Tác giả: An Yên
Bá Tùng ngẩn ngơ nhìn theo bóng Uyên. Anh không chỉ bất ngờ trước những gì vừa thấy mà anh còn ngỡ ngàng hơn trước hành động của Uyên. Ngơ mất mấy giây, anh gọi với theo cô:
– Uyên!
Nhưng bóng dáng nhỏ bé đã vội vã khuất sau cάпh cửa. Anh quay sang Trà My:
– Biến!
Cô người mẫu ngạc nhiên cực độ trước câu nói gọn lỏn của Bá Tùng:
– Anh Tùng, em vừa vạch rõ con người thật của cô ta cho anh thấy đấy. Tưởng là gáι nhà lành cơ, ngờ đâu là loại lang chạ, bị đàn ông nó bỏ rơi, giờ đèo bòng thêm một đứa bé, vậy mà cứ tỏ ra ngây thơ. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được!
Bá Tùng nghĩ rằng Uyên đang rất mất bình tĩnh nên không đi sâu vào trong dãy trọ tìm cô mà lên xe. Trà My thấy Tùng im lặng thì bước theo sau:
– Anh Tùng, anh bị nó bỏ bùa rồi phải không? Làm gì có chuyện biết cô gáι mình yêu lâu nay ở trong vỏ bọc trong trắng, vậy mà giờ hóa ra lại là loại dơ bẩn. Anh nghĩ gì khi cô Linh và chú Trọng biết điều này? Gia đình anh danh giá như thế, Tập đoàn Trương Thị lớn như thế, dễ gì chấp nhận con dâu duy nhất là loại lẳng lơ đội lốt ngây thơ?
Bá Tùng lười biếng nói:
– Để cái miệng nói những điều ʇ⚡︎ử tế hơn đi!
Ngay sau đó, chiếc Ferrari lao Ꮙ-út đi, hòa vào dòng người tгêภ phố đêm rồi mất hút. Trà My nhìn theo rồi mỉm cười:
– Em đã nói với anh rồi, anh phải là của em. Một chủ tịch cần một bóng hồng xinh đẹp ngang tầm với anh, còn một người mẫu như em cũng cần có đại gia chống lưng, chúng ta sinh ra để dành cho nhau mà!
Chỉ mấy phút sau, tại Biệt thự của mình, bác sĩ Bá Trọng nhận được hình ảnh và đoạn video về Tú Uyên và cu Bốp từ một tài khoản Facebook lạ. Ông nhíu mày xem rồi suy ngẫm. Ai đã gửi những hình ảnh này cho ông nhỉ? Nhưng ông Bá Trọng chắc chắn một điều là người này không có mục đích gì tốt đẹp. Bà Linh thấy chồng ngồi thẫn thờ thì bước lại:
– Sao vậy anh? Có chuyện gì vậy?
Ông Trọng đưa cho bà xem những gì mình vừa thấy. Giọng bà Linh bực dọc:
– Đây chắc chắn là Facebook ảo, em nghi con trà xanh kia quá! Có nên báo cho Bơ không anh nhỉ? Lâu nay thằng bé bận rộn công việc, chắc cũng chả gặp con bé Uyên đâu. Nếu nói chưa chắc đã tốt đâu, vừa khiến con bận tâm thêm lại vừa trúng kế kẻ kia. Vả lại, mình cũng chưa rõ tình cảm của Bơ và bé Uyên thế nào cả. Nếu nó không yêu con bé thì những thông tin này chả có tác dụng gì.
Ông Trọng gật đầu:
– Em suy nghĩ giống y như anh luôn. Anh cho rằng kẻ này đang nhằm vào vợ chồng mình chứ không phải Bơ. Nó thấy anh và em đối tốt với Tú Uyên nên muốn chúng mình hiểu Uyên không tốt đẹp gì. Chứ Bơ và Uyên đã có tiến triển gì đâu. Ta cứ để vậy xem sao. Người muốn phá thái độ tốt đẹp của chúng ta với Uyên chỉ có thể là Trà My!
Bà Linh gật đầu:
– Em nói thật nhé, em ngứa mắt nó lắm rồi đấy. Nếu em điều tra ra nó, em không để yên đâu!
Ông Trọng nhìn vợ đầy cưng chiều:
– Này, em sắp làm mẹ chồng rồi đấy, tem tém lại. Bướng vừa thôi!
Bà Linh cười, ᵭάпҺ nhẹ vào lưng chồng:
– Kệ, em cứ bướng đấy, em mà hiền quá, để cho nó nhờn đi à!
Ông Bá Trọng thơm nhẹ lên trán vợ:
– Ừ, nhưng em chỉ được bướng với anh thôi!
Bà Linh hạnh phúc ʇ⚡︎ựa vào vai ông:
– Bá Trọng, cảm ơn anh về tất cả!
Ông ôm bà thật chặt như ngày còn son trẻ:
– Ngốc, không có em đỡ viên đạn ấy thì đâu có Bá Trọng hôm nay chứ? Anh nợ em cả cuộc đời mà. Em còn sinh con, chăm con cho anh nữa. Thanh xuân của anh tưởng là vô vị chỉ biết ở trong phòng mổ, nhờ có em mà cuộc đời anh thêm màu sắc. Chúng ta sinh ra để dành cho nhau mà!
Dù đã mấy chục năm bên nhau, nhưng cuộc hôn nhân đó chưa bao giờ có một vết rạn, những câu từ có cάпh vẫn xuất hiện từ ông Bá Trọng dành cho người vợ của mình. Một người đàn ông chỉn chu, cưng chiều vợ, luôn thấu hiểu vợ. Một người phụ nữ mạnh mẽ và đảm đang. Họ đã dệt nên một bức tranh hạnh phúc mà cả hai rất vất vả, thậm chí cả đổ m.á.u mới có được. Họ chỉ cầu mong những đứa con của mình cũng sẽ tìm được hạnh phúc tốt lành như vậy.
Trong khi đó, tại dãy trọ, Tú Uyên thực sự buồn bã. Cô đóng chặt cổng rồi thở dài một tiếng. Những giọt nước mắt không ʇ⚡︎ự chủ được mà rơi lã chã tгêภ khuôn mặt. Uyên gục đầu vào cάпh cổng. Vậy là điều cô lo lắng nhất đã thành sự thật. Bá Tùng sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện đó, anh sẽ chẳng nghe cô giải thích đâu, anh sẽ chẳng thể cùng cô đi suốt con đường tình yêu mà cả hai vừa vẽ ra đâu. Tại sao chứ? Bởi một người đàn ông xuất sắc như vậy làm sao chấp nhận được việc cô có một đứa bé gọi bằng ” mẹ “, anh sẽ chẳng bỏ tâm bỏ sức mà đi tìm hiểu việc này đâu. Tại sao chuyện này lại không xảy ra khi cô chưa thích anh chứ? Bởi nếu như thế, cô có thể vênh váo mà đốp chát lại anh, nó sẽ chẳng thể khiến cô thấy đau lòng mà không nói nên lời như thế này. Nhưng thôi, mọi thứ mới sớm nở, đây cũng là một cách để cô hiểu anh hơn. Và… cũng có thể, mọi thứ mới bắt đầu …dừng lại… chắc sẽ chẳng đau đâu. Nếu Bá Tùng vì danh dự, không chấp nhận việc Uyên có một đứa bé gọi bằng ” mẹ ” dù chẳng phải cô dứt ruột đẻ ra, thì Uyên sẵn sàng chấp nhận. Cô không thể bỏ rơi cu Bốp một lần nữa vì hạnh phúc của riêng mình được, thằng bé chẳng có Ϯộι tình gì cả. Một cuộc tình có thể sớm nở tối tàn, nhưng cu Bốp thì cần tình yêu thương. Nghĩ vậy, cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, nhanh tay lau đi dòng nước mắt tгêภ khuôn mặt khả ái rồi mỉm cười khi nghe âm thanh trong trẻo của cu Bốp đang gọi mình. Uyên cố gắng không để Bốp thấy mình đang khóc. Cửa phòng mở ra, cô vội đi vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi rồi mới đi ra. Nhưng thằng bé rất ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ nhận ra đôi mắt Uyên hoen đỏ:
– Mẹ Uyên, mẹ làm sao thế? Mắt mẹ giống như mới khóc vậy!
Có lẽ đã nhiều lần cu Bốp thấy mẹ ruột của mình khóc nên thằng bé quen rồi. Uyên lắc đầu ôm lấy Bốp:
– Đâu. Lúc nãy bụi bay vào mắt mẹ nên mẹ phải chạy vội vào rửa đấy! Mẹ Uyên việc gì phải khóc chứ?
Bốp nhoẻn cười:
– Vậy chứ Bốp tưởng con làm gì sai, hoặc bố làm mẹ buồn ý!
Thằng bé quá hiểu chuyện lại khiến cô thêm thương. Uyên cười:
– Không đâu, ai cũng ngoan cả!
Cô lại tiếp tục công việc như mọi ngày, hướng dẫn Bốp học rồi ôm thằng bé ngủ….
Bá Tùng về đến nhà, anh bước vào trong, ánh mắt ban nãy của Uyên thực sự rất ám ảnh, cứ như cô vừa muốn nói gì đó lại vừa như không dám. Video đó, hình ảnh đó rõ ràng là thật nên Trà My mới dám đưa ra trước mặt Uyên mà cô chẳng nói năng được gì. Chỉ có điều là anh không hiểu vì sao Tú Uyên không nói với anh từ trước, để đến khi Trà My thấy được, cô ta lại bày trò chứ? Bá Tùng mở điện thoại và định gọi cho Uyên rồi lại thôi. Có lẽ lúc này cô ấy cần yên tĩnh…
Sáng hôm sau…
Uyên thức dậy sớm, giật mình khi thấy chiếc gối đã ướt nước mắt. Cô vội nhẹ nhàng lật gối lại để cu Bốp khỏi thấy nếu thằng bé dậy. Cô suy nghĩ một lát rồi nhắn tin xin chị Quỳnh và trung tâm ABC nghỉ hai ngày vì lý do ” việc gia đình “. Cô cần nghỉ ngơi, cần cân bằng lại tâm lý trước khi tiếp tục cuộc sống. Tình yêu với Bá Tùng có lẽ chỉ là một thoáng rung động thôi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn, cu Bốp cần một chỗ dựa, còn Bá Tùng nếu không có cô thì anh vẫn tốt. Cô cũng từng sống những ngày không có anh ấy, có làm sao đâu? Thế nên, cô muốn dành hai ngày này cho Bốp. Chờ thằng bé dậy, Uyên cười:
– Cu Bốp này, ban nãy mẹ có gọi cho ông bà. Hôm nay, mẹ con mình sẽ về quê chơi nhé!
Trong đầu Bốp hiện lên hình ảnh triền đê cạnh dòng sông xanh mát, những con trâu, con bò thong dong gặm cỏ rồi bé reo lên:
– Tuyệt vời ạ! Con rất nhớ các ông, các bà. Giờ mình đi luôn hả mẹ?
Uyên gật đầu:
– Mình ăn sáng rồi ra bắt xe thôi. Đồ đạc mẹ chuẩn bị rồi!
Cu Bốp nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng cũng Uyên. Nhìn thằng bé, Uyên càng tin vào quyết định của mình. Xong xuôi, cô cùng Bốp ra xe về quê.
Trong lúc đó, Bá Tùng gọi cho Uyên từ sáu giờ sáng và anh phát hiện ra rằng cô đã chặn số điện thoại cùng mọi tài khoản Facebook, Zalo của mình. Vậy là cô muốn tránh mặt anh… Bảy giờ sáng, Bá Tùng phóng tới con ngõ nhỏ, rảo bước vào dãy trọ. Cổng ra vào khóa. Dãy trọ im lìm, Tùng không biết phải làm sao. Anh chợt nhớ đến ngôi nhà trong đoạn video gần đây, nghĩ rằng chắc là nhà của chủ trọ nên đến bấm chuông. Bác An ra mở cổng, thấy một chàng trai cao lớn thì vội hỏi:
– Cháu tìm ai?
Bá Tùng cúi chào bác rồi nói:
– Dạ, con chào bác ạ. Bác cho con hỏi Tú Uyên đi đâu sớm thế ạ?
Bà An nhìn anh:
– Cháu là thế nào với Uyên?
Tùng cười:
– Dạ con là bạn trai của Uyên ạ!
Bác chủ trọ nheo nheo đôi mắt:
– Bạn trai ư? Sao bác chưa bao giờ thấy cháu nhỉ?
Tùng nói:
– Dạ cô ấy mới đồng ý yêu cháu, nên khi người ta chưa đồng ý, cháu chưa được vào phòng trọ của Uyên bác ạ! Nhưng hôm nay máy Uyên làm sao mà cháu gọi không được!
Bà An gật đầu:
– À, bác hiểu rồi. Chắc là tối qua con bé làm việc muộn lại quên sạc pin thôi. Sáng nay, Uyên đưa cu Bốp về quê rồi, bảo là gia đình có việc!
Tùng cảm ơn bác An rồi nói:
– Thảo nào lúc nãy cháu không thấy Uyên ra tiệm hoa!
Bác An thấy anh chàng nói về Uyên với vẻ rất ʇ⚡︎ự nhiên, lại trông cũng đứng đắn nên bà An tin đây không phải người xấu. Bà mừng thầm, một cô gáι tốt như Uyên có một chàng trai ʇ⚡︎ử tế yêu thương là điều dễ hiểu. Bà nói:
– Ừ, chắc là Uyên về quê vài ngày nên có xin phép bé Quỳnh đấy!
Bá Tùng cảm ơn bác chủ nhà lần nữa rồi đi ra tiệm hoa. Anh muốn hỏi Quỳnh vài điều, vì anh quen với Quỳnh hơn bác chủ và có thể những người trẻ tuổi với nhau Uyên sẽ tâm sự gì đó với Quỳnh. Thoáng thấy bóng anh, chị Quỳnh cười:
– Cô gáι xinh đẹp hôm nay về quê, anh không biết sao?
Tùng gật đầu:
– Ừ, anh có biết. Nhưng Quỳnh này, em có biết gì về cu Bốp không?
Chị Quỳnh khá bất ngờ về câu hỏi đó:
– Sao anh biết cu Bốp? Anh gặp bé ở phòng của Uyên hả?
Bá Tùng lắc đầu:
– À không, anh tình cờ thấy, nhưng anh chưa kịp hỏi Uyên thì cô ấy về quê rồi!
Chị Quỳnh gật đầu:
– Cu Bốp gọi Uyên là mẹ nhưng không phải con của Uyên đâu!
Bá Tùng nhíu mày:
– Không phải con của Uyên sao lại gọi cô ấy là mẹ?
Chị Quỳnh nghĩ nên kể mọi chuyện với Tùng, để anh hiểu và trân trọng Uyên hơn. Thế nên chị kể rõ ràng mọi chuyện rồi nói:
– Anh hiểu rồi chứ? Một người như Uyên, em nghĩ nếu anh bỏ lỡ sẽ chẳng tìm được ai hơn thế! Nếu vì chuyện cu Bốp mà anh hiểu sai Uyên thì quả là Ϯộι nghiệp con bé.
Tùng thấy trái tιм mình ᵭ.ậ..℘ mạnh hơn, anh đứng bật dậy:
– Anh hiểu rồi! Cảm ơn Quỳnh nhiều nhé! Anh biết mình phải đi đâu rồi!
Chiếc Ferrari ngay sau đó lao Ꮙ-út tгêภ đường phố, hướng về huyện Y…