Nhân duyên khó tránh chương 26

Vũ Linh 231

Tác giả: Hạ Long.

Gật đầu đồng ý với Tuấn Anh rồi thế nhưng tới sáng hôm sau, khi cả nhà ngồi ăn sáng Nhi vẫn không đủ dũng khí nói ra vấn đề của hai người, cuối cùng là kết thúc bữa sáng cũng chưa thông báo được. Tuấn Anh cũng không định giúp mà thản nhiên đi làm, để Nhi ở nhà với một bụng thấp thỏm.

Và càng rối bời hơn khi tới chiều tối thấy cô bé mà mẹ Tuấn Anh nói hôm qua ҳάch một túi quà lớn đến chơi. Nhìn mẹ anh và cô bé ấy nói cười vui vẻ, thân thiết thì càng khiến Nhi đứng ngồi không yên, đã thế mẹ anh còn gọi cô vào sắp đồ ăn cùng. Vui miệng mẹ anh nói thêm về sở thích của cô bé đó:

– Em Hà Mi rất thích ăn bún chả cô làm đấy! Cả món sườn xào chua ngọt này nữa!

– Dạ…

– Món nộm này cũng thích, lần sau em ấy đến cô lại nhờ Nhi làm nhé!

– Dạ, vâng.

Nói một loạt món ăn thì lại đến khen ngợi, rồi cả chuyện hợp tính cách cũng được mẹ Thùy Dung tô đậm thêm…

– Bé Mi nó học giỏi lại hát hay, việc gì cũng làm được, xem chừng rất hợp với Tuấn Anh. Lần này cô cháu mình phải giúp cho hai đứa mau thành đôi nhé!

– …!!!

– Nhi?

– À… Vâng…

– Sao thế?

– Dạ, không. Cháu vẫn đang nghe ạ!

– À… ừ. Cháu xem em Mi với Tuấn Anh có xứng đôi vừa lứa không?

– Dạ… Cháu… Cháu nhớ ra có cuộc điện thoại cần gọi ngay, cô chờ cháu chút xíu ạ!

– Ờ…

Nhi nói rồi đi vội lên phòng của mình mà không biết ở dưới Hà Mi và Thùy Dung cười ngặt nghẽo. Hà Mi ôm bụng cười mãi mới lên tiếng được.

– Nhìn mặt chị ấy cháu buồn cười quá dì ạ!

– Lát nữa anh Tuấn Anh về cháu cứ bám chặt vào cho dì, đến khi nào con bé chịu nói ra vấn đề thì thôi, ai lại hai mặt con đến nơi rồi còn xấu hổ.

– Dì với anh cũng quá lắm, người ta dẫu sao cũng là con gáι, mà quá khứ cũng khổ nữa nên mới chần chừ như vậy.

– Dì biết nhưng ở lâu cũng phải nhận ra là cả nhà ai cũng thương mẹ con nó, hơn hết là Tuấn Anh đã hết lòng hết dạ thế còn gì.

– Vâng. Vậy lát cháu theo dì đ.ốt đống rơm lần nữa cho cháy rực luôn!

Ha ha…

Ở dưới nhà hai dì cháu Hà Mi bàn cơ tính kế, còn tгêภ phòng Nhi gọi điện kể lể với Tuấn Anh.

– Em không biết đâu, anh về ngay đi!

– Sao vậy?

– Cô bé mẹ anh muốn giới thiệu cho anh đến rồi. Nghe chừng mẹ anh hợp với cô bé đó lắm, hết nói về sở thích ăn uống rồi lại khen hợp đôi với anh kìa!

– Ai bảo sáng nay em không nói cho bố mẹ biết chuyện của chúng mình, em cứ che giấu làm sao bố mẹ biết mà dừng chuyện mai mối chứ?

– Thì người ta ngại, mà anh là đàn ông cũng không mở đầu câu chuyện đi, cứ bắt em nói trước, làm gì em có dũng khí chứ!

Tuấn Anh buồn cười lắm rồi nhưng cố nhịn lại, húng hắng mấy cái rồi lại trêu Nhi:

– Ờ… Thì để lát về anh nói trước được chưa?

– Về luôn đi còn để lát với tí làm gì?

– Nay vợ mình vội thế nhỉ?

– Không về ngay thì còn lâu mới làm vợ!

– Nói rồi đấy nhá!

– Nhanh lên đấy!

Chưa lúc nào thấy Nhi sốt sắng vội vàng thế, đang còn dở chút việc mà cuối cùng Tuấn Anh ném qua cho Thiên Sơn làm.

– Cậu giúp tôi xem nốt hợp đồng này đi! Tôi về nhà đã!

– Ơ… Em còn đang dở chỗ này. Thanh Tuyền cũng đang chờ em ở nhà rồi!

– Nhà tôi sắp cháy, nhường tôi về trước đi! Tháng này lương tăng gấp đôi!

– Em không cần tiền đâu, em mà không về đúng giờ thì giàn thiên lý nhà em cũng lung lay đấy!

– Giàn thiên lý lung lay thì trồng lại được chứ nóc nhà tôi mà bay thì dột hết, vẫn nên để tôi về trước.

Sơn bị bỏ lại với công việc dở dang thì vò đầu bứt tai, nhưng biết việc này không thể để mai được nên đành lấy máy gọi qua cho Thanh Tuyền mong cô thông cảm, chờ mình thêm tiếng nữa.

Tín hiệu kết nối, Thiên Sơn hít sâu, mạnh dạn trình bày lí do của mình và sẵn sàng chờ nghe mấy câu hay cằn nhằn của cô nhưng lạ là hôm nay khi nghe xong Thanh Tuyền không có hậm hực hay dỗi hờn mà còn động viên:

– Thương tình yêu của em quá! Anh cứ bình tĩnh làm việc, em ở nhà nấu cơm đợi anh về!

– Em … Em vừa nói gì?

– Hôm nay không ra quán ăn nữa, em mua đồ về chỗ anh nấu rồi, anh mau mau về nhé!

– À… Ừ…

– Vậy anh làm đi nha! Em đợi anh!

Tuyền không những ngọt ngào mà còn gửi thêm mấy nụ hôn gió qua điện thoại cho Thiên Sơn nữa, có động lực là ai đó làm việc hết công suất để mau chóng về nhà tận hưởng hương vị của bữa tối tình yêu…

Tuấn Anh vẫn còn đang vui vì sự sốt ruột của Nhi nhưng khi anh về đến nhà thì còn bất ngờ về cô nữa. Bữa nay không những chuẩn bị kỹ càng quần áo mà thấy cô còn tô son ᵭάпҺ phấn khiến anh phì cười…

– Em… Em trang điểm đi đâu vậy?

– Cứ đi đâu mới trang điểm được à?

– Ờ… Thì mọi lần anh có thấy em cầu kì như này đâu?

– Hôm nay thích đấy! Thì sao?

– Không sao. Nhưng trông lạ thôi!

Cất công trang điểm cho xinh mà không khen được một câu lại còn cứ hỏi linh ϮιпҺ khiến Nhi bực mình.

– Lạ làm sao?

– Ờ… Thì rất là lạ…

– Anh mà còn nói nữa em ᵭάпҺ đấy!

Đến lúc này Tuấn Anh cười thành tiếng luôn, nhìn cô xù lông nhím trông rất buồn cười…

– Này… Anh hỏi thật. Em mất ʇ⚡︎ự tin với bé Mi đấy à?

– Còn lâu í.

– Thế sao phải mất công thế này?

– Là người ta thích.

Vẫn thấy Nhi cứng miệng nói không nhưng lúc này Tuấn Anh không trêu nữa mà khom người ghé tai cô nói nhỏ:

– Lợi thế hai bảo bối đủ khiến anh không có thời gian ngó ngàng đến ai rồi, thêm nữa anh chỉ phải lòng với mỗi mẹ của Tôm nên khỏi phải làm mấy thủ tục rườm rà này!

– Dẻo miệng.

– Thật đấy! Mới đi làm có một ngày mà đã nhớ lắm rồi đây này!

– Thôi đi!

– Không tin, anh chứng minh cho em xem!

Nói là chứng minh ngay, Tuấn Anh một tay đỡ sau gáy, một tay nâng cằm Nhi ђ.-ô.ภ א.ย.ố.ภ.ﻮ, nụ hôn như đường như mật khiến cho Nhi không cả ú ớ được mà chỉ biết bám chặt vào eo anh xuôi theo, cho đến khi cả hai phát ra hơi thở nặng nhọc thì mới chịu buông nhau ra.

– Giờ em đã tin chưa?

– Ừm…

– Với anh, em đẹp nhất rồi nên không cần trang điểm nữa. Tẩy trang đi cho đỡ hại da mặt. Anh đi tắm rồi mình cùng xuống.

– Vâng.

Bữa cơm tối đông vui nhộn nhịp, nay vợ chồng Ngọc Anh và bé Nấm cũng sang, cả nhà khi này ai cũng biết bài của mẹ Thùy Dung rồi nên đều ngóng chờ sự thể hiện của Nhi. Và để cho không khí thêm phần ҟịcҺ ϮíпҺ thì Hà Mi và dì của mình lại tiếp tục đốt đống rơm cho bùng cháy.

Hà Mi ngồi bên cạnh Tuấn Anh cố ý làm động tác thân mật, chăm sóc miếng ăn chu đáo, Thùy Dung ngồi đối diện cũng hắng giọng nói thêm vào:

– Tuấn Anh! Mẹ thấy con cũng không còn trẻ nữa, nên có một người bên cạnh bầu bạn thì tốt! Con xem…

Nhi tính đợi Tuấn Anh mở lời rồi cô sẽ cùng anh công khai chuyện của hai người cho cả nhà biết nhưng thấy Hà Mi quá thân mật lại nghe mẹ anh nói thế này thì không thể đợi được nữa, cô cũng biết câu tiếp theo mẹ anh muốn nói gì nên đã vội vàng lấy lí do.

– Cháu… Cháu có việc muốn nói với cả nhà ạ!

– Chuyện không gấp thì để cô nói với Tuấn Anh trước.

– Dạ, cháu nói ngắn gọn thôi ạ!

Thùy Dung nhìn Mi thì gật đầu tủm tỉm trả lời:

– Ừ. Thế cháu nói đi! Mọi người nghe đây!

– Dạ… Cháu… Cháu với Tuấn Anh tính kết hôn để cho Tôm và bé con sắp chào đời có một gia đình trọn vẹn ạ!

– Ồ… Việc tốt đấy! Thế nhưng cô nói thật, đây là chuyện hệ trọng cả đời, nếu kết hôn mà vì bọn trẻ thôi thì không đủ, nói gì thì nói hôn nhân phải được xây dựng tгêภ nền tảng tình yêu mới bền.

– Dạ…Cháu… Cháu có tình cảm với anh Tuấn Anh ạ!

– Thật sao?

– Vâng. Cháu nói thật ạ! Cháu xin lỗi cô vì hôm qua cháu đã không nói sớm, để cô phải ngại với bạn Mi rồi ạ!

Hà Mi lúc này không nhịn được mà cười phá lên, cả Bảo An cũng cười như trúng số, rồi tới Ngọc Anh cũng vậy. Nhi bấy giờ vẫn chưa hiểu gì mà ngồi ngây ra thì lại nghe Hà Mi gọi Bảo An là chị.

– Em phải ém nhịn từ chiều tới giờ đó chị Bảo An!

– Khổ thân. Nhưng thôi vì anh trai, vì các cháu chúng ta vất vả chút cũng được… ha ha…

Đến lúc này Nhi lờ mờ nhận ra cái gì đó sai sai, nhìn sang bên cạnh lại thấy Tuấn Anh vội quay mặt đi thì cô mới biết mình đã bị cả nhà anh đưa vào tròng. Cô xấu hổ mặt đỏ bừng bừng, không dám ngồi lại ăn tối nữa mà đi nhanh lên phòng, Tuấn Anh thấy vậy cũng vội vã theo sau nhắc nhở:

– Từ từ thôi em, đừng có đi nhanh kẻo ngã!

Nhi về lại phòng chùm chăn mà vẫn còn cảm giác đỏ bừng mặt, Tuấn Anh có lay gọi thế nào cô cũng không bỏ chăn ra nói chuyện. Nghĩ lại việc hôm qua, cô rối rít, cuống quýt nói với Tuấn Anh, rồi cả việc cô vội vàng cắt lời mẹ anh khi nãy nữa… Ôi… Chúa ơi…

Ngọc Nhi cảm thán kêu trời, kêu chúa nhưng tất cả là sự đã rồi, vừa ngại nhưng xen lẫn là niềm vui hạnh phúc. Không nghĩ cả nhà anh lại quý mến cùng quan tâm tới mẹ con cô như vậy, cất công hỗ trợ để anh và cô ghép lại thành một gia đình nhỏ ấm cúng. Phải chăng ông trời không lấy đi hết của ai cái gì, mất mát đau thương trước rồi thì giờ này ông sẽ bù đắp chăng? Có lẽ cô nên dứt khoát vứt bỏ lại quá khứ thật rồi, hãy mạnh dạn bước tới hiện tại, bước đến bên cạnh người đàn ông ấm áp cùng với đại gia đình vui vẻ này.

Động tác hé chăn từ từ, nhìn xem Tuấn Anh đứng đâu thì vừa lúc thấy anh tiến lại ngồi xuống bên cạnh, đưa bàn tay kéo hẳn cái chăn ra khỏi người cô rồi nhẹ lời, ân cần.

– Sắp làm mẹ hai con rồi còn xấu hổ thế nữa!

– Quá đáng! Không nói cho em biết còn vào hùa với mọi người trêu em!

– Không thế, làm sao em chịu nói, chịu tin anh.

– Tin rồi!

– Tin thật chưa?

Nhi gật đầu nhìn Tuấn Anh thì anh cũng nằm luôn xuống bên cạnh, ánh mắt thâm tình nhìn lại cô không chớp thì Nhi chủ động hôn nhẹ lên môi anh, nói nhỏ:

– Cảm ơn anh và cả gia đình anh đã cho mẹ con em một nơi bình yên.

– Ngốc nghếch!

– Từ giờ em không ngốc nữa mà sẽ dựa dẫm vào anh cả đời!

– Ừ.

– Em yêu anh!

Cuối cùng thì Tuấn Anh cũng đợi được ngày cô nói lời yêu thương từ tận đáy lòng, giờ phút này chẳng cần ăn cũng thấy no, không cần nhiều tiền cũng thấy vui và hạnh phúc. Hai đôi mắt hướng về nhau và cùng trao cho nhau mật ngọt của vội vàng… Đôi bàn tay, hai trái tιм cũng bắt đầu lần tìm nhau trong niềm khát khao cháy bỏng…

Người ta nói tình yêu đến sớm hay muộn chẳng bằng đến đúng và đối với Nhi hay Tuấn Anh thì đây chính là thời điểm chín mùi.

Cuộc kích tình qua đi, lần này Nhi là người chủ động ôm Tuấn Anh, cô sẵn sàng muốn gánh vác và chia sẻ cùng anh mọi chuyện.

– Em đã thực sự tin anh rồi nên em cũng muốn anh chia sẻ với em, kể cả là chuyện làm ăn!

– Ừ.

– Đừng có ừ xong để đấy! Em phát hiện anh giấu em thì em giận đấy!

– Ừ.

– Nói không nghe à?

– Nghe rất rõ và đồng ý nhất chí với vợ luôn!

– Chỉ được cái thế là nhanh!

Tuấn Anh nghe câu này thì cưới sảng khoái, phải công nhận là mẹ Thùy Dung lắm mưu, nhiều kế mà kế nào cũng hay chứ. Biết thế này mình nhờ mẹ hiến kế sớm có phải mình được ôm vợ từ lâu rồi không. Nghĩ lại bao nhiêu tháng phải chia giường mà thấy tiếc nuối vô cùng. Nhưng không sao, muộn tí mà có kết quả mĩ mãn như này là tuyệt rồi, mai mình phải tặng mẹ món quà thật lớn mới được.

– Này? Sao đang nói lại im lặng thế? Hay lại nghĩ tới cô nào?

– Hâm à? Một mình mẹ Tôm đủ khiến trái tιм anh cạn kiệt rồi!

– Thế đang nghĩ gì vậy?

– Đang tính xem tặng mẹ Dung món quà gì chứ mẹ mất nhiều công sức với tụi mình quá!

– Ừ… Nhỉ? Vậy anh nghĩ ra tặng mẹ gì chưa?

– Xem nào… Mẹ giờ chẳng thiếu gì. Có khi tụi mình cưới sớm là món quà trị giá nhất với mẹ đấy!

Phải nói Thầy giỏi thì có trò ngoan và Tuấn Anh học rất nhanh những phương pháp cũng như kinh nghiệm mà mẹ Dung truyền đạt cho. Chỉ một câu mà khiến Nhi tình nguyện gật đầu liền. Thế rồi rất nhanh hai bên gia đình bàn bạc và đi đến thống nhất tổ chức đám cưới cho Nhi và Tuấn Anh vào tháng sau. Hai nhân vật chính chỉ lo mỗi việc chụp ảnh, mời bạn bè còn những việc khác không tới lượt bận tâm.

Tin tức lễ cưới của Tuấn Anh nhanh chóng được thông báo rộng rãi, Ái Vân biết được thì ngay lập tức tìm đến chị họ. Vẫn cái tính ích kỷ, không muốn người khác được hạnh phúc nên đã tìm cớ khiêu khích Hạ Trâm.

– Chị thế mà cũng để yên được à?

– Tao muốn ɠ-ί-ế-τ chúng nó luôn ấy chứ nhưng thời cơ chưa tới. Nỗi ทɦụ☪ đó tao không dễ gì bỏ qua đâu.

– Chị tính làm gì? Có cần em giúp một tay không?

– Mày đối phó với mấy đứa em nhà anh ta đi, còn công ty tao sẽ khiến chúng không kịp trở tay.

– …!!!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất