Tình cuối – Chương 40

Vũ Linh 329

Tác giả : An Yên

Vi run rẩy cầm điện thoại:
– Chết tiệt! Sao lại hết pin lúc này chứ?

Cô quay sang Vương Thăng:
– Anh bấm số điện thoại của Ngọc Ánh đi anh!
Thăng ngẩn mặt ra:
– Em có nhớ số không? Anh có biết số điện thoại của em ấy đâu!

Vi cũng thẫn thờ cả người:
– Chết rồi! Em cũng không nhớ, khổ ghê. À, tгêภ Facebook chắc là có số điện thoại!
Cô thao tác tгêภ laptop thì bỗng nhiên đèn tắt phụt. Mất điện. Một nỗi lo sợ bất an dấy lên trong lòng Vi. Phải làm sao đây? Minh Đạt là một con cáo già, còn Ngọc Ánh chỉ như một con thỏ non mới được thả vào rừng kiếm ăn. Bóng tối bao trùm cả căn phòng. Vương Thăng bật đèn pin điện thoại rồi ôm lấy Vi, đưa tay gập laptop. Anh vỗ vỗ lưng Vi:

– Bình tĩnh, nghe anh nói!
Vi ôm lấy anh, lặng lẽ gật đầu. Thăng tiếp tục:
– Ngọc Ánh vừa nói là hắn đã về rồi, sáng mai mới tới đưa Ánh đi ăn. Bây giờ đã mười hai giờ đêm rồi, cho nên đêm nay cô bé vẫn an toàn. Em hiểu không? Em cứ như thế này thì sao mà giải quyết được việc gì cơ chứ?

Ừ nhỉ, Vi đúng là rối quá hóa rồ. Thấy cô Im lặng, Thăng lại nói:
– Ngọc Ánh có thể sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của nó. Hôm nay mới là buổi đầu tiên, chắc chắn hắn còn nhiều chiêu trò nữa. Vi tò mò:
– Vậy chúng ta phải làm gì đây anh?
Vương Thăng trầm ngâm:
– Muốn Ánh hiểu rõ sự thật không đơn giản, bởi hiện tại Ánh chưa biết Minh Nhật có em song sinh, vì thế nếu em nói ngay, ngăn cản ngay thì Ánh sẽ nghĩ em ghen ăn tức ở, không muốn cho cô bé hạnh phúc nên cố tình cản trở thì sao? Ánh có thể ngồi mà nghe ρhâп tích người tỏ tình lại không phải là Minh Nhật sao?
Vi lắc đầu:

– Ngọc Ánh biết rõ rằng em yêu anh nên không thể hiểu nhầm em được!
Thăng quay sang nhìn cô:
– Không phải hiểu chuyện đó, mà vấn đề là Ánh sẽ cho rằng mọi việc với cô bé dễ dàng, nên khi em ngăn cản, Ánh sẽ nghĩ em ích kỷ không muốn cô ấy hạnh phúc. Em nên hiểu mọi thứ đều có thể, em có yêu thương Ánh thì thực chất hai người cũng chỉ là đồng nghiệp.
Thăng nói không sai, làm sao dễ dàng chứng minh cho Ánh hiểu rằng người tỏ tình với Ánh không phải là Minh Nhật?

Vi nói:
– Chúng ta phải gặp cô bé và cho Ánh hiểu mọi chuyện. Em nghĩ chỉ cần em gọi cho anh Minh Nhật thì mọi thứ sẽ rõ ràng ngay!
Thăng gật đầu:
– Tốt nhất, anh sẽ sang nhà bác Lộc xin trích đoạn camera hôm Tết Dương lịch để làm bằng chứng thuyết phục. Giờ thì em yên tâm ngủ đi, không sao đâu!
Những lời của Vương Thăng khiến Vi vững tâm hơn, cô nằm xuống giường. Lòng mới yên được một lúc khi cô biết kẻ quấy rối mình không phải Minh Nhật thì giờ đây lại giấy lên những lo lắng cho Ngọc Ánh. Vi cố rúc đầu vòm ռ.ɠ-ự.ɕ Thăng ngủ đến sáng.

Sáng hôm sau…
Khi những giọt nắng trong trẻo nhảy nhót tгêภ cành lá, một ngày mới bắt đầu. Vi và Thăng ăn sáng xong vội đi sang nhà bác Lộc. Nghe hai người trình bày bác Lộc ngạc nhiên:
– Vậy sao? Hôm đó xảy ra chuyện пguγ Һιểм vậy mà Vi không báo cho bác? Nhà bác hôm ấy về quê nên có ai ở đây đâu, may có cái camera.

Vi cười:
– Dạ con không nói vì sợ bác lo, và căn bản là con và anh Thăng giải quyết được rồi ạ. Giờ bác cho chúng con xin đoạn camera hôm ấy ạ để hắn không hại người được ạ!.
Bác Lộc gật đầu:
– Ừ, để bác đưa cho các con. Loại đó nếu cần cứ cho nó bóc lịch đỡ hại người.
Cầm bằng chứng tгêภ tay, Vi về phòng và gọi cho Ngọc Ánh:
– Em đang ở đâu thế?

Ánh giọng pha chút lo lắng:
– Chị Vi, tối qua ʇ⚡︎ự nhiên bên chị mất tín hiệu, em gọi lại không được, em lo quá.
Vi mỉm cười:
– À, máy chị hết pin! Em ở đâu đó, chị có chuyện muốn nói với em!
Ngọc Ánh nói với Vi mà ánh mắt lấp lánh niềm vui khi thấy bóng dáng người cô yêu bước vào cổng dãy trọ:
– Em chuẩn bị đi ăn sáng với anh Minh Nhật ạ, anh ấy đến cổng rồi ạ!

Vi nhíu mày:
– Khoan đã, bọn chị cũng đang tìm địa điểm ăn sáng, anh ấy là người ở đây chắc biết nhiều chỗ ngon. Lát nữa em đến quán thì nhắn địa chỉ giúp chị với được không? Yên tâm đi, tụi này không làm kì đà cản mũi đâu, chỉ muốn đổi khẩu vị thôi!
Ngọc Ánh gật đầu:
– OK chị! Em đi đã nhé!
Vi tắt máy nhưng vẫn lo:
– Con bé này ngây thơ thật thà lắm, không khéo hắn ta không cho báo địa điểm đâu!

Vương Thăng bật cười:
– Thủ khoa ngốc! Em biết chỗ trọ của Ánh không? Nếu gần đây thì chúng ta sẽ đón đầu rồi đi theo. Nhưng theo anh, quán ăn sáng là chỗ đông người, không phải nơi cho nó giở trò. Anh nghĩ thằng bày nó đang đi từ từ để lấy lòng tin của Ánh, mình vội chứ nó có vội đâu!
Vi ngẩng lên nhìn Thăng:
– Chồng có chắc không đấy, chứ em nghe lo cho bé Ánh lắm!

Thăng cúi xuống, lướt nhẹ môi mình lên môi cô:
– Chắc chắn như anh yêu vợ luôn. Bây giờ em cứ săn đón quá, không chỉ khiến Ánh nghi ngờ mà Đạt cũng sẽ kín kẽ hơn. Em nên hiểu cách khiến kẻ ác lộ diện là để nó ʇ⚡︎ự tung ʇ⚡︎ự tác khômg đề phòng, rõ chưa?
Vi ” à ” lên một cái rồi cười, kiễng chân thơm lên má Thăng:
– Chồng giỏi, thưởng nè!
Nghe lời Thăng, Vi cũng không giục Ngọc Ánh nữa, cô nhận ra rằng Ngọc Ánh chắc chắn sẽ không gửi địa chỉ, không phải vì cô bé quên mà Minh Đạt sẽ không cho Ánh làm việc ấy.

Tại một quán ăn sáng khá sang trọng của thành phố C đông đúc người, Cao Minh Đạt chọn một bàn phía trong và gọi món. Ngọc Ánh quá say sưa với tình yêu mới nên nhìn ngắm không thôi khuôn mặt điển trai đối diện mình, xót xa khi nhìn những vết bầm dù đã mờ:
– Anh đi kiểu gì mà ngã đến mức độ thế này, y như bị đấm luôn!
Người đàn ông trước mặt cô cười:
– Ừ bị đường đấm đấy! Anh mới rời Việt Nam có mấy tháng, vậy mà về đây đã không quen giao thông Việt Nam rồi, nhiều người đi lộn xộn lắm! E gọi ai à?

Ánh cười:
– Dạ không phải gọi ạ, ban nãy chị Tường Vi nói với em rằng muốn tìm quán ăn ngon. Chị ấy biết anh là người ở đây nên sẽ dẫn em đi đến chỗ anh ngon, chị Vi dặn em ăn ở đâu thì báo địa chỉ để anh chị ấy cùng đến ạ!
Cao Minh Đạt cau mày suy nghĩ rồi nói:
– Anh không thích như thế, anh muốn chúng mình riêng tư một chút. Vi đi cũng vui nhưng thà cùng nhau đi chơi cả hội thì khác, Vi và anh chàng kia cũng cần không gian riêng tư. Mình mới yêu nhau, anh chỉ biết đặt em vào mắt thôi. Lần sau, nếu Vi đề nghị, em từ chối đi, anh nghĩ Vi cũng hiểu đấy!
Ánh hơi hẫng hụt nhưng vẫn tò mò:

– Em thấy anh từng học Đại học với chị ấy, quý chị ấy nên..
Người đàn ông đối diện Ánh cười:
– Thì từng học, từng là anh em nhưng trong tình yêu thì khác, anh muốn riêng tư chỉ có chúng mình thôi. À, tối nay em có đi làm không? Xong việc anh đón em đi dạo nhé. Còn chuyện của Vi, em quên đi, anh không ghét Vi nhưng anh chỉ muốn dành hoàn toàn thời gian cho em thôi, em hiểu không?
Thú thật, chả có cô gáι nào đang thầm yêu một người, bất ngờ được người ấy tỏ tình, lại nói những lời như rót mật vào tai thế kia mà lại không rung động cả. Ánh gật đầu:

– Em hiểu rồi ạ! Anh đừng buồn em nhé!
Minh Đạt khẽ nhếch môi, cái nhếch môi nhanh đến nỗi mà Ánh còn chưa kịp nhìn ra:
– Thế nên từ nay, chúng mình đi đâu, em cứ tắt máy đi, tạo cho mình một không gian riêng tư, ít lâu nữa anh sang Úc, làm gì còn thời gian!
Mới nghe đến chuyện người ta sang Úc, lòng Ánh đã dâng lên cảm giác buồn tủi, nhớ nhung, nước mắt đã lưng tròng. Minh Đạt dỗ ngon dỗ ngọt:
– Ngoan, anh nói thế chứ đã đi đâu!
Ánh lại gật như bổ củi:

– Dạ, em biết rồi!
Trong lòng cô dù vẫn thấy dấy lên chút áy náy với chị Vi nhưng Ánh nghĩ Minh Nhật nói đâu có sai, yêu mà, khi yêu thì chỉ muốn ở bên cạnh người đó thôi. Ánh ʇ⚡︎ự nhủ, sau này anh ấy sang Úc, Ánh sẽ đền bù cho chị Vi vậy.
Cao Minh Đạt tỏ ra rất chỉn chu, đưa Ánh đi ăn rồi đến trường. Mọi thứ đối với cô bé như đang ở tгêภ đường tình yêu vậy, khiến Ánh không nghĩ được cái gì cả ngoài việc tận hưởng hạnh phúc…

Tối hôm ấy…

Tan làm, Vi thấy Ánh đang trang điểm nhẹ nhàng rồi tạm biệt cô và rời đi. Vi cố ý nán lại, vờ kiểm tra một chút sổ sách. Cô nhắn tin cho Vương Thăng, nói anh đứng ở chỗ kín đáo một chút để tiện bề theo dõi. Thăng vắt vẻo ngồi trong quán cà phê đối diện văn phòng, thấy Ánh đi ra và ngồi lên chiếc Exciter thì bắt đầu đứng dậy. Chờ Minh Đạt đi được một quãng, anh và Vi mới rời đi. Bởi âm thanh của môtô khá ồn nên Vương Thăng không để khoảng cách quá gần. Cũng may thành phố C khá sầm uất nên khá nhiều âm thanh pha trộn, dù Minh Đath cố ý nhìn vào gương để xem có ai theo dõi không, nhưng lượng người quá đông nên hắn ta yên tâm rồ ga phóng đi.
Lần này, anh ta đưa Ánh đến một quán cà phê khá kín đáo, được bài trí rất lạ và ᵭộc, mỗi bàn sẽ được đặt trong một túp lều nhỏ, mọi thứ đều riêng tư. Trong lều có một bộ bàn ghế bằng tre trông rất truyền thống, lại rất thoải mái khi khách bàn bạc những chuyện riêng tư. Ánh mỉm cười, thấy thích thú với không gian đó, cô hỏi anh:
– Minh Nhật, khi nào anh sang Úc?
Người ngồi trước mặt cô cố nặn ra một nụ cười hiền lành:

– Giờ yêu em, ʇ⚡︎ự nhiên lại không muốn đi nữa. À, em chờ tí để anh lấy được cho em!
Vì không gian quán khá rộng, lại trang trí theo phong cách riêng tư như vậy nên khách tới đều ʇ⚡︎ự đi vào phía sau và gọi đồ uống. Ánh mỉm cười hạnh phúc và ngồi đợi. Cô nghe lời người yêu răm rắp, không nhắn tin cho Vi. Minh Đạt lấy nước rồi đặt ly cam vắt trước mặt Ánh còn mình lại uống cà phê. Ngọc Ánh như vậy nên lo lắng:
– Minh Nhật, anh uống cà phê giờ này sẽ khó ngủ đấy!
Nhưng người yêu cô lại cười:
– Không sao, anh có một số công việc chưa xong, lát về phải làm tiếp nên uống cho tỉnh táo. Em đừng lo, không phải vì đón em mà mất thời gian đâu, anh thức khuya quen rồi, càng khuya càng dễ tập trung hơn. Em uống nước đi!

Đạt nói xong liền đưa ly cà phê lên miệng. Nghe lời, Ánh cũng cầm ly nước cam lên uống. Vị thanh thanh ngọt ngọt thật dễ chịu. Nhưng chỉ uống đến ngụm thứ hai thì Ánh thấy đầu óc chếnh chσáпg, cả người rân rân như có côn trùng bò chạy кђắק ςơ tђể, nhìn người đàn ông trước mặt thành hai, cô cố lắc lắc đầu, nghe loáng thoáng bên tai giọng đàn ông ấm áp:
– Ánh, em làm sao thế?
Tay Ánh bíu chặt góc bàn, miệng khô khốc, có gì đó như rạo rực, thúc giục từ bên trong khiến cô muốn bứt phá mà không thể. Cô mở mắt rồi lại nhắm, chỉ thấy hình ảnh người cô yêu đang nhìn cô cười đầy ý tứ…

Phía bên ngoài…
Vương Thăng trầm ngâm nói:
– Kiểu bài trí này hơi khó tìm nhỉ? Nếu ở nhà hàng, vào quét mắt là thấy. Thằng này ác thật, phen này tao mà bắt được thì mày ҳάc định no đòn.

Vi giọng gấp gáp:
– Em nóng ruột quá, liệu nó có làm hại Ánh không?
Vương Thăng nhìn sao Vi:
– À, em có nhớ kiểu giày Ánh thường đi không?

Vi gật đầu:
– Có, chính em đi mua cùng với nó mà!
Thăng ghé tai cô:
– Vậy thì mình đi vào, em chú ý giày dép trước mỗi căn lều nhé, vì dọc đường đi có đèn nên có thể thấy rõ. Nếu Ánh đi mẫu giày hơi lạ thì sẽ dễ tìm hơn, nhớ không được manh động, nóng vội hiểu chưa?
Vi thì thầm:

– May là mẫu giày của nó không đắt nhưng cũng hơi lạ. Mình đi thôi!
Thăng gọi một cuộc điện thoại cho Lê Minh rồi cả hai xuống xe rồi cùng đi vào quán, với niềm hi vọng sẽ giúp được Ngọc Ánh nhìn rõ bản chất của kẻ mà cô bé yêu đến si mê…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất