Mới có 5 giờ sáng mà sao con Ki đã rền rĩ ở dưới nhà rồi. Chị mở cửa ra cầu thang đứng nhìn xuống, thấy nó cứ hướng ra cửa sắt vừa rên vừa ngoáy đuôi tít mù. Chị ngạc nhiên xuống mở cửa ra và chết sững. Anh ngồi trong xe lăn mặt hướng vào cửa, đầu gục xuống. Con Ki lao thẳng vào liếm tay, chân rồi chồm lên liếm vào mặt anh và liên tục rên ư ử, mừng ông chủ đã trở về.
Rất nhiều đêm vắng, chị nằm trằn trọc khó ngủ, quờ tay sang bên cạnh theo thói quen tìm hơi ấm của anh rồi lại hụt hẫng, nhưng chưa bao giờ chị tưởng tượng ra anh sẽ về nhà theo cách này.
***
18 tuổi chị cùng chúng bạn đi xuất khẩu lao động rồi gặp và yêu anh. Hết hợp đồng họ cùng nhau về nước. Bán hết hàng hóa đi mua được căn nhà bé nhỏ để lấy chỗ chui ra, chui vào vì chị sắp đến ngày ở cữ. Con ra đời khóc nhoe nhoe, không việc làm, tiền sắp hết. Chị bàn với anh mở quán phở, vì mẹ chị nấu ăn rất ngon và đầu tư thì chả có bao nhiêu.
Anh mảnh khảnh, thư sinh nên mọi việc nặng nhọc, xốc vác chị gánh hết. Nhờ trời thương, nhờ cái duyên bán hàng của chị mà quán phở khách đến nườm nượp. Có tiền chị đi thuê nhà to để mở thêm quán. Bao nhiêu nhọc nhằn, vất vả trở nên gió thoảng, mây bay khi tối đến đóng cửa hàng xong chị đổ tiền ra đếm.
Những năm tháng đó giá nhà đất rẻ lắm, chị cứ tích cóp được món nào to to lại bàn với anh mua đất hoặc nhà.
Ngoảnh đi ngoảnh lại hơn 30 năm chồng cày, vợ cấy bên nhau. 3 đứa con đã lấy vợ, gả chồng hết.
Đứa nào chị cũng mở cho một quán phở, chị dạy các con “mẹ cho chúng mày học trường xịn để không thua kém con nhà người ta, chứ tốt nghiệp xong đi làm lương mấy triệu một tháng thì chả bõ bèn gì so với nghề bán phở nhà mình. Buôn thất nghiệp, lãi quan viên đấy các con”.
Chị chỉ buồn mỗi một chuyện là bước sang tuổi 50 anh suốt ngày than đau lưng. Thương chồng, ở đâu có ai mách bất cứ bài thuốc nào, chị lại chạy đi tìm mua. Uống đẫm thuốc vào nhìn anh rất đỏ đắn, hồng hào, đẹp trai, nhưng cứ tối lên giường là quay lưng lại với vợ. Lại thương chồng chị cố gắng nhịn, vợ chồng sống với nhau ngần ấy năm, đâu có phải vì chuyện ấy mà thay lòng đổi dạ. Đến tuổi hồi xuân má chị hồng, mắt long lanh. Nhiều đêm không ngủ được, phải vào nhà tắm cho hạ hỏa.
Ấy thế mà có ai ngờ người đổ đốn lại là anh. Đợt ấy con gái út sinh con đầu lòng. Chị lên nhà nó chăm cho con đủ cữ một tháng. Anh ở nhà đi ra, đi vào một mình buồn quá, mới chạy ra đầu ngõ cà phê với mấy ông cùng phố. Rảnh rỗi sinh nhiều chuyện, các ông ấy mới rủ anh đi vũ trường. Ta nói vũ trường là một, khách sạn là hai là những nơi có ma trú đó.
Tự nhiên đến những chỗ đó cứ như có ma rủ đi ngoại tình vậy. Bạn nhảy của anh là một chị sồn sồn ly dị chồng đã lâu. Thấy anh đẹp trai, nói năng nhẹ nhàng nên mê như điếu đổ, vận dụng hết chiêu trò để quyến rũ anh. Còn anh thì trong tiếng nhạc xập xình, dưới ánh đèn mờ ảo nhìn gì cũng thấy lung linh, gợi cảm.
Anh cảm thấy mình như trở lại thời thanh xuân bên nước ngoài hô mưa, gọi gió. Từ vũ trường đến nhà nghỉ thì khoảng cách có vài bước chân thôi. Anh nói bị đau lưng thì chị bồ dùng đủ mọi cách cho anh lên thiên đường, chứ đâu có kém hiểu biết như vợ anh.
Càng ngày anh càng đắm chìm vào cuộc tình vụng trộm. Bên người tình hết lòng chiều chuộng, tự nhiên anh thấy những năm tháng vợ chồng nhạt nhẽo hết sức. Ngày nào cũng mở mắt ra là thấy thịt, thấy bánh phở, nhắm mắt vào mùi của nồi nước dùng còn đuổi theo.
Từ vươn thở đến tiếng thơ chỉ có nghe tái, nạm, gầu, gân. Nghĩ mà nó chán làm sao! Còn cô bồ thì mới đầu đi vũ trường là để tìm giai vì cô đơn, nhưng đến khi biết hai vợ chồng anh có mấy cái nhà cho thuê thì lập tức lên kế hoạch moi tiền (sau khi ly hôn cô ấy đưa con gái về nhà mẹ đẻ, ở trên gác xép vừa ẩm thấp, vừa chật chội).
Sau ngày đầy tháng của cháu. Chị trở về nhà, thấy cửa nhà đóng im ỉm tối thui, chị hết sức ngạc nhiên. Gọi điện thoại cho anh ngoài vùng phủ sóng. Hỏi hàng xóm họ nói anh đi suốt ngày, khuya mới về.
Chị nín lặng chờ anh về để hỏi. Anh chỉ nói đi chơi với mấy ông cùng phố nhưng bằng giác quan đặc biệt chị thấy anh không bình thường. Bỏ công theo dõi vài ngày chị đau đớn thấy anh khoác tay bồ vào nhà nghỉ.
Tưởng cặp gái trẻ nào ngờ ôm con mụ già còn thua xa chị, nếp nhăn chi chít trên mặt. Quá căm phẫn chị gọi điện thoại cho các con đến cùng chờ và khi hai người bọn họ đi ra chị lao vào tát cô kia.
Điều chị không ngờ tới nhất là chồng chị đạp chị ngã xuống cho người tình chạy thoát. Người đàn bà kia cũng không vừa, giật điện thoại chị đang quay ném xuống đất vỡ tan và còn lấy nón bảo hiểm đánh vào mặt chị. Ba đứa con đứng chết lặng vì tủi nhục, xấu hổ.
Sau hôm đó anh tuyên bố ly thân và đòi lấy lại một cái nhà để chuyển sang ở. Cái nhà còn lại đang cho thuê 60 triệu một tháng anh bắt chị phải đưa cho anh một nửa.
Thương các con, không cam chịu mất tài sản mà chị phải đổ bao nhiêu mồ hôi mới có, chị dằn lòng gọi anh về hòa giải nhưng anh giờ ăn phải bùa mê, thuốc lú nhất quyết đòi ra tòa ly hôn, chia tài sản.
Anh nói với chị sau hơn 30 năm sống trong ngục tù giờ anh mới biết thế nào là sống, thế nào là yêu. Còn các con đừng có xía vào chuyện của anh. Chị bồ về hưu rồi, giờ mỗi tháng cầm thêm 30 triệu của anh hai mẹ con tiêu xài thoải mái, viễn cảnh sắp có được khối tài sản lớn sau khi anh ly hôn nên càng ra sức chiều chuộng anh.
Nhưng mà người tính đâu bằng trời tính. Đúng lúc đó thì dịch Covid bùng phát, hết cách ly đến giãn cách không ai trụ nổi người ta trả nhà hàng loạt. Có bao nhiêu tiền anh chạy chọt đủ kiểu để tòa xử nhanh, nhưng chị chống án đến cùng.
Tiền không có ai cũng kém vui, chị bồ thấy tương lai xám xịt, con gái bắt đầu vùng vằng ăn nói trống không, anh thì đang quen ăn uống thoải mái giờ phải bóp mồm sống bằng đồng lương hưu của chị bồ thì chịu không nổi. Vài lần đi qua quán phở của các con thèm quá mà không dám vào. Nghĩ ngợi nhiều, tự nhiên có một ngày huyết áp lên cao đột ngột, anh gục xuống may mà cấp cứu kịp thời, nhưng anh bị liệt nửa người và méo miệng.
Chị bồ gọi con anh đến thanh toán các loại tiền rồi đưa anh về. Chăm anh ít bữa chị bồ cảm thấy tại sao mình phải ôm cái nợ đời này vào lòng, nên mới sáng tinh mơ chị bồ gọi taxi chở anh về giao cho vợ.
Chị chán chường nhìn anh nghoẹo đầu sang một bên, quần áo lôi thôi bẩn thỉu. Thật ra khi anh đạp chị xuống đất, bênh bồ thì cái gọi là tình vợ chồng đã chết trong lòng chị rồi. Nhưng đây là bố của các con chị. Chị phải sống tử tế để con cái còn được hưởng phúc.
Giờ này có ai đi ngang qua phố nhà chị, sẽ thấy một người đàn ông ăn mặc tươm tất ngồi trên xe lăn thờ ơ nhìn ra đường. Thỉnh thoảng trong vô thức bàn tay khẽ đập nhịp “Chát xình, chát chát bùm”./.
TÌNH VŨ
( Vũ là vũ trường)
Tác giả : Chu Thị Hồng Hạnh
Bài & ảnh sưu tầm