Linh San ôm chầm anh ta, khẩn thiết nói.
– Em nhớ anh lắm. Nhớ những ngày tháng được ở bên anh, là do em không biết trân trọng. Khi đó em chưa suy nghĩ thấu đáo nên chia tay, bây giờ em hối hận lắm.
– Tôi đưa cô về Ьệпh viện.
– Em muốn ở bên anh tối nay được không?
Đinh Mạnh Huy đẩy Linh San ra ý muốn từ chối, cô ta liền tỏ ra đáng thương.
– Bác sĩ nói ϮιпҺ thần em vẫn còn kích động anh đừng đuổi em về mà. Em sợ mình không giữ được bình tĩnh lại làm những chuyện điên rồ.
Tôi mở cổng không nhìn hai người họ nữa. Đây là nhà của anh ta, muốn cho ai ở tôi đâu có quyền ý kiến.
Tôi vào nhà trước, đang thay dép thì nghe giọng Linh San phía sau.
– Cô thấy rồi đấy, anh Huy không bao giờ từ chối bất kì yêu cầu gì của tôi.
Nói xong cô ta đẩy tôi sang một bên ung dung đi tới phòng khách ngồi. Đinh Mạnh Huy đậu xe xong ҳάch hai túi đồ ăn vào.
– Em nấu thêm một phần cho cô ấy.
– Vâng.
Tôi cảm thấy buồn vì anh ta để Linh San ở lại. Tôi đeo tạp dề rồi bắt đầu sơ chế, ở phòng khách tôi loáng thoáng nghe hai người họ nói chuyện. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng khóc nức nở của Linh San. Tôi xả giận lên thớt, vung dao một phát băm vằm miếng ϮhịϮ. Có lẽ tiếng động quá lớn nên Đinh Mạnh Huy chạy vào.
– Có cần tôi phụ em không?
– Thôi anh ra phòng khách an ủi cô ấy đi, đừng quan tâm tới em. Khi nào nấu xong em gọi.
– Em giận hả?
Tôi nhún vai.
– Em có quyền gì tức giận với anh chứ?
Anh ta không ngại có Linh San hôn lên má tôi một cái cười tủm tỉm.
– Em giận trông đáng yêu lắm.
– Anh bị hâm à. Tránh sang một bên đi.
– Nhìn thái độ của em xem còn bảo không giận.
Đinh Mạnh Huy bám dính lấy tôi như cái đuôi, đã biết tôi giận lại luyên thuyên nói.
– Em đừng cau mày, sẽ mau già đấy.
– Em có mau già cũng không bằng anh.
– Nói lại lần nữa xem?
– Mỗi sáng thức dậy anh không soi gương
hả?
Đinh Mạnh Huy gằn giọng.
– Cùng lắm tôi hơn em chín tuổi thôi.
Nồi xương đang sôi ùng ục, tôi vớt ra rồi cho củ cải vào. Đinh Mạnh Huy mặt mũi xám xịt bị tôi ngó lơ nên đi ra. Anh ta biến mất một lát thì Linh San vào. Cô ta khoanh tay nhìn tôi cười khẩy.
– Có bản lĩnh lắm, thảo nào anh Huy bị cô làm cho hứng thú. Nhưng đó chỉ là sự yêu thích nhất thời thôi, cô đừng mừng vội.
– Nghe nói cô cắt cổ tay ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử, chắc đau lắm nhỉ?
– Tôi đau trong chốc lát nhưng sẽ hạnh phúc về sau. Còn cô sẽ đau dài dài đấy. Tôi và anh Huy không thích ăn tiêu, đừng bỏ vào.
Mắt thấy tôi sắp cho tiêu vào nồi canh, Linh San nhắc nhở. Tôi không quan tâm cho càng thêm nhiều, cô ta trợn mắt gằn giọng.
– Để xem anh Huy xử cô thế nào?
– Canh này tôi nấu, nếu không thích ăn cô ʇ⚡︎ự nấu đi. Đừng ở đó ra lệnh cho người khác.
– Có chuyện gì vậy?
Đinh Mạnh Huy vừa mới tắm xong, nghe tiếng tôi và Linh San trong bếp nên mò vào. Linh San vội chạy qua nắm lấy tay anh ta phụng phịu.
– Em biết anh không thích ăn tiêu nên dặn cô ấy đừng bỏ vào, thế nhưng cô ấy càng bỏ nhiều hơn. Anh nói có tức không chứ?
– Tôi không thích ăn tiêu bao giờ?
Linh San ngượng chín mặt lúng túng.
– Em nhớ lúc trước…
– Cô đừng nhầm sở thích của tôi với người khác.
– Em… Em…
Tôi đem thức ăn dọn ra, Linh San vội kéo ghế ngồi bên cạnh Đinh Mạnh Huy lấy lòng.
– Để em xới cơm cho anh.
Cô ta xới hai chén cho hai người họ tôi không quan tâm im lặng giống như đang ăn một mình. Đinh Mạnh Huy gắp thức ăn cho tôi nhưng bị né tránh.
– Em có tay, ʇ⚡︎ự gắp được rồi.
Anh ta nhíu mày rồi cười mỉm, vẻ mặt đó khiến tôi càng thêm ghét bỏ.
– Cô cũng ăn đi.
– Vâng. Cảm ơn anh Huy đã cho em ở nhờ tối nay. Về Ьệпh viện em cảm thấy rất ngột ngạt.
– Khi nào thì xuất viện?
– Hai ngày nữa. Mẹ em muốn ở lại để bác sĩ theo dõi thêm.
Linh San và Đinh Mạnh Huy người hỏi người trả lời, xem tôi như không khí. Trong lòng tôi dâng lên sự bực bội khó tả. Rõ ràng tôi nấu rất ngon nhưng ăn vào không nghe được mùi vị gì.
– Em no rồi, khi nào hai người ăn xong thì kêu em ra dọn.
Tôi bỏ về phòng trước, Đinh Mạnh Huy không nói gì. Tôi thấy lời chị Hòa rất đúng, anh ta chỉ giỏi tán tỉnh phụ nữ thôi. Tôi không biết có nên chuyển sang phòng bên cạnh để nhường phòng này cho anh ta và Linh San ôn lại chuyện cũ. Tôi thở dài ngả lưng xuống giường, không biết làm cách nào để dập tắt cơn buồn bực vô cớ này. Lúc này điện thoại tôi có người gọi, thấy số lạ nên tôi chần chừ nghe máy.
– Tôi là mẹ của Hải Minh đây.
– Chào bác.
Tôi ngồi bật dậy, khẩn trương đáp lại.
– Ngày mai cháu có thời gian rảnh không?
– Có ạ.
– Vậy chúng ta gặp nhau nói chuyện, địa điểm cháu ʇ⚡︎ự chọn.
– Vâng.
Tôi hẹn bà ấy ở quán nước gần trường. Trong lòng hồi hộp xen lẫn tò mò không biết lần này bà ấy có lộ bản chất thật sự của mình hay không? Đinh Mạnh Huy đẩy cửa đi vào điệu bộ khinh khỉnh nhìn tôi nói.
– Em định trốn trong này luôn hả?
– Để em ra rửa chén.
– Có người rửa rồi.
– Vậy tối nay em chuyển qua phòng kế bên.
Tôi đứng lên thì bị ôm lại, Đinh Mạnh Huy bật cười.
– Tôi không có ý gì với Linh San hết.
– Thật không?
– Vẫn chưa qua mười hai giờ, tôi là bạn trai của em đến hết ngày hôm nay.
Tôi dụi đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh ta cười tủm tỉm.
– Thấy anh và cô ấy cười nói với nhau, em rất khó chịu.
– Tôi biết.
– Anh biết sao còn thân mật với cô ấy.
– Vì tôi muốn chọc tức em.
Anh ta nâng mặt tôi lên, nụ cười của Đinh Mạnh Huy khiến tôi say đắm nhất thời quên cả chớp mắt.
– Mặt em đỏ hết rồi này, đang nghĩ gì vậy?
– Không có.
Môi tôi bị chặn lại, tôi kiễng chân để nụ hôn càng thêm sau, hai tay ʇ⚡︎ự khắc ʋòпg lên cổ anh ta. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa không ngừng.
– Anh Huy… Em vào được không?
Giọng của Linh San như ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ tôi. Một tay len lỏi chạm đến thắt lưng Đinh Mạnh Huy. Tôi rời khỏi môi anh ta, ☪.ắ.ท ท.ɦ.ẹ lên yết hầu đang nhấp nhô khiến anh ta thỏa mãn cười nhẹ.
– Thì ra em đang nghĩ đến chuyện này.
Tay anh ta đặt lên chốt cửa khi nào tôi không biết. Linh San trừng mắt nhìn chúng tôi kinh ngạc.
– Hai người… Anh…
– Cô rửa chén xong rồi thì về phòng đi.
– Em không ngủ một mình được.
– Vậy trước giờ cô ngủ với ai?
Linh San cứng họng trước câu hỏi của Đinh Mạnh Huy. Cố tìm lí do lấp £.¡.ế.ლ.
– Không phải, ý em là người sau khi em ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử, em sợ phải ngủ một mình. Em có thể ở chung phòng với anh không?
– Giường tôi chỉ đủ chỗ cho hai người.
– Anh để cô ấy sang phòng khác đi.
Anh ta quay sang nhướng mày hỏi tôi.
– Em có muốn nhường chỗ cho Linh San không?
– Tất nhiên là… Không!
Tôi cố tình kéo dài âm điệu, lần này đổi lại là tôi nhìn Linh San thách thức. Cô ta bật khóc ăn vạ.
– Anh Huy, sao anh lại đối xử với em như vậy? Trước kia anh nuông chiều em hết mực, em muốn gì anh đều đáp ứng. Tại sao bây giờ
lại…
– Đó là trước kia. Nên trách cô có phúc mà không biết hưởng. Tôi đối với cô như vậy là quá nể tình rồi.
– Em biết anh vẫn còn tình cảm với em.
– Đủ rồi. Cô còn ồn ào nữa thì về đi.
Linh San ủy khuất ngậm miệng. Đinh Mạnh Huy đang tức giận, chỉ có tôi là vui vẻ. Cả đêm cô ta không dám làm phiền nữa, an phận ở yên trong phòng. Đến sáng Đinh Mạnh Huy đưa cô ta về Ьệпh viện.
Chín giờ tôi thay quần áo rồi đến chỗ hẹn với Trần Lan Hương. Khi tôi đến thì đã thấy bà ấy, vẫn phong thái tao nhã, người phụ nữ này trời sinh đã mang sẵn khí chất.
– Chào bác.
– Cháu ngồi đi.
Đợi tôi gọi nước xong bà ấy mới chậm rãi lên tiếng.
– Tôi đã nhắc nhở cháu một lần nhưng hình như cháu và Hải Minh vẫn gặp nhau bình thường đúng không?
– Vâng. Hôm trước cậu ấy còn đến nhà cháu ăn cơm.
– Tôi làm mẹ, tất nhiên không muốn trơ mắt nhìn con mình bị lợi dụng. Cháu cần bao nhiêu tiền cứ nói.
– Cháu không cần tiền thưa bác.
Tôi cố tỏ ra mình là một đứa xấc xược, ngang ngạnh để bà ấy ghét mình. Mỗi lần đối diện với người phụ nữ này không hiểu tại sao dũng khí trong tôi trốn đâu mất hết. Tôi mạnh miệng nói.
– Cháu không yêu Hải Minh nhưng vẫn không nỡ chia tay cậu ấy.
Mặt Trần Lan Hương đanh lại, hai hàng chân mày nhíu chặt.
– Cháu khiến tôi thật thất vọng. Nhà chúng tôi tài trợ học bổng cho trường, suốt bốn năm qua cháu nhờ đó mà có cơ hội học tiếp. Tôi nói thẳng, gia cảnh không phải là cái cớ để cháu biến bản thân thành loại người gì. Có rất nhiều bạn nhà nghèo vẫn rất nỗ lực, cố gắng từng ngày.
– Cháu không muốn nổ lực nữa, khi gặp được Mạnh Huy cháu liền muốn đi đường tắt.
– Cháu có biết mình đang đùa với lửa không?
Trần Lan Hương chỉ cần dùng lời lẽ sắc bén đã khiến tôi khó chịu. Khi ánh mắt thất vọng ấy nhìn tôi, cảm giác giống như bản thân là người rất xấu xa. Tôi không dám nhìn bà ấy nữa, cười cợt nhả.
– Mục đích của bác hẹn cháu ra đây chỉ có thế thôi sao?
– Nói thật, lần đầu gặp cháu tôi đã có thiện cảm rất lớn. Bây giờ nghĩ mới thấy mình từng này tuổi còn nhìn nhầm người. Nếu cháu còn giữ quαп Һệ để lợi dụng con trai tôi và cả Mạnh Huy, tôi nói cho cháu biết, cháu sẽ mất tất cả.
– Vốn dĩ cháu không có gì để mất cả.
– Danh dự cháu cũng không cần hả?
– Danh dự hay liêm sỉ quan trọng hơn tiền hả bác?
Trần Lan Hương tức giận cầm tách trà tạt vào người tôi. Cũng may trà không nóng, từng giọt nhỏ xuống quần áo, ướt đẫm một mảng. Tôi siết tay thành nắm đấm.
– Chút lịch sự cuối cùng tôi không thể dành cho cháu.
– Bà đừng ra vẻ thanh cao, đây mới là bản chất của bà. Tôi nghe nói cô Hương trước kia có sở thích giật bồ người khác. Cô cũng rẻ mạt có khác gì…
Chát!
Một cái tát giáng vào mặt tôi, không hề né tránh, tôi chỉ sững sờ ngồi tại chỗ. Bà ấy tức giận chỉ tay vào mặt tôi nói.
– Gương mặt xinh đẹp nhưng tâm địa thì rắn rết, những lời ʋu ҟҺốпg như thế cô cũng nói ra được.
– Tôi không ʋu ҟҺốпg, bà đừng để tôi phanh phui mọi chuyện. Hôm nay chỉ là mở màn thôi. Tạm biệt.
Tôi không muốn ở lại đây một giây nào nữa, cái tát của Trần Lan Hương rất đau, nỗi đau thấm vào tận tιм tôi. Mẹ nói đúng bà ấy là người xảo quyệt, che giấu rất giỏi khiến tôi nảy sinh cảm giác như mình nói oan bà ấy. Tôi chạy một mạch ra khỏi quán vẫy taxi rời đi.
Tôi đến chỗ mẹ, cửa không khóa nhưng chẳng thấy bà đâu. Tôi sang nhà cô Dung tìm thì thấy mẹ bên đó, bà đang cùng hai người bạn của cô Dung ᵭάпҺ bài. Tôi qua bất ngờ nên họ không kịp giấu. Cảm giác thất vọng vô cùng, tôi nhìn mẹ buồn bã. Mẹ tôi cười gượng.
– Mẹ chỉ ᵭάпҺ cho vui thôi.
Lúc mẹ đứng lên tôi thấy dưới chiếu có mấy tờ năm trăm nghìn giấu nhẹm. Bà kéo tay tôi về nhà, bình thản như không có gì.
– Con đến sớm vậy?
– Con vừa từ chỗ Trần Lan Hương về.
– Con gặp bà ta rồi hả? Hai người đã nói gì?
– Cũng không nói gì ngoài việc cấm con không được lợi dụng Hải Minh.
– Hừ, bà ta càng ngăn cản con càng gặp nó nhiều hơn cho mẹ.
Mẹ tôi nhếch môi ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp.
– Bà ta nham hiểm và mưu mô lắm, con phải cẩn thận.
– Con biết rồi.
– Bảo Nhi này, mẹ ngồi không rảnh rỗi nên mới sang nhà bà Dung chơi, vừa hay bạn bà ấy tới nên làm vài ván. Con đừng giận mẹ nhé.
– Coi như đây là lần cuối con xin mẹ, đừng dính đến Ьὰι Ьα̣c nữa được không. Mẹ muốn chúng ta quay trở về như trước kia sao?
– Mẹ biết sai rồi con à. Mẹ thề đấy.
Mẹ tôi thề thốt không biết bao nhiêu lần, đến nỗi cậu là anh ruột của mẹ cũng không tin nữa. Cậu dặn tôi đừng quá hi vọng vào một người không biết hối cải như mẹ. Tôi thật sự hết cách rồi.
– Tiền sinh hoạt tháng này con đưa thêm đi. Mẹ tiêu hết rồi.
– Cái gì? Mẹ lấy của Đinh Mạnh Huy gần cả trăm triệu, tiền đó mẹ xài hết rồi hả?
– Lên thành phố cái gì cũng đắt hết con à. Hôm qua mẹ đi mua sắm với bà Dung thấy mấy bộ đồ váy đẹp quá nên mua. Con định để mẹ mặc mãi mấy thứ rách rưới này sao?
– Nhưng mẹ xài tiền như thế lấy đâu cho đủ.
– Nhìn con gáι nhà người ta đi, trong khu này chỉ có mình mẹ là thảm nhất. Có con gáι nhưng không nhờ được gì cả. Con gáι bà Dung mỗi tháng đều mua cho quần áo đẹp, túi ҳάch hàng hiệu. Còn mẹ thì…
Cuộc đời tôi thấy mẹ khóc không biết bao nhiêu lần, bà khóc đấy nhưng vài giây sau lập tức tươi tỉnh ngay. Chỉ cần tôi không chịu thỏa hiệp mẹ đều lấy nước mắt ra làm vũ khí. Tôi ngồi phịch xuống ghế bất lực nói.
– Được rồi, đợi lát nữa con đi rút tiền rồi đưa mẹ.
– Cảm ơn con. Không phải con nói tuần sau đi du lịch với người đàn ông kia sao, phải tận dụng cơ hội để bồi dưỡng tình cảm, sẵn tiện moi thêm một ít.
– Mẹ đừng nhắc đến tiền nữa được không, con quá mệt mỏi rồi.
Tôi vùi đầu vào hai tay lớn giọng. Từ chỗ Trần Lan Hương về tâm trạng tôi đã không tốt, lại bị áp lực bởi chính mẹ mình, đầu tôi như muốn nổ tung. Gánh nặng đè tгêภ vai ngày một to lớn hơn. Mẹ tôi bắt đầu trách móc.
– Con dám cãi lời mẹ. Con gặp Trần Lan Hương về lập tức thay đổi thái độ với mẹ. Có phải con thấy bà ta không ᵭộc ác như mẹ nói, con nghi ngờ mẹ chứ gì?
– Con không có ý đó.
– Trời ơi là trời. Tôi cực khổ nuôi con hai mươi mấy năm giờ nó lại đi tin kẻ thù hơn là mẹ nó. Tôi ૮.ɦ.ế.ƭ quách đi cho rồi, không còn tha thiết gì nữa.
Tôi thử im lặng một lần. Mẹ càng kích động hơn, khóc bù lu bù loa đợi bà khóc thỏa thích rồi tôi mới chậm rãi lên tiếng.
– Con đã thề sẽ trả thù cho mẹ, con không quên trách nhiệm của mình. Con chỉ xin mẹ một điều, hãy tin tưởng con. Đừng hễ tí lại đòi sống đòi ૮.ɦ.ế.ƭ, mẹ như vậy khiến con càng thêm áp lực mà thôi.
– Xin lỗi con gáι, vừa nãy mẹ không kiềm chế được cảm xúc nên nói những lời làm con buồn.
Mẹ ôm bả vai tôi nghẹn ngào. Tôi ngồi một lát rồi đi rút tiền đưa mẹ. Trước khi ra ngoài tôi nhắn tin nói với Đinh Mạnh Huy rằng mình đến trường, lúc về thì không thấy anh ta đâu. Hôm nay trời nắng đẹp, không quá hanh cũng chẳng oi bức. Tôi kéo hết rèm cửa trong nhà ra rồi bắt đầu dọn dẹp. Linh San ở một đêm nhưng rất bừa bộn, cô ta cố tình giăng ra để tôi dọn. Tôi thật không hiểu hồi đó Đinh Mạnh Huy yêu cô ta ở điểm nào. Hay là hai người đều kiêu ngạo hợp tính nhau nên thích, tôi chả buồn nghĩ tới quá khứ của anh ta nữa.