Em mua mì gì dở vậy?
– Mì gói loại nào chả giống nhau. Để em nấu cái khác cho anh.
– Ừ, nấu đi.
Anh ta đói bụng nên nhăn nhó lướt điện thoại, trong lúc chờ nước sôi tôi hỏi.
– Anh định đưa em đi du lịch ở đâu thế?
– Chân em thế kia còn muốn đi đâu. Đợi tuần sau nữa đi.
– Em sắp thực tập rồi.
– Thực tập ở công ty tôi, em muốn nghỉ lúc nào chả được.
Thôi vậy, anh ta đã nói thế tôi cũng không nài nỉ làm gì. Ăn xong anh ta giúp tôi thay miếng băng gạc bị thấm nước ra, phần da bị trầy trông rất xót. Động tác của Đinh Mạnh Huy rất nhẹ nhàng, đặt chân tôi lên đùi rồi cẩn thận chấm tђยốς.
– Rát quá.
Tôi vừa than nhẹ thì anh ta cúi đầu xuống thổi, cảm giác tê rần khiến tôi quên đi cơn đau.
– Ai là người đã đe doạ em?
– Hải Minh nói với anh hả?
– Ừ.
– Nếu em nói là mẹ cậu ta làm thì anh có tin không?
Đinh Mạnh Huy nheo mắt nhìn tôi, dứt khoát lắc đầu.
– Nếu em nói người khác tôi sẽ tin.
– Tại sao?
– Tôi dám lấy danh dự của mình ra đảm bảo, mẹ của Hải Minh không làm mấy trò bẩn đó. Em chưa tiếp xúc nhiều với bà ấy nên không biết, để ᵭάпҺ giá một người thời gian mới là thứ nói lên tất cả.
Anh ta tin tưởng Trần Lan Hương đến mức đó sao, chẳng lẽ bà ấy hoàn hảo trong mắt tất cả mọi người. Thấy tôi còn mơ hồ, Đinh Mạnh Huy nói tiếp.
– Em thử ρhâп tích lại đi, bà ấy tại sao lại cho người tông vào xe Hải Minh? Không người mẹ nào muốn hại con mình bị thương cả.
– Có đấy. Không phải người mẹ nào cũng nghĩ cho con.
Lời ρhâп tích hợp lý của anh ta khiến tôi gần như ૮.ɦ.ế.ƭ lặng. Nếu không phải Trần Lan Hương thì chỉ có duy nhất một người mà thôi, tuy nhiên tôi không dám tin đây là sự thật.
Tôi không còn cảm giác được cơn đau ở chân nữa, sự hoang man đang bủa vây lấy tôi như tấm mạn nhện khổng lồ. Đinh Mạnh Huy lên tiếng.
– Có phải em biết ai làm đúng không?
– Em không biết
– Tôi có thể hẹn mẹ của Hải Minh cho em gặp.
– Không cần đâu. Trước đó em gặp bà ấy rồi.
Tôi vươn vai ngáp một cái thật dài giả vờ buồn ngủ. Đinh Mạnh Huy khóa cửa rồi tắt điện, chân trái của tôi bị thương nên anh ta không ôm tôi như mọi khi, chỉ đặt một tay lên eo tôi. Cả đêm tôi nằm thao thức, nhớ lại những chuyện lúc nhỏ đến khi trưởng thành, lớn lên rồi mới thấy cuộc sống không yên bình như mình tưởng. Những áp lực, thù hận đè lên vai tôi.
Sự biến tướng về lòng người ngày một hiện rõ, tôi phải làm sao đây, tiếp tục trả thù giúp mẹ hay tìm ra sự thật. Nếu mẹ biết tôi đang nghĩ gì bà sẽ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ tôi mất.
– Không ngủ được hả?
– Vâng.
Đinh Mạnh Huy bật bóng điện ngủ ngay đầu giường rồi ngồi dậy.
– Để tôi lấy cho em ly sữa.
Tôi ngày càng nảy sinh nhiều mộng tưởng, gặp gỡ Đinh Mạnh Huy là tình cờ nhưng lại trở thành định mệnh. Từ hai người xa lạ, chúng tôi sống chung một nhà. Trong một phút yếu lòng, tôi khao khát một bờ vai nào đó cho mình nương ʇ⚡︎ựa, bảo vệ, an ủi những khi tôi cần. Anh ta trở lại với ly sữa nóng, mùi thơm ngọt ngào khiến tôi thả lỏng tâm tình.
– Đợi tôi thổi nguội đã.
– Mạnh Huy, anh bắt đầu đối xử tốt với em rồi.
Đinh Mạnh Huy khựng lại, trầm ngâm không trả lời. Tôi như chú mèo nhỏ cuộn tròn trong chăn gối đầu lên đùi anh ta.
– Anh sợ sẽ yêu em đúng không?
– Tôi không sợ?
– Nói dối.
– Em còn muốn uống sữa không?
– Muốn chứ.
– Ngồi dậy nào.
Đinh Mạnh Huy đỡ lưng tôi, ly sữa vẫn còn ấm, mùi vị béo nguậy tan trong khoang miệng. Đợi tôi uống xong anh ta đi rửa rồi mới tắt điện. Tối nay tôi dính lấy người bên cạnh liên tục làm nũng.
– Mạnh Huy.
– Gì nữa vậy, em không định ngủ hả?
– Em muốn tâm sự với anh.
– Nhưng tôi buồn ngủ rồi.
Đinh Mạnh Huy hình như buồn ngủ thật, hai mắt lim dim đáp lại. Tôi gối đầu lên tay anh ta mất hứng.
– Anh còn yêu Linh San không?
– Không.
Tôi cười tủm tỉm, Đinh Mạnh Huy trả lời một cách vô thức, mí mắt đã sụp xuống. Tôi chưa chịu buông tha, ghé vào tai anh ta nỉ non.
– Vậy anh có yêu em không?
– Có một chút…
Trái tιм như bị chệch một nhịp khi nghe câu trả lời. Tôi nhẹ nhàng hôn lên má Đinh Mạnh Huy. Vừa nãy còn mạnh miệng nói không yêu tôi cơ đấy, đúng là nói dối mà.