Trò Chơi Tình Ái Chương 11

Vũ Linh 262

Về nhà trọ, mẹ tôi muốn mời Hải Minh ở lại ăn tối, tôi khéo léo từ chối.

– Để hôm khác đi mẹ, con chưa mua gì hết. Phải đãi cậu ấy một bữa thật ngon chứ, đâu thể đạm bạc.

– Vậy ngày mai cháu có rảnh không?

– Cháu rảnh.

– Qua nhà bác ăn cơm tối nhé?

– Vâng.

Hải Minh lấy hành lý đem vào tận nhà. Sự nhiệt tình của cậu ta đâu phải tôi không thấy nhưng nó khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Tôi tiễn Hải Minh ra cổng, nhìn mồ hôi lấm tấm tгêภ trán cậu ta, tôi rút khăn giấy ra đưa nói.

– Cảm ơn cậu. Mẹ tôi hỏi hơi nhiều, cậu đừng để bụng.

– Có gì đâu, bác gáι hình như rất thích tôi. Chỉ còn cậu thôi đấy. Bảo Nhi, không cho phép cậu từ chối tôi nữa. Tôi về đây, mai gặp.

Tôi nhìn theo chiếc xe đã rời khỏi, lòng càng nặng nề. Quay vào nhà tôi thấy mẹ đang ngồi tгêภ ghế vẻ mặt không vui.

– Con kêu mẹ lên đây ở thế tại sao không thấy quần áo, đồ đạc gì của con trong nhà?

Tôi khóa cửa rồi ngồi đối diện mẹ, đem kế hoạch của mình nói ra.

– Hiện tại con đang sống chung với Đinh Mạnh Huy, anh ta là em chồng của Trần Lan Hương, tổng giám đốc một tập đoàn lớn. Chỉ có anh ta mới có đủ năng lực để khiến cả gia đình đó xào xáo. Khi con nắm được trái tιм anh ta rồi, không sợ Trần Lan Hương khó đối phó nữa.

– Tuy vậy nhưng mẹ vẫn muốn con lợi dụng cả Hải Minh. Mẹ có kế này rất hoàn hảo. Con chỉ cần nghe theo mẹ. Không chỉ Trần Lan Hương phải chịu quả báo mà cả gia đình bà ta cũng không yên.

– Mẹ, một mình Đinh Mạnh Huy con đã không đủ sức rồi.

– Mẹ sẽ giúp con. Cứ nghe theo sắp xếp của mẹ. Trong lúc đợi người đàn ông kia yêu con, chúng ta nên dằn mặt Trần Lan Hương vài lần.

Mẹ tôi khoanh tay đang nghĩ ngợi gì đó thì cười phá lên.

– Bà ta biết con sống chung với em chồng mình rồi chứ?

– Vâng.

– Con làm tốt lắm Bảo Nhi. Bước tiếp theo để mẹ.

Tôi ở lại chỗ mẹ đến sáu giờ thì về. Đinh Mạnh Huy về trước tôi, mới vào cửa đã nghe tiếng loảng xoảng, tôi vỗ trán bước nhanh vào bếp.

– Anh làm gì vậy?

– Em về rồi thì nấu cơm đi.

– Vâng.

Anh ta nhăn nhó như tôi về trễ lắm, đứng sau lưng không ngừng hỏi.

– Em đi đâu giờ mới về?

– Em ghé qua chỗ mẹ.

– Sao không nói với tôi, từ ngày mai bổ sung trong hợp đồng điều khoản mới. Em đi đâu phải báo với tôi một tiếng.

– Vậy anh có thêm tiền cho em không?

– Phải xem biểu hiện của em thế nào đã.

Tôi băm vằm miếng khoai tây nát bấy, anh ta lải nhải.

– Thực tập thì đến công ty tôi.

– Vâng.

– Còn nữa ngày mai tôi về nhà, Nhã Yên sẽ đi cùng tôi. Ông già lại hối thúc chuyện kết hôn.

– Anh nói với em làm gì?

– Hầm ϮhịϮ cho mềm vào, tôi không thích ăn cay, đừng bỏ ớt.

Đinh Mạnh Huy khó ở với tôi, hạnh họe chỉ tay năm ngón sai này sai nọ. Hôm nay anh ta uống lộn tђยốς gì nói nhiều như cái máy. Tôi nấu xong ăn cơm chả biết ngon nữa, bị anh ta làm cho tức nghẹn.

– Việc học ở trường sao rồi?

– Còn ba môn cuối tuần sau kết thúc.

– Ra trường em định xin việc ở đâu?

– Em định gửi CV vào công ty thương mại Việt Mỹ.

Đinh Mạnh Huy nhếch môi.

– Sếp lớn đang ngồi trước mặt em, còn không mau lấy lòng.

Tôi không thèm quan tâm mặc kệ anh ta ʇ⚡︎ự mãn. Tôi tỏ ra lạnh nhạt anh ta sẽ ʇ⚡︎ự khắc thấy lạ lẫm. Đinh Mạnh Huy suốt cả buổi tối làm trò chọc tôi.

– Ai gọi em này.

Từ nhà tắm bước ra tôi thấy anh ta nhàn rỗi nằm lướt điện thoại. Nhìn cái tên đang hiển thị tôi mỉm cười nghe máy.

– Em sao vậy?

Giọng anh Khiêm quan tâm hỏi, cái tên đáng ghét kia khi không kéo tôi ngã ℓêп gιườпg. Tôi giật mình nên hét lên một tiếng. Khăn tắm tгêภ người tôi thoáng cái đã gỡ ra, một bên ռ.ɠ-ự.ɕ bị nắm lấy. Tôi ᵭάпҺ vào người anh ta mấy cái cảnh cáo. Đinh Mạnh Huy càng quá đáng hơn bắt đầu ђ.-ô.ภ א.ย.ố.ภ.ﻮ.

– Bảo Nhi?

– À… Vâng có gì không anh Khiêm?

– Sáng thứ bảy em có bận gì không?

– Không ạ.

– Chị Hòa nhắn anh rủ em qua nhà chơi. Sáng thứ bảy anh đến đón em nhé?

Tôi không còn tâm trí nghe anh Khiêm nói gì, cố gắng thoát khỏi cơn run rẩy Đinh Mạnh Huy mang lại. Da ϮhịϮ mát lạnh vừa mới tắm xong bị ѵυốŧ ѵε nên ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ. Giữa hai chân tôi bị anh ta dùng đùi chặn lại, tôi che điện thoại lại nhỏ giọng.

– Em đang nghe điện thoại.

– Thì em nghe đi. Tôi có cấm em đâu.

– Nhưng anh…

Tôi trợn mắt, tay anh ta đang ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ đùi tôi sau đó tiến thẳng vào trong. Tôi mím môi không để bản thân phát ra âm thanh gì, giọng anh Khiêm vang lên rất rõ.

– Nhi, em có đang nghe máy không vậy?

– Có ạ…

– Em gửi địa chỉ nhà qua cho anh.

– Vâng.

Tôi thở phào cúp điện thoại ném qua một bên. Đinh Mạnh Huy nhướng mày không vui.

– Ai thế?

– Bạn em.

– Có vẻ thân quá nhỉ, thứ bảy muốn đi đâu?

Anh ta vừa hỏi vừa hôn lên tai tôi, đây là điểm mẫn cảm nhất khiến tôi bị ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ nên rụt người lại.

– Em đến nhà chị Hòa, chị ấy từng là bạn học cấp ba của anh.

Đinh Mạnh Huy nghệt mặt ra, sau đó chiếm lấy môi tôi, nụ hôn mang theo sự dịu dàng khó tả. Từ hôm tôi bị thương, anh ta không dám thô lỗ nữa, mỗi động tác đều như trân quý tôi. Đinh Mạnh Huy thở hổn hển, đôi mắt chứa đầy ðụ☪ ϑọทջ đặt tôi nằm lên tгêภ.

– Thứ bảy muốn tôi đi cùng em không?

– Người ta đâu rủ anh.

Đinh Mạnh Huy mím môi đẩy hông một cái thật mạnh, tôi ᵭάпҺ anh ta oán trách.

– Anh nhẹ thôi.

– Tôi đi với tư cách bạn em không được hả?

– Em không có người bạn nào già như anh. Nhưng bạn trai thì được.

Tôi cong người ôm cổ anh ta, bên dưới từ từ thích ứng với chuyển động nhanh dần. Đang lúc cao trào thì có người gọi, điện thoại của Đinh Mạnh Huy đặt bên cạnh tôi. Anh ta không nghe máy, rong ruổi tгêภ người tôi.

Ngón tay thon dài mò mẫm chạm vào nút nghe, tôi mỉm cười ôm mặt anh ta hôn tới tấp.

– Mạnh Huy, em yêu anh.

Trong phòng cùng với tiếng nỉ non của tôi là tiếng gầm nhẹ của Đinh Mạnh Huy kèo theo âm thanh ám muội. Tôi liếc mắt nhìn sang, điện thoại vừa bị tắt. Chắc hẳn Linh San đang tức điên lên vì cuộc gọi này.

Nằm trong ռ.ɠ-ự.ɕ Đinh Mạnh Huy tôi bắt đầu đòi hỏi.

– Em đói bụng quá.

– Ai bảo khi nãy ăn ít. Đáng đời.

– Em muốn ăn bánh bao ở gần trường, anh đi mua đi.

– Dù sao em cũng đói rồi đợi tôi no bụng trước đã.

Anh ta là tên lưu manh nhất tôi từng gặp, vắt kiệt sức tôi một lần nữa rồi mới chịu mặc quần áo đi mua. Mới hơn chín giờ, chắc quán vẫn chưa đóng cửa. Tôi vui vẻ nằm trong chăn lướt điện thoại đợi Đinh Mạnh Huy về. Sáng thứ bảy đến nhà chị Hòa không biết có về trễ không, buổi tối tôi còn dạy kèm Minh Viên nữa, tôi đắn đo một hồi rồi nhắn tin cho cô bé. Minh Viên lập tức gọi lại.

– Tuần này em xin nghỉ hai bữa luôn nhé chị Nhi.

– Ừ, nếu em bận thì để tuần sau.

– Vâng. Nhà em đang rối lắm chị ạ.

– Có chuyện gì thế?

– Chị hai em đang nằm viện, bố mẹ em cuống quýt cả lên.

Nghe giọng Minh Viên buồn buồn, tôi dò hỏi.

– Vậy sức khỏe của chị em đã ổn chưa?

– Bác sĩ nói ổn rồi chị ạ. Em sợ thót cả tιм, chị ấy ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử trong phòng em nữa chứ.

Linh San chơi lớn quá rồi. Cô ta ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử vào đúng sinh nhật Đinh Mạnh Huy, cái đêm anh ta cho tôi leo cây là vì đến Ьệпh viện với Linh San. Thật buồn cười, nếu đổi lại là tôi, tôi tuyệt đối không lấy tính ๓.ạ.ภ .ﻮ mình ra ᵭάпҺ cược như vậy. Tôi an ủi Minh Viên vài câu rồi tắt máy. Tầm mười phút sau thì Đinh Mạnh Huy về, mùi bánh bao lá dứa thơm ngào ngạt. Lúc còn ở kí túc xá, tôi và Tiên thường mua về ăn, riết thành khách quen của cô chủ quán. Tôi ăn tận ba cái mới no bụng. Đinh Mạnh Huy cũng ăn nốt mấy cái còn lại.

– Tối nay anh không làm việc hả?

– Công việc tạm thời không nhiều, đã xử lý xong ở công ty rồi.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi có một buổi tối đúng nghĩa, Đinh Mạnh Huy gác tay lên ghế để tôi ʇ⚡︎ựa đầu vào, ti vi đang phát một bộ phim hài, chốc lát lại nghe tiếng cười thích thú. Tôi cười đến chảy nước mắt rồi ngủ quên trong ռ.ɠ-ự.ɕ anh ta lúc nào không hay.

Buổi sáng Đinh Mạnh Huy đưa tôi đến trường rồi tới công ty. Lần nào cũng vậy, tôi xuống ở trạm xe buýt rồi đi bộ một đoạn. Phía sau có người mỉa mai tôi.

– Mày thấy nó vừa bước xuống từ chiếc xe kia không? Tin đồn đâu có sai, nó được đại gia bao nuôi thật đấy.

– Eo ôi vậy mà lúc trước tao còn tưởng thanh cao lắm cơ. Thế nó cắm sừng Hải Minh à?

Tôi và Trâm là bạn chung phòng, từng thân thiết nhưng giờ chẳng khác nào kẻ thù. Cô ấy đi cùng hai nữ sinh khác tiến lên trước chặn đường tôi.

– Này, Huỳnh Bảo Nhi mày đứng lại đó.

– Cậu muốn gì?

– Mày đã hứa sẽ không nói chuyện tao dẫn bạn trai về phòng cho ai biết. Thế mà mày vừa chuyển đi đã bêu rếu tao, khiến tao bị đuổi ra khỏi kí túc xá. Mày vui lắm nhỉ.

– Tôi không kể chuyện của cậu cho bất kì ai.

– Mày nghĩ tao tin chắc, ngoài mày ra không ai biết tao quen anh Hưng cả.

Trâm khoanh tay ra dáng chị đại, miệng nhai kẹo nhóp nhép. Hai nữ sinh bên cạnh nghênh mặt nhìn tôi thách thức. Tôi điềm tĩnh nói.

– Thứ nhất, cậu bị đuổi khỏi kí túc xá không liên quan gì đến tôi. Thứ hai, anh Hưng của cậu chưa chắc đã thật lòng với cậu đâu. Bạn gáι anh ta tên Quyên, 26 tuổi là nhân viên kế toán. Địa chỉ nhà hẻm 26/3 cậu ʇ⚡︎ự giải quyết vấn đề của mình đi, đừng ở đây trách móc người khác.

Trâm á khẩu miệng ấp úng không nói nên lời, tôi đã cung cấp hết thông tin, muốn làm kẻ thứ ba hay không tùy vào thái độ của cô ấy. Tôi mua đồ ăn sáng trước cổng mang vào kí túc xá cho Tiên, còn mười phút nữa mới vào tiết nên cô ấy rủ tôi lên phòng ngồi chơi. Tôi kẻ việc mình gặp Trâm khi nãy Tiên cười gượng gạo nói.

– Thật ra tớ là người báo tin đó với cô Thanh nên Trâm mới bị đuổi. Cậu ta dẫn bạn trai về phòng không chỉ một lần, hai người họ xem đây là nhà nghỉ hay sao ấy.

– Tớ bắt gặp một lần, Trâm nói không có lần sau nên bỏ qua. Không ngờ vẫn chứng nào tật nấy.

Tiên lắc đầu ngao ngán.

– Cậu ta dạo này kết bạn với những thành phần cá biệt. Nghe bảo kì này không qua nổi môn nào. À mà cậu đón mẹ lên chưa vậy?

– Mẹ tớ mới lên hôm qua.

– Vậy khi nào cậu mới dẫn tớ về ra mắt mẹ đây hả? Chơi với nhau bốn năm rồi chả nghe cậu giới thiệu gì hết.

– Tối nay được không?

– Được.

Tiên hào hứng đồng ý. Tối nay mẹ tôi muốn mời Hải Minh đến nhà, có thêm cả Tiên nữa tôi đỡ phải khó xử hơn. Hết tiết tôi đi chợ mua đồ ăn rồi ghé qua chỗ mẹ. Mới chuyển đến một ngày mẹ đã thân thiết với cô hàng xóm, thấy tôi đến hai người đang nói gì đó bỗng im lặng cười cười. Mẹ tôi tặc lưỡi nói.

– Con mua gì ít thế, lựa mấy đồ tươi ngon mà mua.

– Nhiêu đây đủ rồi mẹ ạ, mua nhiều ăn không hết lại bỏ.

– Cháu sắm thêm cái tủ lạnh, hơi đâu đi chợ hoài. Có tiền thì lo chu đáo cho mẹ, máy giặt ti vi sắm hết đi chứ?

– Vâng.

Không phải tôi tiếc tiền mà vì chưa có thời gian. Tiền trong thẻ Đinh Mạnh Huy chuyển rất nhiều, anh ta dặn tôi tiêu sài thỏa mái. Cô hàng xóm về rồi, mẹ tôi hậm hực nói.

– Con gáι bà ấy làm ngân hàng, lương tháng chục triệu trong nhà đầy đủ không thiếu thứ gì. Chẳng phải con nói đang quen với Tổng giám đốc tập đoàn gì đó sao. Cậu ta không cho con tiền hả?

– Đợi ngày mai mẹ muốn mua thứ gì con gọi người chuyển tới.

– Bây giờ vẫn còn sớm, con mua luôn đi.

– Nhưng tối nay Hải Minh đến nhà, mẹ không sợ cậu ta nghi ngờ sao?

Mẹ tôi trầm ngâm rồi đáp.

– Thôi được rồi mai mua sau. Con đưa mẹ ít tiền đi.

– Hôm qua con mới đưa rồi mà?

– À thì… mẹ cũng phải để dành trong người chứ.

Tôi rút ví, bên trong chỉ có một triệu. Mẹ tôi chép miệng giật lấy.

– Con ở chỗ người đàn ông kia ăn sung mặc sướиɠ cần tiền làm gì. Đưa mẹ giữ cho.

Tôi còn phải đi taxi về mẹ tôi lấy tiền xong vui vẻ chạy qua nhà hàng xóm. Tôi đang lo bà lại đi tìm người ᵭάпҺ bài nên theo, mẹ tôi vào nhà rồi cửa cũng khóa luôn. Hôm nay Đinh Mạnh Huy về nhà nên tôi có thời gian nhiều hơn. Tôi lục đục nấu ăn, lúc mẹ tôi về thì Tiên cũng vừa tới. Hai người gặp nhau trước cổng, tôi nghe Tiên lễ phép chào hỏi. Mẹ tôi trả lời một câu cắt ngang.

– Cháu đến làm gì?

Tôi từ trong nhà chạy ra.

– Con rủ Tiên đến ăn cơm.

Tôi quay sang nói với Tiên đang ngượng ngùng không biết phải nói gì.

– Cậu vào nhà đi.

Đây là lí do vì sao tôi không rủ bạn bè về nhà chơi. Mẹ tôi chả niềm nở tí nào thậm chí còn cau có gắt gỏng.

– Hôm nào đến chơi chẳng được. Nay có Hải Minh mà.

– Kìa mẹ. Tiên là bạn thân của con. Mẹ nói gì vậy.

Ngoài cổng có tiếng xe, mẹ tôi lập tức thay đổi thái độ.

– Hải Minh đến rồi, con ra đón nó. Còn cháu phụ dọn đồ ăn ra đi.

– Vâng.

Tiên vội vào bếp dọn chén đũa. Hải Minh tắt máy đã có người gọi. Tôi nghe mà điếng người.

– Cháu đang ở chỗ Bảo Nhi, có gì không chú nhỏ?

Hải Minh nhìn tôi không hiểu gì đưa điện thoại.

– Chú nhỏ muốn nói chuyện với cậu.

Tôi định xua tay nhưng Đinh Mạnh Huy đã biết rồi thì trốn không khỏi. Tôi dè dặt lên tiếng.

– Chú nhỏ.

– Tôi không phải chú em, đừng nhận họ hàng. Tại sao Hải Minh lại ở chỗ em?

– Mẹ cháu muốn cảm ơn nên mời Hải Minh bữa cơm. Ăn xong cháu sẽ bảo cậu ấy về sớm, chú yên tâm.

– Huỳnh Bảo Nhi, tối nay em…

– Vâng, tạm biệt chú.

Không đợi anh ta nói hết câu tôi vội ngắt mấy. Hải Minh thắc mắc hỏi.

– Chú ấy nói gì thế?

– Chú nói muốn cậu về sớm.

Tôi đi sau Hải Minh, nhanh tay nhắn cho Đinh Mạnh Huy một tin xoa dịu.

– Hải Minh tới rồi hả, ngồi xuống đi cháu.

Mẹ tôi tiếp đón Hải Minh như khách quý. Tôi thấy Ϯộι cho Tiên, hai đứa đứng trong bếp nói nhỏ.

– Mẹ cậu hình như không thích tớ đến.

– Xin lỗi cậu. Mẹ tớ trước giờ đều như vậy. Bà ấy…

– Hai đứa đứng hết trong đây làm gì. Con mau ra ngoài với Hải Minh đi chứ.

Tiên nháy mắt với tôi rồi đi ra. Một bữa cơm chỉ nghe mẹ tôi nói. Tôi cười khổ gắp thức ăn cho cô bạn thân của mình.

– Hôm nào cháu đưa Bảo Nhi về nhà chơi một bữa được không, con bé ngại nên không dám nói.

Hải Minh hào hứng nhìn tôi cười tươi hết cỡ.

– Được ạ. Cháu chỉ sợ cậu ấy không chịu.

– Nó nhát lắm. Cháu phải mở lời trước mới được. Bác đây ủng hộ cháu.

– Cảm ơn bác gáι.

– Con bé từ lúc chào đời đã không có ba, bác một mình nuôi con vất vả trăm bề. Nghĩ tới lại thấy nhói lòng, tất cả đều tại người phụ nữ kia hết.

Mẹ tôi nước mắt lưng tròng bắt đầu câu chuyện ân oán không hồi kết của mình. Cả Tiên và Hải Minh đều chăm chú lắng nghe.

– Bác có một người bạn thân, xem nhau như chị em ruột ϮhịϮ. Nhưng trớ trêu thay, bà ta ςư-ớ.ק ba của Bảo Nhi, còn muốn hại ૮.ɦ.ế.ƭ nó ngay từ trong bụng. Cũng may bác ở hiền gặp lành, bình an sinh nó ra.

– Thế người phụ nữ kia sao rồi bác?

– Bà ta có chồng mới, nghe nói giàu lắm.

Hải Minh nhìn tôi trìu mến, ҳúc ᵭộпg trước câu chuyện mẹ tôi kể. Mọi người đã ăn xong rồi nên tôi đứng lên thu dọn, nhắc nhở Hải Minh.

– Thôi cậu về đi, chú nhỏ đã dặn rồi.

– Vẫn còn sớm mà.

– Thôi cháu xin phép về, nếu được hôm khác cháu sang ạ.

– Tất nhiên là được rồi. Cháu muốn đến lúc nào cũng được hết.

Tôi tiễn Hải Minh ra cổng, trong nhà Tiên một mình dọn dẹp. Tôi vội ngăn lại.

– Cậu ngồi chơi đi, để đó tớ làm.

– Để tớ phụ cậu cho nhanh, mớ chén dĩa này một mình cậu có mà rửa đến khuya.

———

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất