Nhân duyên khó tránh chương 27

Vũ Linh 401

Ái Vân nghe chị họ Hạ Trâm nói chắc như bắp thế thì cười thầm trong lòng. Cô ta lại lẩm bẩm cҺửι rủa Ngọc Nhi: Để rồi xem mày trở tay thế nào khi không còn chỗ chống lưng, chỗ dựa dẫm, tao sẽ khiến cho mày suốt đời là đứa thấp kém, nghèo hèn. Học giỏi hơn tao thì sao chứ, mày vẫn chỉ là đồ thất bại thôi…

– Mày lại đang nghĩ gì thế?

– À… Em đang tính bước tiếp theo đây chị em mình sẽ làm gì cho hiệu quả thôi!

– Mày lắp bắp thế có phải đang mải trù ẻo con ranh Nhi không?

– Ừ… Thì có chút chút.

– Tao nhắc trước, mày làm gì thì làm nhưng phải gọn, sạch, đừng có để lại dấu vết, hậu quả đấy!

– Em biết rồi!

Đã nghe lời hứa hẹn của em họ nhưng Hạ Trâm vẫn có chút không yên tâm nên cô ta nhắc lại lần nữa:

– Làm gì cũng dùng cái đầu nghĩ trước rồi hãy làm, nếu không là hỏng bét đấy!

– Chị cứ yên tâm! Em làm chỉ có đâu vào đấy!

– Mày chỉ được cái thủ đoạn thôi chứ vẫn còn lôi thôi lắm! Cái thằng lần trước mày thuê đến làm hại nhà hàng nó tгêภ Hà Nội hình như vẫn còn lảng vảng ở đây, liệu mà thu xếp cho gọn không có ngày rước họa vào thân.

– Ôi… Giời. Chị cứ khéo lo! Bọn em chỉ giao ᴅịcҺ bằng sim rác, có thánh mới biết được!

– Mày đừng có chủ quan. Mày có nghe Bao Công xử án còn nói chuyện được với oan hồn người ૮.ɦ.ế.ƭ đấy, nói như vậy để mày hiểu rằng tгêภ đời này không có gì là không thể xảy ra đâu.

Nói xong Hạ Trâm liền phất tay đuổi Ái Vân về còn mình thì tập trung xử lý công việc chính. Một chuyện lớn thế này nhưng cô ta không báo cáo với bố mình mà đích thân muốn ᵭấu trí với Tuấn Anh. Đúng là phụ nữ yêu mù quáng thì sinh hận triền miên, không lượng hết được kết cục sau này ra sao, chỉ biết rằng hiện tại phải thắng đối phương và tình địch.

Trâm làm đủ mọi cách hòng mong Tuấn Anh thất thế, cô ta muốn được nhìn thấy cảnh anh phải qùγ gối cầu xin tha thứ, từ bỏ mẹ con Nhi để quay về bên cạnh cô ta. Và bước đầu tiên Hạ Trâm làm là ᵭάпҺ vào tâm lý của ᵭốι Ϯượпg hợp tác với Tuấn Anh ở các hạng mục quan trọng. Tuy nhiên điều mà cô ta tưởng mình đã kín đáo, làm đâu vào đó thì lại chỉ là nước đi cũ mèm trong cách thức kinh doanh của bố con Tuấn Anh.

Người làm kinh doanh giỏi thì luôn chừa cho mình con đường lui hữu hiệu và Tuấn Anh đã theo sự hướng dẫn của bố Kiên, lường trước được sự việc nên anh không quá bất ngờ khi phát hiện Hạ Trâm tiêu tốn hết bao nhiêu tiền của, cổ phiếu vào việc làm công tác tư tưởng khiến đối tác mất lòng tin vào anh. Cũng không khó nhận ra bước tiếp theo Hạ Trâm sẽ làm gì nên ngay lập tức Tuấn Anh gọi điện cho cô ta tới văn phòng của mình để nói chuyện. Dẫu gì mấy dự án lớn này cũng có cổ phần của nhà cô ta hợp sức.

Hạ Trâm đến văn phòng của Tuấn Anh với tâm thế khá thoải mái. Cô ta đinh ninh mình vừa ᵭάпҺ một đòn cảnh cáo ban đầu đã khiến cho Tuấn Anh trở nên biết điều và phải xem xét lại, ai mới là người mang lợi và giúp sức cho anh tгêภ chiến trường kinh doanh này.

Sẵn tâm trạng hứng khởi, cô ta vẫn mặt dày nói ngọt ngào với Tuấn Anh như chưa hề xảy ra việc gì trước đó.

– Anh gọi em là có việc bàn bạc sao?

– Đúng vậy!

– Anh nói đi! Em nghe!

Tuấn Anh không ʋòпg vo và không muốn làm mất thời gian nên đã vào thẳng vấn đề:

– Cô Trâm này! Cô vẫn nhớ nhà cô và bên tôi đang hùn vốn hợp tác đấy chứ?

– Đương nhiên ạ!

– Vậy cô cho người côпg ҟích đối tác đến với dự án của hai nhà là có ý gì? Không phải cô vì không có được chuyện tình cảm từ phía tôi mà làm ra điều dư thừa này đó chứ?

– Nếu vậy thì sao?

– Cô thẳng thắn thừa nhận rồi à?

– Đúng vậy! Em làm thế là để anh thấy rõ ai mới là người có đủ năng lực cũng như hỗ trợ được anh trong sự nghiệp của mình.

Tiếng cười khinh bỉ của Tuấn Anh lập tức phát ra ngay sau khi câu nói của Hạ Trâm vừa dứt, đồng thời anh cũng thể hiện rõ quan điểm cũng như lập trường của mình trước vấn đề cô ta vừa nêu.

– Cô nghĩ nhà tôi phát triển tới ngày hôm nay là nhờ vào đâu? Tôi nhắc cho cô nhớ rõ, bố tôi hay tôi chưa bào giờ biết dựa dẫm vào phụ nữ, càng không dùng họ để làm bàn đạp tiến thân cô hiểu chưa. Nếu có dựa thì đó chỉ là trong vấn đề tình cảm cá nhân và đối với tôi, tôi chỉ tình nguyện dựa vào duy nhất một người đó là Ngọc Nhi!

– Anh…Được! Anh đã nói thế thì đừng trách tôi ác!

– Sao? Cô định ᵭấu tay đôi với tôi à?

– Đúng đấy! Tôi sẽ khiến cho anh nhanh chóng thân bại danh liệt!

Ha ha… Tiếng cười lần này phát ra càng to hơn, không phải chỉ là khinh bỉ mà còn là chế giễu đối phương, Tuấn Anh cười mãi khiến cho Hạ Trâm bực bội, cau mày quát lớn:

– Tôi sẽ khiến anh phải hối hận!

– Có phải bước tiếp theo cô đi chính là khiến khách hàng quay lưng lại với chúng tôi rồi cuối cùng là cô đồng loạt rút vốn… Tối nói thế đúng chứ cô Hạ Trâm?

– Nếu đã đoán được thì anh nên van xin tôi đi! Kẻo đến lúc tôi không muốn nữa thì không ai giúp được anh đâu. Nên nhớ tôi có thừa khả năng thuyết phục mấy ᵭốι Ϯượпg đang hợp tác với anh hiện tại đấy, vì phần lớn đều là người quen tôi giới thiệu cho anh.

Trước câu nói có phần ʇ⚡︎ự tin thái quá này của Hạ Trâm thì Tuấn Anh lại cười lớn. Đúng là không biết trời cao đất dày. Nếu đã vậy thì nên dạy cho kẻ ngông cuồng, thích ra oai ʇ⚡︎ự đắc này một bài học thôi.

– Cô ngây thơ quá! Tгêภ chiến trường kinh doanh thì lợi nhuận được đưa lên hàng đầu, cô cùng lắm là cho bọn họ ít bạc lẻ và mấy buổi mua vui nhưng cô quên mất rằng hợp tác với tôi thì họ thu về số tiền lời khổng lồ. Vậy thì họ sẽ chọn mối quαп Һệ thân quen hay là chọn cách khiến công ty họ phát triển và được lợi? Nếu từng đó cô chưa nghĩ tới thì việc muốn ᵭấu với tôi hay muốn tôi van xin thì cô chưa đủ khả năng đâu!

– Anh đừng có khua môi múa mép! Nhà tôi cũng không hề kém cạnh nhà anh đâu. Cứ đợi đi!

– Được! Tôi cũng không muốn nói nhiều nữa! Chỉ là nhắc nhở cô lần cuối, làm gì cũng suy nghĩ tới hậu quả, đừng để đến lúc trắng tay thì hối hận không kịp đâu. Và tôi khuyên cô nên bàn chuyện này với người bố khôn ngoan của mình đi, tôi chắc chắn ông ấy không lãng phí tiền bạc như cô đâu. Người làm kinh doanh luôn biết quý trọng mồ hôi công sức của mình thì mới là kẻ chiến thắng.

Bước đến đây với tâm thế sảng khoái bao nhiêu thì giờ này Hạ Trâm bị làm cho tức điên bấy nhiêu, không chấp nhận được sự đả kích này khiến cô ta như bị dồn vào ngõ cụt.

– Anh rất thích lớn tiếng dạy bảo tôi phải không?

– Tôi không rảnh nhưng vì là cô cũng có công góp sức nên tôi tốt bụng nhắc nhở thôi!

– Anh khỏi cần dùng miệng lưỡi để vừa xoa dịu vừa dọa dẫm tôi. Tôi thông báo luôn cho anh biết rằng tôi không cần đi bước thứ hai mà ngay lập tức hoàn vốn! Tôi sẽ chống mắt lên xem cái tài năng mà bố con anh sẽ xử lý như nào khi tất cả hạng mục mới đi được nửa chặng đường mà không có tiền bỏ vào.

Vẫn là khí thế của Tuấn Anh bức người, trước lời dứt khoát của Hạ Trâm như vậy nhưng anh không hề tỏ ra sợ hãï hay lo lắng mà còn mỉm cười đầy ʇ⚡︎ự tin.

– Vậy thì cô hãy xem thứ này đã rồi muốn làm gì thì làm!

Tuấn Anh nói rồi vứt nhẹ tập tập giấy tờ lên bàn rồi hắng giọng tiếp:

– Đây là những gì cô đã ʇ⚡︎ự nguyện làm trước đó, xem cho kỹ rồi hãy phát biểu tiếp!

Hạ Trâm nhìn tờ giấy cam kết thì mới nhớ tới mình đã bỏ quên mất điểm quan trọng này, mặt cô ta nghệt ra thì Tuấn Anh tốt bụng nhắc lại:

– Cô có nhớ lần đầu tiên hợp tác góp vốn không? Cô đã ký nhưng không cần đọc cũng không cần lấy giấy cam kết về, và hiện tại nó vẫn còn ở chỗ tôi đây này. Nhưng tôi là người rõ ràng, làm ăn uy tín không chèn ép càng không cơ hội. Góp vốn chung với cô, bên tôi luôn sòng phẳng, ăn chia rõ ràng. Lần tiếp theo bên tôi cũng vậy, chỉ là số vốn lần sau lớn hơn lần trước cho nên tôi cẩn thận thêm một số điều khoản giằng buộc của đôi bên nhưng có lẽ do cô không đọc hết mà đã vội ký. Nếu hôm đó cô cầm tờ cam kết về mà chưa kịp đọc đến phần quan trọng thì giờ tôi cho cô thời gian để xem lại.

Tuấn Anh học tập bố Kiên ở mọi phương diện, nhất là tính cẩn thận trong kinh doanh. Đối tác dù có là bạn thân, người quen thì khi ký bất cứ một hợp đồng nào hay cam kết nào cũng phải hết sức rõ ràng, có lợi nhuận thì phải có giằng buộc. Và đối với sự hào phóng của gia đình nhà Hạ Trâm khi ấy Tuấn Anh cũng không vì thế mà bỏ qua giai đoạn cần thiết trong giao ᴅịcҺ.

Trong bản cam kết góp vốn hợp tác Tuấn Anh nêu rõ hai bên hưởng lợi nhuận ngang nhau thì số vốn góp phải đi hết chặng đường hoạt động. Nếu một trong hai bên phá bỏ giữa chừng thì chỉ được hoàn lại ½ số kinh phí ban đầu góp vào. Điều khoản giằng buộc này xuất hiện nhằm tránh những trường hợp như của Hạ Trâm gây ra, nếu làm ăn mà cứ chỉ nói miệng hay qua loa, dễ dãi thì rất nhanh sẽ có ngày bị phá sản, nặng hơn thì cũng có thể bị bóc lịch. Vì thế, để tránh những điều đáng tiếc xảy ra thì ngay từ lúc ban đầu Tuấn Anh đã cho lập lên bản cảm kết chặt chẽ này.

Hạ Trâm sau khi đọc hết bản cam kết thì ngồi thụp xuống ghế, nghĩ lại lúc đó cô ta cảm thấy bản thân đúng là qua loa. Vì quá tin tưởng, vì quá say mê Tuấn Anh nên chẳng màng tới vấn đề giao kèo này để rồi bây giờ cô ta đã thua anh trong chính bước đường của mình. Nắm chặt tờ giấy trong tay, Hạ Trâm cố nghĩ xem nên làm như nào để lấy lại danh dự cùng vị thế của mình thì giọng của Tuấn Anh bình thản nhắc nhở:

– Tôi cũng không phải người thích dồn kẻ khác vào đường cùng, chỉ là tôi có đề phòng cho các tình huống xảy ra thôi. Nếu cô dừng lại tại đây, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, phí lợi nhuận đôi bên sẽ hưởng như trong thỏa thuận.

– Được! Coi như tôi thua anh lần này!

– Cô thức thời thế thì tốt! Đừng để bố cô cả đời lăn lộn, tiết kiệm thành lãng phí.

Hạ Trâm muối mặt bỏ đi về ngay sau đó, thực sự không thể nuốt trôi cục tức này thì cũng cố phải nuốt xuống. Cô ta cười cay đắng trước sự ê trề của bản thân, đúng là chưa đủ trình để ᵭấu với bố con anh là thật, chỉ một nước cờ nhỏ đã hạ gục một Hạ Trâm thủ đoạn rồi.

Trở về nhà, cô ta nhốt mình lên phòng, đến bữa cũng không xuống ăn cơm thì ông Khoa liền lên phòng tìm con gáι. Phải gõ cửa mấy cái thì Hạ Trâm mới mở cho ông vào, lần đầu thấy cô ta khóc lóc ủy mị trước mặt bố của mình.

– Bố ơi…

– Ơ… Con bé này… Nay sao lại khóc lóc, ỉ ôi thế?

– Con thua rồi, con thất bại thật rồi!

– Con vẫn còn tranh giành thằng Tuấn Anh với con bé kia sao?

– Bố! Con không cam tâm.

Ông Khoa thở dài trước sự cố chấp của con gáι nhưng giờ này cũng chỉ biết an ủi vài câu chứ không trách cứ nữa.

– Có chút tiếc nuối nhưng con và nó không đến được thì thôi. Đàn ông tài giỏi hơn nó còn nhiều, sao cứ phải cố ép bản thân làm gì! Nghe bố! Quên nó đi!

– Con có gì thua cô ta chứ?

– Con gáι bố không thua đứa nào cả, không có thằng đó thì có người khác tốt hơn. Buông đi cho nhẹ đầu.

– Bố! Bố phải giúp con lấy lại công bằng! Con không chịu thua thiệt đâu.

Khuyên nhủ nhẹ nhàng không được khiến ông Khoa cũng mất hết kiên nhẫn, người va vấp như ông đủ hiểu thực lực của gia đình đối phương là ai, đâu dễ gì động vào là được. Giờ có cả em họ là bố của Ái Vân hợp vào cũng chắc gì ᵭấu lại gia đình Tuấn Anh. Vẫn là nên thức thời, cuộc sống nhà ai nấy hưởng chả tốt hơn sao, động chạm, kiện tụng có khi còn thiệt đơn thiệt kép…

– Bố không phải không muốn giúp con mà giúp không được.

– Con sẽ nói bố của Ái Vân giúp.

– Con có biết ông nội của thằng Tuấn Anh trước là lãnh đạo của chú con không? Dù giờ ông ta về dưỡng già thì thế lực nhà họ cũng còn lớn lắm. Chưa kể thằng chú ruột của nó lấy vợ là luật sư có tiếng ở đất Hà Thành, nghe nói vụ án lớn cỡ nào đưa vào tay cô ta cũng giải quyết được hết. Tốt nhất là con hay con bé Ái Vân ngồi im một chỗ cho bố nhờ, đừng có ngựa non háu đá rồi mang họa cho cả nhà đấy.

Nghe ông Khoa nói vậy thì Hạ Trâm lau nước mắt ngồi xuống ghế trầm tư, nhưng nghĩ thế nào cô ta cũng không tin là thế lực nhà Tuấn Anh lớn tới mức không ai dám đụng vào.

– Không phải bố làm quá lên đấy chứ?

– Con thì biết cái gì. Nhà nó sống có vẻ giản dị chứ động vào là mệt lắm! Mà con đó, sống cuộc sống sung túc không muốn, cứ muốn tranh giành ᵭấu đá làm gì, bộ tгêภ đời này ૮.ɦ.ế.ƭ hết đàn ông rồi à?

– Bố!

– Không bố con gì nữa! Bố nhắc lại, nếu con có ý định ᵭấu với thằng Tuấn Anh hay là định cảnh cáo vợ chưa cưới của nó thì dừng ngay lại! Bố không cho phép!

– …

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất