Tác giả: An Yên
Cu Bốp giật mình rồi nhanh tay xóa số điện thoại vừa gọi. Cánh cửa bật mở, thấy thằng bé ngồi tгêภ sofa, tay cầm khư khư điện thoại, Tam hỏi:
– Bốp, con định gọi điện thoại cho ai?
Bốp nhanh trí trả lời:
– Dạ, con… con định….gọi cho bố, cho mẹ Hương ạ vì… con đói…
Tam trừng mắt:
– Bình thường mày có gọi điện đâu? Hay mày định tỉ tê với bố mẹ hờ của mày là ở đây không được đi học?
Bốp lắc đầu:
– Không phải ạ, con không nhớ số điện thoại của bố Tùng mẹ Uyên nữa đâu ạ!
Bốp nói xong rồi bấm tivi lên, Tam giật lấy chiếc điều khiển, hất hàm hỏi:
– Sao trước mày nhớ, giờ lại không?
Bốp cúi đầu:
– Con đi chơi nhiều rồi con quên ạ!
Tam gằn giọng:
– Liệu liệu cái hồn mày, cứ nói linh ϮιпҺ thì đừng mơ đi học!
Huơng ngồi xuống cạnh Bốp:
– Con à, bố Tam rất tốt với con. Bố đi làm vất vả cả đêm cả ngày để con có tiền đi học lớp một, trông bố như thế thôi chứ trong lòng bố thương con lắm, con có hiểu không?
Bốp lặng lẽ gật đầu:
– Dạ, con hiểu!
Huơng lại nói:
– Trước con ở phòng trọ chật chội, giờ có nhà cao cửa rộng là nhờ bố Tam, nên con quên số điện thoại của hai người kia thì quên luôn họ đi, giờ đã có mẹ ở đây với con, lại còn có cả bố nữa, đừng lo gì cả, nghe chưa?
Bốp khẽ ” dạ ” một tiếng. Mẹ Hương đổ cháo ra bát rồi nói:
– Con ăn đi cho đỡ đói, bố mẹ lên nhà một lát!
Họ đi lên tầng hai rồi Bốp mới thở phào một tiếng. May mà không lộ ra việc gì. Cu cậu lại ăn cháo ngon lành rồi xem tivi. Nhưng giờ này chưa có bộ phim bộ yêu thích, cậu bấm vào YouTube một lát nhưng cũng chán nên định đi lên tầng hai xin phép bố mẹ cho đi dạo loanh quanh, vì từ ngày về đây Bốp rất ít khi được ra ngoài. Tuy nhiên, vừa lên đến tầng hai, bé nghe tiếng thì thào:
– Anh liều thật, sao dám chơi ở nhà?
Tiếng bố Tam cất lên:
– Cơn lên thì biết làm sao được? Sáng nay làm gì kịp!
Bốp hé nhìn qua khe cửa. Cu cậu thấy từng làn khói vật vờ trong phòng. Bố đang ngửi ngửi cái gì đó rồi đôi mắt lơ mơ nhắm lại. Mẹ Hương nuốt nước bọt ừng ực rồi cũng với lấy một cái gì đó rất nhỏ từ trong ngăn kéo, bóc ra và hít. Cả hai lăn ra sàn, mắt lim dim. Bốp nhìn một lát thấy hai người không cử động thì hoảng sợ đẩy cửa vào, may mà bố mẹ không khóa cửa:
– Bố ơi, mẹ ơi, bố mẹ làm sao thế ạ?
Mẹ Hương cố mở mắt, đưa tay uể oải xua xua Bốp ý nói đi ra ngoài. Bố Tam cau mày:
– Nhãi ranh, cút!
Bốp sợ tái mặt, lùi lùi ra ngoài. Trong phòng có mùi gì rất khó chịu khiến cậu bé buồn nôn và ho sặc sụa. Bố Tam trợn mắt:
– C.â.m cái họng của mày lại, không được bép xép nghe chưa?
Bốp chạy ù ra khỏi phòng mà vẫn thấy run rẩy. Không biết bố mẹ đang làm gì mà đáng sợ như vậy. Cu cậu đành bấm tivi lên để cố quên đi chuyện vừa rồi.
Một lúc lâu sau, Bốp thấy bố mẹ đi xuống, ăn mặc chính tề, trông họ tươi tỉnh hơn hẳn. Bố Tam nhẹ giọng:
– Bốp, con ở nhà xem tivi, cháo lúc sáng bố mua cho con hai suất, ăn cả trưa luôn, phần còn lại mẹ để trong nồi ấy. Bố mẹ đi công việc một chút!
Vậy là quyết định đi chơi không thể thực hiện được, Bốp chỉ biết ” dạ ” rồi lại xem tivi. Bố Tam nghĩ gì đó rồi nói:
– Lúc sáng, bố mẹ đau đầu nhưng do tђยốς viên khó uống nên dùng tђยốς dạng bột, con đừng sợ, cũng đừng nói với ai vì tђยốς này rất khó mua, hiểu không?
Bốp gật đầu:
– Vâng ạ!
Dù giọng điệu bố Tam nhẹ nhàng hơn nhưng ấn tượng trong Bốp không khá lên là mấy. Tuy nhiên, cu cậu biết là mình nên im lặng. Mẹ Hương xoa đầu bé:
– Con ở nhà ngoan nhé! Ăn rồi ngủ đi, dậy sẽ thấy bố mẹ về!
Bốp lại ” dạ “. Hai người đi ra đến cửa, bố Tam nói:
– Con yên tâm, nhà này bố lắp camera khắp nơi nên một con kiến cũng không vào để dọa con được đâu!
Bốp là một cậu bé ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ. Cậu không biết đây là câu an ủi hay sáng nay bố đã thấy hành động gọi điện thoại của Bốp qua camera rồi. Bốp bất giác nhìn hai chiếc camera trong phòng khách và lại ” dạ ” rất khẽ. Cánh cửa đóng lại, cũng như đóng mọi hi vọng của Bốp. Cu cậu đành an phận trong căn nhà rộng lớn này.
Thành phố C…
Ngay khi trở về, chị Hoa và Lan đến sở cα̉пh sάϮ thành phố C để trình báo về sự mất tích của Uyên. Cả hai đều viết bản tường trình sự việc và mong được cơ quan giúp đỡ. Đồng chí trực ban tiếp nhận thông tin sự việc, lấy số điện thoại và địa chỉ của hai người rồi hứa sẽ trình bày lên cấp tгêภ. Đồng chí ấy bảo hai người cứ ra về, có gì sẽ gọi điện thoại sau.
Chị Hòa và Lan vừa ra khỏi cổng trụ sở, đồng chí trực ban định đi tới phòng điều tra Ϯộι phạm thì gặp ngay một thành viên của đội điều tra – đồng chí Sơn. Hai người chào hỏi nhau, đồng chí An trực ban có nói qua với Sơn về vụ án của Uyên. Đồng chí Sơn lắng nghe rồi nói:
– Trời, Ϯộι nghiệp quá! Hôm nay trưởng phòng điều tra đang đi với Cẩm Trang phá trọng án ở miền biên giới cùng một số anh em rồi. Đồng chí cứ đưa đây cho tôi, tôi sẽ báo cáo lên giám đốc để xin chỉ thị!
Vừa hay lúc đó, có hai người đến báo về một vụ Ϯɾộм cắρ tài sản tại gia đình họ nên đồng chí An đưa hồ sơ cho anh Sơn:
– Vậy phiền anh nha, tôi tiếp dân cái đã!
Đồng chí Sơn cầm tập hồ sơ rồi gật đầu, đi về phía cầu thang lên tầng hai – khu vực có phòng giám đốc.
Mỹ Lan về đến nhà, trong lòng lo lắng, cô quyết định nhắn tin cho Bá Tùng. Vì anh không kết bạn Facebook với cô nhưng Lan đã gặp Tùng vài lần khi anh đến đón Uyên nên Lan hi vọng anh vẫn nhớ mình. Một người có thế lực như Bá Tùng có thể sẽ giúp tìm ra Uyên nhanh hơn. Nghĩ thế, Lan vội nhắn tin vào Messenger cho Tùng:
– Chào anh ạ. Em là Mỹ Lan, bạn của Uyên, dạy cùng trung tâm với Uyên, hi vọng anh sớm đọc được tin nhắn này. Uyên đã mất tích sáng nay tгêภ đường đi chơi biển ạ!
Chỉ một lát sau, Lan thấy cuộc gọi từ Bá Tùng. Cô vui mừng nghe máy:
– Dạ anh Bá Tùng phải không ạ?
Giọng đàn ông gấp gáp vang lên:
– Chào em! Anh vừa đọc được tin của em. Em nói sao cơ? Tại sao Uyên lại mất tích?
Lan kể tóm tắt lại sự việc cho Tùng nghe. Anh cau mày tiếp nhận thông tin rồi nói nhanh:
– Cảm ơn em đã trình báo cα̉пh sάϮ, anh sẽ gọi về nhà trước và sẽ cố gắng về trong thời gian ngắn nhất, có thể là ngày mai!
Lan gật đầu:
– Vâng, em và chị giám đốc Trung tâm đã đến báo cα̉пh sάϮ rồi. Nhưng em nghĩ anh là người có thế lực, có thể thúc đẩy mọi việc nhanh hơn, em rất lo cho Uyên!
Bá Tùng cảm ơn Lan một lần nữa rồi tắt máy. Anh nhíu mày suy nghĩ, tại sao Uyên lại có thể mất tích được? Cô ấy là người rất cẩn thận, không thể bỗng nhiên lại bị bốc hơi chẳng còn dấu vết! Ai đã làm gì cô ấy? Thảo nào sáng giờ anh gọi cho Uyên không được, trong lòng đang rất nóng ruột. Anh cứ ngỡ máy cô hết pin vì sáng nay vẫn thấy hình cô chụp cùng Lan tгêภ Facebook.
Thấy Tùng đăm chiêu ngồi ngẫm nghĩ, Văn Nam bước tới:
– Sao vậy em? Mọi chuyện đang rất tốt mà?
Tùng nhìn anh:
– Tú Uyên mất tích rồi!
Trước thái độ kinh ngạc của Nam, Tùng kể lại sơ qua sự việc. Người đầu tiên anh nghĩ đến chính là bố mình nên Tùng gọi điện thoại ngay cho ông Trọng. Thấy con gọi về, ông cười:
– Con trai, ở Hàn Quốc vẫn nhớ bố ư?
Bá Tùng nói nhanh:
– Bố ơi, Uyên tгêภ đường đi biển bỗng nhiên mất tích. Các giáo viên trung tâm tìm không được nên đã báo cα̉пh sάϮ rồi, không biết Bắp có bận phá án không bố?
Ông Trọng ngạc nhiên đến thảng thốt:
– Mất tích ư? Bắp nó đi mấy ngày rồi, đi đâu con bé cũng không nói, nhưng nó bảo đi xa. Công việc của nó nên bố không dám hỏi. Được rồi, con gửi cho bố số điện thoại của cô Lan đó, bố sẽ gặp và cùng chú Dũng tìm kiếm xem sao. Bố sẽ tới trụ sở cα̉пh sάϮ để nhờ họ đốc thúc!
Tùng ” dạ ” một tiếng rồi nói:
– Vì cα̉пh sάϮ họ cũng nhiều vụ án nên bố đến họ sẽ xúc tiến nhanh hơn. Chắc ngày mai con sẽ về, việc bên này nhờ anh Nam vậy, cũng may chiều nay là cuộc họp quan trọng cuối cùng rồi!
Ông Trọng gật đầu rồi tắt máy. Bà Linh nãy giờ nghe không sót một từ. Bà ngồi phịch xuống ghế. Linh tính của bà chẳng lẽ lại vận vào cô con dâu bé nhỏ ấy? Không được, Uyên chẳng thù oán với ai, sao lại mất tích bí ẩn như vậy? Trong khi ông Trọng gọi điện cho Dũng và Lan, bà chuẩn bị quần áo cho chồng và ăn mặc chỉnh tề, dặn dò Ꮙ-ú Tư vài việc rồi chờ chồng gọi điện thoại xong sẽ cùng đi với ông.
Vợ chồng ông Trọng tới thẳng công ty hiệp sĩ của chú Dũng. Lan cũng được hẹn tới đó. Chú Dũng nói:
– Trước khi đi Hàn Quốc, Bơ có hỏi về tay Tam – cha dượng cu Bốp. Em đã bảo có cần em theo dõi không nhưng Bơ nói không cần. Tuy nhiên, cha dượng của Bốp thì không thù oán gì với cháu Uyên cả nên em nghĩ không liên quan đến tay đó đâu!
Ông Trọng nói:
– Giờ mình qua bên cα̉пh sάϮ nhờ họ đưa ra phương án đã!
Chỉ mấy phút sau, từ phòng trực ban, ông Trọng được đưa thẳng lên gặp giám đốc. Đồng chí giám đốc đưa tay ra bắt tay ông rồi nói:
– Anh có việc gì gọi điện thoại là được, sao cần nhiều người tới đây thế này?
Đồng chí trực ban chỉ vào Lan và nói:
– Thưa giám đốc, sáng nay cô này có đến đây trình báo về sự việc mất tích của một giáo viên của Trung tâm Anh ngữ ABC tгêภ đường đi biển. Nhưng khi họ ra về, tôi lại tiếp nhận vụ Ϯɾộм cắρ, vừa lúc gặp đồng chí Sơn ở phòng điều tra, tôi có nhờ đồng chí ấy đưa hồ sơ lên đây ạ!
Ông Trọng nói:
– Đó là con dâu của chúng tôi tên là Hoàng Tú Uyên. Hai đứa chuẩn bị làm đám cưới, chỉ chờ Bá Tùng đi công tác về và Cẩm Trang phá xong án lần này!.
Đồng chí giám đốc hết nhìn ông Trọng lại nhìn sang đồng chí An rồi nói:
– Sáng giờ tôi chưa nhận được tập hồ sơ mất tích nào của cô Hoàng Tú Uyên cả, đồng chí Sơn có vào đây gặp tôi đâu!