Tác giả : An Yên
Tùng nhìn thấy Uyên ngồi thẫn thờ trước mấy cuốn vở của cu Bốp, trông xót xa lắm. Anh ôm lấy cô:
– Chúng ta đã chuẩn bị cho việc này rồi mà, con chỉ chuyển chỗ ở thôi, em cứ bình tĩnh đi!
Uyên lại càng khóc to hơn khiến Tùng bối rối. Cuối cùng, cô gục xuống bàn khóc. Bá Tùng vội bế cả người Uyên lên, anh ngồi xuống giường và ôm chặt cô vào lòng. Uyên ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh. Tùng ѵυốŧ ѵε mái tóc cô:
– Nếu em cảm thấy khóc sẽ thoải mái thì cứ khóc, nhưng một chút thôi nhé, chứ em khóc lâu là anh không làm được gì luôn. Trong một tháng đi công tác, cứ nghĩ có cu Bốp thì em đỡ buồn, nhưng thế này thì anh thực sự không thể yên tâm được. Hay em về nhà bố Trọng mẹ Linh được không? Bên đó rộng rãi, có bố mẹ, em đỡ buồn.
Uyên lắc đầu:
– Không đâu ạ, em còn công việc, đi làm em sẽ khuây, chỉ là…
Tùng siết chặt cô hơn:
– Đấy, chỉ là khi về phòng đúng không? Thế nên anh mới lo lắng. Bố mẹ rất muốn em về ở cùng cho vui mà!
Uyên vẫn lắc đầu nguầy nguậy:
– Không, em đi về muộn, phiền bố mẹ lắm! Em không sao đâu, hôm nay vì quá bất ngờ nên em mới thế thôi. Em sẽ ổn, cầu mong cho Bốp được sống an lành vui vẻ, vậy là em cũng vui ạ!
Tùng gật đầu:
– Anh sẽ tranh thủ gọi cho em mỗi ngày. Nếu anh thấy mắt em sưng hoặc thâm thì anh sẽ rất buồn đấy!
Uyên nhoẻn cười dù nước mắt vẫn vương tгêภ mi:
– Em ổn mà. Anh cứ yên tâm đi công tác nha!
Anh thơm lên những giọt nước mắt chưa kịp khô của Uyên. Rồi tiện đà, đôi môi lướt qua cάпh mũi và lần tìm môi cô. Nụ hôn này chất chứa bao yêu thương, khao khát, mong muốn. Nụ hôn này có cái vị mằn mặn của nước mắt rỉ vào trong kẽ miệng. Cái ngọt ngào nam tính của anh khiến đầu óc cô bồng bềnh như ở tгêภ mây, những nhớ nhung như quyện chặt vào nhau, ʇ⚡︎ựa như sự vấn vít của môi lưỡi. Những nỗi niềm trong Uyên như nhẹ nhõm hơn vì sự thấu cảm đó…
Rồi theo đà ấy, Uyên thấy ς.-ơ τ.ɧ.ể mình như nhẹ bẫng đi. Lưng cô được đặt xuống chiếc giường êm ái mà nụ hôn nồng nàn kia vẫn chưa kết thúc. Bá Tùng dời đôi môi có sự mê hoặc ấy đến vành tai Uyên. Hơi ấm phả ra khiến cô mụ mị. Tiếng ” Uyên ” được anh phát ra khàn khàn làm cô bỗng bừng tỉnh. Uyên đẩy anh ra:
– Bá Tùng, không được!
Anh dừng động tác hôn, nhưng ς.-ơ τ.ɧ.ể anh vẫn đang ở tгêภ người cô. Ánh mắt của anh đang hiện lên nửa như là sự khát khao cực độ, nửa như là sự kiềm chế cực đỉnh, rất phức tạp, khiến Uyên cũng khó xử:
– Em …em… chưa chuẩn bị…
Tùng miết nhẹ lên môi cô, anh nói:
– Anh sai rồi! Anh không kiềm chế tốt, anh xin lỗi!
Uyên nhíu mày:
– Anh đang trách em ư?
Tùng lắc đầu, anh không ngồi dậy mà nằm sang một bên, tay vẫn ôm cô:
– Đồ ngốc, sao anh lại có thể trách em được chứ? Có rất nhiều cô gáι sẽ lợi dụng điều đó, nhưng em lại từ chối khi chúng ta chưa chính thức là vợ chồng, nghĩa là em quá tốt hiểu không?
Uyên băn khoăn:
– Nhưng đàn ông ….
Tùng cười:
– Đúng. Nhưng anh biết điểm dừng, anh hứa sẽ chỉ làm việc đó khi em đã sẵn sàng, chịu không?
Uyên liếc anh:
– Còn khi em chưa sẵn sàng thì anh sẽ tìm đến người khác sẵn sàng đúng không?
Tùng véo mũi cô:
– Nói linh ϮιпҺ! Anh mà thuộc tuýp người đó thì đâu còn dám đối diện với em nữa!
Uyên lườm Tùng một cái rõ sắc:
– Biết đâu đấy, đồ cơ hội. Thấy người ta đang buồn…
Bá Tùng bật cười, anh kéo sát cô vào mình:
– Thích cơ hội không? Được, tối nay anh sẽ tận dụng cơ hội!
Uyên cố vùng vẫy:
– Thôi, xem như em chưa nói gì đi nha!
Tùng vẫn ôm chặt cô:
– Không nói hai lời!
Tú Uyên cố đẩy anh ra, giọng nói có phần hσảпg hốϮ:
– Thôi mà, em xin lỗi! Em sai rồi!
Tùng nhìn cô:
– Chừa chưa?
Uyên gật gật:
– Rồi, chừa rồi!
Ánh mắt anh tỏ ra ranh mãnh:
– Vậy…. tối nay… cho anh đóng vai cu Bốp một hôm nhé!
Là sao? Anh to lớn vậy sao lại phải đóng vai trẻ con nhỉ?
Sau giây phút ngơ ngác để tiêu hóa hết câu nói, Tú Uyên đấm thùm thụp vào người anh:
– Này, anh bảo không phải kẻ cơ hội mà lại như thế à? Đứng dậy về ngay!
Bá Tùng nhắm mắt lim dim:
– Anh buồn ngủ quá, giờ mà lái xe chắc không đủ tỉnh táo mất!
Uyên liếc đồng hồ – đã khá muộn rồi. Đúng là giờ này đường đã vắng, anh buồn ngủ thì không thể lái xe được. Thấy cô ρhâп vân, Bá Tùng nói:
– Em yên tâm đi. Anh không làm gì em đâu! Cho người ta ôm một chút để lấy hơi thôi mà.
Uyên thủ thỉ:
– Hay để em sang phòng chị Lan nhé!
Tùng mở mắt rồi nhìn Uyên với cặp mắt tròn xoe:
– Hả? Tự nhiên đi sang phòng người khác ngủ? Em có duyên quá nhỉ? Em không thấy chồng chị Lan về rồi à?
Uyên gãi đầu gãi tai:
– Nhưng …hay là em sang ngủ với bác An?
Tùng lại đưa cặp mắt ngây thơ nhìn Uyên:
– Em ʇ⚡︎ử tế với người già hết sức nhỉ? Giờ này bác An ngủ lâu rồi, tuổi già khó ngủ, em lại léo nhéo gọi người ta dậy, em tốt quá ha?
Uyên xịu mặt:
– Vậy em phải làm sao?
Bá Tùng nói rành rõ:
– Chả phải làm sao hết! Giờ vào thay đồ, rửa mặt rồi lên đi ngủ, khuya rồi!
Uyên im lặng làm theo như một cái máy. Tùng nhìn thấy vẻ hết sức đáng yêu của cô, miệng định cười nhưng vẫn cố trưng ra bộ mặt nghiêm khắc. Nhìn cô bước ra với bộ đồ ở nhà trông như một cô bé mới lớn vậy, Tùng đưa hai tay ra:
– Lại đây!
Tú Uyên ngồi xuống giường:
– Chủ tịch không về thật à?
Anh kéo cô vào lòng mình rồi nói:
– Nằm im đi!
Mấy phút sau, Bá Tùng dậy tắt đèn và nói:
– Ngủ thôi!
Uyên vừa ” ơ ” lên một tiếng đã thấy ai kia điều chỉnh quạt rồi ôm ngang eo cô. Uyên nói:
– Ở đây không có điều hòa, Chủ tịch khó chịu đấy!
Tùng thì thào:
– Không được ôm bé Uyên ngủ mới khó chịu đấy!
Cô nói không lại với anh, liền rúc đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ Bá Tùng ngủ ngon lành như một đứa trẻ.
Sáng hôm sau…
Uyên bị ᵭάпҺ thức bởi mùi thơm của ai đó đang phi hành nấu nướng. Cô vội mở mắt, nhìn sang bên cạnh, không thấy ai cả. Có phải tối qua anh đã ôm cô ngủ không nhỉ? Hay là Uyên mơ? Cô liếc về phía bếp, không thấy cả bếp gas lẫn bình gas đâu hết. Uyên giật mình bật dậy như lò xo. Có trộm ư? Cô lồm cồm bò dậy, cửa phòng mở toang. Ai nấu gì mà thơm dữ? Uyên lật đật đi ra ngoài, ngay khoảng trống ở góc phải dãy trọ – đây thường là nơi để xe những hôm dãy trọ đông khách, vào ngày Tết, bác An sẽ đặt một chiếc bàn ở đây, có mâm ngũ quả, bánh chưng xanh để thờ Thổ Công, Thổ Thần. Nhưng hôm nay, cả chiếc bếp gas của cô đang ở đó. Ngay cạnh bên là hình ảnh cao lớn của Bá Tùng đang đeo chiếc tạp dề hình con gấu của Uyên nấu bữa sáng. Cô chỉ kịp ” ơ ” lên một tiếng vì ngạc nhiên. Bá Tùng quay lại:
– Em dậy rồi hả? Anh sợ em thức giấc nên đưa bếp ra đây nấu miến ϮhịϮ bằm cho em nè! Cũng may ở đây có cái kệ sách cũ còn chắc chắn nên anh kê lên…
Tú Uyên phì cười, bước lại gần anh:
– Anh bận thế, cứ để em làm! Cái kệ sách này hôm trước bác An mới cho, gỗ tốt nên còn chắc chắn, em định lau rửa sạch sẽ làm giá sách cho cu Bốp. Thôi, anh để em làm cho!
Bá Tùng quay sang búng mũi cô:
– Không cần phải ҳúc ᵭộпg thế đâu, thơm anh một cái là được!
Tú Uyên ᵭάпҺ nhẹ vào tay anh rồi nói:
– Tặng luôn hai cái nha!
Anh nghe vậy thì cúi xuống, Uyên kiễng chân thơm lên hai má của anh. Vừa lúc ấy, hai người nghe tiếng chị Lan:
– Mới sáng ngày ra, tôi còn chưa có gì ăn đâu đấy, rắc thính khắp nơi. Hai con người này…
Uyên và Tùng cùng cười, chào chị Lan rồi Uyên đi vào vệ sinh cá nhân. Cảm xúc lâng lâng sau cái đêm ngủ trong ʋòпg tay anh vẫn còn vẹn nguyên khiến mặt cô cứ đỏ ửng lên. Đang suy nghĩ linh ϮιпҺ, Uyên nghe tiếng Tùng:
– Xong chưa vợ ơi? Ăn thôi!
Cô bước lại, nhéo anh một cái rõ đau:
– Cái miệng! Ai đã lấy anh đâu mà vợ với chồng?
Tùng hôn chụt lên môi cô:
– Kệ, giờ có ăn không?
Uyên lườm anh:
– N.g.u gì mà không ăn? Anh nấu ngon thế mà?
Hai người vui vẻ ăn bữa sáng rồi Uyên ra tiệm hoa, anh về qua nhà tắm rửa và đến Tập đoàn. Tú Uyên biết Bá Tùng rất bận, nhưng vì sợ cô buồn nên anh đã dành cả buổi tối cho cô. Sự ϮιпҺ tế của anh khiến cô càng thêm trân trọng…
Tới Tập đoàn, nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa mới đến giờ họp, anh bấm điện thoại cho người em họ thân thiết. Vừa đổ hồi chuông đầu tiên, phía bên kia, một giọng nam tính vang lên:
– Ồ, chào ông anh quyền lực, gió đổi chiều nào mà sáng ra rồng lại gọi cho tôm thế này? Thay đổi thời tiết chăng? Hay ông anh thèm ɾượu?
Bá Tùng bật cười:
– Chivas, anh trở thành ma men từ bao giờ mà chú bảo anh thèm ɾượu?
Chivas là tên thân mật ở nhà của Hoàng Gia Khiêm – con trai cả của bác sĩ Bảo Long. Anh vừa là người kế thừa tập đoàn Hoàng Gia của ông nội Hoàng Thông, vừa là người sáng lập ra quán Bar S. Nghe anh họ nói, Khiêm cười:
– Nhưng anh đâu rảnh gọi điện thoại cho em mà không có việc gì? À, nghe tin chính thức từ miệng bố mẹ em thì em đã có chị dâu hả? Hôm nào anh đưa đến quán Bar chơi đi!
Bá Tùng lắc đầu:
– Không! Cô ấy không thích những nơi đó!
Gia Khiêm ” à ” lên một tiếng rồi nói:
– Em hiểu rồi! Mẫu người của Trương Bá Tùng chọn thì dĩ nhiên phải là một người rất gì và này nọ. Vậy khi nào anh đưa đến nhà bố mẹ em ăn cơm đi, tới mà nghe bố mẹ xỉa xói em vì anh đã có vợ tương lai rồi còn em thì vẫn ế!
Bá Tùng cười lớn:
– Ừ, chờ anh đi Hàn Quốc về đã, dạo này hơi cập rập. Anh có việc hỏi chú. Cái tên quản lý cắt đầu đinh của quán Bar nhà ở đâu?
Chivas nhíu mày:
– Bỗng dưng anh hỏi nó làm gì? Nó thiếu nợ anh hả?
Tùng lắc đầu:
– Nó không liên quan tới anh mà liên quan đến chị dâu chú. Nó mới lấy vợ à?
Khiêm giọng bực dọc:
– Vợ con gì nó? Về ở với nhau chứ có đăng ký kết hôn đâu! Mà con kia nghe bảo làm ở quán cà phê, cũng một đời chồng rồi, nó làm gì chị dâu? Để em xử!
Bá Tùng cười:
– Đúng là lanh chanh như chú ế là phải. Nó dám làm gì vợ anh chứ?
Rồi Bá Tùng nói qua chuyện của Bốp. Nghe xong, Khiêm thở hắt ra một tiếng:
– Nó ʇ⚡︎ự ý nâng giá ɾượu, lấy tiền chênh lệch đút túi riêng khiến khách hàng lại cứ tưởng ɾượu tăng giá. Em đã xử lý và đuổi việc tối qua rồi. Nó mới dọn đồ cá nhân ra khỏi quán sáng nay!