Tình cờ yêu – Chương 37

Vũ Linh 277

Tác giả: An Yên

Uyên gỡ mình ra khỏi tư thế ái muội đó, lí nhí nói:

– Anh chở em và con về đi!

Bá Tùng vẫn giữ lấy eo cô:

– Tối nay ở lại đây đi!

Uyên lắc đầu:
– Không được!
Tùng cười:
– Nhà này nhiều phòng lắm, em yên tâm đi! Với lại, em nhìn xem có cần thay đổi gì không? Vì sau này, đây sẽ là nhà của chúng ta nên anh sẽ chiều theo ý em!
Uyên nháy mắt:
– Anh lấy cô nào thì cô ấy sửa. Tú Uyên này đã phải là vợ anh đâu mà hỏi ý kiến?

Anh day day mũi cô:
– Bướng! Anh lấy mỗi cô này thôi!
Uyên đẩy anh ra:
– Thôi, đừng như thế! Lỡ con thấy lại không hay!.
Cu Bốp đang say sưa nhìn ra cửa sổ, phía dưới là đường phố tấp nập về đêm của thành phố C. Tùng gọi:
– Con trai, hôm nay có ở lại đây không?
Cu Bốp nhìn Uyên:
– Mẹ ở thì con ở ạ!
Uyên vẫy tay gọi Bốp:
– Bố đùa đấy. Thôi, ta về nào, ngày mai mẹ còn đi làm nữa!

Cu Bốp chạy ngay lại, ” dạ ” rõ to rồi vui vẻ cùng Uyên về phòng trọ. Xe dừng trước con ngõ, Tùng nói:
– Từ ngày mai anh khá bận, nhất là sau khi công bố các công ty sẽ hợp tác với tập đoàn Trương Thị, anh sẽ bắt tay vào thực hiện dự án và có thể phải đi công tác nước ngoài. Thế nên em và con chú ý ăn uống, phải giữ sức khỏe nghe chưa?
Đang vui vẻ, ngập tràn hạnh phúc bỗng nhiên nghe anh nói vậy, Uyên thấy hụt hẫng ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh nên cô gật đầu:
– Anh cứ lo công việc đi, bao nhiêu người trông chờ vào dự án đó. Em và Bốp lo được mà, trước giờ vẫn tốt đấy thôi!.

Tùng lắc đầu:
– Trước khác, giờ khác anh không muốn em phải lo nghĩ, anh chỉ mong em hiểu cho anh thôi!.
Tú Uyên gật đầu vâng dạ rồi tạm biệt Bá Tùng. Anh mở cửa cho cô rồi nói:
– Để anh đưa hai mẹ con vào!
Bá Tùng cùng Tú Uyên và cu Bốp đi vào phòng trọ của cô. Lần đầu tiên vào đây, anh cảm giác được sự đảm đang, gọn gàng của cô gáι này mặc dù cô cũng rất bận rộn. Ngồi chơi một lát, Tú Uyên giục anh về nghỉ ngơi để ngày mai còn đi làm. Tùng cười:
– Ừ, anh biết rồi! Về tới nhà anh sẽ gọi cho em nhé!
Cô gật đầu tiễn anh ra cổng dãy trọ, dùng dằng mãi anh chàng này mới chịu ra xe phóng về nhà.

Sáng hôm sau ….

Như thường lệ, cu Bốp được Uyên đưa sang gửi ở nhà bác An, còn cô ra tiệm hoa. Vừa trông thấy Uyên, chị Quỳnh đã trêu ghẹo:
– Đấy! Tôi thì cứ lo cho người ta, từ giờ người ta sắp làm bà chủ tịch rồi, không biết có quên chị không!
Uyên cười:
– Thôi nha, không trêu em nữa!
Cô vừa nói vừa đi thay áo đồng phục. Khi trở vào, thấy chị Quỳnh cứ tủm tỉm:
– Có người tháng này làm không công cho chị nhé! Chị đã bảo rồi, đừng vội vã quyết định khi hứa với chị, giờ thì cái miệng làm Ϯộι cái thân nha em.
Tú Uyên lúc này mới nhớ ra lời hứa với chị Quỳnh. Cô chỉ biết cười vì đúng là cái miệng làm hại cái thân rồi. Cũng lúc đó, Uyên thấy cuộc gọi đến của Bá Tùng:
– Em nghe đây ạ!

Tùng cười:
– Em đã đi làm rồi hả?
Uyên xịu mặt:
– Vâng, em đang đi làm nhưng tháng này sẽ không có lương ạ. Vì em đã lỡ hứa với chị Quỳnh…
Tùng tò mò:
– Sao vậy? Em hứa gì với Quỳnh?

Uyên nói:
– Em …em hứa sẽ không yêu cái người hay cãi nhau với em, nếu không sẽ đồng ý làm không công một tháng …và giờ thì tháng này chắc em rỗng ví rồi!
Bá Tùng bật cười:
– Quỳnh sẽ không bao giờ dám trừ lương của em đâu!
Vì loa điện thoại to nên chị Quỳnh nghe không thiếu một từ nào. Chị cười rũ rượi rồi nói:
– Sao lại không chứ, em là chủ em có quyền trừ lương. Với lại, nói lời phải giữ lấy lời!
Bá Tùng nói với trong điện thoại:
– Quỳnh hôm nay cứng miệng nhỉ? Anh nói cho Quỳnh nghe này. Anh có thể mở mười tiệm hoa mang tên UYÊN để thỏa mãn đam mê của vợ anh. Còn nếu em mất đi một cộng sự như Uyên thì cũng hơi mệt đấy! Em là người thông minh, đủ để cân nhắc và lựa chọn nhé!

Uyên ngớ người trước câu trả lời của Bá Tùng. Rồi cô nhìn sang chị Quỳnh cũng đang ngơ ngác, vì anh nói đúng quá mà, làm sao có thể để mất đi một cộng sự tốt như Uyên, đam mê hoa như Uyên chứ? Nhất là khi chuỗi cửa hàng hoa của Quỳnh đang đi vào giai đoạn hoàn thiện. Nghĩ vậy, chị Quỳnh thốt ra một câu:
– Coi như trước đây em chưa nói gì cả!.
Uyên nhìn chị:
– Nghĩa là em không bị trừ lương nữa ạ chị?
Quỳnh gật đầu:
– Ừ vừa lòng cô chưa?

Uyên tủm tỉm:
– Dạ vừa lòng lắm ạ.
Lúc này cô mới nhớ ra rằng mình chưa tắt điện thoại. Bá Tùng nãy giờ đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và chị Quỳnh. Cô nói luôn vào máy:
– Anh làm việc đi ạ! Em tiếp tục cắm hoa đây!
Hai người tạm biệt nhau rồi ai làm việc người nấy…

Tại tập đoàn Trương Thị…
Bá Tùng vùi đầu vào công việc. Văn Nam gõ cửa rồi bước vào:

– Tùng, em tính khi nào đi sang Hàn Quốc để anh chuẩn bị vé máy bay?
Bá Tùng dừng tay, ngẩng lên:
– Dạ tuần sau anh ạ!
Nam cười:
– Mới yêu đã đi công tác tận một tháng trời buồn nhỉ?
Tùng gật đầu:
– Dạ cũng phải chấp nhận thôi, cũng may giờ mọi thứ hiện đại, gọi video nhìn thấy nhau cũng đỡ ạ!
Văn Nam bước lại vỗ vỗ vai anh:
– Ừ, cố lên, anh xa vợ cũng nhớ đến mê mệt đây!
Hai anh em cùng cười, anh Nam bước ra ngoài đi làm công việc của mình.
Chín giờ ba mươi tối hôm đó…

Bóng dáng cao lớn của Bá Tùng lại có mặt trước trung tâm Anh ngữ ABC. Tan buổi học, Uyên thấy anh liền nhanh chân bước lại. Tùng vuốt vuốt tóc cô:
– Đi ăn nhé!

Uyên liếc anh:
– Em béo quá sẽ xấu đấy! Ăn khuya nhiều mập lên nhanh lắm.
Tùng ҳάch cặp cho cô, vừa mở cửa xe vừa nói:
– Kệ, béo anh ôm càng thích!
Ngồi vào xe rồi, anh nói:
– Em ăn nhẹ thôi, thêm rau củ vào thì sẽ không thừa mỡ, hiểu chưa?
Tú Uyên nhìn sang anh:
– Chà, có vẻ anh rất rành về chế độ dinh dưỡng.
Tùng gật đầu:
– Ừ, vì anh tập gym nên được đào tạo bài bản về chế độ ấy!
Uyên nói với giọng thán phục:
– Ồ, anh có thời gian tập gym hả? Em tưởng những người mẫu sáu múi này nọ mới tập để giữ dáng chứ!.
Tùng bật cười:
– Anh tập cho khỏe mà! Thế em có muốn xem sáu múi của anh không?
Uyên ᵭάпҺ vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:

– Linh ϮιпҺ, đi thôi nào, kẻo con chờ!
Tùng ” à ” lên một tiếng rồi nói:
-.Ban nãy anh có mua cháo cho con rồi, con đang ăn ở nhà bác An.
Tú Uyên cúi mặt:
– Bá Tùng, thực sự cảm ơn anh!
Anh liếc nhìn cô:
– Ơn huệ gì đây?
Uyên nói:
– Anh bận đến thế mà vẫn giúp đỡ em,chia sẻ với em việc chăm sóc cu Bốp.
Tùng đưa tay sang cầm lấy tay Uyên:

– Đồ ngốc, việc của em cũng là việc của anh mà….
Tới quán ăn, Tùng vừa lấy đồ ăn cho cô vừa nói:
– Tuần sau, anh phải đi công tác khoảng một tháng, yêu một người bận rộn như anh, em có buồn không?
Uyên lắc đầu:
– Không sao, anh đi làm cũng vì bao nhiêu người và vì cả tương lai của chúng ta nữa. Em không buồn đâu ạ ….nhưng em sẽ nhớ!
Bá Tùng lau thức ăn lem tгêภ miệng cô rồi nói:
– Anh còn không biết một tháng tới sẽ như thế nào khi không được gặp em đây!
Uyên nhoẻn cười dù lòng buồn tênh:
– Cố lên, một tháng thôi mà!
Tùng vừa gật đầu vừa cười:

– Ừ…
Sau đó, anh chưa chở cô về phòng mà đưa Uyên ra hồ nước đẹp giữa thành phố C. Nơi đây có làn gió mát lành tạo sự bình yên giữa thành phố tấp nập. Làn tóc cô bay bay trong gió, tiếng anh vang hòa trong gió đêm:
– Một tháng… bé Uyên nhớ anh không? Nghe điện thoại hàng ngày của anh nhé!
Uyên gật đầu:
– Tất nhiên… chỉ là không được vui thôi…
Tùng bật cười:
– ” Không vui” chứ chẳng phải là ” buồn ” hả?
Uyên cúi đầu, hai tay đan vào nhau:
– ” Không vui ” nghĩa là buồn đó. Người ta chỉ nói tránh đi thôi mà.

Bá Tùng cầm bàn tay cô rồi kéo Uyên vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ của mình. Tay anh ôm lấy eo cô rồi ๒.ờ ๓.ô.เ ấy lại cúi xuống lần tìm môi cô. Nụ hôn này ẩn chứa biết bao yêu thương, nhung nhớ và cả cái cảm giác xa xôi dù ngày tạm biệt chưa tới. Anh nhẹ nhàng khám phá khoang miệng, cuốn chiếc lưỡi của cô đi theo trong đó như muốn mang cả một bầu trời nhớ thương dành cho cô gáι bé nhỏ của mình. Uyên ôm lấy tấm lưng rộng, nghênh đón nụ hôn đầy yêu thương có pha chút nuối tiếc. Trái tιм cô ᵭ.ậ..℘ dồn dập, tâm trí mơ màng nương theo nụ hôn ấy, cô bị môi lưỡi của anh cuốn lấy. Uyên ngây ngất trong nụ hôn say đắm, mọi ๔.â.ץ t.ђ.ầ.ภ к.เ.ภ.ђ của cô vì cái hương bạc hà thoang thoảng ấy mà trở nên căng cứng đến mụ mẫm. Cảm nhận sự gấp gáp trong hơi thở của thân hình bé nhỏ, Tùng rời môi Uyên, anh nói khẽ:
– Anh xin lỗi, lại sưng lên rồi…
Uyên đỏ mặt, còn anh cúi xuống miết lên ๒.ờ ๓.ô.เ đó rồi tiện thể ghé vào vành tai xinh xắn:
– Anh sẽ nhớ bé Uyên lắm. Tuần này anh chuẩn bị mọi việc cho chuyến đi Hàn Quốc sắp tới nên cũng bận nữa… anh sợ…
Cô dùng ngón trỏ đặt lên môi anh:
– Không nói nữa, em hiểu mà…

Mấy hôm nay, Uyên nghĩ cô và anh gặp nhau có lẽ là nhân duyên thật. Hai người cãi nhau nhem nhẻm. Vậy mà khi cùng nói lời yêu thì mọi thứ dường như hòa hợp đến diệu kì. Một người chưa kịp nói ra thì đối phương đã hiểu rồi. Chính vì thế, cô và anh dành thời gian cho những ánh mắt và những nụ hôn thay vì những lời có cάпh…
Bá Tùng đưa Tú Uyên về phòng trọ. Cô nói:
– Hôm nay về trễ, phải cho con ngủ thôi, học khuya Ϯộι con. Còn một tháng nữa vào năm học rồi, em định đăng ký cho cu Bốp vào học lớp ” hành trang vào lớp một”, một tuần ba buổi sáng để các cô giáo cấp tiểu học kèm con sẽ tốt hơn. Vì em làm việc ban ngày ở tiệm hoa nên cũng dễ đưa đón, hoặc nếu em bận thì sẽ nhờ bác An.
Tùng gật đầu:
– Ừ, đúng rồi. Anh cũng đang định nói với em. Vì nếu cứ khuya em về mới dạy thì Ϯộι cả mẹ cả con. Em cứ đăng ký đi, anh gửi tiền học phí cả khóa luôn được không?

Uyên lắc đầu:
– Không được! Em không muốn mang tiếng dựa dẫm, em chỉ thông báo với anh thôi. Vì chúng ta chưa về chung một nhà, anh làm thế em không thích!
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Uyên ” à ” lên một tiếng và nói:
– Trong ngày mai anh có rảnh giờ nào không ạ?
Tùng tò mò:
– Có việc gì sao?
Uyên cười:
– Em có tiết kiệm được một ít tiền, em muốn mua một chiếc xe máy loại vừa tiền để đi lại cho tiện. Nếu rảnh, anh có thể đi xem xe cùng em không? Vì em không thạo việc này, anh xem loại nào khoảng từ mười tám đến hai mươi triệu ấy, em không muốn trả góp nên mua tầm ấy tiền là được!

Tùng cười:
– Dĩ nhiên là được chứ! Vậy mười rưỡi sáng nhé! Anh sẽ qua đón em!
Uyên gật đầu, cười vui vẻ:
– Cảm ơn người yêu, em vào đây!
Tùng thơm lên má cô:

– Để anh vào cùng em một lát!
Anh mở cửa, cùng cô đi vào phòng trọ. Đây là lần thứ hai Tùng vào phòng kể từ ngày được Uyên đồng ý yêu. Lần nào anh cũng cảm giác ấm áp trong căn phòng nhỏ bé ấy, có lẽ một phần vì sạch sẽ nhưng phần lớn vì nơi đây có người con gáι anh yêu…
Rời khỏi phòng trọ sau khi dặn dò Uyên khóa cửa cẩn thận, vào trong xe, Tùng bấm một dãy số. Đầu bên kia cầm máy ngay:
– Ồ, anh Bá Tùng, anh gọi cho em giờ này có việc gì sao?
Tùng cười:
– Đại lý xe máy của cậu kinh doanh tốt chứ?

Người kia gật đầu:

– Dạ tốt, sao vậy anh?

Bá Tùng nhìn vào màn đêm trước mặt rồi nói:

– Ừ, sáng mai tôi có chút việc cần sự hợp tác của cậu!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất

Đời mặn Chương 7

3 giờ 48 phút trước

Đời mặn Chương 6

3 giờ 50 phút trước

Đời mặn Chương 5

3 giờ 51 phút trước

Đời mặn Chương 4

3 giờ 53 phút trước

Đời mặn Chương 3

3 giờ 56 phút trước