Nằm nhắm mắt thư giãn nhưng bà Liên chưa ngủ được, những lời bà Nga nói vẫn còn văng vẳng bên tai, bà suy nghĩ rất nhiều khi biết Ьệпh của mình ngày một trở nặng, con gáι lớn thì phải lấy chồng, mà con bé Hà thì còn non dại nếu đi làm dâu nhà người ta không biết có ổn không? lúc đó mẹ thì không còn mà nếu cha cũng đi lấy vợ thì cuộc đời con bé sẽ rất bơ vơ,… bây giờ con mình yêu cậu Chiến mà bà thấy cậu ấy cũng quan tâm chăm sóc con bé rất tốt, hơn nữa con bà không phải làm dâu, nếu chẳng may bà quα ᵭờι thì cũng còn mẹ Thu bạn bà chăm sóc. Giờ đây người ta đã ngỏ lời mà mình từ chối rồi sau này họ lại làm khó dễ cho con bé thì khổ nó, bà suy nghĩ nhiều và buồn cho Ьệпh tình của mình…Bà gọi bà Thu:
– Thu ơi…
Nghe bà Liên gọi, đang nấu dở nhưng bà Thu vội tắt bếp chạy lên:
– Bạn lại đau phải không? cố gắng lên nhé, mình nấu cơm xong cho ba con bé Hà về có cơm ăn rồi mình xoa Ϧóþ cho bạn đỡ mỏi nhé…
Nhìn bạn mình tất bật hết chuyện này đến chuyện khác mà bà Liên không cầm lòng được:
– Cảm ơn bạn thật nhiều, bạn đã vất vả vì gia đình mình quá nhiều rồi…
Biết bạn mình ҳúc ᵭộпg, bà Thu vỗ về bạn:
– Bạn nói gì thế, mình coi nhau như người trong gia đình, công việc nội trợ cỏn con này có gì đâu…
Bà Liên ngần ngừ:
– Mình muốn bàn với bạn một chút về chuyện của cháu Hà, còn sớm mà tí nữa nấu, bạn ngồi với mình một chút nhé…
Biết bà Liên muốn nói gì vì từ lúc mẹ con bà Nga về đến giờ bà cứ thấy bạn mình nằm thở dài, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, bà Thu cầm tay bạn matxa rồi nói:
– Có chuyện gì đây? Sao nay nhiều tâm sự thế? Nào, nằm lùi lại đây mình xoa Ϧóþ cho đỡ mỏi nhé…
Bà Liên cứ ngần ngừ bởi bà không biết phải bắt đầu từ đâu, chần chừ một hồi bà nói:
– Bạn suy nghĩ như thế nào về đề nghị của mẹ cậu Chiến?
Nhìn vào mắt bạn, bà Thu nói:
– Bạn muốn nghe mình nói thật không?
Ngơ ngác trước câu hỏi của bạn mình, bà Liên hỏi:
– Sao bạn hỏi thế? Hai đứa mình chơi với nhau mấy chục năm rồi và không có chuyện gì mà mình giấu nhau, bây giờ nghe câu hỏi này mình thấy sao xa lạ quá…
Thấy bạn nói như thế bà Thu lại suy nghĩ, với một người đứng giữa làn ranh sinh ʇ⚡︎ử thường thì họ hay suy luận rồi tủi thân và suy luận theo một hướng tiêu cực, mình phải hết sức khéo léo kẻo bạn mình lại suy nghĩ rồi Ьệпh nặng thêm, bà cười:
– Gì mà căng thẳng vậy nè? Ý mình chỉ lo lắng vì con bé Bích Hà còn ngây thơ lắm, hơn nữa con còn một năm nữa mới tốt nghiệp thôi chứ không có ý gì khác…
Nghe bà Thu nói thế, cơ mặt bà Liên giãn ra, hít một hơi thật sâu, bà cười:
– Hời ơi, có vậy thôi mà bạn làm tôi hết hồn à, mình cũng đã lo lắng như bạn nhưng bà sui đã đồng ý cho cậu Chiến ở rể, như vậy con gáι mình dù lấy chồng mà vẫn được ở nhà mình, hơn nữa mình muốn nhờ cậu…
Thấy bà Liên ngập ngừng, bà Thu sốt ruột hỏi:
– Đang nói sao dừng lại? nhờ mình gì nào?
Giọng bà Liên bỗng tắc nghẹn, hai mắt tràn ngập nước, bà Liên cầm tay bạn nói đứt quãng:
– Dù bạn và mọi người có giấu mình đi chăng nữa thì mình cũng biết sức khỏe ngày một yếu rồi, ngày xa mọi người đang đến rất gần, mình chỉ day dứt là con gáι mình còn non dại quá, bạn hứa với mình sẽ chăm sóc con bé nếu như sau này nó bị gia đình chồng bạc đãi, số của hồi môn mình đưa cho bạn tuyệt đối không được đưa cho ai, chỉ là phương án cuối cùng để cứu con bé, có như thế mình mới yên tâm nhắm mắt…
Vòng tay ôm bạn thật chặt mà nước mắt cứ trào ra, Bà Thu cũng không đủ sức để tỏ ra là người cứng rắn nữa, bạn bà đây, người bạn mà từ hồi còn là nữ sinh đã luôn bên nhau không rời, cho đến bây giờ khi đầu đã hai thứ tóc vẫn luôn kề bên,… nhưng ʋòпg tay này còn được bao nhiêu nữa, một người ở lại còn một người phải ra đi lạnh lẽo cô đơn dưới lớp đất lạnh, Liên ơi hãy khóc đi, mình thua rồi, thương bạn lắm nhưng mình cũng chẳng biết phải làm cách nào, ông trời ở tгêภ cao đã không thương chúng mình, nếu không vì còn trách nhiệm với các con thì mình cũng muốn ra đi cùng với bạn và ông xã mình…nhưng biết nói gì bây giờ để bạn yên tâm, bà lảng tránh:
– Haizz, nín đi nào, anh Tùng và bé Hà sắp về rồi, lại tưởng hai mẹ có chuyện gì lại lo lắng, giờ mình xuống nấu cơm cho xong đã nhé…
Biết bà Thu lảng tránh định đứng dậy nhưng tay bà Liên đã níu thật chặt:
– Bạn hứa với mình không?
Biết không nói không được, bà Thu khẳng định:
– Mình hứa 1000 lần được chưa? Thực lòng mà nói nếu chẳng may bạn có chuyện gì, nếu không vì còn các con thì mình cũng muốn đi theo bạn cho đỡ tủi, từ khi ông xã mất là cuộc đời mình không còn gì nữa, may mà lúc đó còn có bạn và thằng Việt níu giữ mình lại với cõi đời này, bây giờ nếu chẳng may…mình thật sự không muốn sống nữa…
Xúc động nghẹn ngào làm bà Liên thấy hụt hơi, khó thở, bà cố nói giọng đứt quãng:
– Cảm ơn,… mình khó thở…
Đang khóc nhưng nghe hai chữ khó thở làm bà Thu tỉnh hẳn cơn ҳúc ᵭộпg, hσảпg hốϮ bà để bà Liên nằm thẳng thư giãn, rồi vội vàng rót nước lấy tђยốς cho bạn uống, bà vỗ về…
– Thôi nào, bạn uống tђยốς rồi nghỉ thôi, giờ không nói gì nữa, cứ yên tâm nhé…
Miệng nói xong không nghe tiếng trả lời, quay lại nhìn thì bà Liên đã thϊếp đi, hai mắt còn đọng hai giọt nước, lấy khăn khẽ lau nước mắt cho bạn, bà nhẹ nhàng kéo mền đắp cho bạn mình đỡ lạnh rồi lui xuống bếp tiếp tục công việc…
Ông Tùng về đến nhà thì cũng là lúc Bích Hà từ trường về, cô lễ phép chào Ba:
– Con chào Ba yêu quý…
Nhìn con gáι mà ông nghẹn ngào, con còn ngây thơ quá nhưng hoàn cảnh bây giờ khi mà mẹ sắp từ bỏ cha con mình ra đi, thật đau đớn biết nhường nào, ông đáp lời con:
– Chuyện mẹ Chiến đến thăm mẹ lúc sáng, Chiến có nói với con không?
Nghe Ba hỏi quá đột ngột, Bích Hà ngạc nhiên:
– Ủa mẹ anh Chiến đến lúc nào ạ? Sao con không nghe ảnh nói?
Thấy hai cha con cùng về, bà Thu nhẹ nhàng nói:
– Thôi hai cha con vào nhà nghỉ ngơi rồi chuẩn bị ăn cơm, Liên không khỏe mới uống tђยốς và ngủ một chút…
Lúc này hai người mới sửng sốt khi nhìn khuôn mặt bà Thu hai mắt sưng húp, biết có chuyện không vui, hai người im bặt lẳng lặng vào nhà, Hà ôm bà Thu, hỏi nhỏ:
– Mẹ khóc phải không?
Không muốn cho hai cha con biết chuyện vừa xảy ra, bà Thu chống chế:
– Đâu có, mẹ bị bụi bay vào mắt đó mà, thôi con vào thay đồ rồi ăn cơm…
Nhưng Bích Hà không chịu, cô vẫn hỏi:
– Mẹ nói với con đi, có chuyện gì rồi mẹ? năn nỉ mẹ mà…
Biết rằng không trả lời không được vì con bé nhõng nhẽo mãi, Bà hỏi ngược lại Bích Hà:
– Con nói thật cho mẹ biết, con thấy cậu Chiến thế nào? con có yêu nó không?
Bị hỏi quá bất ngờ, Bích Hà lúng túng:
– Dạ, ảnh đối với con rất tốt, còn nếu không gặp thì con thấy nhớ ảnh…
Con còn ngây thơ lắm Hà ơi, hôn nhân đâu phải chỉ đối xử tốt với nhau là đủ, nhưng trong tình huống này thì không đồng ý cũng không được khi mà bà Liên đã quyết, thôi thì số phận con bé đã thế rồi, bà Thu nghĩ, nếu chẳng may bà Liên quα ᵭờι thì nhất định còn sống ngày nào bà cũng chăm sóc con bé ngày ấy, cầu mong cho con được bình an, cầu mong sau ngày cưới, cậu Chiến sẽ trân trọng và đối xử tốt với vợ của mình…nghĩ vậy bà nhỏ nhẹ:
– Lúc sáng mẹ cậu chiến đến chơi có ngỏ ý xin cưới con…
Bích Hà ngạc nhiên:
– Con đã nói với anh Chiến là có gì chờ con học xong mà…
Bà ngắt lời cô:
– Mẹ con cũng băn khoăn chuyện đó nhưng nhà trai nói cưới xong Chiến ở rể để giúp đỡ gia đình còn con vẫn đi học, khi nào tốt nghiệp thì mới sanh con…
Bích Hà nghe nói thẹn đỏ mặt nhưng trong lòng thì vui lắm, vậy là Chiến sẽ đến đây ở với cô, cô dù lấy chồng nhưng vẫn ở nhà với Ba mẹ và mẹ Thu nữa, cô ngập ngừng:
– Mẹ anh Chiến nói vậy rồi mẹ con có đồng ý không ạ?
Nhìn nét mặt vui tươi của con bé mà lòng bà Thu quặn thắt, con còn ngây thơ lắm con ơi, hôn nhân không đoơn giản như con nghĩ đâu, bà thở dài:
– Mẹ con chưa trả lời nhưng lúc nãy nói chuyện với mẹ thì ý chừng mẹ con đồng ý rồi…
Bích Hà nghẹn ngào:
– Thực tình con cũng hoang mang lắm…
Thấy cô lưỡng lự, bà Thu động viên:
– Con phải suy nghĩ cho kỹ, hôn nhân là chuyện đại sự không thể vội vàng được…
Bích Hà ngây thơ:
– Con cũng chẳng biết, con chỉ sợ nếu con không đồng ý thì anh ý bỏ con thôi…hơn nữa mẹ con Ьệпh như thế này rồi chẳng biết ý mẹ làm sao…
Thấy tình hình nếu càng nói càng không ổn bởi con bé còn ngây thơ quá mà lại không có lập trường, nay nói này mai lại nói khác, hơn nữa mấu chốt quan trọng nhất là bà Liên đã đồng ý mà không một ai dám can ngăn kể cả ông Tùng, vậy thì bà có là gì đâu mà xen vào chuyện của người ta chứ? Thôi thì do ông trời vậy…bà nén tiếng thở dài…