Chiến bỏ ra ngoài ở đã mấy ngày nay, trước ngày ᵭấu thầu, anh phải để cho ϮιпҺ thần hết sức thoải mái, mỗi lần về nhà, Bích Hà lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ làm anh khó chịu, còn ông Tùng bây giờ cũng chưa biết ở đâu? Mà anh cũng chưa muốn tìm ổng vì anh muốn công việc ᵭấu thầu trót lọt, lúc đó thằng Việt và ông Tùng còn coi thường anh nữa hay không?
Từ ngày thế chấp nhà, bà Nga phải ra chợ bán hàng, để có đồng ra đồng vào còn đóng hụi và trả lãi nóng cho Һγ siпh, đi đến đâu bà cũng khoe khoang có con trai là giám đốc doanh nghiệp tầm cỡ tгêภ thành phố, ký những hợp đồng ngàn tỷ, ai cũng xì xào thán phục nên bà ʇ⚡︎ự hào lắm, thời gian đã trôi qua 2 tuần mà chưa thấy con đưa trả lại 2 tỷ như đã hứa, bà ruột gan nóng như lửa, cả đêm không ngủ được, bà gọi cho Chiến:
– Con ơi, tình hình có tiền chưa?
– Lịch ᵭấu thầu có chậm lại một chút do đang điều chỉnh lại giá, mẹ khất nợ lại và đừng điện cho con nữa nhé, có tiền là con gọi ngay cho mẹ…- Chiến trả lời với thái độ khó chịu
– Mẹ lo quá con ạ, suốt đêm mẹ không ngủ được, nhỡ may…- Bà Nga bỏ lửng câu nói
– Mẹ im đi, toàn nói gở không à? Nếu việc này có sao cũng là do mẹ đấy…- Chiến quát trong điện thoại
– Ơ, cái thằng này, mày quát mẹ đấy à? – Bà Nga nổi nóng…
– Tại mẹ cứ nói linh ϮιпҺ làm con bực mình…
– Mẹ nói không đúng hay sao? Con phải hết sức cẩn thận không có nhà mình ra đường đấy…
– Mẹ lo gì, con tính rồi, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì nhà mình chuyển lên đây sống, vợ chồng con chỉ ở một phòng còn ba mẹ thoải mái…
– Ờ héng, cứ vậy đi, thôi mẹ đi chợ đây, còn kiếm tiền trả tiền góp nữa…
Mặc dù miệng nói cứng nhưng nghe mẹ nói thế, Chiến bỗng chột dạ, sao hôm trước ông Bình nói nhiều lắm cũng chỉ khỏang 1 tuần là có lịch ᵭấu thầu mà bây giờ đã hơn 2 tuần rồi vẫn chưa nhận được thư mời, anh hỏi Hà Trâm thì trả lời là còn bàn bạc thống nhất giá, tiền thì đi vay, nhà ở quê cũng cầm ngân hàng rồi, ʇ⚡︎ự nhiên Chiến cảm thấy hoảng sợ, nhỡ may… như mẹ nói thì chỉ có ra đường thôi, không được, mình phải tính nước cờ dự phòng, nếu chẳng may gặp trường hợp xấu thì phải có lối thoát.
Một vấn đề nữa làm anh lo lắng đó là Nhã Trúc, cô ta biến mất một cách bí ẩn, điện thoại đã khóa máy, gọi không được mà hy vọng sẽ gặp cô ta ở công ty cũng không thành vì cô ta đã nghỉ việc, Chiến thật sự lo lắng không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Nếu Nhã Trúc nói ra hết sự thật và tung cuốn băng video lên ๓.ạ.ภ .ﻮ thì coi như cuộc đời anh hoàn toàn chấm dứt
Từ hôm hai vợ chồng xảy ra ᵭάпҺ nhau tới giờ, Chiến đùng đùng bỏ đi không thèm gọi về cho cô lấy một lời, Bích Hà ngồi một mình nhìn lên di ảnh của mẹ, cô khóc thật nhiều, cô ân hận lắm, chỉ vì tính ương bướng không nghe lời cha mẹ mà cô phải khổ như thế này, rồi cũng chính vì cô nên mẹ cô mới ra đi sớm như thế, còn ba cô giờ không biết ở đâu? Cô đi hết Ьệпh viện này đến Ьệпh viện khác để tìm Ba mà không có, gọi diện cho anh Việt cũng không được, cô liền gọi cho mẹ Thu cầu cứu:
– Alo, mẹ ơi, cứu con…
Không thấy tiếng trả lời, nhưng cô biết rằng chắc mẹ Thu bận gì đó nên không nghe điện thoại, cô biết mẹ thương cô lắm, khi thấy cô cầu cứu thì sẽ giúp ngay, và cô chờ, y như cô dự đoán, khoảng một tiếng sau mẹ gọi lại:
– Alo, mẹ Thu đây con…
– Mẹ ơi, con khổ lắm…- Bích Hà òa khóc nức nở
– Đã xảy ra chuyện gì? Bình tĩnh nói cho mẹ nghe…- Bà Thu trấn an cô gáι
– Anh Chiến ᵭάпҺ con…- Bích Hà kể cho Bà Thu nghe về mẹ Chiến lên thành phố ở để ħàɲħ ħạ cô, Chiến thì lạnh nhạt, bạc đãi, ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ cô như thế nào, anh ta cҺửι rồi vu oan cho cô ăn cắp cái gì đó trong cặp mà không cho cô thanh minh, cô đã nhìn rõ bộ mặt thật của mẹ con Chiến rồi, cô ân hận lắm…
– Nghe mẹ Thu dặn nè, con phải hết sức bình tĩnh, ba con hiện nay đang điều trị, sức khỏe khá hơn nhiều, nhưng vì chưa muốn cho chồng con biết nơi ba con điều trị nên tạm thời con yên lặng, chờ thêm thời gian sức khỏe của Ba con khá lên rồi lúc đó sẽ bố trí cho hai cha con gặp nhau…- Bà Thu động viên, an ủi Bích Hà
– Dạ, vậy con yên tâm rồi, con sẽ nghe lời mẹ…
– Còn Bà Nga đâu? – Bà Thu hỏi
– Bà ấy về quê rồi, con thấy bàn nhau cần tiền gì đó…
– Chuyện dài lắm, mẹ sẽ kể cho con sau, bây giờ con phải hết sức tỉnh táo, không tin lời dụ ngon ngọt của cậu Chiến nữa…
– Dạ, con biết rồi, ảnh bỏ đi mấy ngày rồi mà cũng không gọi về cho con…- Hà tủi thân lại khóc
– Thôi không khóc nữa, hãy mạnh mẽ lên, có gì thì điện báo cho mẹ nhé, nhớ tuyệt đối không được hé ra chuyện điều trị của Ba nhé…
– Dạ, con hứa với mẹ…
Tình hình điều trị của ông Tùng đã khả quan, ông ăn đã thấy ngon miệng, ngủ cũng đã ngon giấc, nhưng ông vẫn canh cάпh chưa yên vì lo lắng và muốn gặp Bích Hà, Vinh hỏi ý kiến Việt thì anh trả lời cứ khéo léo khuyên ông ráng chờ thêm ít hôm nữa, Việt vẫn đến công ty làm việc bình thường, anh hạn chế đến chỗ ông Tùng vì sợ Chiến cho người theo dõi, tình hình có gì thì Vinh sẽ trực tiếp báo cho anh.
Sau khi nói chuyện với Bích Hà, bà Thu lo lắng cho cô nên hỏi ý kiến của Việt:
– Con ơi…
– Dạ, con nghe mẹ…- Việt lễ phép
– Mẹ mới nói chuyện với Bích Hà, thương con bé quá – Bà Thu mủi lòng
– Hà tình hình ổn phải không mẹ? – thấy bà Thu ngập ngừng, Việt nóng ruột…
– Con bé bị mẹ chồng và chồng bạc đãi,…
– Có vậy cô ấy mới sáng mắt ra, mẹ đừng can thiệp vào…- Việt có vẻ giận
– Nó bị thằng Chiến ᵭάпҺ thâm hết mặt mày, làm sao mẹ có thể ngồi yên được chứ? – Bà Thu tỏ ra bức xúc…
– Chiến ᵭάпҺ cô ấy? con không tin…
– Đó là sự thật, giờ con bé rất lo lắng cho cha, cậu Chiến sau khi ᵭάпҺ vợ đã bỏ nhà đi mấy ngày rồi…
– Để con cân nhắc xem sao đã, con biết anh ta đang truy tìm bác Tùng rất gắt, không biết có dụng ý gì? Nhưng con đoán anh ta đang nhằm vào tài sản là cái nhà của bác Tùng, vì số tiền vay Һγ siпh sắp đến hạn phải thanh toán rồi…- Việt nói với mẹ
– Vậy theo mẹ, chưa nên cho con bé gặp Ba nó, sẽ lộ ngay…
– Dạ, mẹ cứ động viên cô ấy, hãy bình tĩnh và tuyệt đối không được tin anh Chiến nữa…
– Mẹ sẽ căn dặn con bé…
Hôm nay Chiến về nhà, ngay từ ngoài cổng, anh đã âu yếm gọi vợ:
– Vợ ơi, mở cửa cho anh…
– Ai đó? – Biết là Chiến gọi nhưng Bích Hà làm bộ tỉnh bơ…
– Anh về rồi nè, em mở cửa cho anh vào với…- Chiến giọng ngọt như mía lùi…
– Anh cũng có chìa khóa thì ʇ⚡︎ự mở đi, à mà quên, sao không đi luôn còn về đây làm gì?
– Thôi mà, cho anh xin lỗi, anh biết mình sai rồi, anh xin lỗi vợ…- Chiến lao về phía cô định ôm vợ…
– Anh tránh ra, tôi thật sự ghê tởm anh…- Bích Hà lùi lại né tránh…
– Anh xin lỗi mà….- Chiến vẫn lì lợm không buông tha…
Nếu như trước đây thì cô sẽ cảm động lắm, nhưng bây giờ, qua những việc làm của Chiến làm cô thấy kinh tởm bởi bộ mặt giả tạo của anh ta, cô nghĩ chắc chuẩn bị lại có màn kịch nào đó xảy ra, nhớ lời mẹ Thu dặn nên cô phải hết sức bình tĩnh mới được,…
Sau khi tắm xong, Chiến xoa bụng, lại gần ôm cô từ sau lưng, hít hà mùi hương từ tóc cô, giọng giả lả:
– Vợ thơm quá…anh đói rồi nè…
– Anh ra ngoài mà ăn…- Cô kéo tay anh ra khỏi người mình nhưng Chiến vẫn ôm ghì lấy không chịu buông tay…
– Hay hai vợ chồng mình ra ngoài ăn nhé, sau đó sẽ đi thăm Ba, anh lo lắng và nhớ Ba quá…- Chiến tỏ vẻ quan tâm…
– Anh không cho tôi đi chăm Ba tôi, giờ tôi không biết tìm ba ở đâu? – Hà trợn mắt quát lại
– Em hỏi anh Việt sẽ biết, chính cậu ấy đã chuyển viện cho ba mà…- Chiến mặc dù cay lắm nhưng để đạt được mục đích, cậu ta bằng mọi giá phải tìm ra ông Tùng, mà chỉ có bắt đầu từ con gáι ông là sẽ ra
– Anh Việt đâu thèm nghe điện thoại của tôi, anh làm trong công ty, sao không hỏi thẳng anh ấy? – Hà đáp trả lại
– Nếu nói như em thì nói làm gì? Mà cậu Việt cũng kỳ, cậu ta chẳng phải là người thân của Ba mà sao lại ʇ⚡︎ự ý chuyển viện cho Ba mà không có ý kiến của vợ chồng mình, giống như cậu ta ๒.ắ.t ς-.ó.ς ấy, cậu ta không biết rằng mình đã vi ρҺα̣м ρҺάρ luật…
– Tôi không biết,…- Nghe Chiến nói làm Hà chột dạ, miệng cô nói vậy nhưng trong lòng lo lắm, tại sao khi chuyển viện cho Ba mà anh Việt không nói với cô chứ? Rồi bây giờ vi ρҺα̣м ρҺάρ luật thì sao đây? Nhưng trước mặt chồng mình, cô phải hết sức bình tĩnh, không thể mắc mưu của anh ta được, có gì cô sẽ hỏi mẹ Thu sau…