Trò Chơi Tình Ái Chương 10

Vũ Linh 719

Tôi mệt mỏi nên ngủ rất say, lúc tỉnh dậy đã hơn mười giờ. Sáng nay tôi có hai tiết đầu môn Tiếng Pháp, bài tập cá nhân tôi vẫn chưa nộp. Tôi vội gọi hỏi Tiên, cô ấy nói giúp tôi điểm danh còn bài tập thì ngày mai đến văn phòng khoa nộp sau.

– Tỉnh rồi thì ăn sáng đi.

Đinh Mạnh Huy lù lù xuất hiện khiến tôi giật mình. Tôi đang mặc chiếc váy dài qua gối, là do anh ta thay tгêภ người thoang thoảng mùi tђยốς mỡ. Tôi rũ mắt buồn bã nói.

– Anh sẽ chấm dứt hợp đồng với em sao?

– Đêm qua tôi có hơi tức giận, tôi bỏ qua cho em lần này.

– Cảm ơn anh.

– Rửa mặt rồi ra ăn sáng.

– Vâng.

Anh ta vẫn còn mang cái vẻ thờ ơ kia nhưng tôi biết đêm qua Đinh Mạnh Huy đã bị dọa sợ. Anh ta gần như không ngủ, mỗi lần tôi cựa mình đều thấy người bên cạnh kéo chăn đắp lại ngay ngắn, đôi mắt thâm quầng của anh ta trông rất buồn cười. Hôm nay là thứ năm, bình thường giờ này anh ta nên ở công ty mới phải. Nhìn người đàn ông đang loay hoay trong bếp, tôi có cảm giác mình bị hoa mắt. Đinh Mạnh Huy lớn tuổi hơn tôi, tình trường thì dài vô kể, anh ta đứng tгêภ đỉnh cao của danh vọng còn tôi chỉ là cô gáι nhỏ bé chưa trải sự đời. Một con người như vậy khi sa vào tình yêu sẽ như thế nào nhỉ, tôi vừa tò mò vừa mong đợi.

– Anh không đến công ty sao?

– Tôi nghỉ buổi sáng.

Anh ta đặt tô cháo lên bàn nhướng mày.

– Em ăn đi.

– Cháo này là anh ʇ⚡︎ự nấu?

– Ừ, không cần khen ngon đâu.

Tôi bĩu môi múc một muỗng ăn thử, đầu lưỡi nhạt nhẽo như uống nước lã, tôi chưa từng ăn chén cháo nào dở như vậy. Đinh Mạnh Huy không ăn, chờ tôi nếm thử rồi mới múc chén khác cho mình. Dù sao anh ta cũng có thành ý nấu, tôi cố ăn hết. Chúng tôi không nhắc về chuyện tối qua nữa. Hiếm khi Đinh Mạnh Huy có thời gian ở nhà, tôi có cơ hội vun đắp tình cảm với anh ta hơn. Ăn xong tôi định rửa chén thì bị ngăn lại.

– Em ra phòng khách ngồi đi, để đó tối rửa một lần.

– Vâng.

Tôi còn tưởng anh ta sẽ nói để đó mình rửa, nhìn căn bếp bừa bộn như bãi chiến trường tôi không hình dung được anh ta đã vật lộn như thế nào để nấu ra nồi cháo. Đinh Mạnh Huy vào phòng một lát rồi trở ra, anh ta cầm theo thứ gì đó, nheo mắt nhìn tôi.

– Nằm xuống tôi thoa tђยốς giúp em.

Tôi nghe lời nằm ngửa ra, anh ta ngồi xuống cạnh tôi hất cằm.

– Vén váy lên.

– Đợi đã… Không phải anh nói giúp em thoa tђยốς sao?

– Phải, chỗ đó bị sưng bác sĩ dặn thoa ngày hai lần.

– Để em ʇ⚡︎ự làm được rồi .

Máu nóng từ từ dồn lên mặt, tôi ngồi bật dậy cầm theo chai tђยốς chạy vào phòng. Anh ta vẫn ở bên ngoài nên tôi đỡ xấu hổ hơn. Dưới đùi tôi ʇ⚡︎ự dưng rung lên, thì ra tôi đang ngồi tгêภ điện thoại của Đinh Mạnh Huy. Tôi không có sở thích xem trộm tin nhắn của người khác nhưng ngay lúc này lại nảy hứng tò mò. Anh ta không lưu số nhưng đọc nội dung tôi liền biết ai gửi. Linh San cảm ơn vì hai ngày trước Đinh Mạnh Huy đã đưa cô ta về. Còn hẹn tối nay đến quán bar cô ta gửi. Tôi không biết hôm nay sinh nhật Đinh Mạnh Huy, có lẽ anh ta cũng chẳng muốn nói cho tôi biết.

Đinh Mạnh Huy trở chứng lịch sự đến lạ, vào phòng còn gõ cửa. Tôi để điện thoại qua một bên rồi ra mở. Anh ta ái ngại hỏi.

– Còn đau không?

– Vẫn còn.

– Lần sau tôi sẽ chú ý.

– Em không trách anh. Là do em chọc giận anh trước mà.

– Phải rồi, em thuê nhà trọ làm gì?

Lúc này tôi mới tá hỏa, tối qua Đinh Mạnh Huy vội đưa tôi ra xe, cửa nẻo vẫn chưa khóa. Tôi thành thật trả lời.

– Em định đón mẹ lên ở cùng. Tháng sau thực tập rồi, em đang mong sớm ra trường để đi xin việc.

– Đến công ty tôi thực tập. Tôi sắp xếp giúp em.

– Không cần đâu, em có chỗ người quen giới thiệu rồi.

– Em chê công ty tôi nhỏ nên không muốn?

– Anh đừng hiểu lầm. Chỉ là em sợ anh sẽ khó xử. Hải Minh vẫn chưa biết em đang sống chung với anh.

Đinh Mạnh Huy vuốt tóc tôi một cách tùy ý đáp.

– Trước sau gì nó cũng biết thôi.

– Mạnh Huy, tối nay về nhà sớm với em nhé?

Tôi sà vào lòng anh ta làm nũng, đôi mắt khẽ chớp đầy mong đợi, tôi chờ xem Đinh Mạnh Huy phản ứng thế nào. Anh ta hắng giọng lảng tránh ánh nhìn của tôi đáp.

– Tôi sẽ về sớm.

Buổi chiều anh ta đến công ty còn tôi thì ghé qua nhà trọ. Vừa xuống xe đã nghe giọng nói thánh thót của một cô nhà kế bên.

– Cháu là người mới đến thuê hả?

– Vâng.

– Không sợ ăn trộm nó vào lấy hết đi hay sao lại để cửa nẻo thế kia hả. Nhờ tôi tốt bụng nên khóa giùm đấy nhé.

– Cháu cảm ơn cô.

Cũng may gặp được hàng xóm tốt bụng, trong nhà mọi thứ vẫn còn y nguyên. Cặp mắt sáng quắc của cô hàng xóm vẫn dán l.ê.ภ ภ.ﻮ.ư.ờ.เ t.ô.เ, một mảnh hỗn độn tгêภ ghế sofa khiến tôi đỏ mặt.

– Cháu là sinh viên hay ra trường rồi?

– Cháu đang học năm cuối ạ.

– Thế định thuê nhà ở một mình à?

– Cháu ở với mẹ.

Cô hàng xóm nhiệt tình đến mức theo vào nhà, tôi cuống cuồng đem mớ khăn giấy lộn xộn bỏ vào bịch. Đinh Mạnh Huy đúng là đáng ghét, anh ta vứt lung tung biến nhà tôi thành bãi rác.

– Con gáι con lứa nhà cửa ngăn nắp phải ngăn nắp tí cháu ạ.

– Vâng. Tối qua chạy vội quá nên chưa thu dọn kip.

– Cô cũng không phải nhiều chuyện gì đâu, chiếc xe tối qua đậu trước nhà cháu chắc mắc tiền lắm nhỉ?

Tôi chỉ biết cười trừ, thấy tôi không nhiệt tình nên cô ấy bỏ về. Mẹ tôi chần chừ không nói ngày nào cụ thể sẽ lên, giờ tôi gọi mẹ vẫn còn đang ngủ. Tôi sợ bà không có việc gì làm lại đi ᵭάпҺ bài nên giục.

– Con đưa trước tiền nhà rồi. Mẹ không lên ở bỏ phí tiếc lắm. Ngày mai mẹ ngồi tàu, khi nào đến thì gọi con ra đón.

– Vậy mai con và Hải Minh đón mẹ nhé.

– Cậu ấy… bận rồi.

– Bảo Nhi, con nhớ trước mặt mẹ đã thề gì không. Nếu con không tiện gọi thì để mẹ.

– Được rồi, con sẽ gọi. Mẹ dậy ăn trưa đi nhé, đừng bỏ bữa.

Tôi thở dài dựa lưng vào tường. Cái tên Trần Lan Hương sẽ đeo bám cuộc đời tôi đến khi nào đây. Còn cả Đinh Mạnh Huy, tôi đã đặt cược vào hết vào anh ta. Tôi không muốn mất trắng. Đợi mẹ lên thành phố rồi tôi sẽ kể với bà, chẳng hiểu sao tôi cực kỳ khó chịu khi yêu đương giả dối với Hải Minh.

Sinh nhật Đinh Mạnh Huy tôi muốn làm điều gì đó thật ý nghĩa, đã bỏ công suy nghĩ thì nên khiến anh ta động lòng. Tôi lên ๓.ạ.ภ .ﻮ học làm bánh kem. Cả một buổi chiều tôi bận rộn trong bếp, ᵭάпҺ trứng, nướng bánh, rồi cả trang trí. Tuy lần đầu làm nhưng cũng không đến nỗi nào, tôi ʇ⚡︎ự thấy hài lòng với thành quả của mình. Tôi đem bánh kem để vào tủ lạnh rồi nấu vài món cho bữa tối. Đang rửa rau thì có người tới. Những người thường xuyên tới thăm căn hộ của Đinh Mạnh Huy chỉ có vài người. Hôm trước tôi đã gặp Trần Lan Hương, hôm nay không biết ai. Tôi nhìn qua lỗ tròn tгêภ cửa, tay chân luống cuống không biết có nên mở hay không, là ba của Đinh Mạnh Huy, bên cạnh còn có Hải Minh. Tôi vội gọi điện cho anh ta.

Đinh Mạnh Huy dùng điện thoại cho có lệ thì phải, hai lần tôi có việc cần anh ta đều không nghe máy. Tôi lưỡng lự rồi quay lại bếp, không mở cửa cho ông cháu Hải Minh. Mười phút sau Đinh Mạnh Huy gọi lại, cặn kẽ giải thích.

– Khi nãy có cuộc họp nên không tiện nghe máy, em gọi có việc gì không?

– Ba anh tới tìm.

– Em gặp ông ấy rồi hả?

– Em không dám mở cửa.

– Không có tôi ở nhà thì em đừng mở cửa cho ai. Một tiếng nữa tôi về.

Tôi còn chưa nấu xong món nào, vội tắt máy rồi chuẩn bị. Anh ta ăn uống không cầu kì, chỉ cần vừa miệng là được. Tôi nấu bốn món, đều là những món Đinh Mạnh Huy thích, thời gian vừa kịp một tiếng. Tôi bỗng thấy vui trong lòng có chút gì đó mong đợi.

Bảy giờ tối, mặt tôi không hề có tí cảm xúc nào nhìn chằm chằm ra cửa. Một tiếng nữa sẽ về của anh ta đến bây giờ vẫn không thấy tăm hơi. Khi tôi cố kì vọng vào Đinh Mạnh Huy thật nhiều thì chỉ nhận về thất vọng. Tôi dặn lòng bình tĩnh, biết đâu anh ta có việc đột xuất gì đó cũng nên. Nhưng sự kiên nhẫn của tôi bị thời gian bào mòn. Tôi cứ ngồi như con ngốc chờ đợi anh ta.

Bụng tôi đói cồn cào, không nên vì một người chẳng đáng chờ đợi mà để mình bị đói. Tôi xới cơm ʇ⚡︎ự ăn một mình. Chiếc bánh kem bị bỏ xó trong tủ lạnh tôi không màn động tới. Ăn xong tôi tắm rửa rồi đi ngủ sớm. Thời gian trôi chậm một cách đáng ghét, tôi nhắm mắt lại nghĩ đến Đinh Mạnh Huy. Dường như tâm trí tôi đã bị anh ta làm cho xáo động. Tôi bắt đầu thấy hoang mang, tôi sợ diễn giả thành thật.

Trong phòng tối om chốc lát được thắp sáng bằng ánh điện bên ngoài, cửa sổ chưa khép kín gió lùa vào làm tấm rèm lay động. Tôi nhìn qua khe hỡ, miên man nghĩ về tương lai. Hơn mười một giờ, Đinh Mạnh Huy cuối cùng đã về. Tôi nghe anh ta mở cửa nhưng không lên tiếng, nhắm mắt nằm đấy. Anh ta đi rất khẽ như sợ tôi thức giấc. Trong không khí thoang thoảng mùi tђยốς sát trùng, tôi nhíu mày, anh ta vừa từ Ьệпh viện về sao.

Anh ta mở tủ lấy quần áo rồi sang phòng bên cạnh tắm. Tôi nằm thao thức đợi anh ta quay lại. Nửa tiếng sau bên cạnh vẫn trống trơn, chẳng lẽ anh ta muốn ngủ riêng. Tôi chợt nhớ đến lời uy hϊếp của Linh San, cô ta thật sự có thể khiến Đinh Mạnh Huy chán ghét tôi trong ʋòпg một tháng sao. Tôi hất chăn ra ngoài xem thử.

Ánh điện vàng nhạt trong bếp khiến tôi khựng lại, Đinh Mạnh Huy đang ăn bánh kem. Vẻ mặt cười mỉm cười của anh ta khiến lòng tôi lâng lâng lạ thường. Tôi đứng đó nhìn anh ta ăn, đã khuya rồi ăn đồ ngọt nhiều không tốt tí nào. Tôi đành lên tiếng.

– Anh về rồi hả?

Đinh Mạnh Huy nhìn tôi, ánh mắt ấy chứa đựng một thứ tình cảm khó nói, ʇ⚡︎ựa như yêu thương nhưng lại cố kiềm nén.

– Thật may vì vẫn chưa qua mười hai giờ. Cảm ơn em, bánh rất ngon.

– Anh đừng ăn nữa.

Đinh Mạnh Huy ăn hơn một nửa vẫn muốn ăn tiếp, tôi thở dài ngồi xuống. Anh ta không nói lý do vì sao về trễ càng khiến tôi khó chịu hơn. Tôi hỏi.

– Mạnh Huy, tối nay có phải anh ở cùng Linh San không?

– Phải.

– Em hiểu rồi.

Tôi lững thững đứng lên, anh ta liền nắm tay tôi kéo lại.

– Em hiểu thứ gì? Đừng bày ra vẻ mặt oán trách đó với tôi.

– Nếu anh ở chỗ cô ta thì chỉ cần gọi điện nói với em một tiếng. Em như con ngốc ngồi chờ anh cả đêm, trong đầu suy nghĩ lo lắng cho anh. Em còn ảo tưởng sẽ cùng anh đón sinh nhật đầu tiên của chúng ta.

Tôi vừa nói vừa khóc ấm ức, anh ta ôm tôi từ phía sau thủ thỉ.

– Tôi xin lỗi. Lần sau tôi sẽ quan tâm đến cảm nhận của em.

– Anh còn yêu Linh San đúng không?

Đinh Mạnh Huy không trả lời, lảng tránh câu hỏi của tôi.

– Quá khứ tôi không muốn nhắc lại. Đi ngủ thôi.

Anh ta thích xoa đầu tôi nhưng hành động rất vụng về. Tôi vẫn còn nghẹn ngào, không biết nước mắt từ đâu lại chảy nhiều đến vậy, y như tôi đang ấm ức thật. Đinh Mạnh Huy lau nước mắt cho tôi thở dài.

– Em khóc trông rất xấu.

– Kệ em. Có lúc nào anh khen em đẹp đâu.

– Tuần sau tôi rảnh.

Tôi nhướng mày thắc mắc, chưa hiểu hàm ý trong câu nói của anh ta.

– Thì sao?

– Không phải em nói muốn đi du lịch hả, chúng ta cùng đi.

– Anh không được thất hứa đâu đấy.

– Tôi biết rồi. Giờ thì em chịu đi ngủ chưa?

– Vâng.

Tôi giống như con nít được anh ta cho kẹo rồi lấy lại nên không tránh khỏi hụt hẫng. Lời Đinh Mạnh Huy nói đừng tin vội, không biết chừng tuần sau anh ta lại chạy đến bên cạnh Linh San, bỏ rơi tôi một mình như hôm nay.

Đinh Mạnh Huy luôn ôm tôi khi ngủ, thói quen được hình thành dần dần sẽ trở nên khó bỏ. Đợi ngày tôi có được những thứ mình muốn rồi sẽ đá bay ta bay thật xa. Đến lúc đó để xem anh ta còn khiến tôi bực bội nữa không. Trong đêm, hơi thở đều đều của Đinh Mạnh Huy quẩn quanh đầu tôi, dựa vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh ta, tôi từ từ nhắm mắt.

Hôm nay mẹ tôi lên, theo yêu cầu của bà tôi phải gọi cho Hải Minh. Tôi và cậu ta lúc nóng lúc lạnh lưng chừng giữa tình yêu và tình bạn. Hải Minh muốn tiến tới còn tôi thì đi lùi, có lẽ hai đứa sẽ không gặp tгêภ con đường tình yêu. Hải Minh nghe nói chiều nay mẹ tôi lên thì rất hào hứng. Sẵn sàng đưa tôi ra ga đón bà.

Tôi không nói với Đinh Mạnh Huy, anh ta vừa đi làm thì tôi cũng ra khỏi nhà. Tôi đi siêu thị mua sắm một vài vật dụng cần thiết sau đó ghé qua nhà trọ. Mẹ tôi từng sống ở thành phố năm năm, khi đó mẹ làm công nhân, cuộc sống vất vả thiếu thốn. Bây giờ tôi không muốn mẹ khổ nữa, để bà ở quê tôi lại sợ ngựa quen đường cũ. Mẹ đã dứt ra khỏi Ьὰι Ьα̣c là tôi mừng lắm rồi.

Mẹ tôi tới nơi lúc bốn giờ chiều, Hải Minh và tôi đứng trong ga chờ. Bà thấy hai đứa tôi đi chung thì cười tươi rói.

– Làm phiền cháu quá.

– Không có gì. Bác đưa hành lý cháu ҳάch cho.

Mẹ tôi không mở lời với con gáι trước tiên mà chỉ mãi cười nói với Hải Minh. Tôi chạnh lòng, đây không chỉ lần đầu, mẹ thường hay bỏ mặc cảm xúc của tôi. Hồi còn bé nhìn mấy đứa nhỏ trong xóm được mẹ xoa đầu, được bám lấy mẹ tôi chỉ biết đứng nhìn. Với tôi đó là những hành động xa xỉ. Tôi còn nhớ lên lớp một tóc tôi rất dài, phủ xuống trán che lấp cả mắt. Cô giáo rất thương tôi, mua cho hai sợi dây cột tóc xinh xắn bảo là về đưa mẹ thắt bím như mấy bạn. Không ngờ mẹ nghe xong lấy kéo cắt tóc tôi lên đến tận mang tai, cụt ngủn, nham nhở. Ai khen tôi lớn lên sẽ xinh đẹp mẹ đều không thích, mẹ luôn biến tôi thành một đứa xấu xí trong mắt mọi người.

Tôi đi theo sau như người thừa, mẹ vui vẻ bắt chuyện với Hải Minh ra tới tận cổng.

– Đây là xe của cháu hả?

– Vâng.

Mẹ tôi gật đầu quay ra sau nhíu mày.

– Con đi gì lề mề vậy, lên xe thôi.

Tôi và mẹ ngồi ghế sau, bà vẫn tiếp tục dò hỏi Hải Minh.

– Ba mẹ cháu làm nghề gì?

– Ba cháu mở công ty còn mẹ làm giảng viên đại học.

– Giảng viên Đại học sao? Chắc trước kia mẹ cháu học giỏi lắm nhỉ, cháu có nghe mẹ kể về những chuyện hồi trẻ không?

Hải Minh nhìn qua gương chiếu hậu cười trừ.

– Mẹ cháu không kể gì nhiều, thỉnh thoảng hay nghe ba nhắc lại lúc hai người quen nhau. Cháu rất ngưỡng mộ tình yêu của ba mẹ.

Mẹ bỗng nắm chặt tay tôi, bà che đậy cảm xúc không giỏi lắm. Tức giận liền thể hiện ra mặt.

Chuyên mục: Cuộc sống

3.67 ( 3 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất