Tác giả: An Yên
Đồng chí Hùng đang canh gác nhìn thấy Sơn đưa tờ giấy ra thì cầm và đọc cẩn thận. Tгêภ tờ lệnh có chữ ký và dấu đỏ chói của giám đốc Cảnh sát thành phố C. Đọc đi đọc lại rồi, Hùng đành gật đầu:
– Đồng chí vào đi!
Cửa vừa mở, Sơn bước vào trong, đồng chí Hùng vội lấy điện thoại bấm một dãy số quen thuộc. Phía bên kia vừa nghe máy, Hùng nói:
– Anh Phú ơi, đồng chí Sơn vừa xin vào gặp Trà My, mà đồng chí ấy có lệnh được gặp của giám đốc anh ạ, dấu đỏ hẳn hoi, trông không giống giấy giả đâu, em đành phải cho vào!
Hoàng Phú cười:
– Ừ, giấy thật đấy, để anh ta diễn cho tròn vai, vì hai tiếng ” đồng chí ” sắp tới sẽ không còn gắn với tên Trần Sơn nữa rồi. Không sao đâu, em làm tốt lắm!
Trong phòng tạm giam….
Trà My nghe tiếng mở cửa thì vẫn ngồi, miệng lẩm bẩm:
– Tôi không ﻮ.เ.+ế+..Ŧ n.g.ư.ờ.i…. không ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người…
Sơn nhếch miệng:
– Này, không phải diễn nữa, tôi Sơn đây!.
Trà My đưa đôi mắt ngây dại nhìn Sơn:
– Tôi không có Ϯộι… cho tôi ra khỏi đây đi…
Sơn ngồi trước mặt My, đưa ánh mắt nham hiểm nhìn cô ta:
– Đúng là một lũ n.g.u, ﻮ.เ.+ế+..Ŧ xong người thì biến mẹ đi, xem như đi du lịch nước ngoài, đằng này một ๓.ạ.ภ .ﻮ người, lại là vợ của chủ tịch tập đoàn Trương Thị mà bọn mày nhởn nhơ ngồi ở đây. Chúng mày ăn cái gì mà n.g.u thì không biết!
Trà My thay đổi ánh mắt giảo hoạt và nói:
– Tại ông hết. Ông ăn tiền mà tại sao để cho cα̉пh sάϮ sờ gáy ngay hôm đó vậy? Ông thì tài giỏi gì cho cam, ông chỉ là một gã cα̉пh sάϮ vừa biến chất vừa ngu mà thôi!
Sơn giang taγ tάt bốp vào mặt Trà My:
– Tao cảnh cáo tụi bay, c.â.m cái miệng lại, bép xép thì tao sẽ khiến cho ngày đi gặp Diêm Vương của hai đứa mày sẽ càng ngắn hơn đấy!
Trà My xoa xoa má rồi cười lớn:
– Đằng nào chả c.h.ế.t! Con Uyên c.h.ế.t rồi, bọn tao bị bắt rồi, thoát án ʇ⚡︎ử được hay sao?
Sơn gằn giọng:
– Bọn thằng Phú vẫn đang tìm kiếm, nhà họ Trương chưa bỏ cuộc. Tại sao chúng mày lại để sơ hở như thế chứ? Mà tao cũng không hiểu nổi mày yêu Bá Tùng, làm mọi thứ vì nó, vậy mà lại có thai với lão Quang. Tình yêu của mày cao cả quá, dám ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người vì yêu mà lại dễ dàng mang bầu với kẻ mình lợi dụng! Hay mày nghĩ sẽ có ngày hôm nay nên kiếm cái thai ra để trì hoãn?
Trà My lắc đầu:
– Tao đâu ngu đến thế, rồi tao cũng c.h.ế.t nhưng cái c.h.ế.t của tao chỉ là tiêm t.h.u.ố.c đ.ộ.c nhẹ nhàng thôi, nhẹ hơn Hoàng Tú Uyên rất nhiều, chẳng bị ném xuống vực cũng chẳng bị quăng ra biển đâu. Sang thế giới đó, tao sẽ cười vào mặt nó mà nói rằng :” thứ gì Ngô Trà My này không có được thì chẳng đứa nào có hết!”
Sơn cười ha hả:
– Mày lạc quan quá rồi đấy! Một người như Hoàng Tú Uyên chắc là sẽ được lên thiên đàng, còn kẻ mưu mô như mày sẽ bị xuống địa n.g.ụ.c. Tao cũng không ʇ⚡︎ử tế gì, nhưng tao vẫn hiểu tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu, mày có tiêu diệt con bé đó thì Trương Bá Tùng cũng không yêu mày. Thậm chí, giờ biết mày hại vợ tương lai của nó, Bá Tùng sẽ càng ċăm hận mày hơn mà thôi!
Trà My nhìn lên bức tường trước mặt, giọng nói như xa xăm:
– Nếu biết trước mọi thứ sẽ như thế này, tao sẽ chẳng bất chấp. Giờ đây, mọi thứ đã an bài rồi, Trương Bá Tùng chả là của ai hết, vậy là kế hoạch của tao cũng được một nửa, nhưng…
Trà My bỏ dở câu nói, bởi cô ta đã nhận ra rằng mọi sự gượng ép đều đi đến thất bại. Hai cá thể dù có tốt đẹp đến mấy cũng sẽ trở nên khập khiễng khi giữa họ không có sự hòa hợp. Huống hồ cô đã cố gắng đoạt lấy thứ không thuộc về mình bằng mọi cách, cô đã sai trong quan niệm về tình yêu, sai trong cách kiếm tìm tình yêu, sai trong cách theo đuổi người mình yêu… Mục đích sai, phương cách sai thì làm sao có kết quả tốt đẹp được? Quả báo chả phải chờ đến kiếp sau đầu thai thành những thứ chẳng ra gì, mà nó hiển hiện ngay trong kiếp này, ngay trong những hậu quả mà mình phải chấp nhận sau những Ϯộι ác mình đã gây ra. Dù không cam tâm, nhưng ở thế giới loài người này, chẳng ai chấp nhận những kẻ đi ngược lại sự lương thiện cả. Nếu biết trước cơ sự này thì cô ta đã không bắt đầu. Giờ đâm lao thì phải theo lao thôi ….
Trong khi Trà My ngồi thất thần, Trần Sơn tiến đến bàn uống nước, rót một cốc rồi uống ngon lành. Anh ta còn có lòng tốt rót thêm cốc nữa và chìa ra trước mặt Trà My:
– Thôi, uống nước đi! Giờ tôi cũng không thể giúp các người nữa, bởi cái thân tôi cũng chẳng ai giúp nổi. Nếu họ điều tra ra thì chả ai cứu nổi tôi cả!
Trà My nhếch miệng:
– Tôi cho ông tiền để ông biết cách khiến vụ án này chìm đi hoặc lái theo hướng khác. Vậy mà khi tôi ngồi đây, ông vẫn nhởn nhơ ngoài kia?
Sơn cười:
– Tôi cũng đã cố tình không nạp hồ sơ vụ này lên rồi, nhưng cuối cùng không hiểu sao tay Phú lại điều tra!
Trà My uống cốc nước rồi nói:
– Thôi, ông đi đi, để tôi yên!
Sơn đứng dậy nhún vai:
-OK, ngủ ngon!
Anh ta nói xong thì bước ra ngoài.
Trong khi đó, ở Bệnh viện Thiên Vĩ…
Sau cả tiếng đồng hồ mừng mừng tủi tủi, ông Bá Trọng nói:
– Có lẽ hôm nay để Tùng lại đây với Uyên nhỉ? Chúng ta cũng về thôi, muộn rồi!
Ông quay sang bố mẹ Uyên:
– Mời ông bà thông gia sang bên nhà tôi nghỉ ngơi, có cu Bốp nữa, thằng bé vẫn nhắc ông bà đấy!
Tú Uyên nghe đến đó thì nói:
– Cu Bốp ư… sao lại…
Bá Tùng kể qua cho Uyên nghe qua câu chuyện. Nước mắt cô lại lăn tгêภ gò má:
– Khổ thân thằng bé, cũng may anh đã cứu được nó, vì dù sao giờ bố mẹ nó cũng…
Mọi người đều lặng đi thì nghĩ đến điều đó. Hương không cho cu Bốp một gia đình, một hạnh phúc trẻ thơ, mà để cho thằng bé có những tháng ngày sống bên mẹ ruột nhưng không hề quý giá, không hề vui vẻ mà lại sợ hãï và cô đơn. Thằng bé quá đáng thương… Tú Uyên nhìn ông Trọng:
– Bố ơi, Ьệпh viện này cũng rất sạch sẽ, hay là…ngày mai bố có thể đưa Bốp đến với con một chút không ạ?
Ông Trọng cười:
– Ừ, tất nhiên rồi! Bố rảnh mà con. Sáng mai cu Bốp ăn xong, bố sẽ đưa thằng bé tới đây với con!
Mọi thứ diễn ra thật tốt đẹp khiến Tú Uyên cứ nghĩ rằng mình đang mơ. Tạ ơn Trời Phật đã giúp cô không bị mất trí nhớ. Ngay từ khi tỉnh dậy, cô đã biết rằng mình bị hại nhưng được cứu sống, chỉ là Uyên không hề biết ai đã hại mình và vì sao mình lại bị như thế. Nhưng giờ nghe mọi người nói qua, trả lời những câu hỏi của cα̉пh sάϮ Phú thì cô đã rõ câu chuyện. Tình yêu là thứ tình cảm kì diệu, nó có thể khiến con người thăng hoa cảm xúc, thấy cuộc đời tốt đẹp hơn nhưng cũng có thể đẩy con người đến sự ích kỷ, nhỏ nhen, sẵn sàng đạp bằng tất cả để đạt được mục đích. Nếu Trà My hiểu rằng tình yêu chẳng thể gượng ép thì đã không có kết cục như thế, có thể cô ấy sẽ trở thành một nghệ sĩ được nhiều người ái mộ và Tú Uyên cũng sẽ chẳng khiến mọi người lo lắng như thế, các đồng chí cα̉пh sάϮ cũng không phải vất vả ngày đêm như thế này. Vậy nhưng Trà My đã coi thường mọi thứ, để đạt được mục đích của mình, cô ấy đã để sự ích kỷ lấn át tất cả. Thật đáng tiếc cho một tiềm năng. Cả Hương nữa, vì tiền, vì vật chất mà đẩy Bốp vào những tháng ngày lo sợ và cô đơn. Đôi khi trong cuộc sống, nếu chúng ta biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, biết thấu hiểu, biết cảm thông thì mọi việc chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn…
Mọi người cùng thống nhất bố mẹ Tú Uyên sẽ về nhà ông Trọng bà Linh nghỉ ngơi và gặp cu Bốp. Mấy hôm vừa rồi họ đã phiền bác An nhiều. Tất cả rục rịch rời khỏi phòng, ông Trọng còn nhìn con trai:
– Bơ này, em Uyên mới tỉnh lại, làm gì thì cũng nhẹ nhàng, nâng lên nâng trứng, hứng như hứng hoa nghe cho con trai!
Ai nấy đều bật cười, riêng Thiên Vương thì cười một cách khoái chí, hại Tú Uyên đỏ bừng mặt, còn Bá Tùng cũng chỉ biết bật cười:
– Bố kinh nghiệm ghê nhỉ? Con bao giờ chả nâng niu Uyên, cũng như bố nâng niu mẹ thôi!
Ông bác sĩ soái ca còn để lại cho con trai một cái nháy mắt rồi mới ra về. Bá Tùng đóng cửa, ngồi xuống cạnh Uyên. Anh vuốt những sợi tóc lòa xòa của cô rồi nói:
– Uyên, tất cả là tại anh… anh đã không bảo vệ được em..thật sự may mắn khi em trở về, nếu không anh không biết mình sẽ sống thế nào nữa …
Tú Uyên biết anh đang day dứt, đang ʇ⚡︎ự trách mình. Những ngày qua, có lẽ anh cũng khó chịu như thế, nhưng lỗi có phải của anh đâu chứ? Cô mỉm cười:
– Nhớ ʋòпg tay của chủ tịch ghê cơ!
Bá Tùng cong khóe môi cười. Anh khom người xuống, chạm môi mình vào môi cô. Nụ hôn sau những tháng ngày nhung nhớ, sau những tìm kiếm với đủ cung bậc cảm xúc – có hi vọng, có hụt hẫng, nhưng tгêภ hết là niềm tin. Chưa bao giờ Bá Tùng mất niềm tin vào việc tìm kiếm Uyên, chưa bao giờ anh thôi ý định tìm cô. Anh luôn tin cô sẽ bình an trở về và tin vào tình yêu của chính mình. Bá Tùng không dám hôn lâu vì sợ Uyên mệt, anh miết miết môi cô rồi nói:
– Anh cho em nợ đấy, khi nào khỏe lại thì biết tay anh!
Rồi anh điều chỉnh đầu giường xuống cho Uyên nằm thoải mái và hỏi:
– Anh nằm một bên có được không? Nhớ bé Uyên quá…
Uyên gật đầu:
– Được chứ!
Anh nằm xuống cạnh cô, ʋòпg tay ôm thân hình nhỏ bé:
– Cố gắng khoảng một tuần nữa mình tập đi nhé!
Uyên hỏi:
– Anh ơi, em còn sống như vậy… họ có bị án ʇ⚡︎ử không?
Tùng nói:
– Em không phải lo những chuyện đó. Anh Phú vẫn chưa nói sự việc em sống lại vì còn một số vấn đề cần giải quyết. Miễn là em bình an, em còn sống, nhưng những gì họ làm là quá tàn nhẫn, chúng muốn tiêu diệt đến cùng. Mục đích của họ quá k.h.ố.n n.ạ.n.
Uyên vẫn nghĩ đến Hương và Cu Bốp, nghĩ đến sự hoàn lương của Trà My, nhưng tất cả phải trông chờ vào pháp luật vậy…
Tối hôm đó, tгêภ chiếc giường Ьệпh viện, anh ôm cô ngủ. Cả hai cùng thấy lòng ấm áp sau những tháng ngày lo lắng nhớ nhung.
Sáng hôm sau, tại trụ sở cα̉пh sάϮ thành phố C…
Đồng chí Phú vội vã tới khu vực tạm giam sau khi nghe một cuộc điện thoại gấp. Đến trước phòng giam Trà My, đồng chí Hùng nói:
– Sáng nay, tôi vào để xem tình hình thế nào trước khi giao ca thì thấy Trà My đã cứng đờ người, lạnh toát rồi ạ, không hề có dấu hiệu ҳô ҳάϮ, cô ta c.h.ế.t khi đang ngủ luôn ạ!
Phú gật đầu:
– Tôi hiểu rồi! Cậu báo cho người nhà của cô ta đến đây!
Tin Trà My c.h.ế.t được báo đến tai giám đốc Cảnh sát thành phố C . Phòng tạm giam cô ta lúc này rất đông cα̉пh sάϮ. Bố mẹ Trà My cũng bắt xe xuống thành phố, họ khóc nức nở khi biết đứa con mình đặt bao nhiêu hi vọng, trông chờ không những đã chọn con đường không lương thiện mà giờ còn c.h.ế.t trong im lặng. Khi Trà My bị bắt, các đồng chí cα̉пh sάϮ đã thông báo với bố mẹ cô ta về sự việc đáng tiếc đó. Giờ đây, họ chỉ biết khóc chứ không biết làm sao cả. Đồng chí Phú nói:
– Chúng tôi sẽ giải phẫu t.ử t.h.i để tìm nguyên nhân cái ૮.ɦ.ế.ƭ của cô Trà My, ông bà có đồng ý không? Dĩ nhiên là chúng tôi cũng phần nào biết được sự việc khiến cô My đến nước này!
Bố Trà My lắc đầu:
– Không cần đâu, dù nó t.ự s.á.t hay bị thủ tiêu thì con cũng không thể về với chúng tôi nữa. Giá mà nó đi đúng đường, đúng hướng, nhưng nó đã đi sai rồi thì không cần tìm nguyên do nữa. Các đồng chí cứ để ς.-ơ τ.ɧ.ể nó lành lặn về với đất đi ạ!
Đồng chí Phú hội ý nhanh với giám đốc Cảnh sát thành phố C rồi chấp nhận yêu cầu của bố mẹ Trà My. Chuyến xe đưa Trà My đi rồi, Hoàng Phú đứng nhìn theo, thở dài nuối tiếc cho một kiếp người lầm lạc…