Qua mùa giông bão – Chương 51

Vũ Linh 74

Tác giả : Yên An

Lồng ռ.ɠ-ự.ɕ này ấm áp quá, vững chãi quá! Khả Hân cảm nhận được có một sự chở che, cả một sự bao dung trong đó. Cô không thể hiểu cảm giác này được gọi là gì. Đã từng rung động, đã từng yêu thương, đã từng đau đớn, vì thế, đây không còn là những cảm xúc đầu đời để trái tιм cô ngân lên những nhịp ᵭ.ậ..℘ không rõ. Nhưng cảm xúc này lạ lắm. Tгêภ đời này liệu chăng có tình yêu sét ᵭάпҺ? Anh ấy đẹp trai như thế, giàu có và giỏi giang như thế, chắc chắn sẽ rất đào hoa. Nghĩ đến những lời của Thảo My, Khả Hân như bừng tỉnh, cô vội vàng đẩy anh ra:

– Tổng giám đốc, tôi…

Hoàng Khôi Nguyên vội cắt ngang lời cô:

– Tên tôi là Khôi Nguyên!
Khả Hân lại xua tay:
– Nhưng tôi…
Khôi Nguyên vẫn không cho cô cơ hội nói:
– Nếu em còn từ chối, tôi sẽ hôn em đấy!
Khả Hân ngơ ngác:
– Ơ, anh này hay nhờ? Anh phải để tôi nói chứ?
Khôi Nguyên bật cười, nhẹ vuốt mái tóc cô:
– Ừ, tôi có cấm em nói đâu, nhưng em đừng nói linh ϮιпҺ được không? Với lại, nếu không phải ở công ty và dù có ở công ty nhưng chỉ có tôi với em, xin em đừng gọi tôi là Tổng giám đốc, nghe xa cách lắm, được không, cô bé?
Khả Hân chu môi:
– Sao anh cứ gọi tôi là ” cô bé ” thế? Tôi có con rồi đấy!
Khôi Nguyên lại kéo Khả Hân vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình, lẩm bẩm chỉ cho mình anh nghe thấy:
– Tôi sẽ giúp em nhớ ra tôi!
Trong vòm ռ.ɠ-ự.ɕ Khôi Nguyên, Khả Hân thầm thì:
– Tôi…cần thời gian…

Khôi Nguyên bật cười:
– Ừ, tôi sẽ chờ em! Nhưng em đừng bơ tôi đấy!
Khả Hân đẩy Khôi Nguyên ra nguýt dài:
– Anh cứ nói chuyện bình thường như vậy thì ai làm gì anh, có vị Tổng giám đốc nào mặt lạnh hơn băng Nam cực như anh không?
Khôi Nguyên chợt trầm ngâm:
– Vì thương trường nhiều lúc khốc liệt hơn cả chiến trường và tôi cần một cái đầu lạnh, bé ngốc ạ!
Khả Hân dẩu môi:
– Đấy, hết “cô bé” rồi giờ sang” bé ngốc”, bộ tôi ngốc nghếch lắm hả? Ngốc thì anh tuyển tôi vào công ty làm gì? Anh còn đưa tôi đi Nha Trang học hỏi kinh nghiệm làm gì? Còn khiến tôi suýt mất ๓.ạ.ภ .ﻮ vì mấy trò ghen tuông vớ vẩn nữa chứ?
Khôi Nguyên cốc nhẹ trán cô:
– Để chữa ngốc cho em!
Khả Hân trừng mắt:
– Chữa ngốc bằng cách để cái cô thư kí của anh dìm tôi xuống hồ bơi suýt ૮.ɦ.ế.ƭ hả?
Khôi Nguyên chợt nâng cằm Khả Hân lên:
– Không phải, bằng cách này!

Rồi anh cúi xuống phủ môi mình lên môi cô. Bờ môi mỏng ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ, thăm dò rồi chiếc lưỡi phong tình khẽ tách nhẹ môi cô, cuốn theo chiếc lưỡi nhỏ xinh của Khả Hân, đưa đẩy cùng cô trong khoang miệng Khả Hân khiến đầu óc cô cũng lâng lâng mụ mị theo. Một cảm giác gì đó Khả Hân không thể gọi thành tên cứ cuốn cô đi. Khả Hân vô thức choàng tay qua cổ Khôi Nguyên rồi đáp lại nụ hôn nồng nàn ấy. Hai người cứ hôn nhau đến quên Trời quên đất. Một lúc sau, Khả Hân lại là người vội vã đẩy Khôi Nguyên ra:
– Anh này…đang ở Ьệпh viện đấy!
Nhìn ๒.ờ ๓.ô.เ sưng mọng của Khả Hân, Khôi Nguyên thơm nhẹ lên đó rồi ôm ấy cô nói khẽ:
– Khả Hân…xin lỗi em…vì tất cả…Từ nay, tôi sẽ không để em phải chịu bất kì một uất ức nào nữa, chịu không?
Trong vòm ռ.ɠ-ự.ɕ ấm áp đó, Khả Hân lại lặng lẽ gật đầu như một cái máy. Chính bản thân cô cũng không hiểu nổi vì sao mình lại cứ để mãi tay mình trong tay anh, để anh chạm vào người mình mà không từ chối, không bài xích.
Một lúc sau, Khả Hân mới giật mình nhớ ra:
– Chết rồi, điện thoại tôi bị rơi xuống hồ bơi, thế nào Gia Linh cũng nghĩ hôm nay mọi người trở về, chưa thấy tôi, không gọi được, cả nhà sẽ lo lắng mà đi tìm loạn lên mất!
Khôi Nguyên nhẹ vuốt mái tóc cô:
– Không sao cả, tôi nói Hải Minh mua điện thoại mới cho em rồi, khi trời sáng, cậu ấy sẽ đi làm lại sim cũ để em gọi về nhà.
Khả Hân xua tay:
– Không cần mua đâu ạ, cứ cho tôi mượn điện thoại gọi sẽ về chuyến bay sau là được. Vì Gia Linh nghĩ tôi bay chuyến sớm nhất, mà giờ này chắc chuyến ấy đã cất cάпh rồi.

Khôi Nguyên nhìn Khả Hân đầy âu yếm:
– Nhưng tôi và em chưa về Hà Nội hôm nay!
Khả Hân ngạc nhiên:
– Ơ, hôm nay chúng ta chưa về sao?
Khôi Nguyên tỉnh bơ:
– Chưa!
Khả Hân há hốc miệng:
– Anh chả bảo xong việc thì về còn gì?
Khôi Nguyên tủm tỉm:
– Tôi với em đã xong việc đâu!
Khả Hân chau mày:
– Hả? Tôi với anh đi đâu nữa mà chưa xong?

Khôi Nguyên cười cong khóe môi:
– Đi trốn!
Trong khi Khả Hân mắt chữ O miệng chữ A chưa hiểu chuyện gì thì Khôi Nguyên nói giọng trách móc:
– Mà em lạ thật đấy! Tôi thấy em bảo thích đọc truyện chị An Yên gì gì đó mà chả học được tẹo nào từ truyện cô ấy cả!
Khả Hân lại kinh ngạc tột độ:
– Hả? Anh bảo sao?
Khôi Nguyên giảng giải:
– Tôi thấy trong truyện của chị An Yên, người ta xưng ” em ” cơ, ai như Khả Hân của tôi cứ ” tôi” , “tôi”, em giống cái cô Lệ Thủy trong truyện gì của chị An Yên ấy nhỉ?

Khôi Nguyên vừa nói vừa gõ gõ vào đầu mình như để cố nhớ ra, còn Khả Hân thì cười rõ tươi:
– Anh cũng đọc truyện của chị ấy đúng không? Nhân vật Lệ Thủy trong truyện ” Ba lần lỡ nhịp”. Anh cũng mê truyện của chị An Yên còn gì! Xí, tôi biết ngay mà, vậy mà có vị Tổng giám đốc chê tôi vớ vẩn cơ đấy! Tôi đã bảo là…
Khôi Nguyên cắt ngang:
– Tôi gì mà tôi, có ai như em không?
Khả Hân giải thích:
– Hứ, người ta là yêu nhau cơ Tổng giám đốc kính mến ạ, tôi với anh đã yêu nhau đâu? Ai cho anh gọi tôi là Khả Hân của anh hả?
Khôi Nguyên kéo nhẹ cô vào lòng mình:
– Tôi yêu em là đủ! Tôi sẽ chờ ngày em nói yêu tôi!
Khả Hân cứ mặc sức tận hưởng sự ấm áp ấy cho đến khi nghe tiếng gõ cửa vang lên, cô giật mình đẩy Khôi Nguyên ra.
Khôi Nguyên lên tiếng:
– Vào đi Hải Minh!

Khả Hân ngạc nhiên:
– Ơ, anh ρhâп biệt được cả tiếng gõ cửa sao?
Khôi Nguyên mỉm cười cầm tay cô. Khả Hân chưa kịp rút tay về thì cάпh cửa bật mở. Hải Minh bước vào với chiếc túi đựng điện thoại tгêภ tay và thu vào tầm mắt hình ảnh tay trong tay của đôi nam nữ đang ngồi tгêภ giường Ьệпh. Điều kì lạ là anh ta chả lấy làm ngạc nhiên tẹo nào khi nhìn thấy cảnh trước mắt mà còn tỏ ra thú vị nữa.
Khả Hân bối rối thu tay về. Hải Minh tiến lại cười tươi:
– Khả Hân, em thế nào rồi? Em nhìn xem, Khôi Nguyên nó lo cho em đến nỗi bạc mất mấy sợi tóc đấy!
Khả Hân đỏ bừng mặt cúi đầu:
– Em đỡ rồi ạ! Cảm ơn anh Hải Minh!
Hải Minh đưa túi đựng điện thoại cho Khả Hân:
– Điện thoại mới của em đây! Anh làm lại sim cho em rồi đấy. Đây là đời mới nhất của Iphone, nếu em dùng chưa quen, cứ bảo cái gã Tổng giám đốc si tình hướng dẫn cho nhé! Thôi, hai người cứ thong thả dành vài ngày thư giãn đi, anh có việc phải thu xếp nên về trước đây!
Khả Hân ngơ ngác:
– Ơ, sao anh mua cái đắt tiền thế này ạ? Lương em đâu đủ mà trả anh?

Hải Minh mỉm cười liếc nhìn Khôi Nguyên:
– Em cứ đối tốt với nó giúp anh là được, có phải tiền anh đâu mà em trả anh! Em cứ xem như trúng xổ số đi nhé!
Khả Hân lắc đầu:
– Không đâu ạ! Em ngại lắm. Điện thoại em dùng chỉ là loại bình thường thôi. À, mà anh để về luôn đi, em khỏe rồi mà. Em còn con nhỏ, còn công việc ở công ty nữa. Anh ơi, cái chị Thảo My…
Hải Minh cười:
– Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đã. Em thấy khỏe nhưng sếp nói em chưa khỏe nghĩa là chưa khỏe, em rõ chưa? Anh có cách nói với Gia Linh và gia đình em, cu Bo cũng lớn rồi mà! Còn Thảo My, cô ấy lên chuyến bay đầu tiên sáng nay rồi, em yên tâm tĩnh dưỡng đi nha! Anh giao thằng bạn chí cốt của anh cho em, em muốn xử lý nó kiểu gì cũng được.
Khả Hân ngơ ngác:
– Ơ…
Hải Minh chen ngang lời cô:
– Thế nhé! Anh hoàn thành nhiệm vụ nhé! Hai người đi chơi vui vẻ nha! Anh ra sân bay kẻo muộn!
Khôi Nguyên cười:
– Để tôi đưa cậu ra sân bay!
Hải Minh nháy mắt:

– Thôi, tôi đi taxi cho lành, kẻo có kẻ lật đật trở về với người thương làm tôi tổn thọ mất! Thủ tục xuất viện xong rồi nhé!

Nói xong, anh chàng trợ lý cười vang và chuồn nhanh ra khỏi phòng.

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất