Buổi chiều Diệu Nhi chỉ dạy có 2 tiết nên được nghỉ sớm, cô định sẽ về nhà trồng thêm mấy luống rau ở vườn nhưng nghĩ lại chuyện khi trưa nên thấy chán không muốn về. Thế là Diệu Nhi quyết định chạy xe về nhà thăm ba mẹ, chạy xe hơn 30 phút thì cũng về tới nhà. Nhìn thấy ba mẹ đang nhổ cỏ ở trước sân mà cô thấy chạnh lòng thương ba mẹ. Nhà cô có 2 chị em, gia đình cũng chỉ đủ ăn đủ mặc chứ không khá giả gì. Từ lúc cô đi lấy chồng là thằng út cũng đi học xa nhà thành ra nhà chỉ còn hai ông bà lủi thủi với nhau. Cô dựng xe xuống rồi đi lại gần cửa nói to:
– Ba mẹ mở cửa cho con với.
Nghe tiếng gọi lúc này bà Loan và ông Quang mới ngước lên, thấy con gáι về ông Quang bỏ hết nắm cỏ đang cầm tгêภ tay đi ra mở cửa. Vừa mở ông vừa nói:
– Cha bố cô, sao lâu quá không về thăm chúng tôi vậy hả?
Diệu Nhi dắt xe vào sân rồi khoác tay ba nói:
– Con bận đi dạy nên bây giờ mới rảnh về nhà, chứ con cũng nhớ ba mẹ lắm.
– Ừ, thôi vào ghế ngồi nói chuyện với mẹ đi. Ba tranh thủ nhổ hết đám cỏ đã.
– Dạ.
Bà Loan trong lúc hai ba con đang nói chuyện thì đi vào nhà lấy nước và dĩa trái cây đem ra. Đặt xuống bàn, bà rót nước đưa cho con gáι rồi nói:
– Tối ở lại ăn cơm với ba mẹ rồi hãy về nha, nay mẹ có nấu canh chua cá lóc con thích ăn đó.
Nghe mẹ nói nấu canh chua cá lóc cô thèm lắm, vì ở bên nhà chồng mẹ chồng cô dị ứng với cá nên hầu như 2 năm nay số lần bữa cơm có cá rất ít. Trừ khi có Hoàng Sơn về thì may ra mới được ăn. Diệu Nhi ngập ngừng chưa trả lời nhưng lại bắt gặp ánh mắt mong mỏi của ba mẹ nên liền gật đầu đồng ý nói:
– Dạ, vậy tối con ăn bên này ạ.
Mẹ cô nghe vậy thì vui lắm, ba thì đang nhổ cỏ nghe thế cũng mỉm cười. Lâu lắm rồi cô không còn được nhìn nụ cười tươi của ba mẹ như thế. Đột nhiên, những uất ức, tủi thân bên nhà chồng lại trỗi dậy khiến sống mũi cô cay xè. Lúc trước cô nghĩ lấy chồng gần nhà, cách có 30 phút chạy xe thì muốn về nhà lúc nào mà chẳng được nhưng đến tận bây giờ cô mới nhận ra “Nơi nào không đi bộ sang ngay được thì đều là xa”.
Bà Loan để ý thấy con gáι có gì lạ lạ nên liền hỏi:
– Diệu Nhi, bên nhà chồng con có chuyện gì nên con mới về đây phải không, sao mẹ thấy con có gì đó buồn buồn vậy.
– Dạ, đâu có đâu mẹ. Bên nhà chồng con vẫn bình thường à, tại lâu quá không về nhà thăm ba mẹ nên con nhớ mọi người thôi à.
– Thằng Sơn đâu mà không sang đây cùng con vậy.
– Anh Sơn đi theo công trình để giám sát hơn 3 tháng nay rồi mẹ, tháng tới ảnh về con nói ảnh qua thăm ba mẹ nha.
– Hai đứa coi tính sao chứ mẹ thấy chồng một nơi, vợ một nơi thế này kiểu gì cũng không bền đó con.
– Dạ, để ảnh về tụi con tính lại.
– Ừ, xem sao rồi sinh lấy đứa con cho ông bà bên đó mừng.
– Con biết rồi mẹ. Con vào nhà rửa mặt tí đây.
Bà Loan gật đầu nhìn con gáι đi vào mà xót xa, con gáι bà dạo này ốm tới nỗi bà nhìn đếm được hết những sợi gân tгêภ tay. Bà khẽ thở dài rồi đi lại chỗ ông Quang phụ ông nhổ cỏ.
…
Diệu Nhi đi vào trong nhà rửa mặt xong thì lấy điện thoại gọi về cho ba chồng xin phép tối nay ở bên này ăn cơm. Ba chồng rất thương cô nên ông đồng ý còn nói ở lại chơi thoải mái đi, cơm nước ở nhà ông lo cho, cô cảm ơn ba rồi tắt máy.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Diệu Nhi phụ mẹ rửa bát, ăn vội miếng trái cây rồi chào ba mẹ đi về lại nhà chồng. Vừa về đến nhà, cô dắt xe vào sân thì tiếng cҺửι của mẹ chồng đã vang lên, bà đi ra vừa cҺửι vừa chỉ mặt:
– Cô đi đâu mà bây giờ mới về, cơm nước cho ba mẹ chồng không lo. Hay cô đi đú đởn, hú hí với thằng nào đúng không?
– Mẹ nói gì vậy, con về nhà thăm ba mẹ con chứ con có đi đú đởn hay hú hí với ai đâu. Mẹ nói vậy lỡ hàng xóm hay ai nghe thấy rồi đi đồn bậy bạ vậy thanh danh của con biết để đâu.
– Cô về nhà mình tại sao không gọi nói tôi một tiếng, là giáo viên mà không có cái miệng xin phép người lớn hay gì?
– Con có gọi nói ba rồi chứ đâu phải không đâu, mẹ cứ kiểu thế chờ anh Sơn về con sẽ dọn ra ngoài ở riêng chứ con chịu mẹ hết nổi rồi. Con làm gì cũng không vừa lòng mẹ.
Diệu Nhi ấm ức bật khóc rồi ҳάch túi ҳάch đi vào phòng, cô lấy điện thoại gọi cho Hoàng Sơn. Tiếng tút thứ 3 thì Hoàng Sơn nhấc máy, cô liền nói:
“Alo, anh mau về nhà đi, em không chịu nổi mẹ nữa rồi”
Hoàng Sơn lúc này đang vui vẻ nghe vợ gọi nói vậy thì liền hỏi:
“Có chuyện gì mà em lại khóc thế vợ”
Nghe Hoàng Sơn hỏi, Diệu Nhi càng ấm ức tủi thân hơn. Cô kể tất cả mọi chuyện bấy lâu nay anh vắng nhà ra sao, cứ nghĩ Hoàng Sơn nghe xong sẽ cảm thông, an ủi cô nhưng anh lại nói:
“Mẹ già rồi nên tính tình thay đổi, em chịu khó chiều mẹ đi. Tháng sau anh về nói chuyện với mẹ, chờ anh nhé giờ em nín đi đừng khóc nữa. Anh đang đi ăn với mấy anh em trong đội, anh tắt máy trước nha”
Cô nghe Hoàng Sơn nói mà như nghẹn lại chưa kịp nói thì đầu dây bên kia Hoàng Sơn đã cúp máy. Cô chỉ biết thở dài chán nản bỏ điện thoại đi lấy quần áo để thay. Mở cửa phòng ra, cô thấy ba chồng đứng đó nên hỏi:
– Ba chưa về phòng nghỉ ngơi ạ.
Ông Tuấn thấy con dâu đi ra, đôi mắt sưng húp thì nói:
– Lúc chiều con gọi ba có nói với mẹ rồi. Tính bà ấy khó chịu nên mới thế chứ không có gì đâu, con đừng để bụng.
Diệu Nhi mệt mỏi, cũng không muốn nói gì nên chỉ gật đầu rồi trả lời:
– Dạ, con biết rồi. Thôi ba về phòng nghỉ ngơi sớm đi ạ.
Ba chồng mỉm cười xoa đầu cô rồi mới đi về phòng. Còn cô thay quần áo xong thì ngồi soạn giáo án để chuẩn bị cho buổi học ngày mai.
…
Phía bên Hoàng Sơn, anh ta đang vui vẻ với một người con gáι khác nên khi Diệu Nhi gọi anh ta trả lời mau chóng cho qua, sau khi tắt máy anh ta lao vào cô gáι kia như con hổ đói. Mà cô gáι kia là một người mà vợ anh ta cũng biết. Mấy tháng nay Hoàng Sơn thật ra vẫn ở trong thành phố chứ không hề đi theo công trình xa xôi như nói với Diệu Nhi. Ban ngày anh ta đến công trình giám sát rồi tối sẽ về phòng trọ của cô gáι kia ở lại đến sáng thì đi.
Cô gáι kia thì say mê Hoàng Sơn như điếu đổ từ lần gặp đầu tiên nên luôn tìm cách quyến rũ Hoàng Sơn. Cô ta tìm đủ mọi cách tiếp cận Hoàng Sơn, lúc đầu cô ta còn đi chung với vợ chồng anh nhưng sau thấy Hoàng Sơn đã dần dần để ý đến mình thì cô ta cố tính để gặp riêng. Còn Hoàng Sơn thì cũng như bao người đàn ông khác luôn thích mới mẻ với mỡ dâng tận miệng thì mèo nào mà chê nên chuyện chẳng mấy chốc cô ta đã trở thành người tình của Hoàng Sơn.
Kết thúc cuộc ân ái, cô gáι đó nằm trong lòng Hoàng Sơn, bàn tay ѵυốŧ ѵε vòm ռ.ɠ-ự.ɕ anh ta rồi hỏi:
– Con Nhi nó gọi nói gì với anh đấy.
– Ba cái chuyện vặt vãnh ở nhà chứ có gì đâu.
– Em nghe khi sáng nó nói qua tháng anh về thăm nhà à.
– Ừ, chứ ở với em mấy tháng nay không về nhà lỡ Diệu Nhi nghi ngờ nữa.
Cô gáι đó giận dỗi quay mặt sang vách tường rồi nói:
– Anh về ở với nó luôn đi, đừng có mà quay lại đây.
– Thôi mà, anh về thăm nhà, thăm ba mẹ rồi lại về với em chứ có đi luôn đâu.
Hoàng Sơn ôm cô gáι đó vỗ về, cô ta được đà hất tay Hoàng Sơn ra rồi kéo mền trùm kín đầu không trả lời. Hoàng Sơn thấy vậy thì rời khỏi giường mở cửa đi ra phía trước châm điếu tђยốς suy nghĩ. Thật ra anh ta đối với cô gáι này chỉ là vui vẻ qua đường, còn Diệu Nhi thì anh ta vẫn yêu cô như những ngày đầu tiên gặp gỡ. Nhưng không hiểu sao, nhiều lần anh muốn kết thúc với cô gáι này thì đều bị khuôn mặt và ς.-ơ τ.ɧ.ể đó mê hoặc không dứt ra được. Anh cũng biết nếu chuyện này vỡ lở ra, chắc chắn Diệu Nhi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nên anh chỉ biết giấu được bao lâu hay bấy nhiêu. Hút hết điếu tђยốς, Hoàng Sơn bỏ xuống đất lấy dép di đi cho tắt hẳn rồi đóng cửa phòng đi lại giường nằm ngủ.
…..
Thời gian lại nhanh chóng trôi qua, mới đây mà đã tới ngày Hoàng Sơn trở về nhà. Anh thu xếp quần áo bỏ vào balo như kiểu đi xa mới về để không ai nghi ngờ. Trước khi rời đi, Hoàng Sơn nói với cô nhân tình:
– Anh về nhà 1 tuần, trong thời gian đó đừng có liên lạc hay nhắn tin hay gọi điện thoại cho anh biết chưa.
Cô nhân tình nũng nịu đi lại ôm cổ Hoàng Sơn rồi đáp:
– Hay anh đừng về nữa, tối nào cũng ngủ cùng anh hết, bây giờ không có anh làm sao em ngủ được.
– Cố gắng đi chứ biết sao, anh hứa với Diệu Nhi rồi. Không về cô ấy buồn lắm, dù sao cô ấy cũng giúp anh chăm sóc ba mẹ trong mấy năm qua.
– Anh về đấy không được làm gì với nó đó, em chỉ muốn anh là của em thôi.
– Thôi bỏ ra cho anh đi. Nhớ lời anh dặn.
Nói xong Hoàng Sơn ҳάch balo mở cửa đi ra ngoài bắt taxi đi ra công trình dặn dò mọi người vài câu rồi về nhà. Còn cô nhân tình thì hậm hực đóng cửa đi vào, trong lòng nghĩ cách làm sao để trói buộc Hoàng Sơn ở bên cạnh mình.
…
Buổi sáng hôm nay nghe tin Hoàng Sơn về nên cô dậy sớm đi chợ mua rất nhiều món ngon để về nấu cho anh ăn. Cũng may hôm nay cô không có tiết dạy tгêภ trường nên cũng thảnh thơi từ từ mà làm. Mua đồ ăn xong hết, cô đi về bắt đầu sơ chế và nấu thì mẹ chồng đi vô nói:
– Cô coi nấu mấy món nào ngon ngon bồi bổ cho thằng Sơn đó. Tội nghiệp lam lũ ngoài công trình ăn cơm đường cháo chợ chắc mắc lắm.
– Con biết rồi mẹ, con đang chuẩn bị nấu đây.
– À, nấu luôn cho phần mẹ con cái Nhàn, hôm nay nó về đây ăn cơm.
Nhắc đến cô em chồng, Diệu Nhi vẫn ấm ức chuyện lúc trước nên chỉ gật đầu mà không trả lời lại. Mẹ chồng thấy thế thì hứ một cái rồi đi ra phía trước chờ Hoàng Sơn về. Một lát sau Diệu Nhi nghe tiếng trẻ con nô đùa thì cô biết ngay Thanh Nhàn đã qua và nghĩ chắc Hoàng Sơn cũng sắp về rồi nên tập trung nấu cho nhanh. Đến gần 10 giờ thì mọi thứ đều đã xong nên cô vào phòng lấy mấy cây kẹo tгêภ bàn cầm theo đi ra phòng khách ngồi chờ. Hai đứa nhỏ con Thanh Nhàn thấy cô thì chạy lại, cô cũng mến bọn nhỏ nên dang tay ôm rồi hỏi:
– Hai đứa có nhớ bác Nhi không?
Con bé lớn tên Na liền trả lời :
– Dạ có ạ.
– Thật không, này bác Nhi cho Na 2 cây kẹo, cho Tủn 2 cây nhé.
Hai đứa thấy kẹo thì cười tít mắt đưa tay nhận lấy cảm ơn cô. Nhưng khi cô định bóc cho Tủn thì…