Phu nhân quyền thế – Chương 6

Vũ Linh 315

Tác Giả : Hạ Long

Tự nhiên hôm nay lại được Quân rủ đi bộ thì An vui lắm, cơ hội tiến gần anh thêm bước nữa lại có dịp phát triển.

– Đi bộ cho tiêu cơm ạ?

– Ừ. Mà tại đi một mình nên ngại. Đi cùng không?

– Vừa nãy em ăn nhiều, cũng đang tính làm gì cho dễ chịu!

– Vậy đi thôi!

Vừa mới quyết tâm muốn giảm cân ấy vậy mà khi đi qua hàng sữa chua An lại chẹp miệng. Lại lấy lí do là no cơm không ăn được chứ mấy món ăn vặt này cô vẫn có thể chiến ᵭấu. Thật sự là không cưỡng nổi.

Dương Hồng Quân cũng nhận ra vẻ thèm muốn của Bảo An trước món sữa chua nổi tiếng lề đường thì dừng lại muốn trêu chọc.

– Mới đi được một lúc mà tiêu hao hết calo rồi à?

– Ờ… Em thấy bụng hình như đã dễ chịu nhiều.

– Muốn ăn rồi chứ gì?

– Hay là mình gọi mỗi đứa một cốc được không?

– Vậy vào kia ngồi đi!

Dương Hồng Quân không thích mấy món ăn vặt này nên chỉ gọi cho một mình Bảo An nhưng nhìn ra ánh mắt thèm muốn của cô với món sữa chua nên đã gọi luôn một phần lớn thì An thắc mắc.

– Anh không ăn ạ?

– Em ăn luôn phần của anh đi!

– Ăn thế này em béo ૮.ɦ.ế.ƭ. Hay mình cùng ăn chung?

– Tinh thần lung lay từ nãy rồi còn lo béo!

– Đâu có. Là em thấy mọi người ăn đông vui nên cũng muốn thử xem thế nào ấy mà!

– Vậy sao?

– Vâng.

Bảo An cứ thản nhiên nói mà không để ý người đối diện cầm điện thoại vừa xem vừa cười tủm. Đến khi đồ ăn được mang ra cô lại tỏ vẻ ái ngại thì Quân vô tư động viên:

– Không sợ béo. Cứ ăn thoải mái đi!

– Anh lừa em!

– Ăn uống điều độ, tập luyện điều độ thì không sợ béo mà ngược lại ăn uống thất thường, hay nhịn đói xong ăn liền tù tì mới nhanh tăng cân và có khi còn ảnh hưởng tới hệ tiêu hóa đấy!

– Anh là giảng viên tâm lý mà em lại tưởng anh là chuyên gia dinh dưỡng!

– Điều đơn giản này ai cũng biết cô ạ!

– Anh nói thế há chẳng phải em là cô gáι ngốc à?

– Là em ʇ⚡︎ự nói mình!

– Ơ…

Nhưng nói thì nói vậy chứ An cũng không bỏ qua món ăn vặt ngon như này. Một phần lớn thế mà An cũng ᵭάпҺ bay trong ʋòпg mấy nốt nhạc khiến Quân có hơi bất ngờ, tuy nhiên sau đó anh vẫn ân cần hỏi cô có muốn ăn thêm không.

– Ăn nữa không?

– Anh tưởng em là heo à?

– Đâu có nhưng cũng gần giống rồi!

– Quá đáng thật!

– Không nghĩ em lại có thể ăn nhiều tới thế!

– Tiếc tiền à?

– Tiền thì không tiếc nhưng lại mất công đi thêm mấy ʋòпg quanh khu này nữa mới được về nhà ngủ.

– Vậy anh về trước đi! Một mình em đi cho tiêu hóa thức ăn được rồi!

– Không sợ đêm hôm bị ЬắϮ пα̣t à?

Nghe Quân hỏi câu này An làm như bí mật ghé tai anh nói nhỏ:

– Sợ gì! Em có võ phòng thân đấy!

– Võ dọa trẻ con hả?

– Anh đừng có khinh thường phụ nữ thế chứ! Cứ vào việc xem, chưa biết ai hơn ai đâu nha!

– Vậy sao?

Quân làm như không tin tưởng An, anh hỏi xong liền cứ thế bước đi về phía trước thì An vội lẽo đẽo chạy theo sau.

– Nè… Thái độ này là không tin em chứ gì?

– Mấy cô công chúa các em thì đều giống nhau mà!

– Em không phải công chúa!

– Vậy là tiểu thư nhỉ?

Sự thật thì cô đúng là tiểu thư con nhà giàu đấy nhưng có bao giờ cô tỏ vẻ đó đâu, càng không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt anh. Chỉ là đôi khi cái sự kiêu ngạo của cô với một số ᵭốι Ϯượпg khác vẫn còn hiển diện rõ là vì cô không thích hoặc số ít người đấy khiến cô không vui.

– Sao ʇ⚡︎ự nhiên im lặng vậy? Giận à?

– Không…

– Không mà mặt bí xị ra thế kia?

– Em hai mấy tuổi rồi có phải trẻ con đâu mà giận với dỗi!

– Vậy mà anh cứ tưởng em mới lên ba đấy!

Đúng kiểu giảng viên tâm lý có khác, chỉ giỏi khiến tâm lý người ta bất ổn thôi, bị nói giống đứa trẻ lên ba mà ấm ức lắm nhưng An không dễ gì mắc kế của Quân. Cô chọn im lặng rồi đi thẳng về nhà thì lúc sau anh lại có ý trêu cô.

– Không đi cho tiêu hao năng lượng nữa à?

– Em không có mục tiêu giảm cân!

– Hóa ra tổng tài cao cao tại thượng cũng chỉ nói cho vui thôi nhỉ? Vậy mà hồi tối tưởng quyết tâm lắm?

– Đừng có xỏ xiên em! Không ăn thua đâu!

– Tinh thần cứng như thép được bao lâu?

– Yên tâm! Về lập trường quan điểm em vẫn là số một đấy!

– Nói trong hướng kinh doanh thì có lẽ đúng còn ở môi trường này em hoàn toàn thất bại cô gáι ạ!

Ngày mới đầu về sống chung thì kiệm lời, không thèm nói vậy mà ở với nhau một thời gian cũng phơi bày ra thói bóng gió ý tứ lắm, đúng là kiểu học nhiều thì văn vẻ cũng nhiều…Bảo An hậm hực đi vào trước nhưng rồi cũng không chịu thua người chồng hờ như Quân, nói không lại bằng miệng thì cô sẽ dở chiêu tгêภ giường. Cô chọn phương án mà Quân không dễ đề phòng… Rồi anh sẽ biết tay cô…

Bảo An giữ thói quen ℓêп gιườпg đi ngủ trước còn Quân mãi muộn mới vào nằm cùng. Vẫn chia cách ở giữa là cái chăn dày và to nhưng đêm nay An vờ ngủ rồi lại tìm cớ đạp nó xuống đất. Tiếp theo là hành động mơ màng đi tìm cái để ôm thì vơ luôn vào người bên cạnh, hơi ấm vừa phải, mùi thơm nhẹ nhàng nhưng không kém phần hấp dẫn… Tất cả đều vừa phải khiến cho An cảm giác vừa an toàn, vừa dễ chịu không muốn từ bỏ…

Mới đầu chỉ là vắt một cái tay sang eo của Quân nhưng chỉ ít giây sau thì cả cái chân cũng được gác lên người anh và sau nữa là cả người cô dán chặt lại. Trông cái dáng ngủ chẳng giống ai nhưng đối phương lại chỉ biết im lặng chịu trận mà không thể phản kháng. Dương Hồng Quân cảm giác thở cũng khó khăn ấy vậy mà không nỡ hất người đang ôm chặt lấy mình.

Trước đó, mọi sự tiếp xúc của người khác đều khiến anh đề phòng, nhất là phái nữ, nhưng không hiểu sao đối với An thì anh lại có ngoại lệ. Thời gian đầu là Quân cố tình gây dựng bức tường thành với cô nhưng sau cũng chính anh từ từ gỡ bỏ nó mà bản thân không hề biết…

Gần như một đêm thức trắng vì sự phiền toái của An trong cơn mơ ngủ nhưng Quân không hề giận dữ mà sáng hôm sau vẫn tỏ vẻ bình thường, vẫn chở cô đến công ty rồi sau đó mới tới giảng đường.

Hai người đang dần hòa hợp về mặt tình thân, cư xử vui vẻ, thoải mái với nhau hơn thì bất ngờ xuất hiện một người mới làm cho bầu không khí lại trở về trạng thái kiệm lời như ngày ban đầu.

***

Tuấn Hải là đối tác mới của công ty cũng là đàn anh của Bảo An thời sinh viên. Lâu ngày hai người mới gặp lại thật sự có nhiều chuyện để nói nên ngay sau khi bàn công việc xong thì cả hai tiếp tục cùng đi ăn tối.

Thật trùng hợp là tối nay Quân cũng có hẹn với khoa của mình liên hoan tại nhà hàng Hương Sen. Vừa bước vào anh nhìn thấy Bảo An đang nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông trẻ thì bước chân chợt dừng lại.

Bình thường An vẫn đi tiếp khách nhưng theo cạnh cô luôn có ít nhất vài người nhưng nay trợ lý không, bạn thân Nghĩa cũng vắng mặt thì có chút hoài nghi. Quân vẫn đứng chôn chân nhìn về hướng bàn phía trước thì một đồng nghiệp của anh tiến lại vỗ vai.

– Anh Quân? Anh Quân?

– À… Ừ…

– Làm gì mà anh mặt nghệt ra vậy?

– Không… Không có gì.

– Qua kia ngồi đi ạ!

– Được! Cậu đi trước đi!

Quân nhìn qua chỗ Bảo An lần nữa rồi mới đi về bàn của khoa mình ngồi, nhưng không hiểu sao từ lúc ấy tâm trạng anh không được thoải mái cho lắm và chốc chốc lại đưa ánh mắt liếc qua chỗ cô vợ hờ xem tình hình thế nào thì vẫn chỉ thấy có hình ảnh vui vẻ. Nhìn nụ cười thoải mái, vô tư của Bảo An dành cho người đàn ông đối diện, thực sự không thể nói đó là đối tác bình thường được…

– Anh Quân! Hôm nay sao thế? Đồ ăn không hợp khẩu bị à?

– Đâu có!

– Vậy sao anh không ăn gì mà cứ uống vậy? Ăn chút đi không nhanh say đấy!

Một đồng nghiệp nhanh nhẹn gắp miếng thức ăn vào bát Quân nhưng anh chỉ cảm ơn rồi lại cầm ly ɾượu lên uống cạn. Thấy vậy người đồng nghiệp lại tốt bụng nhắc nhở:

– Anh ăn đi chứ uống hoài là say đó!

Phải nhắc tới lần thứ hai thì Quân mới miễn cưỡng đưa lên miệng, mọi người ăn ai cũng khen ngon nhưng với Quân lúc này lại chẳng có dư vị gì. Nhóm của Quân vào sau nhưng lại rời nhà hàng đi trước, còn An vẫn ngồi đó cười nói vui vẻ với người đàn ông lạ kia.

Khoa của Quân tiếp tục đi tăng hai nhưng anh từ chối và về nhà ngay sau đó thì khoảng nửa tiếng sau Bảo An cũng về tới. Dương Hồng Quân đang đứng hút tђยốς ở ngoài sân, thấy có ánh đèn xe ô tô đang từ từ chiếu vào cάпh cổng thì đoán Bảo An đã về. Đúng là cô vợ hờ đã về thật và còn được người ta ga lăng mở cửa xe đỡ xuống.

Bảo An vẫy tay tạm biệt Tuấn Hải rồi mở cổng vào trong thì phát hiện Quân đang đứng ở sân hút tђยốς. Từ hôm kết hôn với anh đến nay, có lẽ đây là lần đầu tiên thấy anh hút tђยốς nên An rất lấy làm ngạc nhiên.

– Anh! Anh có chuyện gì à?

– Chuyện gì?

– Sao hôm nay lại hút tђยốς?

– Thế cứ hút tђยốς là có chuyện sao?

– Không hẳn nhưng em thấy lạ thì hỏi.

– Không có gì. Tự nhiên thích thì hút thôi!

Dương Hồng Quân trả lời lạnh nhạt rồi dụi điếu tђยốς còn một ít vứt vào thùng rác sau đó đi vào trong nhà. Bảo An thấy hành động này thì vội kéo anh lại hỏi:

– Anh uống ɾượu à?

– Ừ.

– Ở nhà có một mình mà uống chi nhiều vậy?

– Không ở nhà!

– Vậy anh đi với ai sao?

– Em đi với ai tôi có hỏi không?

Câu trả lời cùng ánh mắt không mấy vui của Dương Hồng Quân khiến tay Bảo An từ từ rời khỏi người anh. Cô chỉ đơn giản muốn quan tâm chứ đâu có ý hoạnh họe như một bà vợ khó tính thích kiểm soát chồng đâu. Cô vẫn nhớ lời giao hẹn là không được đi quá sâu vào chuyện riêng tư của nhau và cô rất tôn trọng điều đó, nhưng cớ sao chỉ là sự quan tâm đơn thuần lại khiến anh khó chịu ra mặt như vậy? Tại sao???

Bảo An buồn rầu đứng ở ngoài một lúc rồi mới đi vào trong phòng, mọi lần là cô hay ℓêп gιườпg ngủ trước nhưng hôm nay đến lượt Dương Hồng Quân đi ngủ sớm thì đúng là lạ thật. Có điều với tình huống khi nãy thì cô không dám lên tiếng hỏi thăm nữa.

Làm vệ sinh cá nhân xong Bảo An lặng lẽ đi lại nửa giường phía trong nằm xuống, hôm nay không có mấy câu chuyện vui nói với nhau trước khi ngủ mà chỉ là không gian im lặng cùng tiếng thở dài của đối phương…

Cái chăn to tướng vẫn nằm chềnh ềnh giữa giường ngăn cách hai người và nó vẫn được nằm nguyên vẹn như vậy cho đến mấy hôm sau cũng không có chút xê ᴅịcҺ.

Ba hôm rồi chẳng ai nói chuyện với ai, An cũng không nhờ Quân chở mình tới công ty nữa mà bắt taxi đi làm. Hà Vi là người phát hiện ra việc mỗi người đi một giờ khác nhau thì nói ngay với ông Kha.

– Ba ơi! Hình như anh chị giận nhau! Sáng nay con thấy chị An đi sớm nhưng là bắt taxi đi làm ba ạ!

– Ba cũng thấy vậy! Mấy bữa nay ngồi ăn cơm mà hai đứa không vui vẻ như bình thường, ít nói đi hẳn.

– Thế thì đúng là hai anh chị giận nhau thật rồi! Giờ phải làm sao hả ba?

– Con cứ đi học đi! Ba đã có cách!

– Vâng. Có gì cần con giúp ba cứ gọi con ạ!

– Ừ.

Buổi chiều Quân và An đang làm việc thì nhận được tin báo của Hà Vi rằng ông Kha bị mệt, thế là cả hai tức tốc đi về nhà ngay sau đó. Bảo An lo lắng muốn đưa ông Kha đi viện khám nhưng ông lại từ chối.

– Ba chỉ thấy khó chịu trong người chút thôi mà con bé Vi nó lại gọi cả hai đứa về nhà thế này! Nhỡ hết việc của các con.

– Ba đừng trách em! Là Vi lo lắng thôi. Mà ba thấy trong người sao rồi ạ?

– Nãy ba có uống tђยốς nên giờ cũng đỡ rồi! Mấy đứa đừng lo!

Quân biết thân thể ba mình không được khỏe nên rất sốt ruột, nhất nhất đòi đưa ông đi viện luôn nhưng ông Kha lần nữa từ chối.

– Bệnh tuổi già thôi, ba uống tђยốς vào thấy khá lên rồi!

– Sức khỏe ba vốn không tốt, vẫn nên đến Ьệпh viện để người ta theo dõi cho yên tâm!

– Bệnh tuổi già muốn nhanh khỏe thì cứ sinh cho ba mấy đứa cháu là khỏe thôi. Sáng nay sang nhà ông Bảy mà thèm quá! Thằng Phát nó lấy vợ cùng tháng với con mà vợ nó đã có bầu rồi đấy, thấy bảo sinh đôi.

Hà Vi nghe ông Kha khoe nhà hàng xóm có tin vui thì cũng xen vào.

– Hình như chị vợ anh Phát có bầu trước đó rồi ba ạ!

– Có trước cũng tốt. Ba thích đông con cháu càng vui!

– Được rồi! Ba cứ mau khỏe là anh chị con cũng sinh cho ba mấy đứa cháu liền. Phải không anh chị?

Cả An và Quân bị Hà Vi réo tên bất ngờ thì ái ngại nhìn nhau. An đỏ mặt còn Quân mãi mới thốt ra được mấy lời.

– Chúng con đang kế hoạch nhưng ba yên tâm, chúng con hứa sẽ mau chóng có thôi ạ!

– Ơ… Hay… Anh chị cũng nhiều tuổi rồi mà còn định kế hoạch gì nữa. Cứ để ʇ⚡︎ự nhiên đi chứ!

Hà Vi nghe Quân giải thích với ông Kha liền nhanh miệng nói luôn thì bị Quân trừng mắt, quát nhẹ:

– Em thì biết cái gì!

– Vâng! Em không biết gì. Còn anh biết mà không nỡ đáp ứng nguyện vọng tuổi già của ba. Anh xem ba có tuổi rồi, anh định kế hoạch đến khi nào?

Ông Kha cũng phối hợp với con gáι, làm ra vẻ mặt rầu rĩ, thở dài nằm quay lưng vào tường không nói với Quân nữa. Trước tình huống này anh thật sự không biết làm thế nào thì bất ngờ An ngồi xuống cạnh giường ông an ủi.

– Ba cứ chuẩn bị sức khỏe trước đã rồi tính chuyện bế cháu được không ạ?

– …!!!

– Ba…Ba ơi…

Bảo An nói mấy câu mà ông Kha vẫn cứ nằm quay lưng lại không lên tiếng trả lời thì cô đành phải dốc hết ruột gan, hứa liều.

– Thực ra là anh Quân lo cho sức khỏe của ba nên vợ chồng con mới tạm thời kế hoạch. Giờ chúng con chỉ cần ba khỏe mạnh thì ba muốn mấy đứa cháu cũng được.

Đúng là câu này có tác dụng thật, ông Kha ngay lập tức quay người hỏi lại con dâu ngoan của mình:

– Con… Con nói thật không?

– Vâng.

– Con nói là phải giữ lời đấy nhé!

– Vâng. Con hứa ạ!

– Thằng kia?

Ông Kha nhìn sang hỏi Quân thì anh cũng không dám nói không mà gật gù hứa đại giống như An.

– Vâng. Ba cứ khỏe mạnh thì con mới dám sinh cháu cho ba!

– Mày cứ đẻ nguyên một đội bóng ba mày cũng chăm được nhé!

– Đúng rồi đấy! Có con phụ một tay nữa. Ba nhỉ?

Hà Vi cười khúc khích nói vào với ông Kha thì Quân lừ mắt với em gáι lần nữa nhưng lúc này Hà Vi đâu có sợ mà còn diễn kịch tiếp.

– Thôi, ba nằm ngủ một chút đi! Mà tối nay ba muốn ăn gì để con nấu ạ? Ba phải chịu khó ăn nhiều mới có sức khỏe để sau còn bế cháu đấy!

– Ờ… Ờ… Mấy đứa nấu gì cũng được. Ba đương nhiên phải ăn nhiều để mau khỏe chứ. Mà nghe anh chị con hứa sinh cho ba mấy đứa cháu thì ba đã vui lắm rồi!

– Vâng. Vậy giờ ba ngủ đi. Lát nấu cơm xong con gọi ba ạ!

Thấy ông Kha có vẻ đỡ mệt mà muốn nằm nghỉ ngơi thì cả hai người đi ra ngoài, trở về phòng của hai vợ chồng, An thay sang bộ quần áo mặc nhà và muốn đi mua ít đồ tẩm bổ cho ông Kha thì Quân ngỏ ý muốn chở cô.

– Để anh chở em đi!

– Em ʇ⚡︎ự đi được!

– Em vẫn còn giận anh à?

– Không! Em có là gì đâu mà giận!

Thấy An với cái ví muốn đi ra khỏi phòng thì Quân vội giữ tay cô lại.

– Lần trước anh có nói gì không phải thì cho anh xin lỗi!

– Anh không cần xin lỗi em đâu. Người sai là em mà. Em đã quên lời giao ước của chúng ta. Nhưng anh yên tâm, từ nay em sẽ không phạm sai lầm đó nữa. Chúng ta hãy sống vui vẻ trong hai năm này nhé!

– Nếu em đã nói vậy thì để anh chở em đi!

– Được! Anh đã tình nguyện thì em không cản đâu.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất