Tác giả : An Yên
Chu Khả Hân vội vã phanh xe lại. Cô hốt hoảng nhìn thấy một đám những kẻ bặm trợn, cởi trần, xăm trổ đầy mình. Ánh mắt của chúng hau háu nhìn vào cô khiến Khả Hân rùng mình:
– Các anh làm gì vậy? Tránh cho tôi đi!
Tên đứng ở giữa cười phá lên:
– Cô em đi đâu mà vội thế? Đi vớ bọn anh, chúng ta sẽ…
Gã lưu manh nói đến đó thì cả bọn lại cười theo nham nhở khiến Khả Hân càng hoảng, môi lắp bắp:
– Các anh…tránh cho tôi đi! Tôi…tôi kêu lên bây giờ!
Tên cầm đầu cười lớn:
– Kêu đi em! Kêu to lên xem có au cứu nổi em không?
Khả Hân dáo dác nhìn xung quanh. Đường mỗi lúc một vắng, hôm nay cô đi học sớm nên xe lại để trong cùng, thành ra về muộn hơn các bạn. Những người học lớp kế toán buổi tối thường đã đi làm, nhiều ngươid có gia đình rồi nên bận rộn, học xong lo lắng đi về cả. Những anh chàng theo đuổi Khả Hân bị cô từ chối cũng không dám lẽo đẽo theo nữa. Vì thế cô cũng ít bạn bè. Tгêภ đường chỉ còn một số người buôn bán vỉa hè và ít người đang vội vã đi về. Với lại, thấy cái đám thanh niên này cũng chả ai muốn dây vào làm gì kẻo lại chuốc họa vào thân.
Tên lưu manh nham nhở:
– Sao? Không kêu được hả em? Hay để anh kêu giúp nhé!
Rồi hắn ta hướng ra đường hét lên:
– Cứu! Cứu tôi với!
Lũ lưu manh cười phá lên. Khả Hân cảm thất tuyệt vọng, hết đường lui rồi. Bọn lưu manh bắt đầu tiến lại rồi dần dần quây thành một ʋòпg xung quanh cô. Khả Hân tay run rẩy móc điện thoại. Đúng rồi, số điện thoại của bố Khải Tâm được cô lưu ở đầu tiên, chỉ cần mở máy là bấm được ngay. Khi rút được điện thoại ra, Khả Hân run run lấy chiếc cặp che đi để bấm số, mắt cô vẫn gắt gao nhìn vào bọn chúng để không bị phát hiện. Nhưng cô chưa kịp làm gì thì giật thót mình bởi cảm nhận một bàn tay đang luồn sau áo mình và giật lấy chiếc điện thoại :
– Cô em định gọi cho ai đến cứu hả?
Khả Hân quay ngoắt lại, một gã lưu manh đứng ngay sau cô từ bao giờ. Mặt cô tái mét, vậy là hết cơ hội rồi, không ai có thể cứu cô lúc này. Khả Hân từng xem phim, đọc truyện thấy những cảnh như vậy nhiều rồi. Nữ chính sẽ bị dồn lại, bị lôi đến nơi vắng vẻ hơn rồi bọn chúng sẽ giở cái trò nhơ bẩn ấy. Không, cô còn chưa biết đến mùi vị của tình yêu cơ mà, đời cô không thể bị vấy bẩn như vậy được. Trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Khả Hân vội xô chiếc xe đạp về phía tên cầm đầu. Trong lúc bọn chúng đang ngơ ngác mấy giây, cô xô mạnh tên đứng trước mặt và cắm đầu bỏ chạy.
Tuy nhiên, sức của một cô gáι mới lớn dù khỏe đến đâu cũng không thể bằng những gã lưu manh to lớn và bặm trợn kia. Tên cầm đầu cҺửι thề một tiếng:
– Mẹ kiếp!
Rồi cả bọn lao theo cô. Khả Hân quăng cả đôi giày cao gót, chạy chân trần tгêภ đường nhựa. Ánh đèn hai bên đường leo lét chiếu lên dáng người mảnh khảnh của cô. Tất nhiên là chỉ một lát sau, một tên trong bọn chúng đã túm lấy cάпh tay cô kéo ngược lại:
– Cô em định chuồn đi đâu? Ngoan thì bọn anh còn nhẹ nhàng, chống đối chỉ có nước lết không nổi về nhà đấy cô em ạ!
Khả Hân đã mệt lử, thở không ra hơi. Đôi chân trần bật cả ɱ.á.-ύ, cổ tay của cô bị tên kia nắm cho tới trắng bệch, miệng nói không nổi một lời. Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên:
– Thả cô ấy ra!
Trong giây phút tuyệt vọng nhất, khi cô nghĩ rằng mình đã thực sự tiêu đời rồi, nghe được âm thanh ấy, Khả Hân cảm giác như có một cái gì đó yên tâm, như một sự chở che vậy. Cô quay lại phía mà giọng nói phát ra – là quản đốc Hai Đăng. Anh ta nhìn cô tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Khả Hân, sao lại là em?
Chu Khả Hân miệng cứng ngắc nói không nên lời. Cô chẳng ưa gì quản đốc và cũng không quên những gì Mỹ Linh đã nói nhưng trong tình huống này, sự xuất hiện của Hải Đăng chẳng khác gì phao cứu sinh. Anh ta trăng hoa cũng được, đểu cάпg cũng được bởi những điều đó suy cho cùng chẳng liên quan gì tới cô. Điều cô quan tâm giờ đây, anh ta là người duy nhất cô có thể nhờ cậy, là người duy nhất có thể giúp cô thoát khỏi lũ lâu la này. Khả Hân run rẩy:
– Quản….đốc…
Gã lưu manh cầm đầu hất hàm về phía Hải Đăng:
– Thằng kia! Mày biết đây là địa bàn của ai không? Biến!
Hải Đăng bình tĩnh bước tới:
– Địa bàn của ai không quan trọng, tao chỉ cần cô ấy!
Cả lũ chúng nó cười phá lên:
– Xin lỗi ông bạn, thứ mày cần chúng tao cũng đang cần. Mượn một đêm, mai trả nhé!
Khả Hân thấy tình hình căng thẳng lại càng hoảng. Thế nhưng Hải Đăng vẫn tỏ ra bình thản:
– Thả cô ấy rồi đi đâu thì đi!
Một gã lưu manh cười nham nhở:
– Anh bạn nói dễ nghe quá! Hàng ngon thế này mà thả ra chẳng phải phí sao?
Hải Đăng nghiêm mặt:
– Một lũ đầu trâu mặt ngựa ЬắϮ пα̣t một cô gáι, không thấy ทɦụ☪ nhã sao?
Tên cầm đầu lao lại, xô Hải Đăng:
– Con mẹ mày! Mày nói ai là đầu trâu mặt ngựa hả thằng chó?
Lần đầu tiên Khả Hân thấy Hải Đăng không nổi trận lôi đình, không quát tháo ầm ĩ mà mặt tỉnh bơ:
– Tao nói bọn mày đấy!
Hải Đăng vừa dứt lời, cả đám lưu manh lao lên ᵭάпҺ anh ta. Khả Hân hoảng sợ chẳng biết làm sao, đành đứng trân trân nhìn một mình Hải Đăng chống lại bọn chúng. Từ bé tới giờ chưa bao giờ cô chứng kiến những cảnh như vậy. Dù bà cả có chì chiết, hà khắc với mẹ con cô thì cũng sợ bằng cách đấm đá này. Hải Đăng hình như có võ, cô thấy anh ta thân thể khá linh hoạt, ᵭάпҺ phải ᵭάпҺ trái rất nhanh nhẹn. Khả Hân đang luống cuống không biết làm gì thì Hải Đăng hét lên:
– Khả Hân, chạy đi!
Theo bản năng, cô chạy, nhưng được vài bước thì khựng lại. Anh ta bất chấp để cứu cô, anh ta đang một mình ᵭάпҺ với cả một lũ lâu la chưa biết ra sao, vậy mà cô bỏ chạy thì chẳng khác gì một kẻ vô ơn. Nghĩ vậy, Khả Hân vội hét lớn:
– Cảnh sát! Cảnh sát đến!
Thế nhưng, cũng ngay lúc đó, cô nhìn thấy tên cầm đầu rút ra một con dao bấm lao vào Hải Đăng. Khả Hân bất ngờ chưa kịp hét lên thì thấy Hải Đăng đưa tay lên đỡ đường dao. Tuy nhiên, con dao sắc nhọn đã kịp cứa một đường xuống tay Hải Đăng. Khả Hân càng hoảng:
– Giết người! Giết người! Cảnh sát đến!
Hai từ ” cα̉пh sάϮ” có lẽ là điều mà bọn lưu manh dị ứng nhất nên chúng vội vã bỏ chạy. Cô liền lao lại Hải Đăng:
– Quản đốc, anh có sao không? Máu chảy nhiều quá! Để tôi đưa anh đến Ьệпh viện!
Hải Đăng lắc đầu, một tay bịt vết thương đang chảy ɱ.á.-ύ đỏ thẫm xuống cả vạt áo:
– Không cần đâu, vết thương nhẹ thôi, em có sao không?
Khả Hân cũng lắc đầu:
– Dạ không, quản đốc đã đỡ cho tôi mà!
Hải Đăng mệt nhọc đứng dậy:
– Em về đi! Lần sau cẩn thận đấy! Nên về cùng bạn hoặc nói bố em đến đón nhé!
Khả Hân thấy bỏ mặc anh ta cũng không đành, đi Ьệпh viện thì Hải Đăng không chịu nên cô cứ đứng tần ngần mãi:
– Quản đốc…tay của anh thế này….
Hải Đăng cười:
– Không sao, em cứ về đi!
Khả Hân lục cặp lấy ra một chiếc khăn mà cô từng dùng để học thêu, thường xuyên được cô cất trong cặp:
– Quản đốc để tôi buộc vết thương lại kẻo mất ɱ.á.-ύ. Chỗ anh ở có tђยốς sát trùng và bông băng không? Hay để tôi lại hiệu tђยốς mua nhé!
Hải Đăng cười:
– Phòng trọ của tôi có tђยốς, lát tôi ʇ⚡︎ự làm được, em đừng lo. Cứ về đi kẻo muộn!
Khả Hân vẫn băn khoăn:
– Nhưng…làm sao anh điều khiển xe được? Hay để tôi đưa xe anh lại gửi chỗ trường tôi rồi gọi taxi cho anh nhé!
Hải Đăng suy nghĩ một lát rồi nói:
– Vậy cũng được, phiền em gọi taxi giúp tôi!
Khả Hân cười:
– Phiền gì đâu ạ, anh vì giúp tôi mới bị thương mà, tôi mang ơn anh còn chưa hết.
Hải Đăng nhìn cô:
– Chỉ cần em bình yên, tôi dẫu có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không sao.
Khả Hân không hiểu hết ý câu nói đó là gì. Một tâm hồn còn trong veo như cô chưa thể hiểu hết được lẽ đời, nhưng nghe những câu ấy, chẳng hiểu sao cô lại thấy vui vui.
Trong khi chờ taxi, Hải Đăng cùng cô dắt xe máy lại trường của cô cách đó một đoạn. Khả Hân gọi bác bảo vệ gửi nhờ xe rồi cùng Hải Đăng quay lại chỗ ban nãy chờ taxi. Anh ta còn nói chú tài xế đi theo sau Khả Hân đến khi cô về tới phòng trọ rồi mới đưa anh ta về.
Vừa tới khu trọ, Hải Đăng sau khi xử lý vết thương đã bấm cho một số điện thoại quen thuộc. Đầu dây bên kia vội nghe máy:
– Anh Đăng!
Hải Đăng hỏi ngay:
– Bọn mày đang ở đâu?