Cuộc vui nào cũng phải đến hết hồi kết thúc, vợ chồng Quân, An tạm biệt vợ chồng Tuấn Trung và hẹn lần sau có dịp sẽ ghé thăm. Bích Ngân cũng xin phép về lại khách sạn đã đặt trước nghỉ ngơi để mai quay về Đà Nẵng. Quân biết vậy cũng không quá quan tâm sâu xa, chỉ hỏi Ngân ở khách sạn nào rồi tiện gọi giúp một xe taxi chở cô ta về. Bảo An cũng không quá nhỏ nhen với tình huống này bởi đó chỉ là sự giúp đỡ bình thường của bạn bè mà thôi. Cô vô tư cùng chồng chờ xe đến đón Ngân rồi sau đó hai vợ chồng mới lên xe taxi của mình.
Có điều không nhỏ nhen là chuyện gọi taxi còn vụ cất công làm bánh sinh nhật giữa trời mưa bão thì cô phải hỏi cho ra nhẽ. Thực ra cũng không hẳn là ghen tuông mà là cô có chút tò mò nữa. Cô muốn biết rốt cuộc thì chồng mình và Ngân thân thiết tới mức độ nào mà ngày đó anh lại có thể quan tâm cô ta tới vậy.
Đợi cả hai thay đồ xong, nằm yên vị tгêภ giường rồi thì An mới bâng quơ nói với anh.
– Kể ra chồng mình ngày trước cũng ga lăng đó chứ! Hẳn là ʇ⚡︎ự mình đi mua đồ rồi ʇ⚡︎ự mình làm bánh sinh nhật cho người ta cơ mà! Giữa trời mưa bão thế cũng cất công đi cho bằng được thì phải nói là quá sức mạnh tình yêu!
Quân đang ôm vợ rất tình cảm, chuẩn bị làm công tác sinh em bé mà bất ngờ nhận được mùi dấm chua từ vợ thì phì cười. Hóa ra từ lúc về tới giờ im lặng là vì ghen cái vụ sinh nhật từ hồi sinh viên của anh.
– Vợ anh đang ghen đấy à?
– Ừ! Ghen đấy! Từ ngày cưới đến giờ em có được hưởng quyền lợi gì đâu mà không ghen!
– Không được hưởng quyền lợi á?
– Chứ còn gì!
– Cho em tất cả của anh rồi mà vẫn đi ghen với vụ sinh nhật từ ngày nảo ngày nào sao?
Đã dặn lòng chỉ ghen ít thôi còn đâu là sự tò mò thế mà càng nói An càng lên cơn ghen tuông mới khổ. Vẫn biết là không nên ghen với quá khứ bởi mình không có mặt khi đó rồi, thế nhưng cô vẫn không thoát khỏi bản năng của con gáι…Và rồi lại làm mình làm mẩy với chồng…
– Em đang không vui!
– Thôi mà! Chuyện xưa cũ rồi! Thời bạn bè những chuyện đó là rất bình thường, huống chi ngày đó bọn anh chơi thân với nhau!
– Nhưng nghe chị ta kể em không thấy đơn giản vậy đâu!
– Không giận nữa! Quay qua đây anh ôm nào!
– Vẫn thấy tức sao sao á!
Nghe vợ nói câu này mà Quân nhịn cười không được. Lúc đi bàn hợp đồng với khách sao uy quyền thế, còn bây giờ lại như trẻ con lên ba. Thực lòng Quân không muốn nhắc lại quá khứ nữa nhưng vì không nỡ nhìn vợ giận hờn, ấm ức nên đã nói ra chuyện xưa cũ của mình.
– Trước đây anh không phải là người dễ mở lòng với bất kỳ ai nên lúc sinh viên anh có rất ít bạn bè, nói đúng hơn là khi đó anh chỉ thân với mỗi mình Trung và mãi sau mới quen thêm Ngân.
– Quen người ta thế nào?
– Bọn anh quen nhau trong một lần tham gia tình nguyện xanh!
– Chị ta mà cũng tham gia mấy hội thiện nguyện đó sao?
– Bích Ngân là một tiểu thư nhà giàu chính hiệu nhưng cô ấy cũng không phải người kiêu căng, cậy giàu có. Chỉ là tính cách thích dùng hàng hiệu và tính khí hơi cố chấp một chút thôi. Nói về vụ sinh nhật và những ngày anh đưa đón Ngân đi học cũng là do anh muốn trả ơn cô ấy chứ anh không hề có tình cảm yêu đương gì cả.
– Trả ơn gì cơ? Anh nợ chị ta thứ gì vậy?
– Tгêภ đời này nợ tiền và nợ tình cảm là hai thứ anh sợ nhất nhưng anh đã mắc phải. Lúc đó vì ba gặp пα̣п bất ngờ mà anh thì không có chỗ nào để xoay sở. Em nói xem một sinh viên năm hai nhà nghèo thì lấy đâu ra kinh phí, Tuấn Trung cũng chỉ giúp anh được chút ít nên chẳng thấm vào đâu. Giữa lúc túng quẫn thì may mắn có Ngân giúp đỡ, cô ấy đã không ngần ngại cho anh vay một số tiền khá lớn nên mới giải quyết được mọi việc, cũng từ đó anh vẫn luôn nhắc nhở bản thân phải cảm ơn cô ấy bằng mọi cách. Cho nên sau này mỗi lần cô ấy nhờ vả chở đi học hay chờ đón về thì anh cũng rất sẵn lòng. Lúc đó anh nghĩ làm việc gì mà có thể trả hết ân tình anh cũng sẽ làm.
– Em xin lỗi! Em không nên chưa hiểu chuyện gì đã vô duyên vô cớ ghen tuông linh ϮιпҺ.
Quân biết An là người hiểu chuyện chứ, cũng biết cô ghen xuất phát từ bản năng, từ việc yêu anh nên giận dỗi là chuyện bình thường. Tuy nhiên cũng nên kể hết những gì bản thân trải qua để hai vợ chồng dễ sống, dễ hiểu nhau hơn. Có những chuyện nên giấu kỹ nhưng cũng có chuyện nói ra rồi sẽ tốt hơn.
– Thực chất Ngân sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng cô ấy không được may mắn như em có ba mẹ yêu thương, anh em hòa thuận. Ngân rất cô đơn trong cuộc sống sung túc của mình, bởi vậy mà anh cũng muốn bù đắp, giúp đỡ phần nào cho cô ấy khi bọn anh là bạn bè. Những sinh nhật trước anh không biết, cũng chưa từng tham gia nhưng năm sinh nhật cô ấy tròn 20 tuổi Ngân có nói với anh là cô ấy chỉ muốn một cái sinh nhật đơn giản nhất. Cũng bởi vì biết hoàn cảnh của Ngân nên hôm đó dù trời mưa anh và Trung cũng cố gắng làm cho cô ấy một cái sinh nhật nhỏ, chỉ là giữa chừng thì bị mất điện do mưa bão quá lớn!
– Một kỉ niệm đáng nhớ phải không?
– Ừ. Hôm đó anh ướt hết quần áo luôn đó, cả Trung cũng vậy! Hai đứa đi tìm mua nguyên liệu làm bánh mà bị dính mưa!
– Tội hai ông bạn thân quá!
– Thấy Ϯộι cho anh rồi à?
– Thấy Ϯộι nhưng thôi cũng kệ!
Nghe ra giọng điệu vui vẻ của vợ thì Quân không còn lo lắng nữa, anh ôm chặt cô vào lòng rồi tiếp tục kể:
– Khi đó anh coi Ngân như Hà Vi nên Trung nói anh chiều cô ấy một phần cũng đúng nhưng có lẽ hành động yêu quý Ngân như em gáι đó đã khiến cô ấy hiểu lầm anh có tình cảm nam nữ.
– Thực sự là anh chưa từng thích chị ấy hay sao?
– Chưa từng! Em là người đầu tiên!
Hôm nay nghe chồng thổ lộ thích mình là người đầu tiên thì An như không tin vào tai mình, cô ngước mắt nhìn chăm chăm thì Quân chỉ cười nhẹ, từ tốn vuốt tóc cô.
– Vẫn là câu nói nợ tình, nợ tiền khiến anh sợ thế mà lần thứ hai anh lại mắc phải. Tuy nhiên lần nợ với Ngân anh có thể làm mọi việc để trả ơn cô ấy, trừ việc đáp lại tình cảm thì anh không làm được. Nhưng với em anh đã thất bại! Anh nợ em nhiều hơn nhưng anh lại không làm chủ được con tιм, không làm chủ được cảm xúc của mình mà yêu em bất chấp. Bất chấp mọi ánh mắt khinh bỉ, dè bỉu, soi mói, bất chấp mọi lời gièm pha, thậm chí có người nói anh là thợ đào mỏ anh cũng không màng mà đến với em.
– Quân… Em…
– Không cần nói! Anh hiểu hết và anh rất cảm ơn em đã làm tất cả vì anh!
– Trong cuộc đời này có rất nhiều việc chúng ta làm chưa đúng, cũng có thể làm sai và bản thân em cũng vậy. Nhưng việc mà em thấy mình làm đúng nhất đó là yêu anh và quyết định lấy anh làm chồng!
– Còn anh thì đến giờ không sợ bất cứ điều gì ngoài sợ mất đi em!
Có lẽ mọi lời tiếp sau đây chẳng cần phải nói thêm nữa bởi chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ hiểu lòng nhau rồi. Quân im lặng nhìn vợ thì An cũng đáp lại anh bằng ánh mắt ngập tràn hạnh phúc. Đôi môi sau đó lại tìm nhau, cùng dìu nhau đi qua ngọn lửa của tình yêu nồng cháy…
Ngày hôm sau Quân đặt vé sớm nhất bay về Đà Nẵng. Hai vợ chồng lại tay trong tay về với tổ ấm của mình.
Cuộc sống lại xoay quanh quỹ đạo vốn có của nó. Quân tiếp tục đi dạy và học rồi lại nghiên cứu đề án của mình. Còn An thì chạy dài theo những hợp đồng lớn nhỏ, thế nhưng cô vẫn không quên bảo vệ hạnh phúc gia đình.
Bẵng đi một thời gian dài thấy Ngân im lặng, tưởng cô ta sau vụ ở Nha Trang đã rút được kinh nghiệm không tranh đua, đối đầu với cô nhưng không ngờ sự im lặng đó là chuẩn bị cho một kế hoạch mới.
***
Đối với nghề nghiệp của mỗi người đều có thành ʇ⚡︎ựu và niềm ʇ⚡︎ự hào riêng và Quân cũng vậy. Anh rất mừng khi bản thân đã hoàn thành đề án ấp ủ bấy lâu. Ăn mừng là điều hiển nhiên nhưng Quân cũng thực tâm muốn cảm ơn người cộng sự của mình. Chỉ là lời cảm ơn của Quân lại khiến Ngân vẫn còn sinh vọng tưởng.
– Thời gian qua rất cảm ơn em đã cùng anh vất vả! Giờ đây đề án đã thành công hơn cả mong đợi. Thực lòng rất cảm ơn em!
– Anh Quân! Chúng ta đã hoàn thành xuất sắc đề án này thì cũng nên ăn mừng chứ!
– Ừ. Anh đã đặt nhà hàng rồi! Tối mai cả Khoa mình đi liên hoan!
– Có thể nào hôm nay chúng ta đi riêng được không?
Không phải Quân tiếc một bữa ăn, càng không phải quên đi tình bạn năm nào mà bởi vì hoàn cảnh bây giờ không còn như trước nữa. Anh là người đã có gia đình nên anh cần bảo vệ hạnh phúc vợ chồng.
– Bích Ngân! Thực ra việc ăn uống không thành vấn đề nhưng giờ anh là người đã có vợ rồi nên chúng ta cần phải giữ khoảng cách!
– Quân! Đừng cố giấu em nữa! Anh và An chỉ là kết hôn hợp đồng. Em biết hai người chỉ là đang diễn cảnh vợ chồng tình cảm thôi!
– Em nói linh ϮιпҺ gì vậy?
– Em đã biết hết rồi! Anh đừng có giấu diếm nữa! Anh không hợp với An! Từ đầu không hợp mà cũng không yêu cô ấy. Anh chỉ vì ngôi nhà của ba mẹ mới phải lấy An đúng không?
Quân thật sự quá bất ngờ về sự việc bí mật này của bản thân. Rõ ràng là bản hợp đồng chỉ có vợ chồng anh biết. Anh chắc chắn là không có người thứ ba chứng kiến. Vậy mà không hiểu sao Ngân lại nói cô ta biết rõ. Quân vẫn đang dùng ánh mắt thăm dò Ngân thì câu tiếp theo cô ta hỏi khiến anh sững người.
– Hai năm là kết thúc hợp đồng phải không? Vậy thì em sẽ chờ anh!
– …!!!
– Anh không cần phải ngạc nhiên vậy đâu. Em có bằng chứng này!
Bích Ngân nói rồi chìa cái điện thoại ra thì ᵭ.ậ..℘ vào mắt Quân là hình ảnh bản hợp đồng giữa anh và An đã kí trước khi kết hôn.
Biết thế này lúc hai vợ chồng ҳάc nhận tình cảm anh nên xé nó đi để khỏi phiền phức. Đúng là anh và An cũng quá lơ là, nghĩ đơn giản rằng đó chỉ là một tờ giấy. Nó không quan trọng bằng tình cảm thật của hai người. Nhưng bây giờ chính nó đã gâγ tάc hại cho vợ chồng anh. Quân thở dài trách mình không cẩn thận, tuy nhiên việc trước mắt nên làm là hỏi xem cô ta lấy nó từ đâu.
– Em lấy nó ở đâu?
– Việc này còn quan trọng ư?
– Chữ kí có thể bắt chước được!
– Anh cũng có lúc nói vô lý như này sao?
– Nếu em không nói thì anh về trước đây!
– Được! Em nói!